“Là... là thật sao?”
“Đúng thế, Vãn Vãn, muội sao thế?”
“Muội...” Cổ họng ta đắng chát, khó khăn nhếch miệng mỉm cười “Muội thật kì lạ,
tại sao lại chẳng nhớ những chuyện xảy ra trước và sau năm muội mười lăm tuổi chứ? Muội... cũng không hề nhớ phụ thân đã từng ở trên núi cùng
muội tận hai tháng trời.”
Tần Triệt lặng người, đột nhiên cầm lấy tay ta hỏi “Có phải muội cảm thấy không khỏe, nhất thời không nhớ lại
được chuyện ngày xưa? Hay là, ta bảo đại phu đến chẩn trị cho muội xem
sao nhé?”
“Chẩn trị?” Ta nhớ lại những năm qua không ngừng dùng
thuốc, liền mỉm cười xua tay “Những đại phu bình thường e là chẳng thể
tìm ra căn bệnh đâu. Có điều...”
Có điều với một danh y cao minh
thần toán như đạo trưởng Vệ Huyền, còn chẩn trị cho ta nhiều năm như
vậy, chắc là không thể nào không biết chuyện được?
Còn nữa... Nếu những lời Thuần Vu Vọng từng nói không phải là giả dối, ta vô duyên vô
cớ biến mất ba năm, Tư Đồ Lăng và Tư Đồ Vĩnh cùng theo học nghề với ta
trên núi Tử Nha làm sao lại không biết chuyện được chứ?
Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe thấy họ nhắc lại chuyện này, dù chỉ một từ? Vì ngày thành hôn sắp tới, gần đây ta thường hay cáo bệnh ở nhà,
không hề lên điện diện kiến. Trước đây có Tương Tư ở cạnh bên, bình
thường hay quậy phá, ngay cả lúc luyện kiếm cũng chẳng thể an tâm được.
Bây giờ cô bé đi rồi, ta mới chợt nhận ra, cả Tần phủ rộng lớn này đột
nhiên trở nên tĩnh lặng, buồn chán đến đáng sợ.
Chó mèo đều ngồi
bên hè chán nản, gà vịt dưới bếp cũng lặng lẽ chờ bị giết thịt, từ trong phòng cho đến ngoài sân, từ hoa viên cho tới các hành lang, sân đình,
nơi nào cũng trống trải, vắng lặng khiến người ta sợ hãi.
Ta thẫn thờ bồi hồi đi lại ở những nơi mà mọi khi Tương Tư vẫn hay chơi đùa,
rồi lại bước vào phòng ngủ của Tương Tư, hai thị nữ đang dọn dẹp lại căn phòng, gom hết các tờ giấy bị Tương Tư vẽ bừa vào một góc, lại lấy một
tấm vải định dọn hết những đồ không cần dùng trong này lại.
Ta vội vã lên tiếng “Dừng tay lại.”
Hai thị nữ này vội vã hành lễ, để ta lại gần lật xem những trang giấy, lại
nhìn nghiên mực vẫn còn chưa khô, cả chiếc nỏ đã bị cô bé làm hỏng,
chiếc diều đã bị mất con bươm bướm nhỏ cùng chậu hoa khô héo... Cảm giác lúc này đau đớn chẳng khác nào bị ai đó chém vài đao mạnh vào người,
nỗi đau đó thực sự khiến con người ta ứa lệ xót xa.
Mãi lâu sau,
ta mới nói “Mau đặt lại những vật này về chỗ cũ, như lúc... cô bé vẫn
còn ở trong phủ vậy. Đồ vật của Tương Tư không được phép làm mất thứ gì, không được phép...”
Ta cầm chiếc nỏ, chán nản xua tay, ra hiệu
cho họ lui ra ngoài. Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, cơn gió nhẹ thổi
qua cửa không ngừng vi vu. Tính hành trình, bây giờ chắc họ đã đi được
năm, sáu chục dặm đường rồi.
Chiếc nỏ mới làm cho Tương Tư không
vừa tay cô bé, vậy mà mấy hôm nay ta không nghĩ tới việc làm cho cô bé
một cái khác. Trên đường đi, nếu muốn chơi, chỉ sợ bắn chệch sẽ cảm thấy không vui.
Tuy rằng trời đã vào hạ, thế nhưng buổi tối ở phương
Bắc vẫn hơi lạnh, nói không chừng còn có gió lớn, không biết Thuần Vu
Vọng có nhớ mặc thêm y phục cho Tương Tư không?
Cô bé ban ngày
nghịch ngợm, buổi đêm ngủ cũng không yên giấc, không những thường đạp
tung chăn, mà còn mấy lần ngã lăn xuống giường. Nếu người bên cạnh không để tâm, chả biết có đắp thêm chăn cho cô bé. Ta lại quên khuấy mất
không dặn dò.
Trong lúc rối bời, Thẩm Tiểu Phong lặng lẽ tiến vào hồi báo “Buổi trưa, thuộc hạ tới phủ Nam An Hầu lấy đồ, hầu gia không
có trong phủ, nghe nói là xuất thành rồi.”
“Ngài ấy đương nhiên
là có việc bận cần làm.” Ta đang thẫn thờ, quay đầu lại dặn dò “Mau đi
tìm nguyên liệu thích hợp, làm một chiếc nỏ khác cho Tương Tư đi.”
Thẩm Tiểu Phong kinh ngạc nói “Tiểu thư Tương Tư đã quay về Nam Lương rồi mà.”
Về Nam Lương. Đúng thế. Nam Lương mới là quốc gia của cô bé, ở Nam Lương mới có gia đình của cô bé.
Ta hạ giọng nói “Chúng ta thế nào chẳng có cơ hội... gửi chút đồ sang cho cô bé.”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta đầy lo lắng, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Buổi chiều lại có khách quý tới thăm, chính là Thái tử Tư Đồ Vĩnh và công chúa Thường Hy.
Đôi huynh muội tôn quý này không ngờ chỉ mặc y phục của thị vệ, cầm theo thiệp đề danh tính đến thông báo.
Lúc ta ra nghênh tiếp, sắc mặc Tư Đồ Vĩnh rất sầm sì. Thường Hy liếc nhìn
ngài, che miệng mỉm cười nói “Ta đang ở bên chỗ Nhị ca, tiện đường tới
đây thăm tỷ tỷ. Lúc nãy ngồi trên xe thấy bụng hơi đau, muốn đi lại dạo
mát một lúc, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Ta đương nhiên cảm
thấy không vui vì Tư Đồ Vĩnh phái người ám toán Thuần Vu Vọng lại còn
định giá họa cho Tư Đồ Lăng, thế nhưng đối với ngài mà nói, hai người
này đều là địch không phải bạn, cho nên ta cũng không nhắc lại, liền mời ngài vào trong đại đường, dâng trà khoản đãi, chỉ là lời nói hành động
cũng trở nên lạnh nhạt hơn xưa.
Tư Đồ Vĩnh cực kỳ mẫn cảm, ngồi
xuống chưa hàn huyên được mấy câu đã nói “Vãn Vãn, ta không hề phái
người đi giết Thuần Vu Vọng.”
Ta cúi đầu uống trà, bình thản như
không lên tiếng “Thái tử, cho dù ngài giết chết Thuần Vu Vọng, hoặc là
muốn giết Tư Đồ Lăng, ta cũng không hề cảm thấy bất ngờ.”
Chỉ
nghe thấy tiếng động lớn vang lên, lúc ngước mắt lên nhìn, không ngờ ly
trà trong tay Tư Đồ Vĩnh đã bị bóp vỡ. Nước trà nóng rực chảy xuống, để
lại một vết đỏ ửng trên tay của ngài.
Ta thất kinh, vội vã lại
gần xem. Ngài nhìn ta chăm chăm, không ngờ lại dẩy ta ra rất xa, căm hận lên tiếng “Ta biết trước là nàng sẽ nói như vậy. Nàng tin Tư Đồ Lăng,
tin Thuần Vu Vọng, nhưng không chịu tin tưởng ta.”
Ta thấy ngài
kích động như vậy, cũng cảm thấy bất ngờ, lại quay về chỗ cũ, ngồi xuống than thở “Được thôi, là ta đã quá đỗi ngu xuẩn, không thể phân rõ nổi
thị phi. Vậy thì, xin ngài hãy nói cho ta biết, rốt cuộc ta nên tin ai,
không nên tin ai.”
Ngài cũng chẳng vội thu dọn đống vụn vỡ cùng
nước trà trên người, đôi mắt khép lại có phần run run, mãi một lúc sau
mới nói “Ta đích thực muốn khống chế Thuần Vu Vọng, cho nên hôm đó đã
sai người mang chiếc bình ngọc đó đến làm tín vật, định dụ ngài ấy ra
ngoài thành rồi bắt giữ. Thế nhưng có người giết chết người đưa tin của
ta, cướp mất bình ngọc. Liễu Tử Quân không biết người đưa thư đã bị
giết, phụng lệnh ta chuẩn bị đi cướp Thuần Vu Vọng, tai mắt của chúng ta lại phát hiện nhóm người Thuần Vu Vọng đi theo hướng khác. Lúc vội vã
đi theo phía sau, bọn họ đã bị dụ vào cạm bẫy rồi giết chết cả rồi. Liễu Tử Quân cảm thấy tình hình không ổn, vội vã lui về thành thương nghị,
trên đường đi bắt gặp nàng cùng Tư Đồ Lăng.”
“Ngài định dẫn dụ
Thuần Vu Vọng ra ngoài thành rồi bắt giữ?” Ta cảm thấy nghi hoặc “Thế
nhưng người đi bắt Thuần Vu Vọng chẳng phải do các ngài phái hay sao?”
“Điều này thì không giống nhau. Ta không muốn giết ngài ấy, cũng không muốn
lợi dụng ngài ấy để trao đổi điều kiện cùng Nam Lương. Ta chỉ hy vọng... khống chế được ngài ấy, có thể ép nàng trì hoãn hôn sự sẽ cử hành vào
mười ngày tới.”
Trái tim ta đột nhiên như thể ngừng đập. Ngài lại nhìn ta đầy lo lắng, ánh mắt rạo rực mà sáng chói, bộ dạng này chân
thành đến quen thuộc. Ngài nói tiếp “Ta không thể ngờ lại bị hắn tương
kế tựu kế đổ vạ lên đầu, thế nhưng bản thân hắn cũng không ngờ được
Thuần Vu Vọng lại cơ trí, cảnh giác như vậy, tạo kế kim thiền thoát xác, sau đó lặng lẽ tới phủ nàng tránh nạn.”
Ngài đương nhiên đang ám chỉ Tư Đồ Lăng. Tư Đồ Lăng nhận định là Tư Đồ Vĩnh đang muốn giá họa
cho mình, còn ngài cũng chỉ trích Tư Đồ Lăng muốn đổ vạ cho mình.
Ta thấy bàn tay ngài vẫn đang chảy máu, trong lòng cảm thấy xót xa lạ
thường, chỉ đành than thở “Vĩnh, ngài quên rằng năm đó, khi còn ở trên
núi Tử Nha, ba người chúng ta đã thân thiết với nhau đến nhường nào,
đồng tâm nhất trí đến nhường nào sao?”
Ngài cười nhạt rồi nói “Ta không quên, thế nhưng đã không còn dám nhớ tới. Hắn của ngày nay đã
chẳng còn là Lăng sư huynh của chúng ta vào năm đó nữa rồi. Hắn lợi hại
và đáng sợ hơn sức tưởng tượng của nàng rất nhiều. Ta không muốn bản
thân chết không chỗ chôn thây, cũng không muốn nàng trở thành kẻ tiếp
tay cho hắn. Vãn Vãn, ta chỉ muốn dùng Thuần Vu Vọng để ngăn cản cuộc
liên hôn giữa hai người mà thôi.”
“Thuần Vu Vọng... Thuần Vu Vọng có thể ngăn cản được cuộc liên hôn giữa hai nhà chúng ta sao?” Ta đột
nhiên mất kiểm soát, chán nản lên tiếng “Ngài ấy đã giam cầm làm nhục
ta, ta chỉ nể mặt Tương Tư nên mới giữ lại tính mạng cho ngài ấy mà
thôi, ngài dựa vào đâu mà cho rằng, Thuần Vu Vọng có thể ngăn cản được
hôn sự giữa chúng ta?”
Ngài nắm chặt tay, nghiến răng nói “Chỉ nể mặt Tương Tư sao? Thế nhưng ta lại cảm thấy, trên thế gian này, người
duy nhất có thể khiến nàng thay đổi chủ ý chính là ngài ấy.”
Ta buột miệng hỏi lại “Tại sao chứ? Bởi vì... mối liên hệ giữa ta với ngài ấy vào năm năm trước sao?”
Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh đột nhiên biến đổi, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu
mới nói “Năm năm trước hai người đã có liên hệ với nhau rồi sao? Tại sao ta lại không biết chuyện này?”
Ta nhanh chóng vặn hỏi “Lúc ta
học nghệ trên núi Tử Nha, có phải đã từng mất tích ba năm trời? Tại sao
có một số chuyện, ta hình như chẳng thể nào nhớ lại được nữa?”
Tư Đồ Vĩnh cứ như thể bị ai đánh một quyền, đứng bật dậy nói “Ăn nói hàm
hồ. Lúc đó chúng ta cùng ở trên núi Tử Nha, ta làm sao lại không biết
nếu nàng bị mất tích đến ba năm trời?”
Trước giờ ngài không phải
là người giỏi che dấu, lời nói tuy là khẳng định, thế nhưng sắc mặt hoàn toàn có vấn đề. Ta càng lúc càng thêm nghi ngờ, tiếp tục truy vấn “Ngài có biết Thuần Vu Vọng từng có mộtngười thê tử, trông giống y hệt như ta hay không?”
“Thiên hạ rộng lớn, người có dung mạo tương tự rất
nhiều, tại sao nàng lại nghe theo lời nói linh tinh của một thân vương
địch quốc?”
“Đúng thế, ngài ấy chỉ là một thân vương địch quốc.
Thế nhưng tại sao ngài lại cho rằng một thân vương địch quốc lại có thể
làm lung lay ý chí của ta, thậm chí lại còn khiến ta trì hoãn hôn sự?”
Thần thái của ngài càng lúc càng kì lạ, có điều tâm trạng đã không còn kích
động như trước nữa. Ngài bình thản mỉm cười rồi nói “Ta từ nhở lớn lên
cùng nàng, đương nhiên có thể nhìn thấu được tâm tư nàng... Hoặc có lẽ
ta đã quá tin tưởng vào cảm giác của bản thân, thế nhưng không chỉ một
mình ta có suy nghĩ như vây...”
“Thật sao? Thật sự... chỉ là như vậy sao?”
“Nếu không thì còn sao nữa? Nàng cho rằng... nàng có thể chạy tới Nam Lương
làm phu thê với một thân vương địch quốc, lại còn sinh con dưỡng cái nữa sao?”
Ta khẽ mấp máy bờ môi, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, không dám hỏi sâu thêm, chỉ lấy một chiếc khăn trong tay áo, đưa đến tay
ngài.
Ngài băng lại phần tay bị chảy máu qua loa, im lặng một hồi rồi nói “Ta tuy rằng định lợi dụng Thuần Vu Vọng để ngăn cản nàng thành thân, thế nhưng không hề có lòng hãm hại ngài ấy. Nghe nói buổi trưa
Tần phủ đã dùng xe ngựa chở một đứa bé gái rời đi, ta đoán ngài ấy cũng
đã lên xe rồi chứ? Chẳng phải ta cũng để ngài ấy ra đi đấy thôi.”
Ta gật đầu nói “Đã ở bên nhau bao nhiêu năm thế, đương nhiên vẫn có những
người trong Tần phủ ta thân thiết với các ngài, cho nên cũng chẳng mong
giấu diếm được ngài thêm nữa.”
Hậu viện canh phòng cẩn mật, lúc
xe ngựa rời đi cũng sẽ để lộ sơ hở, Tư Đồ Vĩnh, Tư Đồ Lăng đoán rằng
Thuần Vu Vọng đã rời khỏi Tần phủ cũng chẳng hề quái lạ. Chờ đã, Tư Đồ
Vĩnh đã biết rồi, vậy thì Tư Đồ Lăng...
Thấy mặt ta biến sắc, Tư
Đồ Vĩnh dường như đã nhận ra được tâm tư của ta, khẽ than dài “Tư Đồ
Lăng đã xuất thành truy kích theo Thuần Vu Vọng. Nàng chắc đã hiểu rồi
chứ? Người thực sự muốn giết chết Thuần Vu Vọng chính là Tư Đồ Lăng.”
Trái tim ta lúc này quặn thắt đau đớn. Lúc Thẩm Tiểu Phong vào báo với ta Tư Đồ Lăng xuất thành, ta đang tâm trí rối bời, không hề nghĩ tới khả năng này.
Thuần Vu Vọng thân nơi nước khác, lại mang theo Tương Tư,
bên cạnh chỉ có vài thị vệ tâm phúc, làm sao mà địch lại được đội cao
thủ đông đúc của Tư Đồ Lăng?
Ta hít một hơi thật sâu, cầm theo bảo kiếm định xông ra phía ngoài, Tư Đồ Vĩnh liền kéo lấy tay ta “Đã không kịp nữa rồi.”
Ta phẩy tay ngài ra lạnh lùng nói “Ngài chọn lúc này mới tới đây, không
chỉ vì muốn giải thích hiểu lầm với ta, lại càng muốn nói cho ta biết,
phụ tử Thuần Vu Vọng có khả năng đã chết dưới lưỡi đao sắc nhọn của Tư
Đồ Lăng?”
Khuôn mặt nhợt nhạt mà tuấn tú của Tư Đồ Vĩnh đột nhiên hiện lên nụ cười khốn khổ mà tiều tụy “Vãn Vãn, phụ hoàng bệnh nặng,
thời cục thay đổi, ta sẽ không để nàng lấy Tư Đồ Lăng đâu.”
Ta
đột nhiên cảm thấy trái tim nguội lạnh, mỉm cười đáp “Vĩnh, ngài có còn
là một Tư Đồ Vĩnh hiệp nghĩa hào sảng, nhân hậu nhiệt huyết, luôn luôn
đối đãi với người khác bằng trái tim chân thành nữa không?”
Tư Đồ Vĩnh đột nhiên mỉm cười đáp “Ta cũng muốn biết lắm. Cả chặng đường cùng nàng và Tương Tư quay về Bắc Đô, ta nghĩ rằng mình vẫn là con người như vậy.”
Cho dù biết rằng đã không còn kịp nữa, thế nhưng ta chẳng
thể nào ngồi im trong phủ đợi chờ tin dữ đến tai. Mang theo tầm mười thị vệ tâm phúc, ta liền đuổi theo hướng mà Thuần Vu Vọng rời khỏi.
Tư Đồ Vĩnh cũng không ngăn cản, đưa Thường Hy rời khỏi Tần phủ. Tần Triệt, Tần Cẩn cũng biết qua loa tình hình, lúc tiễn ngài ra về, khuôn mặt
tràn đầy vẻ lo lắng.
Lúc tìm theo dấu vết xe ngựa của Thuần Vu Vọng, trời đã sang canh ba.
Nói một cách chính xác thì đó chỉ là một cỗ xe ngựa đã bị đốt cháy.
Nơi này là con đường cắt ngang đường cái quan. Dưới ánh trăng mờ ảo, chúng
ta có thể nhìn thấy rõ dấu vết giao đấu kịch liệt, trên cây cỏ và mặt
đất để lại rất nhiều vết máu lớn, chỉ là không hề nhìn thấy một thi thể
nào cả.
Bụi tro đọng lại trên cỗ xe ngựa đã lạnh giá, trong những mảnh vỡ hỗn loạn, ta vẫn có thể nhận ra đồ dùng thuộc về Thuần Vu Vọng
và Tương Tư. Thế nhưng trong đống tro tàn này lại không hề có hài cốt,
thậm chí cũng chẳng hề thấy con ngựa kéo xe đâu.
Bên tai ta vang vọng liên tục, chỉ là mấy chữ ngắn ngủi mà Tư Đồ Vĩnh nói khi ngăn cản ta lại.
Đã không còn kịp nữa rồi... đã không còn kịp nữa rồi...
Buổi sáng bọn họ vẫn còn tản bộ, thưởng trà, ngắm tranh cùng ta, một người
mặt mày tuấn tú, sắc nét hân hoan, thanh nhã thoát tục, một người ngô
nghê đáng yêu, hoạt bát lanh lẹ. Vậy mà trong khoảng thời gian vài canh
giờ, tất cả đã không còn kịp nữa sao?
Thẩm Tiểu Phong đi đến trước mặt ta, hạ giọng nói “Làm sao thế ạ? Xem tình hình, bọn họ đã bị bắt đi, hoặc là...”
Cả người ta lạnh giá, nhưng vẫn cố ép bản thân phải bình tĩnh. Tư Đồ Lăng
biết ta rất bận tâm đến Tương Tư, ngài không muốn trở mặt với ta, chắc
là sẽ không hành động lỗ mãng. Cho dù đã giết chết Thuần Vu Vọng, thì
ngài cũng chẳng cần thiết phải lấy cả tính mạng của Tương Tư.
Ngay đến thi thể của đám thị vệ tâm phúc đi theo Thuần Vu Vọng cũng biến
mất, điều này cũng dễ hiểu. Trong triều đấu đá kịch liệt, lúc này lại
đang hỗn loạn,chỉ cần bất cẩn, sẽ để kẻ khác nắm được sơ hở của bản
thân. Ngài không muốn để quá nhiều người biết được chuyện này, đương
nhiên sẽ sai người âm thầm xử lý.
Thế nhưng ngài không thể nào
lại đốt hết cả hành lý đồ dùng của Thuần Vu Vọng và Tương Tư được. Thuần Vu Vọng thân phận đặc biệt, địa vị tôn quý, những đồ vật dùng đương
nhiên cũng là những thứ quý giá, cao sang và có lợi cho Đại Nhuế. Nếu
ngài đã bắt Tương Tư đi, nếu không muốn phải phí nhiều tâm sức với cô
bé, đương nhiên sẽ giữ lại vật dụng hàng ngày.
Ngài đốt xe ngựa
đi... Tính cách của ngài cứng cỏi mà kiêu ngạo, nếu hành động thuận lợi, tuyệt đối không bao giờ tức giận như vậy.
Trái tim ta lúc này
đột nhiên đập loạn, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoài mặt vẫn
giữ nét bình tĩnh, thản nhiên, lặng lẽ đưa lời dặn dò “Cứhai người một
tổ, đi tìm kĩ càng trong phạm vi mười dặm quanh đây, tìm tiểu thư Tương
Tư cùng với... người đàn ông bên cạnh cô bé. Nếu phát hiện ra hành tung
của họ, không được kinh động, lập tức quay về thông báo cho ta. Nếu...
không có tin tức gì, sau khi trời sáng, tự động hồi phủ, cố gắng đừng để người khác nhìn thấy.”
Đám tùy tùng nhận lệnh rời đi, chỉ còn
lại Thẩm Tiểu Phong căng thẳng lo lắng ở cạnh bên ta, mãi lúc sau mới
hỏi “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ta ngước mắt lên nhìn sắc
trời. Trời tối đen như mực, gió thổi nhè nhẹ, trăng sao tỏa sáng. Khu
rừng rậm rạp phía trước bị che khuất trong bóng đêm, mịt mù hoang vắng.
Trong màn đêm thế này, đừng nói là ta chỉ mang theo có mười tùy tùng, cho dù
là thiên binh vạn mã muốn tìm ra hai người đang núp trong bóng đêm đúng
là hành động mò kim đáy bể. Thế nhưng lẽ nào lại cứ thế quay về?
Ta do dự một hồi, hạ giọng dặn dò “Chúng ta... hồi thành theo con đường khác.”
Nếu Thuần Vu Vọng không gặp nạn, đa phần ngài sẽ đưa Tương Tư xuất thành
theo con đường khác. Chỉ giữ lại một vài tâm phúc trong chiếc xe ngựa
này để che giấu tai mắt của kẻ thù mà thôi. Cũng giống như trước đó ngài đã cố tình để thuộc hạ rơi vào cái bẫy của kẻ địch, còn bản thân bình
an vô sự thoát khỏi hiểm cảnh.
Thế nhưng có thể khiến bao người
liều mạng hy sinh vì mình như vậy, ngài càng lúc càng khiến ta cảm thấy
không đơn giản chút nào. Ngài và Tư Đồ Lăng, một người ôn nhu, một người lạnh lùng, thế nhưng cách hành sự của cả hai lại khiến ta chẳng thể nào đoán biết trước được.
Phán đoán Thuần Vu Vọng có khả năng đã làm đúng như vậy, ta liền dẫn theo Thẩm Tiểu Phong vòng sang một con đường
khác, từ từ quay về thành. Thế nhưng điều ta có thể nghĩ ra, Tư Đồ Lăng
nhất định cũng có thể lường tới. Chỗ ta tìm kiếm, Tư Đồ Lăng nhất định
đều đã cho người lục soát. Thuần Vu Vọng mang theo Tương Tư còn nhỏ
tuổi, nhất định sẽ thận trọng che giấu hành tung, ta làm sao có thể tìm
ra được bọn họ chứ?
Cứ đi về phía trước thêm nửa canh giờ, càng
lúc càng cách xa chiếc xe ngựa bị thiêu thành tro bụi, và càng lúc càng
tiến gần về Bắc Đô.
Ta biết rõ lúc này đã chẳng thể nào nghe
ngóng được bất cứ tin tức gì, đang định dặn Thẩm Tiểu Phong nhanh chóng
phi ngựa quay về thành, đột nhiên ngước mắt lên nhìn, cảm giác chẳng thể nào thở thêm được nữa.
Trên một cành cây cao trước mặt có treo
một cánh diều. Chỉ là một cánh diều giấy tầm thường, có thể mua được ở
bất cứ nơi nào trong chợ. Tất cả những người dân bình thường đều có thể
mua được, hoặc tự mình làm ra, nhân lúc trời còn sáng thả diều chơi đùa, bất cẩn để diều mắc lên cành cao, không lấy xuống nữa, cho nên nó cứ bị treo mãi trên đó.
Con diều này nhìn thì như thể vô tình bị mắc trên cành cây cao, thế nhưng hình dạng của nó lại quá là quen mắt.
Hôm đó, ta cùng Tương Tư đi thả diều, khi thu diều lại, do bất cẩn đã làm
mất con bươm bướm nhỏ phía sau, Tương Tư vì thế khóc quấy mãi không
thôi. Ngày hôm sau, ta đã sai người ra chợ mua một con khác giống y hệt
cho cô bé.
Buổi sáng hôm qua, lúc ta và Tư Đồ Lăng ở ngoại thành, Tương Tư cùng các thị nữ ra ngoài thả diều với hình dạng hai mẫu tử
bươm bướm, sau đó bất ngờ gặp Thuần Vu Vọng, nên đưa ngài vào trong
phủ...
Bây giờ, sau khi con bươm bướm lớn đang tung bay trong
gió, con bươm bướm nhỏ phía sau cũng khẽ lay động, thật giống như hai
mẫu tử đang chơi đùa trong gió, cả đường cười nói vui vẻ không ngừng...
Thẩm Tiểu Phong thấy ta dừng ngựa lại, đang cảm thấy kì lạ, cũng nhìn theo
ánh mắt của ta, chợt la lên thất thanh “Đó... đó không phải là...”
Ngay cả Thẩm Tiểu Phong cũng đã nhận ra.
Ta liền nắm chặt dây cương, đưa mắt nhìn ra tứ phía, rồi cho ngựa xông vào đỉnh đồi trước mặt. Bên đó cây cối um tùm, là nơi ẩn náu tốt nhất. Chỉ
là lúc này đang là đầu hạ, cây cỏ hoa lá có rất nhiều côn trùng, làn da
trắng trẻo mẫn cảm của Tương Tư làm sao mà chịu được?
Tiến lên
phía trước không lâu, cây cối càng thêm rậm rạp, chẳng thể nhìn thấy
được con đường phía trước, ngựa cũng chẳng thể nào tiến thêm được nữa.
Trong lòng ta nóng như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, vội vã vứt dây cương cho
Thẩm Tiểu Phong, dựa vào chút ánh trăng len lỏi tiến vào trong rừng bắt
đầu tìm kiếm. Thẩm Tiểu Phong ở phía sau khẽ đưa lời nhắc nhở “Tướng
quân, cẩn thận dưới chân đó.”
Ta đã mấy lần suýt bị vấp ngã bởi
đống đá dưới chân, trong lòng lo lắng, rút thanh Thừa Ảnh chém cành cây
cả đoạn đường, liên tục tiến lên phía trước.
Phía trước đột nhiên lóe sáng, ta đã đi đến cuối khu rừng rậm rạp, trên đỉnh đồi có rất
nhiều đất đá, ngoài ra chẳng thấy thêm bất cứ gì khác.
Ánh trăng
mờ ảo, đất đá cũng vì thế nhuốm màu trắng bạc. Ta đột nhiên cảm thấy
căng thẳng lạ thường, thứ cảm giác không an định này lạ lẫm mà cũng như
quen thuộc. Có một tiếng thở dài thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua cây cỏ hoa lá, như hư như thật. Ta hoang mang nhìn ngóng xung quanh, phát hiện một bóng người đang lặng lẽ, tĩnh tại đứng trên đỉnh đồi.
Áo trắng
dài thượt, chất gấm cao sang, đây chính là y phục mà lúc rời đi Thuần Vu Vọng đã mặc. Thế nhưng trên bộ y phục trắng trẻo tinh khiết, không
nhuốm bụi trần kia lúc này đã dính đầy những vệt máu lớn, loang lổ...
Thứ khiến cho người ta nhìn mà hoảng hốt, sợ hãi còn là thanh trường
kiếm đỏ sậm vẫn còn chưa khô máu, đã cắm từ phía trước ra sau lưng
ngài...
“Thuần Vu Vọng...”
Ta hô lên thất thanh, cứ như thể bản thân cũng bị người ta đâm kiếm xuyên qua người vậy, chập choạng chạy tới bên ngài.