Trong mắt em, bây giờ Tùng San rốt cuộc là người như thế nào?
Lý Yến không trả lời được. Cúp điện thoại xong cô vẫn suy nghĩ, Tùng San rốt cuộc là người như thế nào, nhưng càng nghĩ càng hỗn loạn. Lý Yến quay về ký túc xá, nhìn chiếc giường trống trơn của Tùng San, cô không thể nào nói rõ cảm xúc trong lòng mình.
Triệu Nhiên mất hồn mất vía đi vào, lại nhìn thấy dáng vẻ của Lý Yến cũng giống như cô - mất hồn mất vía, cô không nói gì, nghiêng người vòng qua người cô ấy, đi thẳng tới ban công. Lý Yến mở miệng gọi cô lại, "Triệu Nhiên, mình có chuyện muốn hỏi cậu.”
Triệu Nhiên đứng lại, rụt rè quay đầu nhìn Lý Yến, "Hỏi gì?"
"Tùng San và Cố Trì Tây quen nhau, cậu có biết không?" Lý Yến hỏi.
Triệu Nhiên ngẩn ra, sau một lúc lâu mới yên lặng gật gật đầu. Nhưng cô cũng không nói mình đã sớm phát hiện ra, cái đêm mưa ấy, cô nhìn thấy Tùng San đi theo Cố Trì Tây, sau đó ngày hôm sau Tùng San quay về còn phát sốt.
Lý Yến nhìn Triệu Nhiên, "Cậu đúng là cái gì cũng biết.”
Triệu Nhiên cúi đầu, vẫn không nói chuyện.
Lý Yến nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Triệu Nhiên đột nhiên lại tức giận, "Nếu cậu đã biết thì sao không nói với mình?"
Triệu Nhiên ngẩng đầu, "Đó là chuyện của San San, mình có quyền gì mà nói lung tung?"
Lý Yến cau mày, "Chẳng lẽ cậu không thấy tức giận sao? Tùng San lại trở thành tình nhân bao nuôi, cậu không ghét cô ấy à?"
Triệu Nhiên lắc đầu, "Đó là chuyện của San San, mình không có ý kiến. Huống hồ, mình tin tưởng cách làm người của San San, cô ấy sẽ không đùa với lửa.”
Triệu Nhiên không nói cho Lý Yến biết, thậm chí cô còn hâm mộ Tùng San. Bởi vì chính miệng Trương Tân nói với cô, Tùng San là một cô gái tốt.
Mấy ngày rồi Tùng San vẫn ở trong nhà, không đi đâu, cả ngày vùi trong chăn ngủ, hoặc là đứng ở ban công ngẩn người. Trạng thái này của cô khiến Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân sợ hãi, nhưng lại không dám hỏi ra nghi vấn của mình. Tùng San cũng không nói, chỉ ôm ba mẹ làm nũng, gắng gượng giả vờ như mình không sao.
Phương Tiểu Tiệp lén nói với Tùng Chí Quân, bà cảm thấy chắc giữa San San và Tống Đào đã xảy ra chuyện gì đó, có phải chia tay hay không? Tùng Chí Quân lại không cho là như vậy, ông đã sớm nhận ra, con gái ông và Tống Đào căn bản không hề có quan hệ đó.
Vì thế buổi chiều hôm nay lão Tùng ở cơ quan không có chuyện gì nữa nên về nhà sớm, đi qua chợ còn mua mấy con ghẹ thật lớn, vừa vào cửa đã nói với Tùng San: "San San, xem ba mua gì cho con nè.”
Tùng San đang ngẩn người, nhìn thấy ba cầm một con ghẹ lớn thì nở nụ cười, "Là ghẹ sao! Thật tốt quá!"
Lão Tùng cười thả ghẹ vào cái chậu trong bếp, "Cuối thu thì nên ăn ghẹ.”
Tùng San cười cười, "Vâng, con thích nhất và ăn ghẹ hấp của ba!"
Tùng Chí Quân đi vào phòng, cười nói: "San San, con có nhớ, khi còn nhỏ mỗi lúc con mắc bệnh, rõ ràng không thể ăn được gì nhưng lúc nào cũng đòi ăn ghẹ ba nấu chứ?"
Tùng San gật đầu, "Lúc ấy vẫn đang là mùa đông, không có nơi nào bán ghẹ sống, nhưng không hiểu sao ba lại có thể mua về cho con hai con ghẹ thật to.”
Tùng Chí Quân nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo San San của ba muốn ăn chứ! Làm cha chính là phải dốc hết toàn lực thoả mãn yêu cầu của con gái bảo bối! Nhưng nhắc tới cũng thấy lạ, khi đó con bệnh rất nặng, ăn cháo cũng nôn, nhưng sau khi ăn xong ghẹ hấp của ba thì hết bệnh liền.”
Tùng San ôm cha dụi dụi, "Đây là thần lực của tình ba con đó!"
Tùng Chí Quân xoa xoa đầu con gái, "Vậy nên hôm nay ba cũng làm ghẹ hấp cho con, mong con ăn xong rồi cũng có thể khôi phục tinh thần.”
Tùng San ngẩn ra, mím môi, cúi đầu.
Lão Tùng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "San San, nếu con không muốn nói với ba chuyện gì đã xảy ra, ba cũng sẽ không hỏi. Nhưng ba không thể chịu được khi nhìn thấy con cả ngày cứ mất hồn mất vía mà vẫn phải gắng gượng như không có chuyện gì. Bây giờ con đã lớn rồi, ba cũng già đi, chuyện ba có thể làm cho con cũng chỉ là mua mấy con ghẹ lớn về làm cho con ăn, khiến con vui vẻ trở lại.”
Mũi Tùng San cay cay, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, "Ba, con gạt ba mẹ, cũng gạt Tống Đào, còn gạt cả bạn cùng phòng, con thực sự đã nói dối rất nhiều, cho nên bây giờ con rất hận bản thân mình.”
Lão Tùng thở dài, "Nếu như là chuyện lần trước thì ba đã biết rồi. Người giúp chúng ta, không phải Tống Đào.”
Tùng San kinh ngạc, "Làm sao ba biết được?"
Lão Tùng cười cười: "Ba con tuy không có bản lĩnh, nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn. Tống Đào là một đứa trẻ tốt, nhưng nhất định không thể nào có bản lĩnh cao như vậy, con tìm nó tới đóng kịch vì muốn ba và mẹ con yên tâm phải không?"
Tùng San yên lặng cúi đầu, "Ba, con thực sự xin lỗi, đều là lỗi của con...”
Lão Tùng khoát tay chặn lại, "Được rồi, chuyện đó hãy để cho nó qua đi. Chẳng cần quan tâm vì sao, cũng chẳng cần quan tâm chuyện đó đã giải quyết như thế nào, dù sao bây giờ ba con vẫn rất ổn, nhà chúng ta cũng vậy, thế là đủ rồi.”
Tùng San cau mày, khẽ cắn môi dưới.
Lão Tùng nắm lấy tay con gái: "San San à, con người đều sẽ mắc sai lầm, sai lầm không quan trọng, chỉ cần nhớ rằng lần sau đừng mắc phải nữa. Con cũng không cần tự trách mình như vậy, trong lòng chất chứa nhiều chuyện sẽ rất khó chịu! Con người đều phải luôn hướng tới phía trước.”
Tùng San hít sâu một hơi, gật đầu, “Vâng, ba nói rất đúng, con cũng muốn quên đi chuyện đó, tích cực lạc quan hướng tới phía trước.”
Lão Tùng xoa đầu con gái, "Như vậy mới là con gái của lão Tùng chứ.”
Vì thế bữa cơm chiều nay Tùng San ăn rất ngon miệng, cô ăn ghẹ lớn do tự tay lão Tùng hấp, bỗng nhiên cô cảm thấy mình không còn gì để sợ nữa. Vậy nên trong bữa ăn cô nói với ba mẹ, ngày mai cô muốn về trường.
Nếu buộc phải đối mặt thì cứ đối mặt thôi.
Tùng San vừa tới cửa phòng ký túc xá thì thấy Lý Yến và Triệu Nhiên đang ngồi ở chỗ mình ăn trưa, cô ổn định lại cảm xúc, cười đi vào, cô nói với Triệu Nhiên và Lý Yến, "Mình về rồi.”
Triệu Nhiên quay đầu, nhìn thấy Tùng San thì hơi ngạc nhiên, vội vàng nói: "San San, cậu về đây ở sao?"
Tùng San gật đầu, "Ừ.”
Lý Yến chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không nói chuyện, rồi quay ngược trở lại, giống như không nhìn thấy Tùng San.
Tùng San đành phải đi tới, "Yến Yến, mình về rồi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Lý Yến buông chiếc đũa trong tay xuống, đứng lên, cầm cặp lồng đi ra khỏi phòng.
Tùng San đứng yên tại chỗ, trong lòng khó chịu cúi đầu. Triệu Nhiên bước tới, vỗ vỗ vai cô, "San San, cậu đừng để ý quá, tính tình Lý Yến đến nhanh đi cũng nhanh, chờ thêm một thời gian nữa sẽ hiểu ra thôi, khi đó cô ấy sẽ vui vẻ với cậu trở lại.”
Tùng San có chút cảm động, "Triệu Nhiên, cậu không khinh thường mình sao?"
Triệu Nhiên lắc đầu, "San San, mình tin tưởng cậu.”
Tùng San càng cảm động, sau đó hổ thẹn cười cười, "Nếu chuyện này xảy ra với người khác, mình còn ghét người đó hơn cả Lý Yến nữa.”
Triệu Nhiên nói: "Ít nhất còn có người yêu cậu, San San, vì vậy cậu nên phấn chấn lên đi.”
Tùng San gật đầu, "Ừ, mình quay về là muốn phấn chấn lên, thay đổi hoàn toàn, làm người một lần nữa.”
Triệu Nhiên do dự một chút, hỏi: "San San, cậu và ba của Lâm Lâm, chia tay sao?"
Tùng San suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu, cười nói: "Nói chia tay thì hơi quá, mình và chú ấy vốn chưa từng chính thức quen nhau. Nhưng bây giờ không liên lạc nữa, cũng xem như là kết thúc nhỉ?"
Cô cười đến vô tâm, nhưng trong lòng vẫn nhói đau.
Vài ngày nay ở nhà, cô luôn nhớ tới lý do tại sao cô và Cố Trì Tây lại thành ra như vậy. Nhưng ngày nào cô cũng không kiềm chế được mình đi tới ban công nhìn xuống, đặc biệt là buổi tối. Mỗi lần nhìn, cô đều sẽ bất giác nhớ tới ở nơi đó, vào một đêm, có một người đàn ông dựa vào thân xe hút thuốc. Sau đó cô thấy mình thật kì lạ, sao lại giống như đang thất tình thế này, rõ ràng lúc trước khi chia tay Chu Trường An cũng không nghiêm trọng như vậy.
Triệu Nhiên cũng cười cười, trong ánh mắt lại chứa đựng ý tứ "Mình hiểu".
Bị ánh mắt này nhìn phải, trong lòng Tùng San cảm thấy cô nàng Triệu Nhiên này thật đúng là thâm tàng bất lộ, vì thế cô lại cười nói: "Triệu Nhiên, sao mình lại cảm thấy cậu như người có kinh nghiệm yêu đương phong phú thế?"
Triệu Nhiên hơi sửng sốt, cô cười khổ nói: "San San, mình chỉ từng thầm mến chứ chưa từng yêu đương.” Cô thở dài, "Mấy ngày trước mình vừa thổ lộ với Trương Tân, kết quả lại bị hắn không chút do dự cự tuyệt.”
Tùng San nhớ tới cái mặt than không biểu cảm của Trương Tân, cô bất đắc dĩ vỗ vai Triệu Nhiên, an ủi: "Cậu thích Trương Tân, thà đi thích cây cột hay tảng đá còn hơn, một người lạnh lùng vô cảm như anh ta, sao có thể có tình cảm với một người con gái nào chứ.”
Triệu Nhiên bật cười, "Cậu nói đúng, anh ấy còn không bằng cây cột hay tảng đá nữa cơ, nhưng mình chẳng hiểu vì sao mình cứ thích anh ấy. Biết rõ là không có kết quả, nhưng cứ lao đầu vào, ngốc quá phải không?"
Tùng San không nói gì, nhưng trong mắt cô lại có chút đau lòng.
"Nhưng mình vẫn muốn thử xem, không nói cho anh ấy biết thì nó cứ nghèn nghẹn ở trong lòng. Cho nên thật ra mình cũng hiểu được tại sao ba Cố Lâm Lâm ba lần bảy lượt không bỏ cậu được, bởi vì mình cũng giống vậy, chưa từng từ bỏ ý định.” Triệu Nhiên nói.
Tùng San không biết nên nói gì, câu nói này của Triệu Nhiên khiến cô thấy đau lòng, nhiều hơn nữa là nỗi tiếc hận.
Triệu Nhiên ra vẻ thoải mái cười nói: "Thật ra cũng chẳng sao, cho dù bây giờ mình vẫn nhớ anh ấy. Suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này cũng có thể, dù sao cũng chỉ là nhớ thôi mà.”
Tùng San hơi run sợ một chút, sau đó cô cười cười, "Ừ, nhớ thì nhớ đi, dù sao cũng qua rồi.”
Triệu Nhiên cũng cười cười, "Đúng vậy, đều đã qua.”
Họ vô cùng đơn giản nhìn nhau cười, những tiếc hận vui vẻ bi thương đều không cần nhắc tới nữa. Tùng San đổi đề tài hỏi Triệu Nhiên: "Cái công ty tồi tệ kia cậu còn đi làm nữa không?"
Triệu Nhiên nói: "Mình đang muốn nói chuyện này với cậu đây, mấy ngày hôm trước giáo viên hướng dẫn đến ký túc xá, sau khi biết một chút về tình hình thực tập thì họ nói có thể giúp mình đổi một công ty đàng hoàng hơn.”
Tùng San có chút kinh ngạc, "Có thể đổi sao?"
Triệu Nhiên nói: "Ừ, cụ thể mình cũng không rõ, hình như là có mấy người tự tìm nơi thực tập, nên họ mới giao mấy vị trí trống cho mình. Mình tính ngày mai tới xem thử, cậu có muốn đi cùng hay không?"
Tùng San gật đầu, "Được, mình cũng đang muốn tìm một nơi đáng tin cậy đây.”
Vì thế hai người họ dự định như vậy. Lúc chiều Tùng San ở ký túc xá thấy nhàm chán, bèn đi siêu thị mua đồ. Triệu Nhiên thấy Tùng San đi xuống tầng mới lấy điện thoại gọi cho Trương Tân.
"Em đã nói với San San rồi, ngày mai bọn em sẽ tới công ty đó xem thử.” Triệu Nhiên nói.
Trương Tân trả lời: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Triệu Nhiên lại nói: "Trương Tân, anh có chắc lần này đưa San San tới đó không xảy ra vấn đề gì chứ, công ty này và ba của Lâm Lâm không liên quan gì phải không?"
Trương Tân nói: "Cô yên tâm, lần này không phải do Cố tổng sắp xếp.”
Triệu Nhiên do dự một lát mới nói: "Vậy, vậy là anh sắp xếp sao?"
Trương Tân không đáp lại, chỉ nói một câu: "Tôi còn có việc, cúp máy trước.”
Triệu Nhiên nghe thấy âm thanh tút tút, liền thở dài. Sao cô lại ngốc như vậy chứ.
Trương Tân nhét điện thoại vào túi, đứng dậy cầm báo cáo tới gõ cửa phòng Cố Trì Tây. Gõ hai tiếng thấy không có người trả lời, Trương Tân liền đẩy cửa đi vào, toàn bộ cửa chớp đều đóng kín, rõ ràng bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, nhưng trong căn phòng rộng lớn này lại u ám như động đen. Cố Trì Tây dựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, không biết là ngủ hay tỉnh.
Trương Tân không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt báo cáo trên tay lên bàn, vừa xoay người định đi ra thì nghe thấy Cố Trì Tây mở miệng nói: "Rót cho tôi một tách trà.”
Trương Tân trả lời: "Vâng.”
Mùi trà thanh đạm thoang thoảng trong phòng, Cố Trì Tây đứng lên, kéo mở cửa chớp, ánh sáng chiếu vào, làm cả phòng sáng hẳn lên.
"Gần đây cậu có theo dõi hành động của San San không?" Cố Trì Tây hỏi.
Trương Tân nói: "Chỉ xác định mỗi ngày cô ấy đều an toàn.”
Cố Trì Tây gật đầu, uống một ngụm trà, nói: "Hôm nay xem xong phần báo cáo này, từ ngày mai trở đi tôi sẽ nghĩ phép vài ngày, chuyện còn lại trong công ty cậu tự giải quyết đi, không phải chuyện quan trọng thì đừng tìm tôi.”
Trương Tân dừng một lát, nói: "Vâng.”
Đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây yên tâm giao công ty cho hắn quản lý như vậy.
Cố Trì Tây lại hỏi: "Hai ngày nay Cố Lâm Lâm còn làm ầm ĩ không?"
Trương Tân nói: "Ngày hôm qua có tới, nhưng lại bị Uông tổng tự đến dắt về, hôm nay trước mắt còn chưa xuất hiện.”
Cố Lâm Lâm bị nhốt trong phòng, không ngừng cầm ghế phá cửa, "Mẹ, mẹ mau thả con ra! Con muốn đi gặp ba con!"
Uông Tiểu Kinh đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, ông ta không phải ba của con!"
Cố Lâm Lâm òa khóc lớn, "Ông ấy không phải ba con, vậy rốt cuộc ai mới là ba con? Ba con đang ở đâu?"
Uông Tiểu Kinh hít sâu một hơi, làm thế nào cũng không thể nói ra câu ba con đang bị giam ở trong tù, bà đành phải đổi phương thức, nói: "Không bao lâu nữa con sẽ nhìn thấy ba ruột của mình.”
Cố Lâm Lâm rống to: "Mẹ không dám nói cho con biết, có phải năm đó mẹ không chung thuỷ với ba con, ra ngoài tìm đàn ông cho nên mới chiến tranh lạnh với ba nhiều năm như vậy không? Mẹ, mẹ mau nói đi, người đàn ông đã cùng mẹ thông gian là ai?"
Uông Tiểu Kinh tức tới sôi máu, "Sao mày có thể nói ba ruột mình như vậy, ba mày là người đàn ông tài giỏi lại tốt hơn nhiều so với Cố Trì Tây!" Nếu không phải do Cố Trì Tây, bây giờ ông ấy sớm đã trở thành một nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Cố Lâm Lâm cười lạnh, "Tốt thôi, vậy mẹ nói cho con biết đi, ba ruột con đang ở đâu? Mẹ lôi ông ấy tới cho con xem, để xem rốt cuộc ông ấy có giỏi hơn Cố Trì Tây không!"
Uông Tiểu Kinh bóp trán, "Lâm Lâm, con sẽ được gặp, còn nửa năm nữa, nửa năm sau con có thể nhìn thấy ba ruột của mình.”
Bình Đông, nửa năm cuối cùng này, sao lại gian nan như thế?