“Cố lên, cố lên.”
Một đám trẻ con thôn quê đứng dưới gốc cây ra sức vỗ tay, ngước mắt nhìn một người phụ nữ ở trên cây.
Một bàn tay vương bẩn thò ra, ống tay áo bẩn đến mức không phân biệt được
màu sắc khẽ rung lên, đã với được đến chiếc diều giấy trên cành cây, vừa tóm được trong tay, lại mất đi trọng tâm, cả người ngã bệt xuống mặt
đất.
“Thật là tốt quá, lấy được rồi, lấy được rồi.”
Đám trẻ kia lại gần, đoạt lấy cánh diều giấy từ tay người phụ nữ, sau đó chạy biến đi mất.
Người phụ nữ này đưa tay xoa phần lưng của mình rồi đứng dậy, cũng chẳng bị
thương gì cả. Chỉ là khi quay lại thấy đám trẻ đã chạy mất, đột nhiên lo lắng, chạy theo bọn chúng rồi thét lớn “Đợi ta với, đợi ta một lát...”
Nàng chạy rất nhanh, có thể nhìn ra được hai chân có chút dị tật, thân người không được cân bằng lắm. Thế nhưng bản thân nàng hoàn toàn không để
tâm, nhanh chóng chạy ra đầu làng, hổn hển xông tới trước đám trẻ kia,
đưa tay lau mồ hôi rồi mỉm cười nói “Trước kia ta cũng từng thả diều
đó.”
Đám trẻ liền bĩu môi dè bỉu rồi nói “Ngươi còn chẳng biết bản thân mình là ai, mà vẫn nhớ đã từng thả diều sao?”
“Thế nhưng ta nhớ được mà.”
Người phụ nữ này bẩn thỉu tới mức chẳng nhìn rõ được da mặt, đột nhiên thấy
chiếc diều được nối lại dây, bay lên bầu trời, hai mắt sáng lóa, vỗ tay
liên hồi. Đám trẻ con cũng chẳng bận tâm đến nàng nữa.
Mãi một
lúc sau, thấy đám trẻ đã bắt đầu chán rồi, nàng liền thận trọng bước tới gần đứa bé gái đang nắm dây diều rồi hỏi “Có thể cho ta chơi một lúc
được không?”
Đứa bé gái loạng choạng lui về sau một bước rồi bĩu
môi. Mấy đứa bé trai gần đó xông lại, đẩy nàng sang một bên rồi mắng
“Ngươi là người đàn bà ngốc nghếch, đừng có động vào chúng ta. Cút đi,
mau cút đi.”
Người phụ nữ lui về sau vài bước, vén gọn mái tóc bù xù sang một bên, ánh mắt lại trở nên mơ màng.
Bên cạnh nàng đột nhiên vang lên giọng nói rất hay “Chiếc diều mà trước kia nàng thả trông như thế nào?”
Nàng quay đầu lại,liền thấy một người đàn ông mặc áo trắng tuấn tú đứng ở
phía trước, đôi mắt sáng đến lạ thường, nhưng lại long lanh đầy nước,
sắp sửa trào mi.
Bên cạnh ngài là một đứa bé gái tầm khoảng mười
tuổi, trông xinh đẹp, tinh tế, hoàn toàn khác biệt với những bé gái khác trong thôn, cũng đang ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh như
biết nói, thế nhưng người phụ nữ này chẳng hiểu cô bé đang muốn nói gì.
Nàng chỉ nhận ra ông lão cùng thôn đang đi cạnh họ mà thôi.
Ông lão liền nói cùng người đàn ông này “Chúng ta cũng chẳng biết nàng ta
từ đâu tới. Hình như được ai đó trên núi bắt gặp, thấy đó là một phụ nữ
nên cứu sống, chắc định sau khi trị khỏi sẽ bán cho một người đàn ông
độc thân trong thôn làm thê tử. Ai ngờ người phụ nữ này đầu óc có vấn
đề, lại rất khỏe mạnh, thấy ai định sàm sỡ liền đuổi đánh một trận nên
thân. Đầu tiên, nàng ta ở trên núi mấy tháng trời, sau đó liền chạy đến
chỗ chúng ta. Nàng ta không làm tổn thương người khác, tự làm chiếc nỏ
lên núi săn thú rừng, săn chim chóc, cho nên mọi người cứ để cho nàng ta ở lại. Hầy, nàng ở trong hang động dưới chân núi kia.”
Ông lão đang nói về nàng sao?
Nàng vẫn cảm thấy mơ màng.
Người đàn ông áo trắng tiến gần lại trước mặt nàng, đôi tay sạch sẽ sắp sửa
chạm vào nàng rồi. Y phục của hai người khác hẳn với người dân trong
làng, cho dù nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết nó vô cùng quý
giá. Nhớ lại đám trẻ trong thôn chê bai, chẳng cho nàng động đến người,
nàng liền lui lại vài bước, nhìn ngài bằng ánh mắt bất an.
Người
đàn ông này nhìn vào đôi mắt trong sáng mà tuyệt đẹp của nàng, dịu dàng
đưa lời hỏi nàng “Nàng còn nhớ hay không? Con diều mà trước kia nàng
từng thả trông như thế nào?”
Nàng thực sự vẫn còn nhớ. Nàng liền
tả cho họ nghe “Đó là một con diều có một con bươm bướm lớn, phía sau
lại kéo theo một con bươm bướm nhỏ. Con bươm bướm không được dán chặt,
nên thường... thường bay đi mất.”
Bé gái đứng một bên vốn chỉ
nhìn nàng bằng đôi mắt đẫm lệ, nghe nàng nói xong, đột nhiên bật khóc
lớn tiếng, lại gần ôm chặt lấy nàng.
Nàng vội vã nhảy ra phía
sau, nhìn kĩ hai phụ tử này, một thứ cảm giác vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc trào dâng, khiến nàng cảm thấy hoảng sợ, quay đầu chạy thẳng về hang
động mà nàng đang sống.
Phía sau vang lên tiếng gọi thê lương “Vãn Vãn.”
Vãn Vãn? Vãn Vãn là ai? Nàng nghe thấy rất quen tai... Nàng nằm trong hang
động nửa ngày trời, ngửi thấy mùi hương bên ngoài truyền vào, mới cảm
thấy bụng rất đói.
Quay đầu nhìn con gà rừng săn được hồi sáng đã biến mất, nàng đoán chắc lại bị đứa trẻ nhà nào đó trộm rồi. Nàng đưa
tay xoa bụng, cầm lấy chiếc nỏ của mình, định ra ngoài đi săn.
Bước ra khỏi hang động, nàng lại lặng người. Hai phụ tử khi nãy đang ngồi
ngay trước cửa động, dưới một gốc cây nở ra thứ hoa màu đỏ.
Đó là cây mà nàng đã phát hiện ở trên núi, cứ đầu xuân mỗi năm đều nở ra
những bông hoa nhỏ xinh, mùi hương rất thơm, dịu nhẹ, thanh mát, sảng
khoái tâm hồn. Nàng nằm dưới đất vừa sưởi nắng lại vừa ngắm hoa, ngửi
mùi hương đó, đôi khi nàng có thể nằm đó cả một ngày trời không hề chán.
Hiện nay, ngoại trừ hương hoa, còn có cả mùi thơm của thịt. Người đàn ông áo trắng đã nhóm lửa bên cạnh gốc cây, nướng một con thỏ rừng rất thơm.
Thấy nàng ra ngoài, ngài mỉm cười, vẫy tay gọi “Mau lại đây cùng ăn
thôi. Con thỏ này rất béo.”
Nàng không hiểu nổi ánh mắt ngài,
nhưng ánh mắt đó khiến tim nàng đập rất nhanh, bất giác đi tới ngồi cạnh bên ngài, sau đó lại nhìn y phục trắng toát như tuyết của ngài, nàng
liền dịch người sang một bên một chút.
Đứa bé gái kia liền đi
vòng qua phụ thân mình, ngồi cạnh bên còn lại của nàng, lặng người nhìn
nàng chăm chú. Ánh mắt của cô bé khiến nàng căng thẳng, không dám động
đậy, chỉ sợ bụi bẩn trên y phục của mình sẽ rây lên đứa bé gái trắng
đẹp, sạch sẽ.
Người đàn ông nhấc con thỏ lên ngửi, xé một bên đùi đưa cho con gái rồi nói “Tương Tư, con nếm thử xem ngon không?”
Tương Tư nhận lấy, thổi hơi nóng đi, thận trọng cắn một miếng thịt, từ từ
nhai. Nàng nhìn vào chiếc đùi thỏ, nuốt nước miếng liên tục.
Tương Tư liền chùi miệng, thổi qua một lượt chiếc đùi, rồi đưa tới cho nàng
“Mẫu thân mau thử xem. Chín rồi, cũng không còn nóng nữa đâu.”
Nàng mơ màng nhận lấy, cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy thịt thỏ nuốt vào
cứ mắc mãi ở cổ họng, rất là khó chịu, đôi mắt chẳng nhìn rõ được gì
nữa. Nàng đưa tay lên dụi mắt, cuối cùng đã có thể nhìn rõ, hai tay toàn là nước.
Trời mưa rồi sao? Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh biếc. Mặt trời sau buổi trưa đang chiếu rọi khắp chốn, mấy áng mây
trắng nhẹ nhàng trôi trên cao, trông mọi thứ đều đặc biệt an lành. Nàng
quay đầu nhìn hai phụ tử ngồi cạnh bên mình, liền thấy họ vẫn nhìn mình
chăm chú, bộ dáng xúc động lạ thường.
Có mùi thịt cháy truyền tới, nàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức chỉ vào con thỏ rừng rồi thét “Nướng cháy rồi! Nướng cháy rồi!”
Giọng nói của nàng nghẹn ngào, còn kéo theo thứ âm rất kì lạ. Nàng chưa từng
nghe thấy bản thân phát ra thứ âm thanh như vậy bao giờ.
Ba người ăn hết hai con thỏ rừng, nàng rất no, hơn nữa còn vô cùng mãn nguyện.
Nàng nhìn hai phụ tử vẫn đang ngồi bên cạnh mình “Sau này hai người có
tới đây nướng thỏ cho ta ăn nữa không? Ta có thể lên núi săn rất nhiều.”
Thuần Vu Vọng nhìn nàng dịu dàng đáp “Không tới nữa.”
Nàng vô cùng thất vọng, quay đầu sang một bên suy nghĩ một lúc lâu, lại hỏi
“Vậy hai người sống ở đâu? Cách nơi này có xa không? Ta có thể tới thăm
hai người được không?”
Thuần Vu Vọng lắc đầu đáp “Không được.”
Người phụ nữ lại càng thêm thất vọng, nắm lấy ống tay áo rách rưới của mình,
không nói gì nữa. Khuôn mặt của Tương Tư hiện đầy vẻ lo lắng, nhìn phụ
thân mình bằng ánh mắt bất mãn.
Thuần Vu Vọng liền nắm lấy bàn
tay của người phụ nữ rồi nói “Có điều, nếu nàng có thể học được hai bộ
kiếm pháp, ta sẽ dẫn nàng theo.”
Ánh mắt người phụ nữ này liền tràn trề hy vọng, sau đó liền hỏi “Kiếm pháp... là cái gì?”
Thuần Vu Vọng mỉm cười, đứng lên bẻ hai cành cây vẫn còn đang nở hoa, đưa cho người phụ nữ một cây rồi nói “Chúng ta sẽ coi cành mai này như bảo
kiếm.”
“Cành mai?”
Người phụ nữ liền nhìn về gốc cây kia.
Thuần Vu Vọng liền nói “Nàng không biết cây này sao? Đây là cây mai Chu Sa.
Chỗ chúng ta ở có một gốc mai già trăm năm, cũng là mai Chu Sa, ba năm
trước đã bắt đầu ra hoa.”
Người phụ nữ liền hỏi “Ba năm trước bắt đầu ra hoa? Vậy trước kia nó không nở hoa sao?”
Thuần Vu Vọng mỉm cười đáp “Nhà ta có một tinh linh hoa mai, khi nàng ấy
không còn nhớ đến nhà nữa, gốc mai già kia không nở hoa. Khi nàng ấy nhớ đến nhà, thì cho dù cách có trăm sông ngàn núi, gốc mai già vẫn cứ ra
hoa.”
Người phụ nữ cúi đầu nhìn cành mai trong tay, mơ màng không hiểu. Thuần Vu Vọng nhìn về phía nàng, sau đó lùi lại một bước, bắt đầu múa kiếm. Kiếm khí vừa mới tỏa ra, chiêu thức mạnh mẽ, cứ như bóng mai
nghiêng ngả, cô ngạo đứng một phương.
Người phụ nữ nhìn thấy quen mắt, đang lúc chần chừ, Tương Tư đã nhảy ra đẩy nàng rồi nói “Mẫu thân, người mau ra múa kiếm đi. Người biết mà, người biết đó.”
Người phụ nữ do dự một hồi, sau cùng vẫn tiến lên phía trước, đi theo sau Thuần Vu Vọng bắt đầu múa kiếm.
Nàng quả nhiên giống như là biết tất cả, cũng bắt đầu tung kiếm, chẳng hề
sai sót. Đợi đến khi Thuần Vu Vọng thay đổi chiêu thức, nàng cũng có thể nhanh chóng múa theo thứ kiếm pháp mới của ngài, trông rất thuần thục
nhưng lại không phải thứ mà Thuần Vu Vọng mong đợi.
Bốn mắt nhìn
nhau, Ám Hương, Sơ Ảnh giao hòa, tâm linh cũng bắt đầu tương thông. Sau
khi bị trọng thương lần nữa, nàng đã thực sự mất đi khí thế áp đảo người khác mỗi khi múa kiếm rồi sao?
Thuần Vu Vọng từ từ đặt cành mai
xuống. Người phụ nữ rất bất an, đưa mắt nhìn qua chỗ ngài cùng Tương Tư, sau đó từ từ lên tiếng “Như vậy... như vậy không được sao?”
Tương Tư gật đầu lia lịa rồi nói “Được chứ, được chứ, mẫu thân thực ra... vẫn còn nhớ, đúng không ạ?”
Thuần Vu Vọng lại nói “Không được.”
Người phụ nữ kinh hãi, Thuần Vu Vọng đột nhiên cầm cành mai lên đưa tay đâm
về phía nàng. Tuy chỉ là cành mai, nhưng vẫn có thể thấy kiếm khí ẩn
chứa bên trong, ung dung nhưng sắc bén, mang theo sắc khí đáng sợ.
Người phụ nữ kinh ngạc, bất giác lui về phía sau, thân người nhanh nhẹn né
tránh cành mai của ngài, còn cành mai trong tay nàng đã đâm thẳng vào
lồng ngực ngài.
Nhất kiếm xuyên tâm... Nàng đột nhiên lặng người. Nàng ngô nghê nhìn vào cành mai đang chạm vào lồng ngực của Thuần Vu
Vọng, nước mắt đột nhiên tuôn trào.
Thuần Vu Vọng dịu dàng mỉm
cười rồi nói “Ta chưa từng gặp tinh linh hoa mai nào lại độc ác như vậy. Mỗi lần đều quên mất ta, nhưng vẫn nhớ được cách làm thế nào để nhất
kiếm xuyên tâm ta.”
Cành mai trong tay người phụ nữ rơi xuống,
lặng lẽ nhìn ngài trong giây lát, sau đó xông lại ôm chặt lấy ngài. Nàng chẳng cần biết ngài sạch sẽ tới đâu, còn nàng bẩn thỉu thế nào nữa.
Nàng bật khóc gọi tên ngài “A Vọng.”
Thuần Vu Vọng ôm chặt lấy nàng, đôi mắt long lanh đẫm lệ, nhưng khóe miệng nhếch lên mỉm cười tươi tắn.