Tùng San nhìn tấm lưng trước mặt, do dự một lúc sau đó cự tuyệt: "Hay thôi đi, tôi tháo giày ra đi theo anh.”
Trương Tân quay lại, ánh mắt sắc bén, "Nhanh lên.” Hoàn toàn không cho người ta thương lượng.
Tùng San cau mày, nhìn cái mặt than không biểu cảm của Trương Tân, cô cảm thấy rối rắm, nếu không lên thì như đang làm kiêu, cho nên đành phải leo lên lưng hắn, hai tay Trương Tân quàng lấy đùi cô, đi nhanh về phía trước, hoàn không có chút dáng vẻ chật vật.
Cánh đồng này như vô tận, Trương Tân cõng cô nên không thể đi quá nhanh, bọn họ đi dọc theo đoạn đường lầy lội này đã hai mươi phút rồi, vậy mà một căn nhà cũng không thấy. Tùng San cực kì không thoải mái, cô thuận miệng nói: "Anh có mệt không, tôi thấy anh cứ thả tôi xuống để tôi tự đi được rồi.”
Trương Tân không quay đầu lại, chỉ nói hai chữ: "Không mệt.”
Tùng San bất đắc dĩ, "Hai người cùng đi có thể sẽ nhanh hơn, cứ như bây giờ không biết đến khi nào mới tìm được.”
Trương Tân không nói lời nào, kéo tay cô lại, ngăn cô trượt xuống, cô vội vàng ôm lấy cổ hắn, cằm để sát cổ và vai hắn. Toàn thân hắn hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tùng San thật sự quá xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải, hai người đi cả một đoạn đường đều im lặng. Sau cơn mưa không khí trời đêm ẩm ướt, gió đêm lành lạnh thổi vào người Tùng San, cô lạnh đến mức rùng mình. Bỗng nhiên Trương Tân đứng lại, không đợi Tùng San phản ứng đã đặt cô lên một tảng đá bằng phẳng ven đường, sau đó cởi áo vest ra khoác vào người cô, "Mặc vào.”
Lời nói của hắn lúc nào cũng như mệnh lệnh, khiến đối phương cảm thấy phản kháng là vô vọng. Tùng San cũng không định khách khí nữa, cầm áo mặc vào, cái áo này mặc vào người hắn vừa vặn thế mà khi cô mặc lại dài tới đầu gối, tay áo dài tới mức chỉ còn mấy đầu ngón tay thò ra ngoài. Tùng San thấy vậy nên xắn tay áo lên. Chỗ cô đứng là một tảng đá bằng phẳng, không cao, cho nên dù có đứng trên tảng đá, cô vẫn không cao hơn Trương Tân. Trương Tân cũng không nói gì, cứ như vậy đối diện với cô, mặt không chút biểu cảm nhìn cô cẩn thận xắn tay áo lên.
Tùng San bị hắn nhìn thấy không thoải mái, nên càng cúi đầu thấp hơn, chăm chú xắn tay áo, đột nhiên cô cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh bò lên chân mình, cô liếc mắt nhìn, bỗng nhiên hét ầm lên: "A! rắn!"
Một con rắn nhỏ trườn theo đôi chân muốn bò vào quần cô, xúc cảm lạnh băng, mang theo chút trơn ướt.
"Đừng nhúc nhích!" Trương Tân vội vàng hô, sau đó lập tức cúi lưng, chộp lấy con rắn kia dùng sức quăng nó, khiến nó bay đi rất xa. Toàn bộ động tác dứt khoát lưu loát, không hế có chút chần chừ, xuống tay ổn - chuẩn - ác.
"Không sao rồi.” Hắn nói.
Tùng San vẫn chưa kịp hoàn hồn, toàn thân không nhịn được run rẩy, ngay cả răng cũng đánh cầm cập. Từ nhỏ đến giờ cô sợ nhất là rắn, dù chỉ thấy nó qua ti vi cũng phải nhắm mắt lại. Bởi vì ghét rắn, nên ngay cả Bạch nương tử truyền kì cô cũng không xem. Lúc trước Tùng Chí Quân bị phong thấp nặng, xin được một chai rượu rắn từ một người quen, bên trong có một con rắn ngâm, kết quả Tùng San vừa nhìn thấy đã khóc ầm lên, lão Tùng nhà cô đành phải vì con gái mà chịu đựng ốm đau đưa chai rượu thuốc đấy cho lão Thái.
"Tùng San?" Trương Tân nhìn cô, dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Cô vẫn run cầm cập, cắn răng nói: "Tôi không sao, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Trương Tân lại như không nghe thấy gì, một bàn tay của hắn cầm lấy bàn chân cô, cô vội vàng sợ hãi kêu thành tiếng, "A!"
Tay của Trương Tân theo lòng bàn chân hướng lên trên, lau sạch tất cả những chỗ mà con rắn kia đã bò qua, "Không sao rồi, đã lau sạch sẽ.”
Bàn tay hắn to lớn ấm áp, trong lòng bàn tay còn có vài vết chai, ma sát vào làn da cô tạo nên cảm giác khác thường, cô ậm ừ, miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn anh.”
Trương Tân ngẩng đầu, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cô bị ánh mắt đó nhìn cảm thấy rất không thoải mái, nên đành rủ mi mắt xuống, "Đi thôi.”
Trương Tân cũng không nói gì, xoay người, khom lưng, một lần nữa cõng Tùng San lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Cuối cùng cũng ra khỏi cánh đồng, Tùng San nhìn thấy phía trước có ánh đèn lay lắt, cô kích động nói: "Có có, phía trước cuối cùng cũng có nhà!"
Chỉ có một căn nhà lẻ loi, nhà xây bằng gạch và gỗ, hàng rào gỗ quây quanh căn nhà nhỏ, trong nhà chỉ có một cái bóng đèn treo trên trần, giường làm bằng đất. Chủ hộ là một ông lão lớn tuổi, thấy Trương Tân và Tùng San thì có chút kinh ngạc.
Người nhà của ông lão đã chuyển nhà tới thôn Tiểu Dương từ lâu, căn nhà tồi tàn này cũng đã lâu không có người ở, nhưng gần đây luôn có người vào vườn nhà ông trộm đồ, nên ông mới quyết định một mình chuyển qua đây ở vài ngày để trông coi vườn rau.
"Nơi này cách thôn bao xa?" Trương Tân hỏi.
"Đi bộ thì hai mươi phút, nếu cô cậu không chê thì ở đó một đêm đi.” Ông lão thẳng thắn nói.
Con đường tới thôn toàn là sỏi đá, Tùng San đi giày cao gót luôn bị vấp, cực kì khó khăn gian khổ, nhưng cô vẫn kiên quyết không cần Trương Tân cõng, kết quả khi tới được nhà mới của ông lão thì đôi giày của cô đã sắp hỏng rồi, trên bàn chân cũng có vài vết thương.
Cuối cùng họ ăn cơm ở nhà mới của ông lão, con dâu của ông nhiệt tình sắp xếp cho bọn họ một căn phòng, còn trải cả ga trải giường mới tinh.
Tùng San nhìn căn phòng đó có chút ái ngại, lại nhìn Trương Tân, mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nào. Thôn này không phát triển lắm, nhưng di động vẫn có tín hiệu, Tùng San lấy điện thoại di động ra định gọi cho Cố Trì Tây báo bình an, lại bất đắc dĩ phát hiện di động chỉ còn chút xíu pin. Cô đành phải đổi thành gửi tin nhắn, "Xe gặp trục trặc không thể khởi động, em rất khỏe, anh đừng lo lắng.” Vừa ấn xuống gửi đi xong thì điện thoại cũng tắt nguồn, cô có ái ngại, cũng không thể xác định tin nhắn đó có gửi được hay không.
Cô thở dài, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trương Tân đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Tùng San hỏi: "Anh có gọi được cho anh ấy không?"
Trương Tân nói: "Đã gọi rồi.”
Tùng San vội vàng hỏi, "Anh ấy nói thế nào?"
Trương Tân nói: "Bây giờ Cố tổng lập tức phái người tới đây, đại khái khoảng hai giờ nữa sẽ tới.”
Lúc này Tùng San mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đúng là người nóng tính.” Rõ ràng bình thường hắn luôn là người rất bình thản.
Trương Tân đi tới, đôi mắt không hề e dè nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút căng thẳng, "Anh làm gì vậy?"
Trương Tân hỏi: "Cô đã quyết định rồi sao?"
Tùng San do dự, cô hỏi lại: "Quyết định cái gì?"
Trương Tân chăm chú nhìn cô, "Làm người phụ nữ của Cố tổng.”
Tùng San kinh ngạc, lập tức gật đầu, "Ừm, quyết định rồi.”
Trương Tân dời tầm mắt, im lặng, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng thở dài, "Vì sao?"
Tùng San mờ mịt "Hả?", không biết trả lời như thế nào.
Trương Tân quay sang, lại một lần nữa nhìn cô, trong đôi mắt đó mang theo chút cảm xúc không rõ, "Vì sao lại muốn tiếp nhận ngài ấy? Cô không phải luôn muốn trốn tránh ngài ấy sao?"
Tùng San có chút không dám nhìn ánh mắt hắn, lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt than không biểu cảm của Trương Tân lộ ra cảm xúc, trong lòng hơi chấn động, cô cười nhẹ, "Ừm, trước kia tôi vẫn luôn trốn tránh anh ấy, đối với chuyện anh ấy quấn lấy tôi, tôi cảm thấy rất phiền lòng. Nhưng khi anh ấy thật sự không tới tìm tôi nữa, tôi mới phát hiện, thì ra tôi căn bản không thể thiếu anh ấy. Ha ha, tôi cũng biết mình làm như vậy thật không hay, lúc vui thì gọi anh ấy đến, khi buồn thì đuổi anh ấy đi, quá xấu tính.”
"San San, cô không sợ sao?" Trương Tân đột nhiên hỏi.
Tùng San sửng sốt, đây là lần đầu tiên Trương Tân không gọi cô là "Tùng San" mà gọi cô là "San San".
Trương Tân tiếp tục nói: "Cô theo ngài ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp, ngài ấy sẽ làm nhiễu loạn cuộc sống của cô, khiến cho bạn tốt của cô chán ghét cô, khinh bỉ cô, khiến cho người nhà cô đau lòng thất vọng vì cô, Cố Lâm Lâm cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, thành phố A có rất nhiều người giống Phan Nghiễm Sinh, muốn tiếp cận ngài ấy, cô đi theo ngài ấy sẽ trở thành mục tiêu cho họ, cô còn muốn ba mẹ mình bị gài bẫy bao nhiêu lần nữa?"
Tùng San hoàn toàn ngớ người, cô khẽ nhếch miệng hồi lâu mới nói: "Sao anh có thể nói về ông chủ của mình như thế?"
Trương Tân nói: "San San, Cố tổng tuy bình thường rất nhã nhặn điềm đạm, nhưng thật ra lại là người có ham muốn chiếm giữ rất lớn, cô ở bên ngài ấy sẽ rất vất vả, tôi sợ cô sẽ hối hận.”
Tùng San cười nói: "Anh cũng biết anh ấy có ham muốn chiếm giữ rất lớn, vậy mà còn ở sau lưng anh ấy nói với xấu anh ấy với tôi?"
Trương Tân nhìn cô chằm chằm, "San San, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
Tùng San khẽ cười, "Cảm ơn lời khuyên của anh.”
Nụ cười tươi tắn đó, cứ như vậy khắc sâu vào lòng Trương Tân, sắc mặt Trương Tân khẽ biến đổi, "San San, vì sao nhất định phải là ngài ấy?"
Tùng San cười lặp lại: "Đúng thật, sao nhất định phải là anh ấy nhỉ?"
Nhưng đã là hắn.
Không thấy sẽ nhớ, chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh hắn, ngay cả nằm mơ cô cũng sẽ cười.
Trương Tân không nói gì thêm, yên lặng nhìn cô, không dời tầm mắt.
"Trương Tân, anh đi theo anh ấy bao lâu rồi?" Tùng San chuyển đề tài hỏi.
"Hơn năm năm, từ khi xuất ngũ đã bắt đầu.” Trương Tân nói.
"Trước kia anh làm quân nhân, vì sao lại xuất ngũ?" Tùng San hỏi.
"Bị thương, thắt lưng sau khi làm phẫu thuật không thể làm nhiệm vụ được nữa.” Trương Tân nói rất đơn giản.
Tùng San nghe xong có chút áy náy, "Thắt lưng anh từng bị thương vậy mà còn cõng tôi lâu như vậy, thực xin lỗi.”
"Không có gì.” Trương Tân nói.
Tùng San dừng một lát rồi nói: "Trương Tân, tôi thấy con người anh thật thú vị, nhìn khô khan nhưng thật ra tâm tư rất sâu, có thể vì anh là quân nhân, mỗi lời nói cử động đều rất nghiêm túc. Nói thật tôi rất sợ phải nói chuyện với anh, vì tôi thấy khi nói chuyện với anh luôn có chướng ngại, cho nên mỗi lần gặp anh tôi có áp lực tâm lí rất lớn.”
Trương Tân nghe xong lời nói của cô, khẽ nhíu mày, "Thật sao?"
Tùng San gật đầu, cười nói: "Ừm. Nhưng hôm nay tôi có cái nhìn khác về anh, anh giúp tôi như vậy, còn suy nghĩ cho tôi, tôi thật sự rất cảm động, cũng thấy thân thiết với anh hơn một chút.”
Khóe miệng Trương Tân khẽ cong lên một một độ cong như có như không chớp nhoáng.
Tùng San tiếp tục nói: "Những chuyện anh nói tôi đều biết, cũng chính vì những băn khoăn đó, tôi mới phải đấu tranh lâu như vậy mà không dám tới gần anh ấy. Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, tôi tin chắc rằng những chuyện này rồi cũng sẽ có cách giải quyết, tôi là người đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Trương Tân không nói gì thêm, ngồi xổm xuống, giúp cô tháo giày, nhìn miệng vết thương trên chân cô, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch bùn đất dính trên đó.
Tùng San vội vàng nói: "Để tôi tự làm.”
Trương Tân lại không đồng ý, bàn tay dùng sức nắm chặt chân cô, "San San, tôi muốn vì cô làm chút chuyện.”
"Hả?" Tùng San không hiểu ý của hắn.
Cố Trì Tây vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tùng San ngồi trên giường, Trương Tân ngồi xổm trên mặt đất, tay hắn đang nắm lấy chân cô. Nhất thời lửa giận xông lên não, hắn bước tới, "Tránh ra.”
Không đợi Trương Tân nói gì, Cố Trì Tây đã khom lưng bế ngang Tùng San lên, đi nhanh ra ngoài. Trương Tân cũng đứng lên, yên lặng theo sau. Tùng San biết Cố Trì Tây đang tức giận, nên không muốn chọc hắn, đành ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng hắn, bị hắn bế lên xe.
Cố Trì Tây quay đầu nói với Trương Tân: "Cậu ở lại, ngày mai lái xe về.”
Trương Tân đáp: "Vâng.”
Tài xế lái xe là người vệ sĩ lần trước bảo vệ cho Tùng San và Lão Tần, hắn mặc tây trang màu đen, mặt không biểu cảm. Tùng San và Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, cách cửa kính xe, Tùng San nhìn thấy bóng dáng Trương Tân ngày càng nhỏ. Xoay đầu lại, cô liền nhìn thấy Cố Trì Tây đang nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trên mặt không được tốt lắm.
Sau lần xem mặt lúc trước, Tùng San đã biết người đàn ông này khi giận dữ sẽ đáng sợ như thế nào nên cô cũng không dám chọc hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn dụi dụi, "Anh đến nhanh thật.”
Ngực Cố Trì Tây phập phồng, giống như đang cực lực kiếm chế lửa giận, ôm lấy cô, "Sau này không cho em chủ quan như vậy!"
Tùng San ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, cười hỏi: "Anh đang nói em hay là nói chính mình?"
Cố Trì Tây giận dỗi nhíu mày, nâng cằm cô hung hăng hôn một cái, "San San, anh hận không thể cất em vào ngực, anh đi đâu thì mang em đi đó.”
Tùng San vui vẻ, "Anh đừng nhỏ mọn như vậy được không? Em không đáng để anh tin tưởng sao?"
Cố Trì Tây lắc đầu, "San San, không phải anh không tin em, anh chỉ không muốn trừ anh ra có bất cứ người đàn ông nào chạm vào em, ai cũng không được!"
Tùng San mím môi cười, mặc dù đối với tính tình ngang ngược của người này cô thật sự không biết nên nói gì, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, vì thế cô cố ý đùa hắn nói: "Thật ra Trương Tân cũng không có chạm vào em, anh ta chỉ cõng em đi một đoạn đường tới thôn, sau đó giúp em lau chân mà thôi.”
Nhưng không ngờ sắc mặt Cố Trì Tây bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt hắn mang theo sự lạnh lẽo đến thấu xương, "Cậu ta cõng em?"
Tùng San lập tức ý thức được mình vừa nói sai, cô vội vàng nắm tay hắn nói: "Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi là em cố ý đùa anh, khi nãy đường lầy lội, em lại đi giày cao gót không thể đi được nên anh ta mới cõng em, không phải như anh nghĩ đâu.”
Cố Trì Tây nói: "Anh đang nghĩ gì?"
Tùng San cảm thấy đau đầu, càng giải thích càng giống như đang cố ý che giấu, "Cố Trì Tây, anh phải tin em, Trương Tân là người rất tốt, anh ta tuyệt đối không làm bất cứ hành động nào vượt quá lẽ thường đối với em.”
Cố Trì Tây lại cười lạnh, "Cậu ta cõng em, còn sờ chân em, chuyện này cũng không tính sao?"
Tùng San cau mày, nghiêm túc nói: "Anh ta là trợ lý của anh, chỉ thay anh chăm sóc em mà thôi, chẳng lẽ anh muốn anh ta ném em một mình trên xe không quan tâm sao? Nơi này là nông thôn, xe đậu ở nơi vắng vẻ hoang sơ như vậy, ngoại trừ xuống xe đi tìm người giúp ra còn có thể làm gì bây giờ?"
Cố Trì Tây xoa xoa đầu Tùng San, "San San, em càng cố gắng giải thích cho Trương Tân như vậy, sẽ chỉ làm anh càng thêm tức giận thôi.”
Tùng San thở dài, "Em không muốn chỉ vì mình mà anh ta bị trách mắng vô cớ.”
Cố Trì Tây ôm cô, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "San San, thật ra em đã sớm biết Trương Tân có tình cảm với em rồi, đúng không?"