Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 48: Q.1 - Chương 48




“Ừm, cũng đúng, cũng đúng. Một lệnh đưa xuống đã lấy đi tính mạng của năm vạn người, hưm, quả nhiên là không bình thường… Nếu có thể ngủ cùng người một đêm, có chết cũng cam lòng…”

Ta nằm bất động trên đám cỏ khô ẩm mốc, để dưỡng sức, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Những kẻ chết vì đã ngủ với ta một đêm có quá nhiều, còn về việc cam lòng hay không chỉ có trời mới biết được.

Thế nhưng bọn họ còn nói những gì chứ? Thái tử hồi cung? Nói vậy nghĩa là, mấy hôm nay khi ta bị nhục hình hành hạ, Tư Đồ Vĩnh hoàn toàn không có trong hoàng cung?

Vốn dĩ cho rằng, bản thân ngài địa vị chưa vững, nếu vì muốn bảo vệ tính mạng và địa vị có thể cố tình coi như câm điếc trước cảnh ngộ của ta, cũng là điều có thể tha thứ được. Có điều nghĩ lại mối thâm tình của chúng ta khi còn bé, ít nhiều ta cũng cảm thấy không cam lòng.

Nếu đổi lại vị trí, nếu ta không thể cứu được ngài, nhất định sẽ đâm một nhát kiếm lấy đi tính mạng, để tránh ngài phải chịu đựng nỗi khổ sở da thịt thêm nữa.

Ta ở trong ngục, tin tức không thông, ngài lại có rất nhiều tai mắt, ngày nay ngài đã quay về, không thể nào không biết được chuyện của ta, thế nhưng không hiểu liệu có thể mạo hiểm trở mặt với Hoàng hậu Đoan Mộc mà tham gia vào chuyện của ta hay không.

Còn về Tư Đồ Lăng… Ta thoái hôn vì đã dành tình yêu cho người khác, chẳng khác nào đã tát mạnh vào mặt ngài. Với sự kiêu hãnh của mình, e là ta chết đi mới có thể gột rửa hết nỗi nhục nhã, căm hận trong lòng ngài.

Thế nhưng lẽ nào ngài thực sự sẽ từ bỏ sự trợ lực từ Tần gia sao? Thiếu đi sự ủng hộ của mười lăm vạn quân đội Tần gia, một khi để cho họ Đoan Mộc đắc thế, e là cuộc sống của ngài cũng chẳng tốt lành gì.

Suy ngẫm một hồi, nói cho cùng ta vẫn chưa rút ra được kết luận sau cùng. Còn nỗi đau đớn mệt mỏi lại liên tiếp tràn tới, đầu óc ta càng lúc càng hỗn loạn, chẳng thể nào chống chọi thêm nữa, dù có biết bao chuyện cần nghĩ, cũng đành gác sang một bên, tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Ta loáng thoáng nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, ta tưởng mình vẫn còn trong mộng. Thế nhưng vết thương đau đớn khiến ta bất giác rên lên, nhanh chóng tỉnh lại.

“Vãn Vãn, Vãn Vãn!”

Tiếng gọi càng lúc càng cấp thiết, mang theo cả tiếng nấc nghẹn, thương xót. Ta mở mắt ra mới phát hiện căn phòng giam tối đen như mực đã treo thêm hai chiếc đèn lồng, chiếu thẳng lên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng cùng đôi mắt đen láy đẫm lệ của người đàn ông đang ôm lấy mình.

“Vĩnh… ngài đã lớn thế rồi mà còn khóc sao?”

Ta khẽ rên một tiếng, cúi đầu định lấy tay áo lau lệ cho ngài. Thế nhưng ta không có tay áo. Không những không có tay áo mà ngay cả y phục cũng đã rách nát thảm liệt, chiếc áo yếm bị đốt cháy lỗ chỗ không biết đã rơi ở nơi nào, chỗ kín đáo nhất của người phụ nữ cũng đã lồ lộ ra khỏi y phục không chút thẹn thùng, chẳng trách mà đám ngục tốt kia lại nảy sinh ý đồ xấu xa với một người phụ nữ thân hình đầy vết sẹo như ta.

Phần cánh tay hở ra bên ngoài đương nhiên cũng đầy vết thương, nào là vết bỏng, vết cào, lại còn bị dày vò hết lần này đến lần khác, rồi bị xích sắt cọ vào trở nên sưng phù và tím đen. Vào tiết trời mùa hè nóng bức thế này, có rất nhiều vết thương đã bắt đầu mưng mủ. Do dự một hồi, ta đành dùng tay lau qua góc mắt của ngài.

Tư Đồ Vĩnh dường như vô cùng mãn nguyện, tự mình lau đi nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, rồi nghẹn ngào lên tiếng “Thấy nàng nằm bất động, gọi bao nhiêu câu mà chẳng hề đáp lại, ta còn tưởng ta đến quá muộn. Vãn Vãn, nàng phải chịu khổ rồi.”

Ba ngày này, ngay chính bản thân ta cũng chẳng còn nhớ đã bị hành hạ, dày vò bao nhiêu lần nữa, không biết đã chịu bao nhiêu hình phạt, chảy bao nhiêu máu, thế nhưng ta chưa hề rơi lệ một lần nào. Vậy mà khi nghe thấy lời này của ngài, trái tim ta chua xót, nước mắt đã long lanh.

Đến sau cùng, ta bình thản như không đáp “Cũng chẳng có gì, ta đã rèn luyện trong đao gươm, lửa đốt nhiều năm, coi như là vừa mới tham gia một trận chiến ác liệt. Có điều, ta chẳng thể nào ngờ được, lần này địch thủ bày ra mai phục không phải là giặc Nhu Nhiên hay người Nam Lương mà lại chính là người Đại Nhuế chúng ta.”

“Là ta không tốt, không ngờ ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, một lòng muốn hành động trước Tư Đồ Lăng, không ngờ người bọn họ muốn đối phó thực sự lại là nàng.”

Ngài thân trọng bế bổng ta lên, kiểm tra vết thương, càng lúc càng thêm kinh hãi, càng lúc lại càng thêm đau lòng.

Ngài thì thầm nói “Trời đất ơi, bọn chúng… rốt cuộc đã dùng những hình phạt gì với nàng thế này?”

Ta thì thầm đáp “Vĩnh, ngài hỏi sai rồi. Ngài phải hỏi là, còn có hình phạt nào không gây nguy hiểm tính mạng mà bọn chúng chưa dùng cho ta?”

Ngài im lặng không nói, chỉ ôm ta chặt hơn, áp má sát vào mặt ta rồi hôn nhẹ lên vầng trán của ta.

Ta bất an, quay đầu “Thái tử, đừng làm như vậy… người ta rất bẩn…”

“Vãn Vãn, ngày còn bé ta bị người ta đánh đập dồn vào góc tường, nàng cũng chẳng hề chê ta bẩn. Hai chúng ta cùng nhau lên động ở núi Tử Nha úp mặt sám hối, vừa lạnh vừa đói, ngồi trong sơn động lạnh giá bẩn thỉu, cả hai chúng ta ôm chặt lấy nhau để truyền nhiệt, cũng chưa hề chê nhau bẩn thỉu. Có điều lúc đó, lúc đó…”

Lúc đó, Tư Đồ Lăng thường hay lén lút chạy tới, đưa cho chúng ta thức ăn nóng hổi, lại khoác y phục ấm áp của mình lên người chúng ta, sau đó giang rộng đôi tay, ôm chặt chúng ta vào lòng. Sơn động lạnh giá ẩm ướt trên núi đó, ngày nay mỗi lần nhớ lại, đều đem lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc cho chúng ta. Ấm áp đến mức hiện nay hồi tưởng lại, trong lòng lại cảm thấy chua xót lạ thường, nước mắt không kìm được từ từ tuôn khỏi bờ mi.

Tư Đồ Vĩnh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ qua mí mắt, lau khô hàng lệ rồi thận trọng ôm ta chặt hơn. Cánh tay của ngài vẫn cứ chắc nịch như hồi niên thiếu.

Chỉ nghe thấy ngài hàm hồ thì thầm bên tai “Hồi đó… là do ta đã quá ích kỉ. Nàng… nàng đáng lẽ có thể sống một cách vui vẻ, hạnh phúc, vô ưu vô lo… là ta… là ta…”

Trong lòng ta đột nhiên trào dâng niềm nghi hoặc mạnh mẽ nắm chặt lấy vạt áo ngài, vooin lên tiếng hỏi “Hồi đó… là lúc nào chứ? Có phải năm năm trước không?”

Ngài không đáp, chỉ ôm ta vào lòng chặt hơn, hơi thở hổn hển mang theo hơi nước hắt vào vành tai ta. Nước mắt cứ thế tuôn trào lăn qua má rồi chảy xuống cổ.

Ta đột nhiên cảm thấy chán nản, than thở “Ba năm đó, đã từng tồn tại hay không, thực sự cũng chẳng quan trọng nữa, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Mộng tỉnh rồi, ta vẫn phải đi trên con đường mình cần đi.”

Ngài lại nghẹn ngào lên tiếng “Trên thế gian này, có người nào mà không sống trong giấc mộng chứ? Thế nhưng mộng cũng có tốt có xấu. Cuộc đời của chúng ta ẩn chứa quá nhiều cơn ác mộng, thi thoảng gặp được vài giấc mộng đẹp, tại sao lại không thản nhiên mà bước tiếp? Cả đời ở trong giấc mộng đó không tốt hơn sao?”

Ta hoảng hốt, thì thầm lên tiếng “Giấc mộng đẹp đó, ta đã từng thực sự gặp được sao?”

Ngài không đáp, cúi đầu nhìn ta một hồi, đột nhiên quay đầu hỏi vọng ra bên ngoài “Đã chuẩn bị xong nước nóng chưa?”

Bên ngoài truyền vào giọng nói của Liễu Tử Quân “Đã được bê tới rồi. Thái tử, bây giờ bê vào trong đó sao?”

“Mau đưa vào đây.”

Có người liền bê một chậu nước nóng lớn vào trong, Liễu Tử Quân không biết lấy đâu ra một chiếc giường trúc khá cũ, lặng lẽ nói “Đặt lên đây tắm rửa sẽ thoải mái hơn… Có muốn ta giúp đỡ không?”

Tư Đồ Vĩnh vội vã dùng y phục của mình che đi phần cơ thể của ta rồi nói “Không cần, không cần. Ngươi mau lui ra. Mau xem xem nữ thái y đã đến hay chưa?”

Đợi khi Liễu Tử Quân ra ngoài, ngài mới nhẹ nhàng đặt ta lên chiếc giường trúc, cởi hết phần y phục đã hoàn toàn không che hết được cơ thể ra, vội vã lấy chiếc áo khoác ngoài của mình rồi đắp lên người ta, lại kéo chiếc đèn lại gần, xắn tay áo lên, định rửa sạch thân thể cho ta.

Ta bất giác đỏ mặt, nhắm mắt lại rồi nói “Thái tử, ta không dám. Nếu thực sự muốn giúp ta, thì hãy tìm một người phụ nữ tới đây giúp đỡ là được rồi.”

Khuôn mặt ngài cũng khẽ ửng đỏ rồi cười nói “Sao thế, Vãn Vãn cũng thấy thẹn thùng xấu hổ sao?”

Ta nghe vậy cảm thấy không tự tại “Cũng chẳng phải là thẹn thùng hay xấu hổ. Nếu luận về bổn phận của phụ nữ, ta có bị dìm xuống đáy hồ cả trăm lần cũng chẳng oan ức. Thế nhưng có một vài việc không được như ta mong muốn, ta cũng chẳng muốn tự gây phiền não cho bản thân.”

Chiếc khăn tay ấm nóng nhẹ lướt trên làn da, ngài khẽ khàng lên tiếng “Những ai muốn nghĩ nhiều thì cứ mặc kệ họ đi, cần gì phải tự gây phiền phức cho bản thân. Dù thế nào đi nữa thì nàng vẫn luôn là Tần Vãn năm đó, thường hay nghịch ngợm gây họa khắp nơi cùng ta.”

Ta cũng chẳng buồn nhớ lại bộ dạng của Tần Vãn năm đó, thường hay nghịch ngợm gây họa khắp nơi cùng với ngài như thế nào, lặng lẽ cảm nhận chiếc khăn ấm nóng lau qua vết thương tạo nên cảm giác đau đớn nhưng cũng rất dễ chịu.

Ngón tay ngài chạm vào da thịt, nhẹ nhàng như một người thân thiết đang chăm sóc người huynh đệ tỷ muội của mình, ấm áp mà hòa nhã, nhưng bất giác cũng có đôi chút cảm giác ám muội.

Sau khi cảm giác thẹn thùng ban đầu qua đi, ta cũng bắt đầu cảm thấy bình thản. Ngài lau xong chỗ nào lại kéo y phục xuống, cố gắng để da thịt ta ít lộ trước mắt mình nhất có thể.

Mỗi lần chạm vào vết thương lớn, ngài lại thì thầm hỏi ta “Nàng có đau không?”

Ta chỉ đành đáp lại “Không đau.”

“Chỗ này không đau sao?”

“Không đau.”

“Còn chỗ này thì sao?”

“Cũng không đau nữa. Ngài cứ an tâm.”

Sau cùng, ngài rửa đến phần gót chân, ánh mắt đột nhiên trợn trừng lên, nhưng không còn hỏi ra có đau hay không nữa.

Ta tự mình than thở “Phần gót chân hơi đau. Nếu ngài có thể giúp ta nhổ hai chiếc đinh đó ra, có lẽ sẽ không còn đau đớn nữa.”

Ngài liếc nhìn ta, sắc mặt trắng nhợt, ngay cả giọng nói cũng run run “Được, nhổ ra rồi, thì…thì sẽ không đau nữa.”

Ngài lấy một miếng vải khô cuốn chặt phần đùi đầy rẫy vết thương của ta lại, cố gắng tìm chọn một chỗ không có vết thương nắm vào, ôm chân ta trong tay, rửa hết chỗ bẩn, sau đó thận trọng đưa ngón tay sờ vào phần gót chân bị sung phù, mãi chẳng thấy thêm động tĩnh gì.

Ta liền nói “Ngài đang gãi ngứa cho ta sao?”

Ngài liền thả ta ra, đột nhiên đứng bật dậy rồi nói “Ta… không dám.”

Ta nghe vậy không khỏi chết lặng người.

Tư Đồ Vĩnh đã bước ra ngoài, gọi Liễu Tử Quân vào. Còn phía sau Liễu Tử Quân lúc này có thêm một viên ngục tốt gày còm, bộ dạng rất tuấn tú, đợi đến khi người này lên tiếng, ta mới biết đây chính là nữ thái y do Tư Đồ Vĩnh truyền tới.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, người này lên tiếng “Phần đinh đã găm sau vào thịt, đâm cả vào xương. Ta chỉ có thể lấy dao rạch phần gót chân của tướng quân ra, rồi dùng chiếc kìm sắt kéo mạnh ra thì mới được. Tốt nhất… là một lần nhổ ra luôn, nếu không sẽ đau đớn vô cùng.”

Ta mỉm cười rồi nói “Không sao đâu, ta không sợ đau.”

Vị nữ thái y này liền nhìn ta, rồi lấy con dao nhọn ra, nhẹ nhàng lên tiếng “Liễu đại nhân, xin hãy ấn chặt chân của tướng quân lại.”

Liễu Tử Quân mỉm cười, nhưng không hề động đậy, là Tư Đồ Vĩnh đích thân lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân của ta.

Nói cho cùng thì vị nữ thái y này đã lo lắng quá, phần gót chân của ta sưng vù mất hết tri giác, chỉ cảm thấy hơi lạnh, lúc máu tươi phun ra, ngược lại khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn trước. Thế nhưng lúc nhổ chiếc đinh ra, đích thực là đau đớn đến mức đứt ruột đứt gan. Người động thủ đương nhiên là Liễu Tử Quân.

Đích thực là chỉ một lần rút ra, nhưng chếc đinh rút ra như thể lôi cả thịt lẫn xương của ta theo cùng, đau đớn đến độ toàn thân ta run lên bần bật, khẽ rên một tiếng, ngồi thượt xuống bất lực.

Tư Đồ Vĩnh nắm lấy bàn chân trái, nhìn ta đầy lo lắng. Đợi đến khi ta ngồi thẳng dậy, lặp tức tiến lên phía trước, ôm chặt ta vào lòng rồi nhẹ nhàng đưa lời an ủi “Vãn Vãn, đã không sao rồi, thực sự không sao nữa rồi.”

Bờ vài ngài rắn chắc mà vững chãi, giọng nói lại run rẩy, sắc mặt trắng nhợt một cách đáng sợ, cứ như thể người vừa bị nhổ đinh ra khỏi gót chân là ngài chứ không phải là ta.

Vị nữ thái y kia vội vã lại gần cầm máu cho ta. Khuôn mặt của Liễu Tử Quân dính đầy vết máu, thần sắc vô cùng cổ quái, thận trọng lên tiếng “Vẫn còn một chiếc, có nên tiếp tục không?”

Tư Đồ Vĩnh phẫn nộ quát lớn “Đương nhiên là tiếp tục rồi. Để lại chiếc đinh trong gót chân khiến nàng thành tàn tật đấy.”

Liễu Tử Quân không nói thêm nhiều, ra hiệu nữ thái y rạch nốt chân còn lại, rồi cầm kìm sắt, rút mạnh ra. Ta khẽ rên lên, thở hắt một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay Tư Đồ Vĩnh, cuối cùng đã đau đớn đến độ mất hết tri giác.

Đợi đến khi hít thở bình thường, ta đã nằm duỗi người ra, đầu óc choáng váng, tựa vào lồng ngực của ngài không nói lên lời. Nữ thái y liệu thương cho ta xong, im lặng bước sang một bên.

Ta mãi lâu sau mới đỡ hơn, từ từ ngồi xuống, mới phát giác ra chiếc khăn tay và phần y phục che chắn cơ thể mình đã rơi xuống, bản thân lúc này gần như lõa lồ nằm trong lòng ngài. Chả trách Liễu Tử Quân lại hoang mang như vậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

Tuy rằng nói toàn thân ta đầy rẫy những vết thương chằng chịt xấu xí chỉ khiến cho người ta nhìn vào mà buồn nôn, thế nhưng nói cho cùng nam nữ khác biệt, ôm ấp như vậy, thực sự khiến người ta lúng túng.

Vội vã nhặt y phục của ngài lên che lại cơ thể, Tư Đồ Vĩnh lại lặng người nhìn ta, đột nhiên cũng đứng dậy, vội vã ra ngoài, quay mặt vào bức tường rồi nói với nữ thái y kia “Còn…còn không vào trị thương tiếp cho nàng ấy?”

Vị nữ thái y này nhận lệnh, vội vã xách theo hộp đựng thuốc, xử lý vết thương, nặn ra máu đông, rồi bôi thuốc cao lên đó.

Tư Đồ Vĩnh chấp tay sau lưng, bất an đi lại, đoán chắc cũng tự cảm thấy không khí có phần quái dị, miễn cưỡng mỉm cười “Thực ra… hồi nhỏ lúc nàng tắm suối nước nóng ở sau núi, ta thường đến nhìn trộm… Lúc đó chẳng hiểu biết gì cả, chỉ muốn xem rốt cuộc nàng khác biệt ta như thế nào, tại sao lại không thể cùng ở trong một phòng với ta và Lăng sư huynh. Ai ngờ để cho Lăng sư huynh nhìn thấy, liền lôi ta về đánh cho một trận nên thân, sau này không bao giờ dám làm vậy nữa.”

Ta nghe ngài nói vậy không khỏi chết lặng người. Lúc học nghệ, ở phía sau chỗ chúng ta ở đích thực có một suối nước nóng, mỗi khi tắm rửa, đều có các vị sư tỷ, sư muội đứng trên bờ canh giữ. Bởi vì nơi đó ít người đi lại, mỗi khi luyện võ mồ hôi đầm đìa, thi thoảng ta lại một mình chạy đến tắm rửa, thật không ngờ lại còn có chuyện như vậy xảy ra.

Tư Đồ Vĩnh nói xong, bản thân ngài cũng lặng người.

Sau đó ngài dậm chân, tự mình lẩm bẩm than thở “Ta nói ra chuyện này làm gì chứ?”

Ngài nói rồi, phất mạng ống tay áo rồi bước ra khỏi phòng giam. Dưới ánh đèn le lói, ta vẫn có thể nhìn thấy đôi tai đỏ lừng của ngài.

Ta vốn định hỏi rõ Tư Đồ Vĩnh về tình hình trong triều cùng Tần gia hiện nay. Nếu đã bị tra xét, chỉ cần mọi người bình an, ta cũng cảm thấy an tâm hơn chút.

Còn nữa…

Ngài đã quay về đây rồi, vậy còn Tư Đồ Lăng thì sao? Nhiều năm như vậy, tình nghĩa sâu đậm là thế, lại còn mối liên quan lợi ích mật thiết, lẽ nào ngài lại im lặng ngồi đó nhìn Tần gia diệt vong?

Thế nhưng, Tư Đồ Vĩnh bỏ đi quá nhanh, cơ thể ta thì lõa lỗ, đương nhiên không thể mời ngài vào để hỏi thăm. Ta định để đắp xong thuốc lại hỏi ngài, thế nhưng vết thương lớn nhỏ trên người quá nhiều, đợi đến khi xử lí xong cũng mất rất nhiều thời gian.

Nữ thái y đó hỏi ta “Thứ thuốc này không phải do nô tì điều chế, mà là do danh y ở chỗ Thái tử điện hạ điều chế, khi bôi lên vết thương sẽ hơi đau. Thế nhưng, nghe nói hiệu quả rất tốt, sau này cũng không để lại sẹo quá rõ.”

“Ừm.”

“Liễu đại nhân đã dặn dò, cố gắng đừng để lại sẹo. Có điều những vết bỏng rất dễ để lại sẹo, trước mắt chỉ có thể dùng thứ thuốc tốt nhất để trị xem sao, đợi khi hoàn toàn bình phục lại dùng thêm các thứ thuốc khác điều trị rồi tính sau.”

“Ừm.” Ta đoán vị nữ thái y được phái tới đây nhất định có điểm hơn người, đương nhiên không muốn làm khó, nên liền đáp lại “Cho dù để lại sẹo cũng không sao cả… Đẹp hay xấu, cũng có gì khác biệt đâu?”

Nữ thái y này thuần thục mở một vết thương ra rồi nói “Đương nhiên là có khác biệt rồi. Cô nương nghĩ thử xem xưa nay những hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành có mấy người không phải phường quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn? Thế nhưng người đời cũng thường coi trọng người cao quý, không coi trọng sắc mạo bên ngoài. Có điều cô nương nhìn những thư sinh yếu đuối sau này làm đại quan, cho dù thực sự không bỏ bê người thê tử tào khang từ thuở hàn vi, có mấy người không lặng lẽ hoặc hân hoan lấy thêm mấy người xinh đẹp về làm thiếp?”

Ngừng lại đôi chút, nữ thái y lại nói thêm “Thế nhưng, phụ nữ lại rất nhiều kẻ si tình. Cho nên mới có câu, ‘phụ nữ đa tình đàn ông bạc, tự cổ đến nay biết bao người’.”

Nàng ấy không ngừng tay chút nào, dường như đang cố gắng phân tán sự chú ý của ta. Thế nhưng trong lời nói của nàng, ta có thể nhận ra được nỗi bi thương, đau khổ.

Trái tim ta khẽ rung động, đột nhiên nhớ đến một chuyện, bởi vì không biết được thân phận vị nữ thái y này, cũng không thể hỏi rõ, đành dịu dàng lên tiếng “Vẫn còn chưa hỏi quý tính của vị đại tỷ này, xin hỏi?”

“Không dám. Nô tỳ họ Quế, người ta thường gọi là cô Quế, năm nay ba lăm tuổi, Thái tử đã sắp xếp cho nô tỳ đến đây chăm sóc Tần cô nương hàng ngày. Nếu cô nương không chê bai, cũng có thể gọi nô tỳ một tiếng cô Quế.”

Nếu tính tuổi tác, vừa hay trùng hợp với vị nữ thái y họ Kim đã tự vẫn tại viện thái y sau khi Thôi Dũng xông vào cung.

Ta âm thầm suy đoán trong lòng, nhưng lại cảm thấy buồn ngủ, mỏi mệt, chẳng thể nào bận tâm đến cô Quế vẫn còn đang xử lý vết thương cho mình, từ từ chìm vào giấc ngủ. Từng đao, từng đao cứa lên vết thương, vậy mà ta chẳng hề cảm nhận được.

Khi tỉnh lại, toàn thân ta đều cảm thấy êm ái, ấm áp. Đưa mắt nhìn kĩ xung quanh, tuy ta vẫn còn ở trong phòng giam thấy mặt trời, thế nhưng đã được đặt trên một chiếc giường trúc, thay y phục sạch sẽ, đắp trên người một chiếc chăn mềm mại, phía dưới trải một lớp đệm. Các vết thương vẫn còn tiết ra dịch thể, hòa cùng với thuốc cao khiến phần y phục kia bị bẩn, nhưng ta cũng chẳng bận tâm.

Cô Quế vẫn mặc y phục của ngục tốt, ngồi bên góc tường nghỉ ngơi. Thấy ta ngồi dậy, cô Quế liền mỉm cười hỏi “Cô nương đã thấy đỡ hơn chưa?”

Ta lau khô mồ hôi trên trán “Toát mồ hôi toàn thân, nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”

Cô Quế bước đến trước mặt, gõ vài tiếng vào thanh chấn song của cửa sổ nhỏ trong phòng giam, liền có người mở cửa bước vào, bê một bát thuốc cùng một khay thức ăn. Cô Quế đưa thuốc đến cho ta uống, lại lấy thức ăn gắp từng miếng cho ta ăn.

Ta liền hỏi “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Cô Quế theo bản năng nhìn ra bên ngoài. Trong ngục không ngày đêm, cửa sổ nhỏ bé trong hành lang tối đen, đương nhiên là cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

“Thái tử đã rời khỏi lúc nào vậy?”

“Cũng… là khi trời gần sáng. Lúc đó, cô nương cũng vừa được bôi thuốc xong. Liễu đại nhân đã thúc mấy lần liền, ngài ấy nhất định muốn thu dọn chiếc giường trúc trước, đích thân bế bổng cô nương lên, đắp chăn rồi nhìn cô nương một hồi lâu mới rời khỏi. Bộ dạng đó trông lưu luyến vô cùng.”

Ta liền than thở “Vậy mà ta hoàn toàn không biết.”

Cô Quế mỉm cười nói “Đã bao lâu rồi cô nương chưa được giấc ngủ ngon? Đích thực lúc đó người đã ngủ rất say. Lần đầu tiên ta gặp được người bị hành hạ đến mức đó mà vẫn còn có thể ngủ say như vậy, cứ như thế bản thân mình không hề bị gì vậy.”

Ta liền nói “Nếu bị thương nặng, vết thương nhiễm trùng, cắt đi tự nhiên không còn thấy đau, không tin cô cứ thử xem.”

Cô Quế vội vã xua tay rồi nói “Cái này… ta không cần phải thử đâu ? Ta tuy rằng trị bệnh giúp người, thế nhưng từ nhỏ lại rất sợ đau.”

Ta mỉm cười lên tiếng “Ta lúc nhỏ cũng rất sợ đau. Nhớ lúc còn sáu, bảy tuổi, mẫu thân dạy ta nữ công gia chánh, ta bị kim đâm vào tay, bật khóc một hồi lâu.”

“Hả, cô nương cũng biết nữ công gia chánh?”

“Không biết.”

Ta bình thản đáp lại. Ta đã từng cầm kim thêu thùa. Lúc phụ thân quay về thấy mặt mũi ta đẫm lệ, lập tức lên tiếng “Con gái của Tần gia chúng ta còn sợ lớn lên không tìm được phu quân tốt hay sao? Không biết thêu thùa thì đã sao, quan trọng nhất là học cách đối nhân xử thế, hiểu được tùy cơ ứng biến, tốt nhất cũng nên học thêm chút võ nghệ, không để cho người ta bắt nạt thì tốt hơn.”

Chính bởi vì ta không học thêu thùa, nên mới có thời gian rảnh rỗi luyện đao, luyện kiếm, để rồi không đường hối hận, đi lên con đường mà bản thân ta cả đời cũng chẳng quay đầu lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.