- Ông ta là Đường Thính, năm nay năm mươi sáu tuổi sống ở ngôi làng nhỏ của tỉnh X. Ông ta tới đây sinh sống cũng được hai năm rồi.
Mặc Khả Niệm khẽ gật đầu. Nhìn Đường Thính, cô hỏi:
- Tại sao ông gây tai nạn xong lại bỏ trốn?
Đường Thính im lặng không trả lời. Nhìn ông ta, Giang Hạ Thần định dạy dỗ ông ta một chút nhưng Mặc Khả Niệm đã ngăn anh lại. Người gì đâu mà tính nóng như kem vậy đó.
- Anh bình tĩnh chút đi. Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.
Giang Hạ Thần kéo cô ra phía sau của mình rồi anh lên tiếng:
- Đường Thính, tôi nói cho ông hay. Nếu ông không thành thật khai báo thì người vợ cùng hai đứa con nhỏ của ông tôi không chắc sẽ để yên đâu.
Nghe đến việc có người sẽ hại vợ và con của mình, Đường Thính mất hết bình tĩnh lao về phía Giang Hạ Thần nhưng lại bị người của anh cản lại. Ông ta gào lên:
- Lũ khốn nạn, không phải ả đàn bà đó đã nói nếu tôi gây ra một vụ tai nạn với người con gái kia thì sẽ đảm bảo sự sống cho vợ và con tôi sao?
Mặc Khả Niệm nghe Đường Thính nhắc tới một người đàn bà, cô liền hỏi:
- Ả đàn bà? Vậy là có người ở phía sau sai khiến ông?
Biết Đường Thính sẽ vì vợ con mình mà không trả lời câu hỏi này. Giang Hạ Thần liền lấy từ trong túi ra một sấp ảnh:
- Hiện tại vợ và con ông đang ở trong tay tôi. Nếu ông trả lời thật thì không chỉ sự an toàn của họ ngay đến cả sự an toàn của ông tôi cũng có thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn người vợ và hai đứa con đã bao lâu nay Đường Thính không được gặp, khoé mắt ông đã bắt đầu đỏ. Ông thật sự rất nhớ họ.
- Thôi được rồi. Chỉ cần cậu có thể đảm bảo rằng họ sẽ được an toàn tôi nhất định sẽ nói.
- Được. Tôi hứa với ông!
Giang Hạ Thần nhìn Đường Thính bằng ánh mắt vô cùng chắc chắn. Hít một hơi thật sâu, ông bắt đầu kể:
- Thật ra tôi là người làm cho công ty BJ. Nhưng bất ngờ công ty đó bị thu mua. Tất cả mọi người bị đuổi việc. Không có việc làm, càng không thể về quê sinh sống. Ngày hôm đó tôi nhận được cuộc điện thoại của một người phụ nữ. Bà ta nói muốn nhờ tôi làm việc, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ nhận được một số tiền rất lớn. Lúc đầu tôi cũng hơi lo lắng và sợ rằng đây là một trò lừa đảo nhưng người đó đã hẹn tôi tới nói chuyện và đưa một nửa số tiền cho tôi. Bà ta còn nói hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ nhận được số tiền còn lại. Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi nhiệm vụ nhưng khi nghe thấy đó là một vụ giết người tôi đã từ chối ngay tức khắc. Nhưng bà ta lại lấy vợ và con tôi ra để đe doạ. Nếu tôi không làm bà ta sẽ giết chết họ. Vì gia đình nên tôi bất đắc dĩ phải làm vậy. Bà ta còn hứa sẽ giúp tôi tránh khỏi móng vuốt của cảnh sát nhưng sau khi tôi làm xong việc gọi điện bà ta lại không nhấc máy.
Nghe đến đây, trong đầu Mặc Khả Niệm đã xuất hiện một người. Cô cố gắng hỏi tiếp:
- Vậy ông có nhớ diện mạo hay tên của người đó không.
Đường Thính tỏ ra buồn bã rồi lắc đầu:
- Bà ta gặp tôi đều bịt kín nhưng thông qua giọng nói tôi có thể nhận ra đó là một người phụ nữ trung niên. Bà ta khá là cao và có chút hơi gầy. Mái tóc có màu nâu nhạt, rất dài. Ngoài ra những bộ trang phục bà ta mặc trông cũng vô cùng đắt đỏ.
Giang Hạ Thần nhìn ông ta rồi cau mày:
- Làm sao tôi có thể tin rằng những lời ông nói là sự thật đây?
Đường Thính nhìn anh rồi nhìn Mặc Khả Niệm. Ông nói bằng giọng vô cùng chắc chắn và dứt khoát:
- Đường Thính tôi xin thề tất cả mọi thứ tôi nói đều là sự thật. Nếu không tôi sẽ chết không toàn thây.
Giang Hạ Thần khẽ gật đầu rồi tiếp tục:
- Tôi khuyên ông một câu chân thành, tốt nhất là ông nên đi khai báo với cảnh sát chuyện ông gây tại nạn. Trong thời gian này trong tù sẽ tốt và an toàn với ông hơn. Nếu chúng tôi thả ông đi thì những người đã bắt ông làm những chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông.
- Vậy còn vợ con tôi thì sao?
- Ông yên tâm. Về phía vợ con ông tôi chắc chắn khi ông ra tù họ vẫn sẽ an toàn tuyệt đối.
Đường Thính nghi ngờ đưa mắt lên nhìn Giang Hạ Thần. Biết anh vẫn có chút do dự, anh liền nói:
- Những chuyện mà Giang Hạ Thần tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Nếu ông không tin thì tôi còn cách khác.
Lời nói vừa dứt, người của anh đã đem tới một bản khế ước rồi đưa cho Đường Thính. Ông ta xem xong liền đặt bút kí. Tất cả những điều trong đó đa số là có lợi cho ông ta, không kí sao được chứ.
Ngồi trên xe trở về nhà, Mặc Khả Niệm có chút buồn bã, Giang Hạ Thần liền hỏi han cô:
- Em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?
Mặc Khả Niệm khẽ lắc đầu:
- Không có chỉ là em hơi thất vọng một chút. Những gì Đường Thính nói em đã nghĩ tới một người....
Không để Mặc Khả Niệm nói hết, anh đã chen ngay vào:
- Là Lý Nguyệt đúng không?
- Ừm. Em không thể tin rằng bà ấy lại có thể độc ác đến vậy. Dù em không chắc nhưng những lời ông ta nói, mọi thứ như đang hướng về phía bà ấy vậy.
Biết rằng quãng thời gian chung sống cùng Lý Nguyệt, Mặc Khả Niệm cũng có chút tình cảm gia đình với bà ấy nên khi biết chuyện này quả nhiên cô vẫn phải buồn. Đưa tay xoa mái tóc cô như an ủi:
- Đừng buồn. Dù có chuyện gì xảy ra em vẫn còn có anh mà.
- Ừm! Cảm ơn anh!
- Đồ ngốc này!