Lúc ánh nến bên cạnh
bị người ta chặn mất, ta đau đớn chán nản nhìn lên vật cản trước mặt
mình, không ngờ chẳng thể nào nhìn rõ được bộ dạng của bóng đen đó.
Thế nhưng ta chẳng lạ gì mùi hương trên người và nhiệt độ bàn tay của ngài. Lúc bàn tay ấm áp của ngài nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta, ta
thực sự giật nảy mình.
Sau đó, chỉ nghe thấy ngài lên tiếng hỏi
“Tại sao ngươi lại không khóc? Tại sao ngươi không cầu xin ta giúp
ngươi? Ngươi… rốt cuộc có phải là phụ nữ hay không?”
Lại truyền
đến cảm giác đau đớn kịch liệt, thế nhưng tiếp sau đó nỗi đau đã giảm
rất nhiều. Ta hổn hển hít thở rồi ngước mắt nhìn lên, thấy rõ đôi mắt
đen láy ướt nhòe của Thuần Vu Vọng.
Ngài đang cầm một chiếc hộp
bạch ngọc, lấy thuốc cao đựng bên trong ra bắt đầu bôi lên và xoa bóp
cho phần bả vai ửng đỏ vì bị sái của ta.
“Ta sẽ không cảm kích
ngài đâu.” Ta nỗ lực mỉm cười rồi nói thêm “Còn về việc ta có phải phụ
nữ hay không, ngài phải biết từ sớm rồi chứ?”
Ngài im lặng, đưa tay, bế bổng ta lên rồi đặt xuống giường, cởi y phục của ta ra.
Ta mỏi mệt lên tiếng “Nếu ngài còn định để ta tiếp tục lên đường vào ngày mai thì xin hãy buông tha cho ta.”
Thuần Vu Vọng liếc nhìn ta bình thản, tiếp tục cởi chiếc áo trong đã thấm mồ
hôi của ta ra, dùng chăn bọc kín ta lại, quay người bước ra cửa, dặn dò
vài câu, chẳng bao lâu sau, liền có người xách đến một chậu nước nóng.
Thì ra ngài chê người ta đầy mồ hôi, quá đỗi bẩn thỉu.
Hiếm khi
ngài không làm phiền đến các thị nữ, đích thân vò rồi vắt khăn sau đó
lau cơ thể cho ta. Hơi ấm truyền ra từ chiếc khăn cùng bàn tay của ngài
không ngừng lướt đi trên cơ thể ta, mang đi mồ hôi, để lại là cảm giác
sảng khoái, ấm áp mà ta chưa kịp thích ứng.
May mà hơi ấm đó
nhanh chóng biến mất trong màn đêm lạnh giá, thậm chí khiến ta cảm thấy
lại càng lạnh hơn rồi bất giác run rẩy toàn thân, theo ý thức tựa về
phía phát ra hơi ấm. Ngài thuận thế ôm ta vào lòng, vừa dùng chăn gấm
che đi những bộ phận đã lau sạch, lại tiếp tục đưa chiếc khăn ấm tiếp
tục tiến lên phía trên.
Chẳng biết vô tình hay hữu ý, chiếc khăn
và ngón tay cứ lưu luyến mãi ở phần ngực nõn nà của ta mãi không chịu
rời đi. Ta run rẩy, ôm chặt chiếc chăn, nhìn về phía ngài đầy căm hận,
chỉ tiếc là không thể móc đôi mắt đen láy, sắc như dao đang nhìn chăm
chăm vào cơ thể mình ngay tức khắc.
Ngài phớt lờ ánh mắt căm hận của ta, cúi xuống nhìn, đột nhiên hạ người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua đôi mày ta.
Hơi ấm lần này vẫn chẳng thể nào đem được cảm giác lạnh giá trên người ta
đi. Cảm giác chán ghét đó của ta, ngài quay mặt đi, hai đầu lông mày
càng lúc càng cau chặt.
Ngài ôm chặt lấy ta, như đang mong chờ
điều gì đó. Mãi lúc sau, lại lạc lõng than dài một tiếng, buông lỏng ta
ra, lại giặt chiếc khăn mặt vào chậu nước nóng bên cạnh rồi tiếp tục lau người cho ta. Sau khi lau sạch, ngài lặng lẽ dùng tay lướt nhẹ qua vùng bả vai nõn nà vừa mới bị thương của ta, sau đó… Ngài cầm chiếc áo trong đắp lên người ta. Ta cảm thấy khá là kinh ngạc. Ngài đỡ ta nằm xuống,
bản thân cũng nằm xuống cạnh bên nhưng thực sự chẳng làm gì khác nữa.
Sau khi thổi tắt nến, ta nghe thấy ngài thì thầm nói “Ngày mai vẫn tiếp tục phải lên đường.”
Muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh nổi, hơi thở, mùi hương và nhiệt lượng
thuộc về ngài không ngừng truyền đến qua làn da trên lưng, đi khắp mọi
ngóc ngách trên cơ thể ta.
Ta lúc đầu còn đề cao cảnh giác, thế
nhưng chẳng bao lâu sau cơn mệt mỏi sau cả ngày trời lên đường, lại cộng thêm nỗi đau đớn truyền về tử bả vai, trong khi hơi ấm truyền qua càng
lúc càng thêm mãnh liệt, khiến hai mí mắt ta càng ngày càng nặng trĩu,
chẳng bao lâu sau liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ta
thức dậy rất muộn, ánh nắng truyền qua khe cửa chiếu vào trong phòng.
Tối qua chẳng hiểu sao ta lại ngủ ngon và sâu đến thế, chẳng hề gặp ác
mộng gì cả.
Trong chăn vẫn còn rất ấm, bám chặt lấy ta, không
ngừng truyền hơi ấm sang. Ta mệt mỏi ngáp dài một tiếng, rồi đột nhiên
lại cảm thấy kì lạ, khác thường.
Nếu có thể vứt bỏ được tất cả
mọi gian nan, khổ sở, tranh đấu, giết chóc trên thế gian này, cứ tiếp
tục ngủ trong an lành, hòa bình thế này, ngủ mãi đến khi thiên trường
địa cửu , thì cũng có thể coi là một niềm hạnh phúc. Thế nhưng bên cạnh
ta lại có người vội vã đưa lời nhắc nhở ta rằng, giấc mộng đó thật nực
cười biết bao.
“Ngươi tỉnh rồi sao?”
Ta hít một hơi thật
sâu, quay mặt qua, mới nhận ra Thuần Vu Vọng vẫn còn chưa xuống khỏi
giường mà vẫn đang nằm bên cạnh, lặng lẽ nhìn về phía ta, chẳng biết đã
bao lâu rồi.
Quay lưng lại với ánh nắng truyền trừ bên ngoài vào, khuôn mặt ngài lúc này trông càng dịu dàng hơn mọi khi, đôi mắt đen láy cũng cho người đối diện thứ cảm giác trong trẻo mà thuần khiết.
Trong trẻo mà thuần khiết? Đó là hình dung về một hoàng tử đã giết chết hoàng huynh của mình?
Khóe miệng ta bất giác cong lên thành một nụ cười chế giễu, sau đó bình thản đáp “Đúng vậy.”
Ngài đưa tay chạm vào phần bả vai bị trật khớp hôm qua của ta, nhẹ nhàng xoa bóp “Ngươi còn đau không?”
Ta khẽ thu người về phía sau, vội vã mặc y phục rồi xuống giường, trốn
khỏi người đàn ông nguy hiểm hỷ nộ bất thường như tránh ôn dịch, sau đó
mới nói “Đã không còn trở ngại nữa.”
Sau khi mặc y phục chỉnh tề, ta liền mở cửa gọi người mang nước vào rửa ráy chân tay, vậy mà Thuần
Vu Vọng vẫn còn chưa chịu xuống giường.
Ngài nằm trên giường,
lặng lẽ nhìn về phía ta, chỉ là ánh mắt đã không còn trong trẻo, thuần
khiết như lúc trước nữa, mà chứa đựng đầy nỗi u ám, bi thương. Thấy ta
đang cau chặt đôi mày nhìn về phía mình, ngài mới định thần, nhẹ cười,
nắm chặt bàn tay khi nãy vừa mới vuốt qua phần bả vai ta. Dưới ánh nắng
buổi sáng, gương mặt tuấn lãng của ngài dường như đang hiện lên chút sắc đỏ.
Trầm tư thêm một hồi, ta nghe thấy ngài khẽ khàng lên tiếng “Ta xin lỗi.”
Ngài xin lỗi?
Ta gặng hỏi lại đầy tò mò “Ngài xin lỗi? Bởi vì lý do gì?”
Là vì bắt giữ ta? Là vì làm nhục ta? Hay là vì đánh ta?
Ta thực sự cảm thấy lo lắng.
Cầu thân không thành, ta với ngài vốn dĩ là kẻ địch. Một khi hai nước Nhuế, Lương rơi vào tình trạng đối địch, hoặc xảy ra chuyện gì đấy, đoan
chắc hai chúng ta sẽ phải đối đầu đến mức người sống kẻ chết. Bất hạnh
rơi vào kiếp tù binh, để mặc cho người ta xử lí cũng là điều đương
nhiên. Cũng giống như một ngày nào đó, nếu ngài rơi vào tay người Đại
Nhuế, thì chỉ còn biết nằm đó mà chờ dày vò, hành hạ.
Đặc biệt
là… sau khi trải qua chuyện lần này, nếu ta may mắn thoát được, đến lúc
đó, ta nhất định sẽ tham dự vào việc dày vò, hành hạ nếu ngài rơi vào
tay Đại Nhuế.
Những lời này, ta đương nhiên không nói ra ngoài.
Thế nhưng, ngài chỉ nghe thấy câu hỏi vặn lại, đã hiểu thấu được ẩn ý
bên trong, nụ cười trên môi nhanh chóng mất đi, ngay cả sắc đỏ trên mặt cũng tan biến sạch sẽ. Mãi lâu sau, đợi đến lúc Nhuyễn Ngọc bê nước vào hầu hạ ngài mặc y phục, ngài mới chuyển đôi mắt oán hận nhìn ta nãy giờ đi chỗ khác, rồi từ từ khoác áo, xuống giường.
Ánh mắt này là đang oán trách ta không nể tình từ chối ý tốt của ngài sao?
Ta chẳng thèm nghĩ nhiều, sau khi rửa ráy xong, tiện tay lấy một chiếc
trâm cuộn tóc lại, sau đó tự mình bước ra khỏi phòng, đi dùng bữa sáng
trước, chẳng buồn nhìn ngài thêm một lần nào nữa.
Sắc mặt của
Thuần Vu Vọng hôm nay hiển nhiên là không vui, đa phần là đang tức giận
trước kẻ không biết tốt xấu như ta. Thế nhưng ngài một lòng muốn con gái được vui vẻ, nên khi đối diện với Tương Tư, vẫn cứ mỉm cười ôn hòa, chứ không để lộ bất cứ thái độ không vui nào cả. Ta nhớ đến người đồng đảng Đại Nhuế rất có khả năng đã bị Thuần Vu Vọng dùng kế bắt lấy, trong
lòng lại càng thêm căm ghét, chán nản ngồi gọn một bên, thậm chí còn
chẳng bận tâm đến Tương Tư không ngừng kéo tay, nói chuyện cùng mình.
Tương Tư cảm thấy uất ức, quay sang hỏi phụ vương mình “Phụ vương, tại sao
người ở bên cạnh mẫu thân một đêm, mẫu thân ngược lại càng không vui
vẻ?”
Thuần Vu Vọng bế Tương Tư, đặt ngồi lên đùi mình than thở
“Có lẽ mẫu thân đang trách phụ vương lúc ngủ, mơ màng cướp mất chăn của
mẫu thân, nên mẫu thân bị lạnh đấy thôi.”
Tương Tư lặng người,
lại hỏi “Con cũng thường xuyên nằm ngủ chung với phụ vương, tại sao phụ
vương không hề cướp mất chăn của con?”
Thuần Vu Vọng lại nói “Bởi vì con chỉ muốn được lại gần phụ vương, còn mẫu thân con lại muốn càng cách xa phụ vương càng tốt.”
Tương Tư u mê không hiểu, nhưng lại trượt từ trên người Thuần Vu Vọng xuống,
ngồi tựa bên cạnh ta, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay ta, im lặng
không nói bất cứ câu nào khiến ta phiền lòng nữa. Nếu ta thực sự có một
đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu biết như vậy, thì cũng là một điều may mắn trong đời.
Sau cả ngày trời im lặng, buổi tối hôm đó, Thuần Vu
Vọng biết điều, không hề mò tới phòng của ta. Thấy sắc mặt ta không vui, Tương Tư vẫn luôn ở cạnh bên, vô cùng thận trọng, không dám đưa thêm
bất cứ chủ ý nào khác.
Không còn bị Thuần Vu Vọng nhìn bằng ánh mắt
vừa thâm tình lại vừa phòng bị, ta liền thở phào nhẹ nhõm, xoa bóp cánh
tay bị thương từ tối qua một hồi, sau đó cởi y phục, lên giường đi ngủ.
Có lẽ do buổi tối hôm trước đã ngủ quá nhiều, hôm nay, ta nằm trên giường, lật qua lật lại một hồi, mãi chẳng ngủ nổi. Căn phòng dần lạnh, còn ta thì từ sau khi công lực bị khống chế, khí huyết lưu thông không tốt, cơ thể lại càng lạnh hơn mọi khi, nằm co ro trong chăn một hồi lâu mà tay
chân vẫn cứ lạnh như băng. Lúc ngồi dậy, ta mới phát hiện chiếc lò sưởi ở góc tường đã sắp tắt lửa.
Lúc khoác áo ngoài xuống giường thêm
than vào lò, bên ngoài đã báo canh ba, thế là ta chẳng còn muốn ngủ gì
nữa, cầm chiếc quạt nhỏ bên cạnh đến trước lò sưởi, quạt cho lửa cháy
bùng lên.
Hơi ấm truyền ra, khuôn mặt và hai tay của ta nhanh
chóng được sưởi ấm, còn đôi chân cùng với những chỗ khác vẫn lạnh như
băng, như thế dù đốt lò sưởi đến mức nào thì cũng chẳng cách nào khiến
thân thể ta ấm lên được. Điều này khiến ta đột nhiên nhớ đến chuyện tối
qua, khi được Thuần Vu Vọng ôm chặt trong lòng, toàn thân ta thật vô
cùng ấm áp.
Có lẽ, bản năng của con người là sống thành bầy đàn.
Ôm chặt lấy nhau, truyền hơi ấm sang, tự nhiên sẽ khiến cả hai cùng ấm
áp, đây là thứ mà không lò sưởi nào làm được.
Bên ngoài cửa vọng
lại tiếng cành cây bị gãy. Lẽ nào ngoài trời lại nổi gió, mạnh đến mức
khiến cành cây bị gãy ? Ta do dự một hồi, sau cùng vẫn đứng dậy. Một
lúc sau, ngoài cửa sổ truyền lại tiếng gõ nhẹ.
“Vãn Vãn.”
Giọng đàn ông quen thuộc, nhẹ nhàng mà vui tai. Ta nghe mà suýt nữa ngừng
thở, vứt chiếc quạt trên tay đi, nhanh chóng chạy lại gần.
Mở
cánh cửa sổ ra, quả nhiên, ta thấy một khuôn mặt đàn ông bịt kín đang
liếc nhìn vào bên trong, đến khi nhìn thấy ta, đôi mắt đen láy đó lập
tức sáng bừng như sao đêm.
Ngài nhảy vào trong phòng, nhanh chóng kéo khăn bịt mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, trẻ trung, hoan hỉ
nắm lấy tay ta “Vãn Vãn, cuối cùng ta đã tìm được nàng rồi.”
Ta vừa cảm thấy hân hoan, lại vừa kinh hãi, hoang mang đóng cửa sổ lại, quỳ xuống hành lễ “Bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Ngài nhanh chóng kéo ta lên rồi mỉm cười nói “Đây là nơi nào, nàng lại còn
câu nệ tiểu tiết vậy sao? Mau mau đứng dậy, chúng ta nhanh chóng trốn
khỏi Đại Nhuế, việc này quan trọng hơn nhiều.”
Kể từ khi công
chúa Thường Hy âm thầm báo cho ta biết có hoàng thân Đại Nhuế đến nước
Lương, ta đã luôn nghĩ xem người này là ai. Một dạo ta vẫn luôn nghĩ, có khả năng là Tư Đồ Lăng đã vứt bỏ tất cả, mạo hiểm tới đây, thật không
ngờ, người đến ứng cứu lại chính là Thái tử Đại Nhuế, Tư Đồ Vĩnh.
Tư Đồ Vĩnh và ta có mối quan hệ mật thiết, thế nhưng ngài địa vị tôn quý,
nếu có bất trắc gì, tuyệt đối có khả năng khiến cả Đại Nhuế khuynh đảo.
Hoàng hậu Đoan Mộc ủng hộ ngài hành sự cẩn thận, tại sao lại cho phép
ngài đến Đại Lương này cứu người?
Thế nhưng, điều này cũng nói rõ tại sao công chúa Thường Hy lại có thể biết được tin tức Đại Nhuế đã
phái người đến ứng cứu trước cả ta, hai người họ là huynh muội, nên chắc chắn có phương thức liên lạc của riêng mình.
Chẳng còn thời gian hỏi thêm gì khác, ta lập tức lên tiếng “Thái tử, ngài đã cứu được công chúa hay chưa?”
Tư Đồ Vĩnh lặng người nói “Thường Hy không ở cùng một chỗ với nàng sao?”
Ta lập tức lo lắng, đưa lời hỏi “Chẳng phải Thái tử đã liên lạc với công
chúa từ trước rồi sao? Lẽ nào không biết được rằng lúc này công chúa
vẫn còn đang ở trong phủ Chẩn Vương của Đại Lương?”
Tư Đồ Vĩnh
cau chặt đôi mày đáp “Ta nào đã liên hệ gì với muội ấy? Vừa mới đến
thành Ung Đô, ta liền cho người bắn thứ pháo hoa đặc biệt mà chỉ có
người trong hoàng thất Đại Nhuế mới hiểu được, hy vọng sau khi muội ấy
nhìn thấy có thể sẽ nhờ người liên hệ với ta. Ai biết được, ta chờ mãi
mà chẳng đợi được tin tức của muội ấy.”
Ta lúc này mới hiểu ra,
mỉm cười khổ sở “Công chúa Thường Hy đích thực là nhìn thấy được tín
hiệu pháo hoa của Thái tử. Thế nhưng công chúa bị giam lỏng trong phủ đệ của Chẩn Vương, bên cạnh chẳng có bất cứ thân tín nào, muốn nhờ vả cũng khó, làm sao mà phái người đến liên hệ với Thái tử được?”
“Là
vậy sao…” Tư Đồ Vĩnh đưa tay lên, vuốt gọn số tóc lòa xòa trước mặt ta
sang bên mang tai rồi nói “Ta chỉ nghe được tin tức nàng bị Chẩn Vương
giải về phủ đệ, sau đó lại phát hiện được tín hiệu do nàng để lại, đoán
chắc nhiều khả năng Thường Hy cũng ở đây, nên nhanh chóng đuổi theo. Vốn dĩ hôm qua đã tới rồi, nhưng lại thấy…”
Ánh mắt đen láy, sáng
trong như thủy tinh của ngài hiện rõ sự căm hận mà luyến tiếc, nhưng
nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác “May mà tối nay nàng chỉ ở một mình. Ta sẽ đưa nàng đi trước, sau đó chúng ta cùng quay lại thành Ung Đô
giải cứu Thường Hy, được không?”
Tối qua, ngài nhất định đã phát
hiện Thuần Vu Vọng ở trong phòng ta suốt cả đêm trời, không thể nào tìm
được cơ hội ra tay, cho nên mới đành rút lui. Ta có phần ngần ngại, cúi
đầu miễn cưỡng mỉm cười đáp “Ngài đã nhìn thấy ký hiệu mà ta để lại?
Thuần Vu Vọng thật đúng là mưu kế sâu xa, đã thay đổi hết cả mọi ký hiệu mà ta để lại, định dẫn người của chúng ta đến một nơi khác, rồi bắt
gọn, mấy ngày nay, ta đã vô cùng lo lắng.”
Tư Đồ Vĩnh mỉm cười
nói “Nàng, ta và cả Tư Đồ Lăng cùng ở trên núi Tử Nha bao nhiêu năm nay, sau khi quay về kinh sư, vẫn thường xuyên gặp mặt, làm sao lại không
nhận ra được nét chữ của nàng chứ? Những kí hiệu mà Thuần Vu Vọng thay
đổi, hình dạng có phần tương tự, thế nhưng che giấu được người khác, chứ sao qua mắt được ta. Những kí hiệu sau đó tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng ta đã nghe được thói quen sinh hoạt cùng sở thích của vị Chẩn
Vương này, hiểu được hắn còn có một biệt viên khác ở Ly Sơn, lại đang đi về hướng này, cho nên nhanh chóng đuổi theo, quả nhiên là tìm được
nàng.”
Ta gật đầu, mỉm cười khổ sở đáp lại “Thái tử quả nhiên là
cơ trí hơn người, vượt xa những người thông thường. Chỉ là võ công của
ta đã bị khống chế, e là chẳng thể trốn xa được.”
Tư Đồ Vĩnh ngây người, vội vã đưa tay bắt mạch cho ta, tiếp đó cau chặt đôi mày, thế
nhưng nhanh chóng lại giãn ra, nhìn ta mỉm cười nói “Dựa vào thứ công
phu bắt mạch thấp kém của ta còn có thể chẩn ra được, xem ra thứ thuốc
này chỉ là loại tầm thường. Trước tiên ta sẽ cõng nàng trốn thoát, dù gì ta cũng mang theo không ít cao thủ đến đây tiếp ứng, Thuần Vu Vọng muốn cũng chẳng thể ngăn nổi.”
“Ngài ấy không ngăn được Thái tử, vậy
còn công chúa thì sao?” Ta khẽ than dài rồi nói “Công chúa vẫn ở trong
phủ Chẩn Vương. Một khi ta bỏ trốn, Thuần Vu Vọng nhất định sẽ thay đổi
kế hoạch, trước tiên là quay về thành Ung Đô. Võ công của ta đã bị khống chế, hành động bất tiện, đến lúc đó e rằng chúng ta còn chưa vào được
thành Ung Đô, ngài ấy đã bài bố thiên la địa võng, thậm chí chúng ta
cũng chẳng thể nào thoát thân, chứ đừng nói là giải cứu người khác.”
Tư Đồ Vĩnh vội vã lên tiếng “Vậy phải làm thế nào? Ta khó khăn lắm mới tìm được nàng, chả lẽ lại vứt nàng lại nơi này hay sao?”
“Công chúa quan trọng hơn. Trước tiên ngài đưa người đi cứu công chúa, ta ở lại đây sẽ tìm cơ hội thoát thân.”
Ta kéo ngài đến ngồi cạnh bên lò sưởi, lấy thêm một miếng than củi, vẽ vị
trí đình viện mà công chúa Thường Hy bị giam lỏng trong phủ Chẩn Vương, đồng thời nói lại trận thế bố trí nơi đó một lần. Tư Đồ Vĩnh đã từng
cùng ta học nghệ trên núi Tử Nha, tuy rằng không chăm chú như ta với Tư
Đồ Lăng, thế nhưng tư chất thông minh, vừa nghe qua là hiểu, nhanh chóng nắm được yếu quyết, gật đầu nói “Ta đã nghĩ cách cho tai mắt len lỏi
vào phủ Chẩn Vương, lại biết thêm những thông tin này, muốn cứu người
chắc không khó lắm. Chỉ là ta không thể nào vứt bỏ nàng lại đây được.
Vãn Vãn, ta không muốn hối hận, cứu được người nào thì hay người đó. Cho dù có làm kinh động đến Thuần Vu Vọng, hắn có quay về kinh, chúng ta
nghĩ cách khác cũng được.”