Buổi chiều ta đã
chuyển vào trong phủ Nam An Hầu…do Tư Đồ Lăng vừa được thăng quan tiến
chức, cho nên nơi này giờ được gọi là phủ Định Vương.
Nơi ta ở là một căn phòng lớn mới xây ở phía Đông Nam, nơi trước kia được chuẩn bị
cho đêm động phòng. Bởi vì sau đó không thể thành thân, nên tất cả đồ
vật trang hoàng đều đã bị cất đi. Lúc này tới đây, ta lại thấy nơi này
trông gọn gàng mà nho nhã, tất cả những đồ vật dùng trong phòng đều là
thượng phẩm, nhưng lại không hề toát lên vẻ hào nhoáng trần tục, ngược
lại khí thế oai nghiêm lặng lẽ âm thầm phát ra.
Nói cho cùng đây
là căn phòng do Tư Đồ Lăng đích thân trang trí, ngay cả từng chiếc bàn
chiếc ghế đều mang khí chất tương tự ngài.
Lúc ta chuyển vào đây sống, đã có hai thị nữ thiết thân vốn hầu phụng ta bên phủ họ Tần đợi sẵn.
Hỏi kĩ tình hình trong phủ lúc này, một thị nữ đáp “Ngày hôm đó, khi tướng
quân bị dụ vào hoàng cung, chẳng bao lâu thì người của doanh trại Thần
Vũ vây chặt phủ đệ của chúng ta, nói rằng tướng quân thông địch mãi
quốc, phụng chỉ bắt giữ và niêm phong phủ họ Tần. Tất cả người trên kẻ
dưới trong phủ chúng ta không ai phục cả, Tứ công tử còn cầm kiếm định
xông ra ngoài quyết chiến, thế nhưng Nhị công tử nói rằng không được
động thủ, chúng ta cứ lĩnh chỉ, lặng lẽ chờ đợi triều đình điều tra ngọn ngành, kĩ lưỡng. Thế là tất cả đều bị bắt giữ, trước tiên là đưa đến Bộ hình, sau đó hỏi ra là kẻ dưới đều bị nhốt vào phủ Bắc Đô, cho đến tận
sáng hôm nay, chính tướng lĩnh của quân đội Tần gia chúng ta đã cầm theo thủ dụ của Định Vương tới phóng thích mọi người, rồi hộ tống về phủ họ
Tần.”
Ta liền hỏi “Tình hình trong phủ hiện nay sao rồi?”
Thị nữ này liền cúi đầu đáp “Còn thế nào nữa chứ? Đã bị lục tung tóe lên
rồi, tất cả những đồ vật đáng tiền đều đã bị thu mất, lại niêm phong lâu như vậy, đang là giữa mùa hè, các sân vườn đều mọc đầy cỏ dại… Có điều
các tướng lĩnh đưa chúng nô tì về bảo rằng tướng quân đã không sao, lại
còn được thăng quan nữa, phủ họ Tần chúng ta nhất định sẽ vinh quang hơn trước. Đúng lúc đang thu dọn phòng cho tướng quân, Cận công công ở phủ
bên này liền tìm chúng nô tì sang hầu hạ tướng quân.”
Vinh quang… Ta mỉm cười thê thảm, bảo bọn họ mở hết tất cả các cửa ra, cho ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, để phần đá lát dưới đất sáng chói lên.
Thị nữ nọ liền nói “Tướng quân, trời bây giờ nóng lắm, vẫn lên đóng cửa sổ phía Nam lại.”
“Nóng lắm sao?” Ta tựa vào gối, bình thản mỉm cười rồi nói “Tại sao ta vẫn cảm thấy lạnh như vậy chứ? Lạnh đến mức…”
Ta khẽ run rẩy toàn thân. Gần như tất cả máu huyết, gân cốt trong người
đều đang đông cứng lại, hàn khí xâm nhập khắp nơi, từ trong người phát
ra, ngay cả vết thương cũng chả còn thấy đau nữa.
Lúc này Cận Đại Hữu đích thân tới bẩm báo “Nô tài đã nói cùng mấy người Ôn tướng quân
cùng Tần tướng quân, bảo họ chọn một vài cao thủ vào ở trong phủ Định
Vương, giúp đỡ các thị vệ trong vương phủ bảo vệ Vương phi. Có bất cứ
chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể vào phủ bẩm báo cùng Vương phi.”
Phủ Định Vương chỉ e chính là nơi tập trung nhiều cao thủ nhất, phủ đệ
phòng thủ cẩn mật nhất trong kinh thành, nào có cần Tần gia phái người
tới trợ thủ? Chẳng qua Tư Đồ Lăng sợ ta sinh lòng nghi ngờ, không chịu
an tâm ở lại phủ này điều dưỡng nên để mặc cho ta cài cắm tâm phúc vào
vương phủ, ngoài ra có thể tự do liên lạc, sai khiến bộ hạ với bên
ngoài, mà không cần phải thông báo với người trong phủ Định Vương.
Ta lại hỏi thêm “Nhị ca của ta cùng Tố Tố hiện nay đang được sắp xếp ở nơi nào?”
Cận Đại Hữu liền đáp “Tần Nhị công tử cùng tiểu thư Tố Tố kể từ sau khi ra
khỏi đại lao, chẳng bao lâu đã được cô nương Tiểu Phong đón đi, chuyển
về phủ của Lục thái y chẩn trị. Tiểu thư Tố Tố đã không sao rồi, chỉ là
thần trí vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, thậm chí còn chẳng nhận ra được cô nương Tiểu Phong. Lục thái y nói là chỉ vì chịu kinh hãi quá độ,
uống vài thang thuốc điều dưỡng lại tinh thần, từ từ sẽ bình tĩnh lại và nhanh chóng hồi phục. Thương thế của Tần Nhị công tử rất nghiêm trọng,
tạm thời chưa thể cử động, Lục thái y vẫn đang tận sức chữa trị.”
Tính ra Tần gia chúng ta tuy rằng toàn những người cô quả bệnh tật, thế
nhưng cũng là một gia đình hòa thuận vui vẻ, vừa chớp mắt giờ chỉ còn
lại một vị huynh trưởng đang bài hoài giữa sự sống và cái chết cùng một
đứa cháu gái bị bức thành điên loạn…
Ta chậm rãi lên tiếng “Mau đi tìm đại phu tốt nhất, nhất định phải chữa khỏi cho hai người họ.”
Cận Đại Hữu liền nói “Nô tài hỏi rồi. Vương gia cũng rất lo lắng, đã phái
đạo trưởng Vệ Huyền mang theo những đại phu tốt nhất sang đó cả rồi.”
Ta gật đầu, tầm ngâm một hồi lại nói “Ở chỗ Hoàng Thượng có viên đan dược tên là Tuyết Chi Đan, rất có hiệu quả.”
Cận Đại Hữu do dự một hồi, sau cùng lên tiếng “Hoàng thượng đã phái mấy đại phu trước kia vốn ở Đông Cung sang, chắc cũng mang theo thứ thuốc đó?
Lúc này trong phủ đệ của Lục thái y, chỉ e là toàn đại phu là đại phu
thôi, Nhị công tử nhất định sẽ được cứu sống. Vương phi không cần phải
lo lắng quá, cứ an tâm tịnh dưỡng cho phục hồi sức khỏe lại là được
rồi.”
Ban đầu ta cũng chỉ đoán, sau khi Tư Đồ Vĩnh nghe được tin
này, nhất định sẽ vội vã đưa người tới cứu chữa Tần Triệt. Ngài không
muốn mối thâm thù đại hận của ta với nhà Đoàn Mộc càng lúc càng sâu.
Trước nay ngài vẫn luôn là người nhân hậu, hiệp nghĩa. Hoàng hậu Đoan Mộc tuy rằng đã giam lỏng ngài, thế nhưng ít nhất bản thân mụ ta không hề có ý
giết hại, huống hồ Thái tử phi Đoan Mộc Hoa Hy lại là người hiền hậu,
đoan trang, xưa nay quan hệ phu thê với ngài rất tốt. Cho dù là vì Đoan
Mộc Hoa Hy, thì ngài cũng không thể nào giương mắt nhìn ta lấy đi tính
mạng của Hoàng hậu Đoan Mộc.
Ta âm thầm suy nghĩ, chỉ cảm thấy
lồng ngực càng lúc càng đau, liền nói “Nếu chỗ đó chật chội quá, trước
tiên cứ đón Tố Tố sang bên này. Có người nhà thân thuộc có lẽ con bé sẽ
dễ dàng tỉnh táo hơn. Lại sai người đi hỏi Tần Triết, ta ra lệnh cho hắn đi tìm di thể của Đại tẩu, Nhị tẩu của ta, đã hoàn thành nhiệm vụ
chưa?”
Cận Đại Hữu tuân mệnh rồi lui ra, ta cũng chẳng thể nhẫn
nhịn thêm nữa, uống bát thuốc do thị nữ mang vào rồi nằm xuống giường
chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, lúc mơ màng
ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đưa tay chống trán, đôi mày nhăn
chặt lại, nhưng chẳng buồn mở mắt ra nhìn. Bỗng có bàn tay ấm áp ấn vào
các huyệt đạo của ta trên đầu một cách chậm rãi, tận tình. Nhịp độ ấn
huyệt nhẹ nhàng vừa phải, dễ chịu, thoải mái, mang theo cảm giác ấm áp,
tình cảm, khiến ta thấy đỡ hơn nhiều.
Lúc ta mở mắt ra nhìn, Tư Đồ Lăng liền dịu dàng cất tiếng “Nàng sao rồi, còn cảm thấy khó chịu không?”
Hồi bé tính ta nghịch ngợm, lại còn hiếu thắng, thế nhưng sức khỏe vẫn yếu
ớt hơn mấy cậu bé trai bình thường, mỗi lần luyện tập nhiều tới độ gân
cốt rã rời, liền kéo theo thân thể nặng nề ngồi thượt cạnh bên ngài, ngả đầu vào vai rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngài vẫn luôn để ta tựa
vào ngủ thiếp đi như không có chuyện gì sảy ra, thi thoảng ta ngủ một
giấc nửa ngày trời. Đợi đến lúc tỉnh lại, ngài vẫn nhìn ta bằng ánh mắt
dịu dàng, ấm áp, sau đó dùng tay ấn vào các huyệt vị trên đầu giúp ta
hồi phục thể lực.
Ta than dài một tiếng rồi khẽ khàng nói “Ta không sao, chỉ buồn ngủ mà thôi.”
Ngài nắm lấy tay ta, cau chặt đôi mày “Giữa trời nắng nóng thế này, bàn tay nàng sao lạnh thế?”
Ta ngáp dài, lắc đầu nói “Không sao đâu.”
Ngài kéo ta vào lòng, đặt bàn tay ấm áp lên mu bàn tay ta, từ từ truyền nội
lực sang. Máu huyết đã lạnh đến mức gần như đông cứng lại từ từ khuấy
động bởi thứ nội lực quen thuộc, dần dần chạy tới tứ chi bát mạch, cuồn
cuộn như suối nguồn.
Võ nghệ của ngài và Tư Đồ Vĩnh đều cùng một
nguồn gốc với ta, hơn nữa nội lực của ngài lại vô cùng tinh thuần. Được
sự trợ lực của ngài, phần chân khí đã bị hủy hoại đến bảy tám phần sau
nhiều lần hoạn nạn của ta cuối cùng đã được ngài từ từ khởi động trở
lại.
Mãi lâu sau, ngài đỡ ta nằm xuống, bản thân cũng cởi y phục
rồi nằm xuống cạnh bên ta. Ta cảm thấy có phần bất an, nhẹ nhàng lên
tiếng “Ngài không phải vẫn còn công vụ cần xử lý hay sao?”
Ngài
nhắm mắt, bình thản đáp “Vẫn còn nửa canh giờ nữa, ta sẽ vào cung tham
dự lễ phát tang. Gần ba ngày nay ta chưa được nhắm mắt chút nào, khó
khăn lắm mới có chút thời gian quay về, nàng cũng không cho phép ta được nghỉ ngơi sao?”
Ta kinh ngạc, quay đầy sang nhìn về phía đồng hồ cát bên giường, mới nhận ra lúc này trời đã qua giờ tí. Mệt mỏi quá độ, không ngờ ta lại ngủ lâu đến vậy.
Có thị nữ nhẹ nhàng bước tới
đưa theo thuốc cùng thức ăn đã được hâm nóng lại. Quay đầu sang nhìn Tư
Đồ Lăng, ngài đang quay người vào phía trong, hơi thở đều đặn. Ta cũng
chẳng tiện xuống giường dùng bữa, sợ gây ra tiếng động, lỡ giấc ngủ của
ngài.
Ra hiệu cho thị nữ mang thức ăn xuống, đưa tay bê lấy bát
thuốc, đang định uống hết bát thuốc rồi nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, ta đột nhiên nghe thấy tiếng Tư Đồ Lăng bình thản cất tiếng “Thứ thuốc này cần uống khi bụng no mới tốt được.”
Ta nhìn về phía ngài “Ngài còn muốn ngủ thêm đôi chút không?”
Ngài vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại quay người ra, đưa tay vòng qua eo
ta nói “Nếu nàng cứ làm những việc khiến ta phải lo lắng thì ta chẳng
thể nào ngủ nổi.”
Ta im lặng, lại sai người bê một bát cháo trắng tới, nhanh chóng ăn hết rồi uống thuốc. Lúc nhìn lại phía ngài, vẫn
thấy ngài giữ nguyên dáng vẻ khi nãy, ôm lấy eo ta mà chẳng động đậy.
Ta liền chống tay vào chiếc gối, đang định từ từ nằm xuống, tay ngài đột
nhiên lại ôm chặt hơn trước. Ngài nói “Vừa mới ăn xong đừng có nằm, nàng cứ ngồi đó nghỉ một lúc đi.”
Ta bị ngài ôm chặt lên chẳng được
mà xuống chẳng xong, cũng chẳng dám đẩy ra, liền than “Vương gia, ta
thấy ngài thực sự là không hề muốn nghỉ ngơi chút nào.”
Ngài nhẹ
cười rồi ngồi dậy, giang rộng cánh tay ôm ta vào lòng, thì thầm lên
tiếng “Muốn chứ. Chỉ là chẳng thế nào ngủ được mà thôi.”
Thị nữ
lặng lẽ thu dọn bát đĩa rồi lui ra ngoài. Cả người ta cứng đờ lại, còn
hơi run rẩy, hai chân không động đậy được đã đành, đôi tay chẳng biết ôm lại hay né tránh, cứ đờ tại chỗ chẳng biết nên đặt vào đâu.
Ngài đã nắm lấy bàn tay ta rồi đặt ra phía sau lưng của mình, sau đó lại
than thở bên tai ta “Vãn Vãn, tại sao khi trưởng thành, nàng ngược lại
càng không thể thân thiết với ta như khi còn bé nữa?”
Hồi còn bé… Hồi đó, ta chẳng hiểu biết gì, nên cũng chẳng hề tránh né. Bị người nhà đưa đến một hoang sơn thẳm cốc ít người qua lại, những lúc vô vị hoặc
cao hứng lại ức hiếp, bắt nạt Vĩnh sư đệ, những lúc mệt mỏi uất ức thì
liên lụy Lăng sư huynh phải khổ sở cùng, vậy mà cuộc sống khi ấy vui vẻ, sảng khoái lạ thường.
Lúc ta nắm vạt áo ngài, ngài thường ôm lấy ta, dùng giọng nói trầm ồm của mình để an ủi ta. Ta cũng thường nũng
nịu trong vòng tay của ngài, trước giờ chưa từng cảm thấy có gì không
thỏa đáng. Có lúc, Tư Đồ Vĩnh rất không vui, đứng một bên chu miệng,
ngài cũng chẳng hề tức giận, lại đưa tay ôm cả Tư Đồ Vĩnh vào lòng “Vĩnh sư đệ, Vãn Vãn là con gái, cho nên phải yêu thương nhiều hơn người khác một chút…”
Một người Đại sư huynh đã giang cánh tay rộng lớn của mình ôm các sự đệ, sư muội của mình vào lòng, yêu thương, chiều chuộng
chúng ta là thế… Ta từ từ ôm chặt lấy thắt lưng ngài rồi cay đắng lên
tiếng “Ta cũng hy vọng… chúng ta có thể vĩnh viễn sống ở khoảng thời
gian đó. Ngài, ta và cả Vĩnh sư đệ nữa.”
Cánh tay ngài càng lúc
càng ôm chặt hơn, sau đó từ từ thì thầm bên tai ta “Ta hứa với nàng, ta
sẽ không động thủ với Tư Đồ Vĩnh trước.”
Ta lặng người, ngước mắt lên nhìn ngài.
Ngài mỉm cười, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng điểm lên vầng trán ta “Ta sẽ giữ
lại quyền lực đủ để bảo vệ bản thân cùng người thân, thế nhưng tuyệt đối không tranh đoạt hoàng vị của ngài ấy. Nàng muốn toại nguyện cho ngài
ấy, vậy thì… ta cũng sẽ toại nguyện cho ngài ấy…”
Ngài đỡ ta nằm
xuống, còn bản thân thì thức dậy. Phía này đã có thị nữ lặng lẽ bước
tới, bê tới thứ y phục dành riêng cho tang lễ, vội vã hầu ngài mặc vào
rồi đưa ngài ra ngoài cửa.
Đã nhìn quen bộ dạng của ngài trong y
phục màu sẫm uy nghiêm, đột nhiên lúc này biến thành bộ đồ thô gai sáng
màu, ta cảm thấy trông ngài có vẻ nhã nhặn hơn nhiều, không còn vẻ sát
khí, lạnh lùng như thường ngày nữa.
Ta đã ngủ một lúc lâu, cũng
chẳng ngủ thêm được nữa, đắn đo một lúc, ta liền khoác áo ngồi dậy, gọi
thị nữ vào, hỏi “Tối hôm qua có ai tới tìm ta không?”
Thị nữ liền đáp “Có ạ. Các tướng trong quân cùng với một số bạn bè kết giao trước
kia tới đây thăm hỏi bệnh tình, bởi vì Vương phi đang ngủ, cho nên nô tì không dám kinh động. Cận tổng quản đã dặn dò, những người thăm bệnh đều để lại thiệp lưu danh, đưa lời từ chối khéo léo, nếu người của Tần phủ
hoặc các tướng trong quân đội Tần gia có việc gấp cần gặp thì viết nội
dung vào thư rồi chuyển lại khi Vương phi tỉnh dậy.”
Ta gật đầu,
vừa nhận lấy đám thiệp lưu danh cùng với mấy bức thư mà bọn họ đưa tới,
vừa đưa lời hỏi “Các ngươi đều là nha đầu của ta, tối qua vẫn còn gọi là tướng quân, tại sao hôm nay đã thay đổi xưng hô rồi?”
Hai người
thị nữ này liền quay sang nhìn nhau rồi vội vã quỳ xuống đưa lời bẩm báo “Xin tướng quân thứ tội. Là do Cận tổng quản nói, tướng quân tuy rằng
nổi danh thiên hạ với danh xưng tướng quân Chiêu Vũ, ngày nay lại là Đại công thần phò trợ Tân Đế đăng cơ, nếu ở bên ngoài hay tại Tần phủ, mặc y phục nam nhân, mọi người đều phải hành lễ bái kiến công hầu, điều này
là đương nhiên. Thế nhưng hiện nay, ngay tại trận tiền, Định Vương gia
đã xin phong hiệu Vương phi cho người, đủ để thấy rằng Vương phi quan
trọng với Vương gia thế nào. Vậy nên, nếu ở trong vương phủ cũng không
để mọi ngưòi xưng hô là Vương phi, thì e là Định Vương gia sẽ chẳng vui. Vậy nên, ngài ra lệnh cho chúng nô tì gọi người là Vương phi thì tốt
hơn.”
Ta lặng người, cũng chẳng biết bản thân còn đang kiên trì
điều gì nữa. Vương phi, ta đích thực đã là Vương phi rồi. Tuy rằng chưa
từng tổ chức dù chỉ là một hôn lễ đơn giản nhất, thế nhưng ta đã thực sự trở thành Vương phi của ngài rồi. Là bản thân vứt bỏ hết tôn nghiêm rồi dâng hiến bản thân cho ngài, quỳ gối cầu xin ngài hãy thừa nhận mối hôn sự…
Ta làm gì còn tư cách để phủ nhận thân phận Vương phi này
thêm nữa, huống hồ thân phận Vương phi này là do đích thân Tân Đế ban
cho ngay trước mặt tất cả mọi người.
Đột nhiên ta thấy đau lòng,
nhẹ nhàng lên tiếng “Ừm, vậy thì cứ gọi là Vương phi đi. Định vương phi… hầy, ta vốn dĩ là Định Vương phi…”
“Dạ thưa Vương phi.”
Các thiệp lưu danh cùng mật hàm rơi tuột xuống thành giường vãi tung tóe xuống mặt đất “Vương phi…”
Một thị nữ vội vã lại gần, thấp thỏm đặt lại chiếc khay, do dự không biết có nên trình cho ta nữa hay không.
Ta định thần, nói “Mau báo tên của những người dâng thiệp lưu danh, rồi
cất đi. Mật hàm thì bóc ra cho ta, ta phải xem từng bức một.”
Người thị nữ này vội vã đáp, rồi một người biết chữ, liền đọc từng cái tên
trên thiệp lưu danh cho ta nghe. Một người còn lại phụ trách bóc mật hàm rồi xếp gọn bức mật hàm bên trong lại.
Ta nghe từng cái tên quen thuộc mà lại xa lạ, thần trí có phần hoảng hốt.
Lúc Tần gia gặp nạn, không hề nghe thấy có bao nhiêu Đại thần dám dâng
trình tấu sớ xin cho ta, ít nhất là giữ lại chút huyết mạch sau cùng cho Tần gia… Thông địch mãi quốc là tội danh to lớn nhường nào, chỉ e tránh được càng xa càng tốt.
Thế nhưng ngày nay, khi Tần gia trợ giúp
Tân Đế đăng cơ, lại liên hôn cùng Định Vương nắm thực quyền trong tay,
bất luận là cơn sóng gió đến từ phương nào, đoán chắc Tần gia cũng chẳng thể nào sụp đổ, đương nhiên bọn chúng phải bỏ ra nhiều tâm sức để lấy
lòng.
Đọc qua một lượt, ta thấy chẳng qua cũng chỉ là những lời
than thở, tự trách trước kia không nên nghe theo lời sàm tấu của gian
thần, hoặc là đưa ra các y sư và các loại thuốc quý đến biếu. Gió thổi
chiều nào xoay chiều đấy, tất cả mọi người đều vậy cả mà thôi.
Tần gian nhiều đời hiển hách, địa vị vững chắc, oai danh vang dội, thế
nhưng mục đích là vì cái gì chứ? Là vì lời ngợi khen, nịnh hót hay sợ
hãi kính nể của những tên triều thần vô dụng, hay là vì những tiểu dân
thấp cổ bé họng không hiểu mọi chuyện chính sự, sau đó mù mờ nghe theo
lệnh ban của triều đình rằng Tần gia thông địch mãi quốc, lập tức phỉ
nhổ vào một thế gia danh tướng nhiều đời hy sinh vì đất nước?
Tất cả mọi danh, lợi chẳng qua đều chỉ là vật kèm theo của quyền thế. Thiên cổ thị phi tâm, nhất tịnh nhược tiểu thoại(*).
(*) Đây là một câu trong bài nguyên khúc nổi tiếng của Bạch Phác có tên
Khánh Đông Nguyên. Nghĩa là: những người nhìn thấu công danh trong đời,
mới hiểu được nỗi cô đơn, bi thương ẩn chứa đằng sau các bậc anh hùng mà chẳng thể thốt thành lời.
Vừa chớp mắt đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, thế sự lưu chuyển, đời người như giấc mộng.
Ta chẳng còn nghe thấy thị nữ đứng gần đọc tên những ai, lại đọc từng bức
mật hàm cầm trong tay mình, vậy mà chẳng thể nào nhớ được mấy chữ. Toàn
là đang cho tâm phúc thâm nhập vào một phủ quan lớn nào? Ai được nhận
công cao lại được lĩnh thưởng? Tên nghịch tặc nào âm thầm trợ giúp Đoan
Mộc Thành trốn thoát…
Cuối cùng ta nắm chặt những bức mật hàm đó
rồi nói “Những thứ này sáng mai chuyển sang cho Định Vương, bảo ngài xử
lý. Rồi nói với Tần Triết, ngày mai nhất định phải để ta nhìn thấy di
thể của hai vị tẩu tẩu của ta. Đừng nói với ta rằng nơi chôn cất quá hỗn loạn nhất thời chưa tìm ra được, hãy đưa cả những thị nữ trước kia hầu
hạ tẩu tẩu sang đó, xem kĩ từng thi thể một. Phí công sức vào những
chuyện không quan trọng, định đợi thêm mấy ngày nữa, khi thi thể hoàn
toàn thối rữa mới đi tìm đúng không?”
Bình thường ở nhà, ta chỉ
quan tâm vào mấy chuyện quân vụ quốc sự, rất ít khi hỏi thăm cuộc sống
của các tẩu tẩu. Đặc biệt là Đại tẩu, chỉ thấy cuộc sống của người chu
toàn, đầy đủ, được mọi người yêu thương, kính trọng nên ta cũng không
quan tâm thêm nữa.
Một người phụ nữ sớm thành quả phụ, một người
lại được gả cho Tần Triệt đã bị tàn phế, Tần gia thực sự đã thiếu nợ các tẩu ấy quá nhiều, thế nhưng sau cùng các tẩu lại vì Tần gia mà chết
không an thân. Ta rất hối hận vì trước kia đã không đối xử với các tẩu
tẩu tốt hơn. Hiện nay, điều duy nhất mà ta có thể làm chính là đón các
tẩu về nhà, để bọn họ được nhập thổ bình an…
Ta nằm lại xuống
giường, các thị nữ vừa thu dọn xong đống tấu chương, vừa bẩm báo “Còn
một việc nữa, nô tì muốn bấm báo cùng Vương phi.”
“Có chuyện gì?”
“Có lẽ đã nghe thấy lời dặn dò của Vương phi, tối muộn hôm qua, Vương gia
quay về đưa theo cả tiểu thư Tố Tố. Tiểu thư Tố Tố đã không sao cả, chỉ
là rất sợ gặp người lạ, ngay cả đám nô tì lại gần, người cũng không nhận ra, lúc nào cũng thét gào trong hãi hùng. May mà tiểu thư vẫn còn nhận
ra Vương gia, lúc nào cũng chỉ trốn sau lưng Vương gia. Hôm nay ngài đã
sắp xếp cho tiểu thư Tố Tố ở lại Thiên Hương Các, Vương gia nói rằng đợi khi nào tiểu thư khỏe hơn đôi chút mới đưa tới bầu bạn với Vương phi.”
Ta gật đầu rồi nói “Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Mỗi ngày, sau khi đại phu chẩn mạch cho ta xong thì hãy dẫn sang để điều trị cho Tố Tố. Con
nha đầu đó rất nhát gan, lúc xưa đáng lẽ phải dạy cho nó một chút võ
nghệ để phòng thân, nếu vậy cũng không đến mức…”
Ta chẳng nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ than dài.
Người thị nữ này lau nước mắt nói “Tiểu thư Tố Tố trước giờ chưa bước chân ra khỏi cửa, Đại phu nhân vô cùng yêu thương người, vậy nên chưa từng khổ
bao giờ.”
Chỉ cần Tần gia còn, sau này nhất định có thể tìm cho
Tố Tố một phu quân nhiệt tình, tốt bụng, biết yêu thương thê tử, cho dù
không biết võ nghệ cũng được. Thế nhưng trong thiên hạ, thì ra chẳng ai
có thể đảm bảo cho con cháu cả đời vô ưu vô lo. Nhà Đế vương không thể,
Tần gia lại càng không thể.
Theo thể chế, phát tang cho Đại Hành
Hoàng Đế, ba ngày trước bách quan cùng các mệnh phụ đều phải mặc y phục
để tang, khóc quỳ trước linh cữu ba lần một ngày, sau đó đổi thành mỗi
lần hai ngày. Các Vương gia cùng bách quan đều phải trai giới hai bảy
ngày, mặc tang phục hai bảy ngày, quân dân bách tính cũng phải mặc y
phục màu trắng mười ba ngày, kinh sư cấm giết mổ trong vòng bảy ngày,
cấm tấu nhạc trong vòng ba tháng, tất cả các miếu tự phải gõ chuông ba
vạn lần trong vòng một trăm ngày, các quan không được thực hiện cưới gả, thứ dân trong vòng một tháng không được thành thân.
Vào ngày Tân Đế đăng cơ, đổi triều phục đại điển, tấu chuông gõ trống, nhưng không
tấu nhạc, văn võ bá quan đều thay đổi triều phục, đợi đến khi lễ đăng cơ hoàn thành, lại thay về y phục bình thường, tiếp tục thực hiện nghi
thức tang lễ.
Đợi đến khi cho linh cữu nhập lăng, mọi chuyện hoàn tất, nghi thức tang lễ kéo dài đúng một trăm ngày.
Ta cáo bệnh, cho nên không phải tham dự vào những nghi lễ phát tang. Tư Đồ Lăng đã là thân vương, lại là tông thân, chẳng thể nào trốn tránh được. Đã bao ngày đêm phải bôn ba mệt mỏi, lại còn phải lao tâm khổ tứ về
việc quân việc nước, mỗi lần quay về vương phủ, ngài đều rất vội vã sau
đó lại phải đi. Thi thoảng mới có thời gian nằm xuống, còn chưa kịp chớp mắt đã có người trình việc quân yếu, bất đắc dĩ phải rời khỏi.
Ta thấy vậy than dài “Vương gia, ngài có mệt không vậy?”
Ngài khoác bộ y phục màu trắng, mỉm cười, dịu dàng đáp “Không mệt”
Ta nghe vậy chẳng nói thêm gì nữa. Lại thấy ngài bước tới, hôn lên trán ta rồi nói “Có nàng lo lắng, chăm sóc, ta đâu dám nói mệt chứ?”
Ta
lập tức lặng người. Còn ngài đã rời môi, đặt một nụ hôn lên môi ra. Cảm
nhận được đôi môi ướt át của ngài, đôi môi ta khẽ run rẩy, vội vàng quay mặt đi “Ngài mau đi đi, nếu để chậm trễ, mấy lão thần ở Đài ngự sử lại
dị nghị, cằn nhằn.”
Ngài mỉm cười, đưa tay cuốt nhẹ lên má ta, lúc này mới quay người bước đi một cách chậm rãi.
Ngài đương nhiên không hề coi trọng mấy lão thân chỉ giỏi khua môi múa mép
đưa lời dị nghị. Thế nhưng, ngài đích thực đã tuân thủ theo đúng lời hứa của mình, thực sự không còn chống đối Tư Đồ Vĩnh nữa.
Từ lúc
phát tang cho tới khi đăng cơ, rồi đến việc điều chỉnh, thay đổi Đại
thần ở các bộ, ngài gần như không hề tham gia đề đạc ý kiến, chỉ lạnh
lùng đứng bên để mặc Tư Đồ Vĩnh sắp xếp.
Chỉ có một lần, có Đại
thần thượng tấu, nói rằng Thừa tướng Du Cánh Minh hãm hại trung lương,
mưu đồ bất chính đáng phải hạ ngục trị tội. Binh mã của Chiếu Hầu đã bao vây nhiều ngày, nhưng không hề trừng phạt, một lời không hợp lý, hay là khiến cho lê dân bách tính sống quanh đó không được an lành. Tư Đồ Vĩnh còn chưa trả lời, Tư Đồ Lăng đã lên trước nói “Nghe Vương phi ta nói,
Hoàng thượng từng đồng ý với Chiếu Hầu, Tần gia gần như toàn môn đã ngậm oan mà chết, nhất định phải giao hung thủ cho Chiếu Hầu xử lý. Bởi vậy, Chiếu Hầu mới cho binh mã vây quanh phủ họ Du, đợi sau khi Chiếu Hầu
bình phục sức khỏe, đích thân tới đó báo thù rửa hận. Không biết lời nói của Vương phi có phải là sự thật?”