Có điều, ngài thực sự đã từng nói câu này sao? Sau khi trúng phải thuật di hồn khốn kiếp, trí nhớ của ta thực sự chẳng được như trước nữa. Có lẽ ngài dã từng nói
vậy! Hoặc có lẽ chưa từng nói, thực ra, bây giờ mọi thứ đều chẳng còn
quan trọng nữa. Kết cục đều giống nhau thôi. Tư Đồ Vĩnh đã chết, còn ta
thì thảm bại.
Tư Đồ Lăng đã giẫm lên thân xác của chúng ta, dùng
sức mạnh của mình, từng bước từng bước ngồi lên bảo tọa mà ngài mong đợi bấy lâu.
Hoàng đế Đại Nhuế, Tư Đồ Vĩnh đăng cơ mới được nửa năm, đau lòng quá độ mà sinh bệnh vì cái chết của Thái phi, Thái hậu.
Đồng thời lúc đưa linh cữu của Thái hậu, Thái phi vào địa cung, đã mắc chứng bệnh không trị được mà băng hà. Bởi vì Hoàng đế chưa có con cái, các
triều thần đều ủng hộ đưa anh họ của Hoàng đế là Định Vương, Tư Đồ Lăng
lên làm Hoàng Đế, đổi niên hiệu thành Hồng Duệ. Tân Đế Tư Đồ Lăng cử
hành tang lễ long trọng cho Tư Đồ Vĩnh, định miếu hiệu là Hiếu Liệt.
Người ta thường nói, vợ sang vì chồng, Định Vương phi Tần thị được sắc phong
thành Hoàng hậu, lại có một tiểu thiếp họ Tần cũng được đón vào cung,
phong là Chiêu nghi. Tân Hoàng hậu bệnh nặng, ngày sắc phong không thể
ra ngoài tiếp nhận, thế nhưng huynh trưởng song sinh của Tần Hoàng hậu
là Tần Vãn mang bệnh vẫn xuất hiện tại triều đình, dẫn theo một đội văn
võ bá quan bái kiến Tân Đế.
Giặc Nhu Nhiên nghe tình hình nước
Nhuế biến động, nhân cơ hội tấn công vào Đại Nhuế. Quân đội Tần gia
không đối địch được, đưa quân về phía Bắc núi Yến Nhiên, cố gắng đối
chọi cùng giặc Nhu Nhiên.
Đại đa số các triều thần đều đề nghị
phái Tần Vãn, chủ tướng của quân đội Tần gia ra vùng biên cương phía
Bắc, trấn thủ biên quan, đồng thời phái Tần Triết hiện nay đang trấn thủ kinh thành đem theo hai vạn quân đội Tần gia tiến về phương Bắc. Tư Đồ
Lăng mãi không chịu hạ lệnh, định điều động binh mã từ phía Nam tiến về
phía Bắc chi viện cho quân đội Tần gia.
Lúc này, ta đang bị giam
lỏng trong cung Vị Ương, gần như mỗi ngày đều uống thuốc nhiều hơn ăn
cơm. Bất luận ngài có ý định gì, thế nhưng đến sau cùng ta có thể nhìn
ra, ít nhất, ngài vẫn chưa thực sự muốn ta chết.
Ngài thậm chí
cũng chỉ bắt sống Thẩm Tiểu Phong, đợi sau khi ta quay về Bắc Đô liền
đưa nàng ta đến hầu hạ bên cạnh ta, chỉ là điều thêm rất nhiều thị vệ
thân tín của mình vây chặt lấy cung Vị Ương, không để cho ta bước ra
khỏi Hoàng cung nửa bước.
Ngài rất ít khi đến thăm ta… Cho dù thi thoảng tới, sau khi trải qua quá nhiều biến cố, ta và ngài đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Thế nhưng, nếu ta thích, thì vẫn có thể đi thăm các phi tần khác. Ví dụ như, Hiền phi Đoan Mộc Hoa Hy của Hiếu Liệt Đế.
Sau khi Tư Đồ Vĩnh qua đời, Đoan Mộc Hiền Phi đau lòng quá sinh bệnh, Tân Đế liền chuyển nàng ta biệt cung, sai nhiều thái y đến chăm
sóc, vô cùng tận tình. Lúc ta tới thăm, đích thực cũng nhìn thấy có rất
nhiều cung nữ, thái giám hầu hạ, nhưng lại chẳng có bất cứ ai quen mặt.
Nàng đã bệnh đến mức mình hạc xương mai, yếu ớt vô cùng, lúc gặp ta, đôi mắt thất thần trước đó bỗng long lanh đầy nước, rồi tuôn trào khỏi bờ mi.
Lò sưởi trong phòng khiến không khí ấm áp hơn, nhưng lại thoang thoảng
mùi máu tanh nồng, thứ mùi vị quá quen thuộc với ta sau hai lần bị sảy
thai.
Ta hỏi nàng “Là ai làm điều này?”
Nàng nhếch miệng
mỉm cười “Là ai làm đã chẳng còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, có
quá nhiều người không muốn con ta được sinh ra. Cho dù đã sinh ra rồi,
chưa chắc nó đã được sống tiếp. Tổ đã tan nát, trứng sao còn lành?”
Ta gật đầu “Đúng vậy, nếu nó có thể tiếp tục sống, chỉ e là số phận còn
khổ ải hơn là chết đi. Ngay cả Vĩnh, chưa chắc đã hy vọng con của mình
phải chịu đựng những đắng cay, đau đớn đó.”
Nàng nhìn về phía ta “Nghe nói, lúc ngài ra đi, người đã ở bên cạnh ngài?”
“Đúng thế, ngài nói, có một câu muốn nói cùng người, thế nhưng lúc ly biệt,
chỉ đứng lặng người ra ôm lấy người, mà quên nói cùng người.”
“Là câu gì?”
“Ngài nói, thực sự ngài cũng rất yêu người, yêu người từ rất lâu rồi. Ngài
nói, ngài rất muốn dẫn người đi thật xa nơi này, sống cuộc sống tiêu
diêu tự tại như thần tiên ở chốn núi sâu rừng thẳm. Cũng giống như… năm
đó cũng từng có một người đưa ta rời khỏi nơi này, lén lút sống ba năm
sảng khoái, hạnh phúc.”
Đôi mắt nàng đỏ rực mà khô khốc, cứ như thể nước mắt đã cạn kiệt từ lâu, thế nhưng lúc này lại tiếp tục trào dâng.
Nàng nói “Thực ra, chúng ta đều không thuộc về nơi này.”
Ta mỉm cười rồi nói “Vĩnh sư đệ cũng nói như vậy.”
Đút cho nàng ăn ít cháo trắng, ta quay người rời khỏi, nàng đột nhiên gọi ta lại “Vãn Vãn sư tỷ.”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta theo cách gọi của Tư Đồ Vĩnh. Ta quay đầu
lại nhìn nàng. Nàng hỏi “Vãn Vãn sư tỷ, tỷ nói xem, nếu ta chết đi, có
thể được hợp táng cùng với A Vĩnh không?”
Ta nghĩ một hồi rồi đáp “Có lẽ là được.”
Nàng lại nhếch miệng mỉm cười, tươi tắn như nụ hoa rồi nói “Đa tạ sư tỷ.”
Ta mỉm cười đáp lại “Không có gì.”
Buổi đêm hôm đấy, Đoan Mộc Hiền Phi qua đời.
Ngày hôm sau, ta đích thân tới điện Vũ Anh cầu kiến Tư Đồ Lăng, muốn ngài
truy phong Đoan Mộc Hoa Hy thành Hoàng hậu, và hợp táng cùng Tư Đồ Vĩnh.
Ngài nhìn ta bằng đôi mắt đen láy một hồi, sau đó lên tiếng “Chuẩn tấu.” Thế là lập tức có viên thái giám cầm bút ghi chép, tựa như đang viết chỉ,
vậy nên ta cũng cảm thấy an tâm hơn.
Cuối cùng ta cũng không phụ
tiếng gọi “sư tỷ” đó của Đoan Mộc Hoa Hy. Có nhiều lúc, con người sống
trên đời còn khó khăn hơn là cái chết. Tin chắc rằng Tư Đồ Vĩnh ở dưới
kia có biết, cũng không trách ta tại sao lại không tận sức níu giữ Đoan
Mộc Hoa Hy lại trên thế gian này.
Hoàng cung này, tráng lệ, cao
sang, nhưng lại sát khí trùng trùng, đối với nàng chẳng khác nào địa
ngục trần gian. Còn đối với ta, cũng là như vậy.
Ta quay người
định đi, Tư Đồ Lăng đột nhiên lên tiếng “Sau khi A Vĩnh chết đi, có Đoan Mộc Hoa Hy ở bên bầu bạn, không biết sau khi ta chết đi, có ai bầu bạn
hay không?”
“Ta không biết.” Ta liền đáp lại “Tóm lại, người đó
không phải ta. Làm xác không hồn, chết bệnh trên giường là số phận khiến cho người của Tần gia dù chết cùng không nhắm mắt được. Thần nguyện
hiếu trung vì Hoàng thượng, dù cho da ngựa bọc thây cũng không hối hận.”
Ngài nhìn ta chăm chăm, đôi mắt ửng đỏ “Vãn Vãn, nàng có biết không? Có
nhiều lúc, ta thực sự rất hận nàng và Vĩnh sư đệ. Nếu hai người cùng dỗ
dành ta, để ta nhìn hai người chơi đùa, là ta đã cảm thấy vui vẻ, mãn
nguyện lắm rồi. Thế nhưng hai người lại ngày càng xa cách, dù cho ta
nghĩ đủ mọi cách, cũng chẳng thể nào kéo lại được.”
Ta khẽ than
dài “Hoàng thượng, thực ra ta cũng muốn hỏi ngài một câu. Ngày đó, khi
ta muốn liều chết luôn trong biển lửa của doanh trại giặc Nhu Nhiên để
giải thoát cuộc sống đau khổ này, ngài đã từng nói muốn cùng ta gánh
chịu hết mọi nhục nhã và khổ đau… Rốt cuộc câu nói đó mấy phần là thật?
Là vì binh quyền của Tần gia hay bởi vì trong lòng hối hận khi biết sinh mạng của ta chẳng còn bao lâu nữa?”
Ngài nhìn ta chăm chăm, đột nhiên mỉm cười nói “Nếu ta nói hoàn toàn là thật lòng, nàng có tin không?”
Ta bình thản nhìn lại ngài, không nói thêm gì.
Ngài lại nói “Nếu nàng đã không tin, tại sao ta lại phải nói thật cùng nàng? Nàng luôn giữ lại tất cả thành thật cho người khác, tại sao ta lại phải thật lòng với nàng?”
Ta gật đầu lên tiếng “Hoàng thượng thánh minh.”
Ngài lại cười nói “Nếu nàng cho rằng ta thánh minh, ta cũng sẽ làm vài
chuyện thánh minh cho nàng xem. Trước mắt, ta có một đại họa trong lòng
chưa diệt trừ được, đoán chắc là nàng cũng biết rồi chứ?”
Trái tim ta thắt lại, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Ngài giữ lại tính mạng của ta, chỉ e là có dụng ý khác.
Trầm ngâm một hồi, ta liền lên tiếng “Muốn diệt trừ đi đại họa trong lòng
này mà không muốn tổn thương đến nguyên khi của Đại Nhuế, chắc chỉ có
một mình thần mới có thể làm được.”
Ngài không hề nói gì, bê ly trà lên lặng lẽ uống vài ngụm.
Ta chậm rãi lên tiếng “Hãy đối xử thật tốt với Tố Tố. Tần gia đã từng
thiếu nợ ngài, nhà tan cửa nát lại cộng thêm bốn mạng người, chắc cũng
đã đủ rồi chứ?”
Thân người Tư Đồ Lăng cứng đờ lại “Nói vậy nghĩa là sao?”
“Lẽ nào ngài còn không biết là ý gì sao?”
Ta nhìn ngài chăm chăm, hình ảnh cả nhà hân hoan ngồi quanh bàn ăn trước
kia hiện lên trước mặt, tiếp đó lại là những con người trẻ tuổi mà chết
đi trong khổ đau.
“Dùng người thân để uy hiếp phạm nhân cung
khai, chiêu thức này, đối với một người thực sự độc ác mà nói không hề
có tác dụng. Du Cánh Minh ít nhiều gì cũng đã đọc qua mấy cuốn sách
thánh hiền. Mẫn Thị lang thì hữu dũng vô mưu, tất nhiên chẳng thể nào
nghĩ ra chủ ý hiểm độc như vậy.”
Sắc mặt của ngài không tốt chút nào, khẽ cất tiếng “Ý của nàng nghĩa là, chủ ý hiểm độc đó là của ta?”
“Mười tám năm trước, trước khi đăng cơ, Hạ Vương đã bị viên thái giám họ Cát
thích sát, mọi người đều nói đây là tai họa do Hạ Vương đã quá tàn nhẫn, độc ác với kẻ dưới, cho nên cũng chỉ lăng trì tên thái giám đó đến chết rồi kết thúc vụ án. Thế nhưng không bao lâu sau, cả nhà họ Cát ở Lệ
Châu đã chết chỉ trong một đêm, cho người điều tra thì biết đây chính là nhà đứa con trai riêng của viên thái giám kia có được trước khi nhập
cung. Tất cả bọn họ đều trúng độc chướng từ núi Yến Nhiên mà chết. Thứ
độc chướng này cho dù không phải do Tần gia hạ độc, thì nhất định cũng
có liên quan. Sau đó, Thuần Vu Vọng đã giao lại thứ độc chướng này cho
Hoàng hậu Đoan Mộc, và Hoàng hậu Đoan Mộc cam nguyện dùng thứ độc này tự vẫn. Thứ nhất vì muốn Tư Đồ Vĩnh sinh lòng nghi ngờ, không để cho Đoan
Mộc Hoa Hy bị thất sủng. Thứ hai là cho Thuần Vu Vọng cơ hội, để ngài ấy nói rõ được mối huyết hải thâm thù giữa Tần gia và Định Vương, để ngăn
cản ta tiếp tục đi theo ngài. Sau đó, ta sảy thai mất máu quá nhiều,
suýt nữa mất mạng, Thuần Vu Vọng không dám nhắc tới chuyện này trước mặt ta nữa. Có điều, đến sau cùng ta vẫn phát hiện ra được vụ huyết án năm
đó…”
Ta thản nhiên nhìn Tư Đồ Lăng lại nói “Hạ Vương tàn bạo độc
ác, không niệm tư tình, nếu xưng Đế, đội quân mãnh liệt của Tần gia sớm
muộn cũng trở thành cái gai trong mắt. Ta tin rằng, có lẽ chính là tổ
phụ hoặc phụ thân ta sau một phen suy ngẫm đã mua chuộc viên thái giám
họ Cát ám sát Hạ Vương, rồi trợ giúp đưa Cẩm Vương tính tình ôn hòa,
hiền lành lên ngôi Hoàng Đế. Bọn họ đều tự cho rằng mình đã làm rất sạch sẽ, hai mẫu tử ngài không hề hay biết chuyện gì, lại thấy ngài đối xử
với ta quá tốt, cung kính hết lòng với trưởng bối Tần gia, cho nên quyết định dung nạp ngài, coi ngài như con rể tương lai. Thế nhưng thực tế,
ngài đã sớm biết được ẩn tình trong chuyện này, nhẫn nhục nhiều năm, vẫn không hề quên đi mối thù của phụ thân.
Chính ngài đã phái người
thông báo cho Hoàng hậu Đoan Mộc về chuyện thuộc hạ của Kỳ Dương Vương
năm xưa xông vào cung đưa tin, để Đức Phi cô cô rơi vào tình thế nguy
hiểm, cũng khiến mối quan hệ giữa Tần gia và họ Đoan Mộc, Tư Đồ Vĩnh
càng lúc càng rạn nứt sâu hơn. Chính ngài đã bán rẻ Tư Đồ Vĩnh, khiến
ngài ấy bị giam lỏng vì đã âm thầm thư từ qua lại cùng Nam Lương, trở
thành con tốt thí của họ Đoan Mộc, để Tần gia mất đi người bảo vệ. Cũng
chính là ngài đã sai khiến thân tín của mình ở bên Du Cánh Minh đưa ra
chủ ý đó, mượn đao giết người.”
Nếu biết Tư Đồ Lăng có mối thù sâu như biển với Tần gia, suy đoán những việc này hoàn toàn không khó.
Tiếng vỡ vang vọng, ly trà trong tay Tư Đồ Lăng đã bị bóp nát. Ngài từ từ vứt những mảnh vụn của chiếc ly xuống đất, bình tĩnh nhìn ta “Nàng đã biết
bao lâu rồi?”
“Sau khi rời khỏi phủ Định Vương ta mới phát hiện,
bởi vậy, Tố Tố hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này.” Ta nhìn ngài
rồi nói thêm “Ta thậm chí còn đoán rằng, ngài làm nhục Tố Tố, liệu có
phải là một trong những thủ đoạn để trả thù Tần gia? Thế nhưng ta… không tin rằng ngài lại bỉ ổi như vậy. Ta không tin.”
Ngài nhấc ống
tay áo, thấm vào phần trán của mình, nụ cười có phần thê lương “Cảm ơn
nàng… còn có thể nói một câu không tin vào chuyện đó. Thế nếu ta nói cho nàng biết, ta với Tố Tố là việc làm hồ đồ sau khi say rượu, nhất thời
tưởng nhầm nàng ấy là nàng, liệu nàng có tin hay không?”
“Không,
ta chấp nhận tin tưởng.” Ta từ từ bước lên phía trước khẽ nắm lấy bàn
tay của ngài, mở những ngón tay lạnh giá của ngài ra, đan lại với nhau
rồi khẽ nói “Thế nhưng Hoàng thượng, ngài đã nhìn thấy giữa chúng ta đã
có bao nhiêu máu tanh hay chưa? Trước những đống máu đó, ta tin hay
không tin thì còn quan trọng gì nữa?”
Tư Đồ Lăng vẫn nhìn ta chằm chằm, không biết được đang tức giận hay gì, chỉ biết đó là một ánh mắt
hỗn loạn mà thôi. Ngài đột nhiên phẩy bàn tay ta ra, ôm chặt ta vào
lòng, nhịp tim hỗn loạn của ngài vang vang bên tai ta không ngừng.
Ngài nghẹn ngào lên tiếng “Ta đã nhìn thấy được máu tanh đó. Thế nhưng ta
vẫn hy vọng nàng tin ta, hy vọng A Vĩnh tin ta. Sau khi học nghệ tại núi Tử Nha quay về, mẫu thân thấy ta đã trưởng thành, mới dám nhắc lại
chuyện năm xưa cho ta… Người đã nói với ta rất nhiều lần, Tần gia là kẻ
thù, là mối thù giết phụ thân không đội trời chung. Thế nhưng ta cứ nghe thấy chữ ‘Tần’ là lại nghĩ đến nàng, nghĩ tới… nghĩ tới nụ cười tươi
sáng, thuần khiết tựa nước suối của nàng. Cả ngày nàng đều ở cạnh bên
ta, từ nhỏ ta đã coi nàng là thê tử tương lai của mình, nhận định rằng
sẽ nắm tay đi đến cuối đời… Còn cả A Vĩnh… ta không thích ánh mắt đệ ấy
nhìn nàng, thế nhưng đến sau cùng ta vẫn luôn coi A Vĩnh là đệ đệ ruột
thịt của mình…”
Ta đẩy ngài ra, thế nhưng dùng sức mạnh quá, thân người không cân bằng được, liền ngã thẳng xuống nền đá vừa cứng vừa
lạnh, sau đó bật cười khanh khách “Thế nên ngài đã dùng thuật di hồn với ta, để ta hoặc là phát điên, hoặc là chẳng thể sống được quá lâu? Thế
nên, ngài đã tận tay bắn chết A Vĩnh, một mũi còn chưa đủ, lại còn thêm
một mũi nữa?”
“Là chính A Vĩnh đột nhiên rời khỏi ta, đi về phía
họ Đoan Mộc, sau đó lúc nào cũng chống đối lại ta…” Ngài bất lực nhìn
vào những đền đài cung điện trước mặt, đôi mày cau lại rồi khẽ khàng lên tiếng “Còn về nàng, Vệ Huyền là người của mẫu thân, năm đó, lúc dùng
thuật di hồn với nàng, ta hoàn toàn không hề biết rằng lại hại nàng thê
thảm như vậy. Đợi đến lúc ta hiểu ra, gỡ chuông vẫn cần người buộc, ta
chỉ còn biết bảo Vệ Huyền phải điều trị cho nàng. Nếu ta thực sự có lòng hại nàng… độc tố trong cơ thể nàng đã đoạt mạng nàng từ lâu rồi.”
Ta đưa tay chống lên mặt đất định đứng dậy, nhưng cảm thấy vết thương ở
vai tột cùng đau đớn, liền ngồi tựa vào long ỷ, khẽ lên tiếng “Trước khi chết, Vĩnh sư đệ nói cho ta biết, ban đầu bởi vì nghe theo ngài dùng
thuật di hồn hại ta tới bước đường này, cho nên mới quyết định tranh
quyền trong triều, để bảo vệ ta tốt hơn, ngăn cản ngài… Ngài nói xem có
phải Vĩnh sư đệ đã quá ấu trĩ không? Nơi cao thường lạnh, chỗ này, đi
vào không dễ, đi ra lại càng khó.”
“Vĩnh…” Ngài mỉm cười thê
thảm, nhưng vẫn cứ lạnh lùng lên tiếng “Ta niệm tình huynh đệ năm xưa,
nếu không phải bất đắc dĩ, trước nay ta chưa từng muốn làm tổn hại đến
hai ngươi… Thế nhưng những chuyện ta đã làm, ta quyết không bao giờ hối
hận. Thiên hạ của Đại Nhuế này vốn dĩ thuộc về phụ vương ta. Tuy rằng
nói có được thiên hạ này, ta chưa chắc giữ được nàng, thế nhưng nếu
không có thiên hạ này, ta lại càng chẳng có được nàng. Cũng giống như Kỳ Dương Vương chẳng thể giữ được cô cô của nàng, cũng giống như phụ vương ta để lại mẫu thân ta cô độc, khổ sở nửa đời còn lại…”
Ta gật đầu lên tiếng “Có lẽ, ngài đích thực thích hợp ngồi lên ngôi vị này hơn bất cứ người nào.”
Ngài lặng người nhìn ta, như thể muốn xác định xem câu nói này của ta là thật hay là giả.
Ta liền ngước mắt nhìn ngài chân thành nói “Là thật đấy. Lăng, ngài thích
hợp ngồi lên ngôi vị này hơn bất cứ ai khác, ngôi vị của… con người đơn
độc, lẻ loi.”
Ngài nhấc chân lên, như thể muốn đạp ta ra thật xa. Thế nhưng sau cùng, ngài chẳng hề đạp xuống, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt
trầm lặng, mãi lâu sau, mỉm cười thảm thiết “Đừng có ngồi trên mặt đất.
Chỗ càng cao, hàn khí càng nhiều. Nàng không nhìn thấy, những người ngồi lên ngôi vị này, máu đều bắt đầu giá băng… Nếu Tư Đồ Vĩnh có thể làm
Hoàng đế vài năm, ám toán được người sư huynh này, chỉ e là còn đối xử
tàn độc gấp mười lần so với Tần gia đối xử với phụ vương ta năm đó.”
Ta bình thản đáp “Ngài ấy đã chết rồi.”
“Đúng vậy, đệ ấy đã chết rồi, cho nên dù đệ ấy đối xử với nàng độc ác thế
nào, trong trái tim nàng, đệ ấy vẫn đúng, còn ta thì sai. Bởi vì, ta
bàng quan vô tình, cho nên rất nhiều người của Tần gia đã chết. Nàng
không hiểu được ta và mẫu thân đã thê thảm đến thế nào khi rơi từ thiên
đường xuống địa ngục, cũng phải gánh chịu nỗi đau đớn vì mất đi người
thân. Vậy nên đối với nàng mà nói, việc ta trả thù trở thành độc ác, bạo tàn, không thể nào tha thứ được. Bởi vậy, dù cho ta có cố gắng đến mức
nào, đối xử với nàng tốt đến đâu, nàng cũng chẳng chịu chấp nhận tấm
tình cảm này, đúng không?”
Ngài nói ra những lời này bằng giọng điệu khẳng định, thế nhưng cuối câu lại kéo lên mang tính chất nghi vấn.
Ta mỏi mệt đưa lời đáp “Đúng thế. Cho dù ta có chấp nhận, ta cũng chẳng
thể nào bước qua nổi máu tanh của biết bao người thân. Ngài có thể làm
được không?”
Mãi lâu sau, ngài thành thật đáp “Không thể. Cho dù là vì nàng, ta cũng không thể buông tha cho Tần gia, bởi vậy, ta không thể.”
Ta im lặng một hồi, rồi nói “Ta muốn xuất cung mười ngày. Sau mười ngày,
ta sẽ quay về, để cho mối đại họa trong lòng Hoàng thượng biến mất hoàn
toàn.”
Ánh mắt ngài không buồn cũng chẳng vui, cứ lặng lẽ nhìn về phía ta. Một lúc sau, ngài liền nói “Ta chỉ cho nàng mười ngày.”
“Ta cũng chỉ cần mười ngày thôi.”
Ta liền dập đầu trước ngài, sau đó, vịn vào long ỷ, cố gắng đứng dậy, lê
bước trên đôi chân nhói đau, chập choạng rời khỏi đại điện.
Sắc
trời đã muộn, thế nhưng lúc ta ở cùng với ngài, chẳng có bất cứ một cung nữ, thái giám nào dám mang đèn vào trong. Bóng hình của ngài nhanh
chóng chìm khuất trong bóng đêm.
Dịch chuyển từng bước trên bậc
thềm, ta quay lại nhìn về phía đại điện cao lớn mà vạn người ngưỡng
vọng. Trong sắc chiều muộn, đại điện trước mặt vẫn cứ nguy nga, cao cao
tại thượng, trang nghiêm đến đáng sợ.
Chỉ có những người đã từng ở trong đó mới biết, Đế cung cửu trùng sâu thẳm, chẳng qua chỉ là chín
tầng địa ngục khổ đau. Rượu ngon ở nơi này được tiết ra từ máu tươi tanh nồng, trăm hoa tại nơi này được nuôi dưỡng bằng xác thịt con người.
Những y phục mỹ lệ, quý giá, những thân hình uyển chuyển, cao sang,
những nụ cười hiền dịu như nước, tất cả mọi thứ đều được tạo nên từ máu
thịt của người thân và những người vô tội khác.
Nơi này có sự
vinh hoa phú quý mà những người bình thường ngày đêm mơ mộng, nhưng vĩnh viễn chẳng thể có được sự bình an, vui vẻ giản dị nhất trên thế gian.
Lại càng chẳng có được niềm hạnh phúc mà Tần Vãn ta cả đời mong ngóng.
Có lẽ, ta đã tỉnh ngộ quá muộn, cũng có lẽ ta mơ mộng quá xa vời. Ta nên
rời khỏi nơi này từ lâu rồi mới đúng. Mười ngày, đủ để quay về Ly Sơn
một lần.
Ly Sơn rất gần với biên giới Đại Nhuế, nếu Thuần Vu Vọng nghe lời ta rời khỏi Đại Nhuế, rất có khả năng ngài ấy sẽ về đây.
Cho dù ngài không tới đây, nơi đó vẫn có dấu vết mà ta với ngài cùng Tương
Tư từng sinh sống hạnh phúc, vui vầy, thậm chí là dấu tích cuộc sống của Doanh Doanh năm xưa. Ta muốn tới thăm nơi đó một lần nữa.
Cho dù là chẳng thể nào nhớ lại được nữa, ta vẫn muốn tới thăm thêm một lần,
ngẫm nghĩ cho kĩ, sau đó, nghiêm túc nói với bản thân rằng, thật ra ta
đã từng được hạnh phúc và vui vẻ. Như vậy coi như ta cũng không uổng
công sống trên đời này.
Không muốn để cho bản thân quá đỗi thê
thảm, ta không hề cưỡi ngựa mà ngồi lên một cỗ xe ngựa hoa lệ mà cực kì
thoải mái, cả đường vừa đi vừa nghỉ.
Ta mặc lại y phục nữ nhi,
Thẩm Tiểu Phong cùng ta đi, an nhàn vô sự, nên cũng chải đủ các kiểu tóc diễm lệ, tinh tế cho ta nào là kiểu linh xà, kiểu thiên nga, kiểu vọng
tiên hay là bách hợp… sau đó còn điểm chút phấn son, và đeo cả thanh
Thừa Ảnh. Tuy rằng ta vẫn cứ gầy gò da bọc xương, nhưng cũng đã lấy lại
được vài nét xinh đẹp trước kia.
Mỗi ngày, lúc đến điểm dừng
chân, ta lại chuẩn bị ngựa khỏe cho chuyến đi tiếp theo, đồng thời cũng
lo lắng lương thực, thuốc thang đâu vào đấy. Ta cố gắng hết sức ăn nhiều thức ăn để hồi phục lại thể lực, ngược lại là Thẩm Tiểu Phong chẳng
thấy ăn uống được gì, sắc mặt vàng vọt, xanh xao.
Lúc sắp sửa ra khỏi biên giới Đại Nhuế, nàng mới lặng lẽ nói với ta “Đại tiểu thư, ta có thai rồi!”
Ta mỉm cười nói “Ta đương nhiên là biết rồi. Nếu không, ngươi cho rằng ta dẫn theo ngươi sang Nam Lương làm gì?”
Nàng lặng người, lúc này mới hiểu ra được ẩn ý của ta, rồi nói “Đại tiểu thư, Nhị công tử vẫn còn ở Bắc Đô mà.”
Ta dịu giọng lên tiếng “Ngươi lo lắng cái gì? Lo lắng ta bỏ rơi huynh ấy
sao? Yên tâm đi, chỉ cần ngươi cùng đứa con của huynh ấy sau này có thể
bình an, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ dỗ dành huynh ấy sang bên này
đoàn tụ cùng ngươi.”
Thẩm Tiểu Phong hoàn toàn không biết rõ vết
nứt trong mối quan hệ giữa ta và Tư Đồ Lăng sâu đến mức nào, thế nhưng
từ lâu đã nhận ra dưới áp lực của Tân Đế, hiện nay Tần gia rơi vào thế
tiến thoái lưỡng nan. Nghĩ đến Tần Triệt với tính cách cương liệt, kiêu
ngạo xưa nay, nàng đành im lặng.
Lúc đi qua sông, nàng lặng lẽ ngồi ở đầu thuyền, nhìn mãi về hướng Bắc Đô.
Ta cảm thấy may mắn vì lúc đó chưa vội cho nàng bất cứ danh phận gì. Nếu
nàng đã trở thành thê tử hay chỉ là tiểu thiếp của Tần Triệt, thì hiện
nay ta chẳng dễ dàng gì đưa nàng rời khỏi Đại Nhuế như vậy.