Ta nhất thời cảm thấy bất lực, than dài một tiếng “Ta không nhớ rằng mình từng gả cho ngài.
Huống hồ, ta thực sự là Doanh Doanh thì sao chứ? Ta vẫn là người đứng
đầu Tần gia, vinh nhục phú quý của mọi người trong Tần thị đều nằm trên
đôi vai ta, lẽ nào ngài bắt ta phải theo ngài về Nam Lương, để nhận phải tội danh diệt môn phản quốc? Đổi lại là ngài, ngài có chịu không?”
“Ta chịu.” Thuần Vu Vọng trả lời nhanh chóng và dứt khoát “Ta chỉ cần nàng
và Tương Tư là đủ rồi, còn những người khác... ta chẳng thể lo được.
Chẳng qua là vận mệnh mỗi người, số phận mỗi người mà thôi, nếu chúng ta buông tay, bọn họ tự nhiên lại có thể tìm được chỗ đứng cho bản thân
cùng gia đình.”
Ta bất giác cười nhạt “Đó là bởi vì người trong
gia đình ngài đều có bản lĩnh, giỏi giang, trong mắt chỉ có cường quyền
và phú quý, chỉ có mưu toan và quỷ kế, hoàn toàn không hề nhìn thấy thân thích, tình nghĩa, thủ túc, tình thâm. Nếu ta có những người thân thích huynh đệ như ngài, ta cũng tình nguyện tránh thật xa chốn thị phi đáng
sợ.”
“Thế nhưng tất cả mọi người trên dưới trong Tần gia của
nàng, nếu không phải vì trong mắt cũng chỉ có cường quyền và phú quý,
tại sao lại để cho một người phụ nữ yếu đuối như nàng xông pha trận mạc, gánh vác trọng trách? Thân thích, tình nghĩa, thủ túc, tình thâm của
bọn họ đâu cả rồi? Nếu nàng không thể đem lại quyền lợi và danh vọng cho bọn họ, bọn họ liệu có coi nàng là người đứng đầu của Tần gia như hiện
nay, hay lấy khuôn mặt tình thâm đó ra, thăm hỏi hời hợt, thận trọng mà
xa cách vậy không?”
“Nói vậy thì, ngài yêu thương Tương Tư như
vật báu trên đời cũng có động cơ cả thôi? Ngài có khi thì đối tốt với
ta, có khi lại giăng bẫy tính kế, chẳng phải sao?”
Ngài lặng
người, sau đó mỉm cười khốn khổ “Không sai, ta đã giăng bẫy tính kế. Ta
vẫn luôn mong rằng có thể lấy tim đổi tim, không biết đó có phải là ý
nguyện đơn phương?”
“Xin lỗi ngài, ta không đổi được.”
“Có lẽ, chỉ do đem ra so sánh, cảm thấy không đáng để đổi mà thôi?”
Ta im lặng, sau đó lại nói “Nếu ngài đã nói vậy, thì ta cũng chẳng nói thêm làm gì.”
Khuôn mặt ngài đột nhiên đỏ bửng, mím chặt đôi môi, quay phắt mặt đi, mãi lúc sau, ngài mới hỏi “Bởi vì Tần gia nhà nàng hay là vì Tư Đồ Lăng?”
“Có gì khác biệt sao?”
“Có chứ. Nếu là vì Tần gia, ta có thể chờ. Tần Cẩn sắp sửa thành niên, nghe nói Tần Nhị phu nhân cũng đang mang thai, Tần gia không còn phải lo
lắng sau này không có người kế tục, nàng chỉ cần chống chọi thêm vài ba
năm nữa, thế nào cũng có ngày thoát thân khỏi đây. Thế nhưng nếu là vì
Tư Đồ Lăng... ta sẽ cảm thấy không thể nào hiểu nổi.”
Ta miễn
cưỡng lên tiếng “Có gì mà không thể hiểu nổi chứ? Tần gia và Nam An Hầu, hợp thì có lợi, phân thì thiệt thòi, ta và Tư Đồ Lăng ở bên nhau, chẳng phải là chuyện quá bình thường hay sao?”
Ánh mắt ngài đột nhiên
trở nên sắc nhọn, bật cười lạnh lùng “Hợp thì có lợi, phân thì thiệt
thòi... Ngoại trừ mấy điểm công danh, phú quý đó, nàng đã bao giờ nghĩ
đến cái khác chưa?”
Đã nói đến mức này, nếu còn giả vờ không hiểu ý của ngài, có lẽ ta đã quá giả tạo. Ta liền cứng đầu lên tiếng “Thuần
Vu Vọng, Nam Lương - Bắc Nhuế đã đối địch từ lâu, có nhiều chuyện sẽ
khiến người ta hiểu lầm, ta thật sự không muốn nghĩ mà càng không dám
nghĩ. Nếu Doanh Doanh của ngài đã không thể tìm về được nữa... chi bằng
ngài hãy coi như nàng ta đã chết.”
Ngài hình như tức giận cực độ, nắm chặt lấy bàn tay ta, sầm giọng nói “Hiện ta đích thực muốn bóp chết nàng. Hoặc nếu nàng đã thực sự chết rồi, ta đã có thể thực sự bỏ cuộc.
Ngày nay,nàng sống sờ sờ ngày trước mặt ta, lại còn ra sức chống đối,
đấu khẩu với ta, nàng bảo ta làm sao coi nàng như đã chết rồi chứ?”
Ngài bóp bàn tay ta đau đớn, khiến ta thậm chí nghi ngờ phải chăng ngài lại
định bẻ sái tay ta như hồi còn ở Ly Sơn. Thế nhưng chỗ này đâu phải là
Ly Sơn, cho dù trong tay ngài có bao nhiêu cao thủ hộ vệ, thì cũng đang ở trên biên giới Đại Nhuế, thực sự muốn động thủ, cho dù ta tạm thời chịu thiệt, muốn dẫn theo một đội binh mã đến đây giải cứu cũng không phải
điều khó. Chỉ là bản thân ngài và cả Tương Tư thực sự chẳng thể nào
thoát khỏi nơi này được nữa.
Ngài đoán chắc cũng tính ra được ta chẳng thể nào nhẫn tâm hạ thủ với Tương Tư, cho nên mới dám lấn lướt làm bừa?
Ta mỉm cười khốn khổ “Thuần Vu Vọng, ngài tỉnh táo một chút, trước mắt hai nước đang đối địch, nếu ta theo ngài về Đại Lương, chắc chắc sẽ phạm
phải đại tội, chẳng phải sẽ làm tổn hại tới trên dướitrăm tính mạng
trong Tần gia hay sao?”
Ngài vẫn cứ lạnh lùng lên tiếng “Tần Vãn, ta cũng hy vọng nàng có thể tỉnh táo đôi chút. Nàng cũng hiểu hiện nay
hai nước đang ở trong tình trạng đối địch, nhưng không phải hoàn toàn
không còn cơ hội hòa hảo lại, còn ta cũng không hề yêu cầu nàng phải vứt bỏ mọi thứ để theo ta quay về Đại Lương ngay. Ta chỉ hy vọng nàngcó thể đẩy lùi ngày thành hôn cùng với Tư Đồ Lăng. Chỉ cần nàng chưa thành
thân, tất cả mọi thứ đều không quá muộn...”
Mấy từ sau cùng được
ngài kéo ra rất dài, như thể phát ra từ nội tâm giằng xé, đầy đau đớn,
nhưng vẫn không che giấu được sự khao khát, chờ mong.
Bàn tay ta
vẫn bị ngài bóp chặt, nhưng ngược lại không còn cảm thấy đau đớn như
trước nữa. Lúc này ta chỉ cảm thấy hơi thở rất gấp của ngài như đang
thiêu đốt làn da quanh tai ta. Ngài cảm thương mà than dài “Lúc nghĩ tới chuyện của Tần gia, nàng có thể nghĩ cả cho bản thân mình, và nghĩ luôn cho phu quân của nàng được không?”
Bản thân ta, và phu quân của ta... Trái tim ta đập thình thịch, bất giác ngước lên nhìn vào đôi mắt của ngài.
Đôi mắt trắng trong như hồ nước đột nhiên như biến thành hũ xoáy, ẩn chứa
biết bao đau đớn thê lương, hết lần này đến lần khác khắc chế mà chẳng
thể giấu nổi ánh mắt ta.
Ngài thì thầm bên tai ta thanh âm dịu
dàng mà tràn đầy mê hoặc “Vãn Vãn, hãy nghe lời ta, quay về từ chối hôn
sự với Tư Đồ Lăng, nếu không ít nhất cũng phải... kéo dài tầm mộthai
năm.”
Lời thì thầm như vậy thực sự khiến ta chẳng thể nào chống
đỡ, đành mệt mỏi đáp “Là Hoàng thượng... hạ chỉ thành thân... chẳng thay đổi nổi.”
“Thế nhưng người nàng yêu hoàn toàn không phải Tư Đồ Lăng.”
“Ngài ấy và ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm xưa nay đều sâu đậm.”
“Tình cảm sâu đậm nhưng lại không phải là thân mật. Nếu nàng yêu hắn, tại sao tối qua lại chủ động cầu hoan với ta?”
Ta kinh hãi, tiếp đó chẳng thể nào che giấu được thẹn thùng, phất mạnh tay ngài ra rồi bực bội lên tiếng “Ta chủ động cầu hoan với ngài khi nào
chứ?”
Ngài cũng chẳng vội vã, lại nắm lấy vai ta thì thầm “Được
thôi, là ta nói nhầm. Nàng đối với Tư Đồ Lăng đã từng chủ động như đối
với ta hay chưa?”
Trước giờ ta chỉ biết cầm đao cưỡi ngựa lên
trận giết địch, ngoại trừ năm đó gặp được A Tĩnh trong một thôn làng
nhỏ, ta gần như chẳng có chút tình cảm nhi nữ bình thường nào cả. Còn Tư Đồ Lăng với ta... cũng rất ít khi đề cập đến chuyện này, chứ đừng nói
là phong lưu quyến luyến cùng nhau trên giường.
Đúng lúc đang
nghi hoặc, Thuần Vu Vọng đã tự đưa ra kết luận sau cùng “Tần Vãn, người
mà nàng yêu là ta, từ trước đến nay đều là ta. Nàng có thể bất trung với ta, thế nhưng ta hy vọng nàng có thể trung thành với con tim của bản
thân mình.”
Tư Đồ Vĩnh từng nói, người duy nhất có thể lay động ý chí của ta đồng thời hủy hoại hôn ước giữa ta và Tư Đồ Lăng chính là
Thuần Vu Vọng. Ta đã từng mỉm cười cho qua. Thì ra, ta đã sai rồi. Bọn
họ dường như còn thấu hiểu bản thân ta thực sự mong muốn điều gì hơn
chính bản thân ta.
Nhân lúc Tương Tư còn chưa quay về, Thuần Vu
Vọng đã dắt ngựa lại tiễn ta đi, khoảnh khắc ấy ta dần dần nhận ra rằng, thì ra từ xưa đến nay, trong tiềm thức của mình ta vẫn luôn muốn kháng
cự, từ chối mối hôn sự cùng Tư Đồ Lăng. Chúng ta tình nghĩ sâu đậm, thế
nhưng trước nay chưa từng thân mật luyến lưu như với Thuần Vu Vọng.
Nguyên nhân đương nhiên là từ ta.
Có lẽ bởi vì hoài niệm A Tĩnh,
có lẽ cũng vì những đau khổ đã chịu đựng tại quân doanh giặc Nhu Nhiên,
ta gần như từ chối, gạt bỏ bất cứ mọi tiếp xúc thân mật nam nữ bình
thường. Tư Đồ Lăng đã kéo một con người một lòng muốn chết như ta quay
về, cùng ta trải qua những nỗi đau đớn thấu ruột gan đó, lại cùng ta sát cánh xông pha trận mạc, xưa nay luôn hết lòng yêu thương ta, nên cũng
chẳng bao giờ ép buộc ta cả.
Ngày nay nghĩ lại, năm đó ta tự cho
rằng bản thân rất thích A Tĩnh, nhưng nay khuôn mặt diện mạo của chàng
cũng đã mờ ảo. Chỉ là lúc hồi tưởng lại những chuyện trong qua khứ, ta
kinh hãi nhận ra, cảnh tượng ở thôn làng nhỏ trên núi cùng với cảnh vật
quanh Ly Sơn lại giống nhau đến vậy.
Bầu trời xanh trong, cao
vút, núi đồi trập trùng tươi đẹp, thôn làng tĩnh lặng, yên ả, những con
hồ trong vắt in lại cảnh vật xung quanh... Còn A Tĩnh thì dịu dàng, điềm đạm, không tranh giành với thế nhân...
Ta chỉ lờ mờ nhận thấy mình đã quá khao khát một cuộc sống như vậy, sau đó vào đúng thời điểm đã gặp được người thích hợp...
A Tĩnh và Thuần Vu Vọng hoàn toàn không giống nhau. Trên người Thuần Vu
Vọng toát lên khí chất dung hòa giữa nét cao quý của bậc đế vương và sự
bất phàm của một ẩn sỹ, lại cộng thêm khuôn mặt bẩm sinh tuấn tú, đương
nhiên là xuất sắc hơn rất nhiều so với một A Tĩnh xuất thân vùng sơn
cước nghèo khó.
Thế nhưng lúc A Tĩnh yêu ta, trong mắt chỉ có một mình ta, cũng giống như lúc Thuần Vu Vọng yêu Doanh Doanh, trong mắt
ngài cũng chỉ có một mình Doanh Doanh mà thôi...
Đợi đã, tại sao ta biết được khi Thuần Vu Vọng yêu Doanh Doanh, trong mắt ngài chỉ có một mình Doanh Doanh thôi chứ?
Lại là thứ cảm giác hỗn loạn, choáng váng, Thuần Vu Vọng đã ngắt một bông
hoa dại ven đường, đưa lên cài vào mái tóc ta, mỉm cười nói “Đã ngắm đủ
hay chưa? Thế nào, sắp sửa phân ly rồi, nàng không nỡ rời xa ta sao?”
Khuôn mặt ta đỏ ửng lên, vội vã gỡ bông hoa dại kia xuống rồi tức giận gắt “Ai thèm nhìn ngài?”
Ta cải nam trang, sau đó đã tìm được chiếc trâm ngọc giống như của ngài
cài lên mái tóc, rõ ràng là một nam nhân, lại cài hoa trên tóc, chẳng ra thể thống gì cả.
Dần dần ra khỏi khu rừng đó, phía trước chính
là một con đường nhỏ, lại nhìn về phía xa, đã là con đường cái quan rồi. Nơi ẩn thân mà Thuần Vu Vọng lựa chọn tuy rằng kín đáo, thế nhưng lại
quá gần Bắc Đô, hoàn toàn không an toàn. Ngài hoàn toàn không hề níu giữ ta, vội vã đưa ta ra khỏi nơi đây, đoán chắc sẽ nhanh chóng rời khỏi
nơi này.
Ta nhìn vào con đường bên ngoài khu rừng, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Thuần Vu Vọng vẫn luôn nhìn về phía ta, đột nhiên lại đưa tay ra, dịu dàng
vuốt lên gương mặt ta. Cảm giác ấm áp lạ lẫm len lỏi trong tim.
Ta không nhìn về phía ngài nữa, dường như không dám nhìn ngài, càng không
dám nhìn vào đôi mắt khiến ta càng lúc càng thêm mê muội.
Trong
lòng ta vẫn luôn vang lên một giọng nói “Mặc kệ ngài, đừng lo nghĩ đến
ngài. Ngài chỉ là một thân vương địch quốc, một kẻ thù đã từng làm nhục
ta.”
Nhưng đồng thời, ta cũng nghe thấy một giọng nói khác “Đừng
có phủ nhận nữa, mình chính là Doanh Doanh! Người đàn ông bên cạnh mình
lúc này trước kia từng là phu quân hết lòng thương yêu mình tha thiết.
Còn tiểu nha đầu bị dỗ đi chỗ khác kia chính là cốt nhục ruột thịt của
mình...”
Đôi mắt lại ướt nhòa, bất giác ta đành phải nhìn sang
hướng mình vừa đi tới. Hoàn toàn không hề thấy thân hình nhỏ bé xông lại quấn lấy chân mình.
Lúc này nếu nhìn thấy Tương Tư, không biết
cô bé sẽ khóc quấy đến mức nào để giữ chân ta, hoặc lại kéo phụ vương
của mình cùng ta quay về Bắc Đô. Thực sự không nhìn thấy vẫn tốt hơn.
“Đừng khóc nữa...”
Thuần Vu Vọng đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên lau khô góc mắt ta, cảm giác ấm áp truyền tới từ ngón tay khiến ta tột cùng hoang mang.
Ta đã khóc sao? Ta vẫn tưởng bản thân lòng dạ sắt đá, cho dù đổ máu cũng
quyết không bao giờ rơi lệ. Thế nhưng gần đây ta thường xuyên đau lòng,
xót xa rồi rơi lệ buồn bã.
Sau đó, ta lại nghe thấy Thuần Vu Vọng than thở “Nàng đừng có ép ta. Ta không muốn nhìn thấy nàng rơi lệ,
trong lòng chẳng nỡ rời xa, chỉ sợ sẽ lập tức đưa nàng quay về Nam Lương luôn đấy. Tần gia nàng sau này gặp phúc hay họa đều chẳng liên quan tới ta, ta chỉ quan tâm mình nàng là được rồi.”
Ta vội vã quay mặt đi “Ai thèm khóc? Chỉ là có hạt bụi rơi vào mắt ta mà thôi.”
Giọng nói của ta thậm chí đã nấc nghẹn vì khóc “Đến lúc nào thì nàng mới bỏ cái tật cứng miệng chứ?”
Bộ dạng Thuần Vu Vọng lúc này vừa đáng tức lại vừa nực cười, thanh âm đột nhiên cũng nghẹn ngào.
“Ta biết nàng đã nhớ lại một số chuyện... Ít nhất thì, cũng nhớ ra chúng ta từng yêu thương lẫn nhau... ta đã đợi nàng năm năm rồi, nếu đã có được
tin tức của nàng, thì cũng chẳng ngại chờ đợi thêm một thời gian nữa.
Càng không bận tâm...”
Ngài than dài một tiếng, đôi môi mềm mại
ấm áp đã ập tới, nhẹ nhàng trao ta nụ hôn. Ta bất giác động tình, cổ
họng tắc nghẹn, hai tay đã vòng qua ôm lấy cổ ngài, nép sát vào người
ngài.
Cây cối khẽ lay trong gió, dưới nền trời xanh ngọc, từng đám mây trắng trên trời tựa như những bông hoa.
Hơi thở hai người giao thoa, đôi khi lại xen lẫn những tiếng hổn hển bên
tai, trái tim lại phiêu diêu tự tại, dường như đang vi vu trên trời
xanh, mây trắng.
Ngài thì thềm bên tai ta “Doanh Doanh, đừng gả cho người đàn ông khác. Hãy đợi ta.”
Ngài gọi ta là Doanh Doanh. Thế nhưng ta vẫn bất giác đáp lại một tiếng, thì thầm bên tai ngài “Ta sẽ đợi chàng.”
Ngài dường như cực kỳ vui sướng. Nụ cười hạnh phúc hiện lên trước mắt, khiến ta say đắm lạ thường. Ngài cuối cùng cũng phải buông ta ra dù rằng tột
cùng lưu luyến, lúc tiễn ta lên ngựa, mặt trời đã lên cao.
Ta
ngồi trên lưng ngựa, tay chân mềm mại, lúc đưa mắt nhìn về phía ngài,
ngay cả bản thân cũng cảm nhận được nỗi luyến lưu chẳng thể diễn tả bằng lời.
Mới cách cuộc chia ly cùng ngài hôm qua trước phủ họ Tần có một ngày một đêm, ta không những chẳng kiềm chế được mà có tiếp xúc
thân mật cùng ngài, đồng thời cũng thực sự bắt đầu tin rằng bản thân
chính là Doanh Doanh, thậm chí còn có kế hoạch ở cạnh bên ngài lâu
dài...
Ngài mặc y phục trắng tuyết, đứng dưới ánh nắng mặt trời,
cả người trông như đang khoác lên một vầng sáng dịu dàng. Đích thực đủ
khiến cho người ta choáng váng, mê mẩn. Thế nhưng lúc ta ngồi cao trên
lưng ngựa, thì tâm trí đã hồi phục lại được ít nhiều.
Sau khi cầm tay, mắt lệ đẫm nhòa, vào lúc chuẩn bị thúc ngựa chạy đi, ta đột nhiên
lại thốt lên một câu phá vỡ không khí lúc này “Tối qua, rồi sáng nay
chàng và Tương Tư đã bỏ thứ gì đó vào trong ly trà của ta đúng không?”.
Nụ cười trong sáng của ngài đột nhiên trở nên giảo hoạt “Đúng vậy.” Ngài
nói “Có điều hoa Giải Ưu đó chỉ có tác dụng với mỗi Doanh Doanh mà thôi, bởi vì ta đã từng cho nàng dùng một lượng cỏ Vong Ưu lớn.”
Hoa Giải Ưu? Cỏ Vong Ưu? Đó là thứ gì chứ?
Ta đang định hỏi kĩ, ngài đột nhiên nói tiếp “Tối qua, ta còn lén nàng làm một chuyện nữa.”
Ta bất giác hỏi thêm “Là chuyện gì thế?”
Ngài mỉm cười, trông còn gian giảo hơn cả hồ li.
“Ta đã tặng cho Tư Đồ Lăng một tay nải, trong đó đựng chiếc yếm và trâm cài tóc của nàng.”
“Chàng...”
Ta kinh hãi, giơ tay quất chiếc roi ngựa lên người ngài. Ngài chẳng hề né tránh, lại đập mạnh một chưởng lên lưng ngựa.
Ngựa kinh hãi rú một tiếng, nhấc chân phi về phía trước. Ta còn ngồi chưa
vững, chiếc roi tự nhiên mất chuẩn xác, chẳng chạm được đến mục tiêu.
Lúc phẫn nộ quay người lại lườm, ngài đã chắp tay sau lưng mỉm cười dịu nhẹ “Nếu như vậy hắn vẫn chịu lấy nàng, hôm khác ta sẽ tặng cho hắn một con rùa già trăm tuổi.”
Trước nay ta chưa từng nghĩ, một người đàn
ông có nụ cười xuất trần, tuyệt đẹp như vậy cũng có lúc bật cười thô bỉ, vô sỉ đến thế.
Đáng tiếc con ngựa đã phi đi quá xa, đợi đến khi
ta nắm dây cương, nhìn lại ngài đã biến mất rồi. Nơi mà ngài đứng trước
đó, trống trải không một bóng hình, tất cả chỉ còn lại ánh nắng chói
chang. Còn trên cành cây cao cao, vẫn treo một chiếc diều giấy. Con bươm bướm lớn cùng một con bươm bướm nhỏ, bay bay trong gió, vô cùng tự
tại... Ta thậm chí dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích, vọng lại từ một nơi rất xa xôi, tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc.
Trong lòng ta lúc này tràn đầy sầu muộn và bất lực không biết phải hành động
thế nào, suốt dọc đường đi để ngựa tự phi, đến lúc quá ngọ, mới tới được cổng thành Bắc Đô.
Còn Thẩm Tiểu Phong đã phi ngựa nhanh chóng
đuổi kịp theo ta từ lâu rồi. Bình thường nàng ta lúc nào cũng oanh oanh
liệt liệt, thế nhưng nói cho cùng vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, tối qua
tận mắt chứng kiến ta thân mật cùng Thuần Vu Vọng, nên vẫn còn cảm thấy
thẹn thùng.
Ta cũng chẳng hề tự tại, chỉ giả bộ không bận tâm, bất giác gặng hỏi “Tương Tư đã biết ta rời khỏi đó chưa?”
“Có lẽ?”
“Vị Chẩn Vương đó đợi khi người đi rồi mới sai người gọi chúng ta về, tiểu
thư Tương Tư hân hoan bước vào phòng. Thuộc hạ nghe nói người đi rồi,
nên vội vã nhảy lên ngựa rời khỏi. Lúc ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy
tiếng khóc inh ỏi của tiểu thư Tương Tư. Tiểu thư cứ thét gọi ‘mẫu thân’ liên hồi, khóc lóc như thể trời đất sắp sụp xuống vậy...”
Sống
mũi ta cay xè, vội mỉm cười nói “Đứa trẻ nào cũng vậy cả. Cô bé có phụ
vương ở cạnh bên rồi, khóc quấy một lúc rồi sẽ thôi ngay.”
Thẩm Tiểu Phong gật đầu,im lặng một hồi, rồi thận trọng hỏi ta “Đại tiểu thư, tiếp theo người dự định làm thế nào?”
“Cái gì làm thế nào?”
“Người thị nữ lúc nãy cùng chăm sóc tiểu thư Tương Tư với thuộc hạ... có tên
là Nhuyễn Ngọc, nói rằng người chính là thê tử của Vương gia bọn họ...
nếu không có tiểu thư Tương Tư ở đấy, suýt nữa thuộc hạ động thủ với
nàng ta rồi. Thế nhưng nàng ta nói có đầu có đuôi, nghe cứ như là thật
vậy.”
“Nàng ta... nói cái gì?”
“Nói rằng đại tiểu thư đã
từng cùng Vương gia làm phu thê ba năm, tiểu thư Tương Tư chính là con
gái ruột thịt do Đại tiểu thư sinh ra, là cốt nhục với người, một giọt
máu đào hơn ao nước lã. Cho nên Đại tiểu thư, một Đại tướng quân có thể
đi ra từ trong máu lửa chiến tranh mới có thể đối xử với tiểu thư Tương
Tư tốt đến vậy. Còn nữa, nàng ta còn nói có người đã hạ thuốc hại Đại
tiểu thư quên đi mọi ân ái trong ba năm đó...”
“Vậy ngươi có tin không?”
“Thuộc hạ không tin...” Nàng ta liếc nhìn sắc mặt ta, lại nói “Thế nhưng... từ trước tới nay thuộc hạ chưa từng thấy Đại tiểu thư như vậy. Đại tiểu
thư không chỉ là Đại tiểu thư của Tần gia mà còn là... tướng quân Chiếu
Vũ của Đại Nhuế chúng ta nữa...”
“Tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế...” Ta miễn cưỡng mỉm cười “Nhị tẩu... chắc sắp sinh rồi nhỉ?”
Thẩm Tiểu Phong giơ tay ra nhẩm đếm “Cũng đã được bảy tháng rưỡi rồi, chỉ
còn hai tháng nữa thôi. Lúc đó chắc vẫn còn nóng, giữa trời nóng mà phải ở cữ, e là chẳng dễ chịu chút nào.”
Ta gật đầu nói “Có thể chuẩn bị nhiều băng tảng một chút, tìm một căn phòng mát mẻ để Nhị tẩu sinh
con. Mong rằng.... là một nam đinh.”
“Đúng thế, tử tôn trực hệ của Tần gia chúng ta thực sự quá ít ỏi...”
Cuối cùng ta đã chuyển đổi chủ đề thành công, nên cũng thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.