Tùng San không biết viên kim cương kia lớn tới đâu, cô chỉ nhìn chăm chú vào viên đá màu trắng này, thật lâu cũng không thể nói nên lời. Viên đá trắng trong suốt, xung quanh cạnh bên của nó được mài giũa rất nhiều hình thoi phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sáng hơn cả ngôi sao trên trời.
Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ ngây người của cô, thản nhiên mỉm cười, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, một bàn tay nâng tay trái cô lên, tay còn lại đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Tay cô rất nhỏ, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế, đeo số nhỏ nhất mà còn hơi rộng.
Tùng San vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó tới xuất thần, nhẫn đeo vào ngón tay rồi mới thật sự nhận ra, viên đá xinh đẹp ấy gần như che hết chiều ngang ngón áp út của cô.
"Vì không biết em thích kiểu dáng như thế nào, cho nên anh đành mua cái đơn giản nhất, thích không?" Cố Trì Tây dịu dàng hỏi.
Lúc này Tùng San mới khôi phục tinh thần, chợt ý thức được chiếc nhẫn đã đeo vào tay, nhất thời cô có hơi kích động. Muốn tháo ra nhưng lại không dám, cô khó xử nói: "Sao anh lại như vậy, thừa dịp em không phản ứng lại đeo cho em!"
Cố Trì Tây cười rất vui vẻ, nâng mặt cô lên hôn một cái "San San, lấy anh đi.”
Tùng San mím môi, đột nhiên cô cảm thấy chiếc nhẫn trên tay cô thật nặng: "Cố Trì Tây, anh tháo nhẫn ra đi, em không thể nhận được.”
Câu trả lời của cô hình như không khiến Cố Trì Tây ngạc nhiên, hắn cũng không tháo nhẫn ra, chỉ cười hỏi: "San San, em không muốn lấy anh sao?"
Những lời này nghe rất tuỳ ý, nhưng tầm mắt hắn lại luôn đặt trên người cô. Ánh mắt nghiêm túc ấy trong vô hình lại mang theo áp lực.
Tùng San cắn môi, suy nghĩ một chút rồi nói, "Nói không thì là giả, Cố Trì Tây, anh cầu hôn em, em rất cảm động.”
Cố Trì Tây kéo tay cô, "Vậy em đồng ý đi, không cần băn khoăn gì cả, San San, chỉ cần em mở miệng nói đồng ý, những chuyện còn lại cứ để anh giải quyết.”
Ánh mắt Tùng San hơi dao động, cô cười nhẹ, "Nghe không tệ, nhưng, anh làm sao có thể khiến ba mẹ em tán thành đây?"
Cố Trì Tây nói: "Ba mẹ em không đồng ý cho chúng ta bên nhau đơn giản vì lo lắng hai chuyện. Đầu tiên là tuổi tác của chúng ta cách xa nhau, họ sợ em bị anh lừa. Thứ hai là thân phận của chúng ta quá khác biệt, họ sợ em bị nói ra nói vào.”
Tùng San nghĩ nghĩ, gật đầu, "Ừm, đúng vậy.”
Cố Trì Tây nói tiếp: "Cho nên nếu muốn khiến họ đồng ý, chỉ cần dẹp bỏ băn khoăn này là xong thôi.”
Tùng San hỏi: "Làm sao dẹp bỏ?"
Cố Trì Tây cười cười, chỉ vào thư thông báo trúng tuyển kia, "Dựa vào cái này.” Hắn kéo Tùng San ngồi vào sô pha, mở cặp văn kiện kia ra, "Chỉ cần em đi Hồng Kông học thạc sĩ, anh cũng sẽ đi cùng em đến Hồng Kông. Dùng một năm thời gian ở chung để họ biết chúng ta sống rất tốt, anh không lừa em, lại càng không bội tình bạc nghĩa với em. Chờ em tốt nghiệp, lấy được học vị, có thể vào làm ở một công ty lớn, cho dù anh không giúp em thì không tới vài năm em cũng có thể lên tới chức vị quản lí cấp cao. Như vậy em sẽ không còn là một sinh viên bình thường, đương nhiên cũng không cần lo lắng khác biệt về địa vị xã hội của chúng ta nữa.”
Lão Tần đã khuyên hắn rời xa đất thị phi. Đối với Cố Trì Tây mà nói, đây đúng là một đề nghị tuyệt vời.
"Anh cùng em đi Hồng Kông?" Tùng San giật mình hỏi.
"Đúng, anh sẽ cùng em đi Hồng Kông, rời xa thành phố A phiền phức này, cùng đi Hồng Kông sống cuộc sống chỉ có hai chúng ta.” Cố Trì Tây xoa mái tóc cô, trong mắt không thể che giấu được tình cảm dịu dàng.
Tùng San lại một lần nữa ngây dại. Đồng hồ treo trên tường tích tắc vang, nhưng Tùng San lại hoàn toàn đứng hình, cô chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt trống rỗng mờ mịt.
Cố Trì Tây vẫn là người gặp sóng lớn cũng không sợ, dịu dàng nói: "San San, anh muốn cùng em sống ở Hồng Kông, nhưng nếu chỉ như thế này, em nhất định sẽ lại có cảm giác anh bao nuôi em, lại cảm thấy không được tôn trọng. Cho nên anh đã mua chiếc nhẫn này cầu hôn em, đeo nó lên em chính là hôn thê của anh, giữa chúng ta là bình đẳng. Chờ năm sau em lấy được học vị, chúng ta trở về thành phố A xin phép ba mẹ em, sau đó chính thức kết hôn.”
Hắn cứ như vậy vẽ ra một tương lai thật sự tốt đẹp.
Tầm mắt của Tùng San lại một lần nữa rơi vào chiếc nhẫn trên tay, sáng lấp lánh, nặng trịch, đây là lời hứa của hắn. Người đàn ông này, không chỉ vì cô mà hoạch định một tương lai, còn có năng lực biến tương lai này thành hiện thực.
Hắn nói, chỉ cần cô đồng ý, chuyện còn lại cứ giao cho hắn.
Thật tốt.
Tỉnh táo lại, cô phát hiện khoé mắt mình đã ướt đẫm nước mắt. Tùng San hít mũi, vươn tay nắm lấy vạt áo hắn, dựa vào lòng hắn, không nói gì cả, chỉ biết khóc.
Hắn cũng không nói gì, ôm cô vào trong ngực, tùy ý cho hai má của cô bé con dán vào ngực hắn, để nước mắt cô làm ướt áo sơ mi mình.
"Cố Trì Tây, vì sao lúc nào anh cũng lợi hại như vậy, khiến em không thể tìm ra lý do để từ chối!" Cô nghẹn ngào, thân hình bé nhỏ run lên.
Cố Trì Tây cười, hôn lên trán cô.
"Ngay từ lần đầu tiên anh đã như vậy, anh tiếp cận em, anh dồn em vào chân tường khiến em muốn trốn cũng không thể trốn. Ở dưới kí túc xá, anh nắm lấy tay em dẫn em ra ngoài, em biết rõ là không thể nhưng vẫn bị động theo anh lên xe. Ở đỉnh núi Lạc Hà anh hôn em, em biết rất rõ anh muốn làm gì nhưng lại không thể tránh.” Nước mắt cô lại từng giọt từng giọt rơi trên người hắn.
"Em càng muốn cách anh thật xa thì lại càng không thể rời xa anh". Cô vươn tay nắm lấy áo sơ mi của hắn, dốc sức kéo, "Em chỉ muốn yên ổn tìm một công việc ở thành phố A, anh lại muốn đưa em đi Hồng Kông, còn cầu hôn em nữa!"
Từ lần đầu tiên gặp nhau tới giờ, cô luôn bị hắn nắm bắt trong tay.
Cố Trì Tây vẫn cười nhẹ, càng ôm cô chặt hơn, "San San, làm vợ anh đi, để anh chăm sóc em cả đời, được chứ?"
Cô càng khóc dữ dội hơn, "Em không muốn đồng ý, nhưng anh đã đeo nhẫn cho em rồi!"
Cố Trì Tây cười càng vui sướng, vươn tay ra xoa nhẹ lên mặt cô, "Ừm, anh ép mua ép bán, đều là lỗi của anh.”
Mặt Tùng San ướt đẫm nước mắt nhưng bật cười, "Có phải em rất quái đản hay không?" Cô quệt mũi, hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng hắn, "Cố Trì Tây, em yêu anh. Em rất vui được làm vợ anh, ở bên anh cả đời. Nhưng...”
Hàng mi Cố Trì Tây hơi rung động, "Nhưng cái gì?"
"Nhưng bây giờ em chưa thể đồng ý.” Cô ngừng một lát, "Trước khi em còn chưa trả hết tiền nợ cho anh thì không thể.”
Đôi mày của Cố Trì Tây hơi nhíu lại, hắn nhìn cô nhưng không nói gì.
"Bây giờ chúng ta không bình đẳng, nếu em gả cho anh, thì cả đời này em cũng không yên lòng. Anh nói rất đúng, bất bình đẳng giữa chúng ta chỉ tồn tại trong lòng em, cũng không phải do anh áp đặt em. Bởi vì anh luôn vì em mà trả giá, nhưng em chỉ biết bị động tiếp nhận ân huệ của anh. Cái này mới thật sự là bất bình đẳng, em nhất định phải làm chút gì đó, trả lại tiền cho anh, như vậy sau này em có thể yên tâm thoải mái yêu anh.” Cô cúi đầu, cười khổ, "Nhưng bây giờ, em không thể làm gì cho anh, còn nợ tiền anh nữa.”
Cố Trì Tây than nhẹ, "San San, anh không cần em vì anh mà làm gì cả, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh, để khi anh nhớ em có thể nhìn thấy em, ôm em một cái, vậy là đủ rồi.”
Tùng San cười, "Nghe như đang phục vụ vậy. Chi bằng chúng ta dứt khoát ký một cái hợp đồng bao nuôi đi, thời gian là một năm ở Hồng Kông, em được anh bao nuôi, bỏ đi tôn nghiêm và kiêu ngạo, tất cả đều nghe theo lời anh, xem như em lấy thân trả nợ.”
Cố Trì Tây cười lắc đầu, "San San, em nói gì anh cũng đồng ý với em, nếu làm như vậy có thể khiến cho lòng em thoải mái một chút thì anh không ngại. Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh.”
Đôi mắt Tùng San lại chan chứa nước mắt, cô cười nói: "Cố Trì Tây, anh là người làm ăn, anh không cảm thấy như vậy rất thiệt sao?"
Cố Trì Tây nghiêm túc nói: "San San, từ lúc anh yêu em, anh đã không còn để ý tới chuyện thắng thua nữa rồi.”
Khi Tùng San về tới nhà sắc trời đã tối đen như mực, cô đứng dưới tầng nhìn thấy nhà mình sáng đèn liền biết Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân đã về rồi. Lúc đi lên tầng, bước chân cô hơi lảo đảo, có lẽ là hôm nay cảm xúc thay đổi liên tục nên đầu óc hơi choáng váng.
Vào cửa cô liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp đang ngồi trên sô pha xem ti vi, là tiết mục gala tất niên, rất náo nhiệt.
"Con đi đâu vậy, sao giờ mới về?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.
Tùng San không đáp lại, cô cởi áo khoác ra, vào phòng khách ngồi bên cạnh Phương Tiểu Tiệp, lại nhìn Tùng Chí Quân đang bận rộn trong bếp, nói: "Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói.”
Phương Tiểu Tiệp thấy mặt con gái rất nghiêm túc, bà âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn, vì vậy bà hô to gọi Tùng Chí Quân đang ở trong bếp: "Lão Tùng, ông làm nhanh lên, San San có chuyện muốn nói.”
Tùng Chí Quân đang hầm thịt trong bếp, lúc đi ra, tay ông chùi vào cái tạp dề đang mặc trên người, hỏi: "Chuyện gì?"
Tùng San hít sâu, bình tĩnh nói, "Có hai chuyện, một chuyện tốt một chuyện không tốt, hai người muốn nghe chuyện nào trước?"
Phương Tiểu Tiệp nhướn mày, "Con bé chết tiệt này, bí ẩn như vậy làm gì, nói mau đi!"
Tùng San lấy giấy thông báo trúng tuyển vào đại học Hồng Kông, đặt lên bàn, "Chuyện tốt chính là, con được trường đại học ở Hồng Kông tuyển chọn, được chọn học tiếp lên học vị Thạc sĩ tài chính, thời gian là một năm.”
Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, hai người đều có vẻ mặt cực kì kinh ngạc.
Tùng Chí Quân lau tay lên tạp dề hai lần, sau đó lấy văn kiện đó ra nhìn hai lần, kích động nói: "San San, thế này là sao, sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?"
Phương Tiểu Tiệp cũng cười nói, "Thật hay giả đây? Con gái tôi có thể đi Hồng Kông học sao? Còn lại được cử đi học?"
Tùng San nhìn vẻ mặt kích động của ba mẹ, cười cười: "Trường con hàng năm đều có hai người được chọn, năm nay vốn đã định sẵn người được chọn là con, kết quả lại bị người khác dùng tiền cướp mất. Khi đó, con đang vì chuyện chăm sóc mẹ mà không suy nghĩ nhiều, không tính tới chuyện được chọn, cho dù có được chọn con cũng sẽ không đi cho nên không nói với ba mẹ.”
Phương Tiểu Tiệp trợn mắt, "Con gái ngốc, cơ hội tốt như vậy sao có thể không đi được chứ! Mẹ không sao nữa rồi, bây giờ mẹ rất khoẻ, không khác gì trước kia! Có thể đi Hồng Kông chính là cơ hội ngàn năm có một, con nhất định phải nắm bắt!"
Tùng Chí Quân khẽ nhíu mày, hỏi: "Nếu đã bị người ta cướp mất, sao bây giờ lại được chọn?"
Tùng San bình tĩnh trả lời: "Bởi vì Cố Trì Tây giúp con, anh ấy thấy bọn họ làm vậy là không công bằng, nên đã thay con ra mặt.”
Phương Tiểu Tiệp nghe xong, "A!" Một tiếng, nhìn Tùng Chí Quân, nửa ngày mới nói: "Người này thật là có bản lĩnh.”
Tùng Chí Quân càng nhíu chặt mày, "San San, vậy con có tính toán gì không?"
Tùng San nhìn ba mình, nói ra sự thật: "Con còn chưa quyết định, cho nên mới mang về xin ý kiến ba mẹ.”
Phương Tiểu Tiệp khẽ nhếch miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không lên tiếng.
Tùng Chí Quân hỏi: "Vậy tin không tốt là gì?"
Tùng San hít sâu một hơi, lấy cái hộp nhỏ trong túi xách, mở hộp ra, viên kim cương lớn lấp lánh loá cả mắt.
"Tin không tốt chính là, anh ấy cầu hôn con, anh ấy muốn cùng con đi Hồng Kông.”