Ta quay mặt tránh đi, cắm đôi đũa gạt số cơm nặng mùi vào miệng, nụ cười
khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng lên tiếng “Đại ca, chân của
ta bị gãy rồi, chẳng dám cầu xin gì cả, liệu có thể xin đại ca tìm giúp
hai thanh gỗ lớn cố định lại phần chân cho ta được không?”
Ta cầm đôi đũa rồi tả cho hắn nghe “Có lẽ chỉ cần dài thế này, to như thế này là được.”
Hắn gật đầu rồi nói “Cái này thì dễ. Chỉ là… cô nương, nàng định cảm ơn ta thế nào?”
Hắn vừa nói lại vừa rúc khuôn mặt đen lòm, béo phì của mình lại gần, gần như sắp sửa chạm vào khóm má của ta.
Ta nín chặt hơi thở, để không phải ngửi mùi khiến người khác buồn nôn từ
người của hắn rồi cúi đầu né tránh nói “Nếu ta có thể ra khỏi được nơi
này, đương nhiên sau này sẽ cảm ơn hậu ta.”
Hắn liền hưm một tiếng đầy khinh miệt.
Ta mỉm cười rồi nói “Cho dù chẳng thể nào ra được, đợi khi ta khỏe lại, nhất định cũng không quên đền đáp đại ca đâu.”
Lúc này hắn mới mãn nguyện, đứng dậy rồi nói “Ta sẽ tìm cho nàng, nàng đừng có quên đấy…”
Hắn mỉm cười đầy dâm tà, tiện tay nhéo mạnh lên người ta rồi mới bước nhanh ra ngoài, đóng chặt cửa phòng giam lại.
Phòng giam lại tối sầm trở lại. Bên góc tường vẫn còn để lại chiếc đèn dầu,
thế nhưng ta chẳng còn sức lực bò qua đó mà châm lên nữa.
Cho dù
là còn chút sức lực, ta cũng phải tiết kiệm sức lực để dùng vào lúc cần
thiết. Dựa vào chút ánh sáng truyền qua khung cửa sổ bé tẹo bên ngoài,
lại nhìn vào mái tóc đang buông xõa của bản thân, ta tựa người vào
tường, chẳng khác nào một nữ quỷ bước ra từ địa ngục. Ta thậm chí còn
nghe thấy tiếng cười đáng sợ mà kinh hoàng của quỷ nữ!
Tiếng động đó không ngừng vang vọng trong phòng giam trống rỗng, vô cùng chói tai, ngay bản thân ta cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đó thực sự là tiếng
cười của ta?
Ta liền nhếch miệng mỉm cười, bê bát cơm lên, nhắm
mắt lại, nhanh chóng nuốt hết, chẳng để tâm trong bát có biết bao là đất cát lẫn vào, không ngừng cào rách cổ họng. Tiếp tục sống, ta nhất định
phải tiếp tục sống.
Nhị tẩu và cháu trai đã chết, Nhị ca bị hành
hạ bán sống bán chết, đệ đệ chẳng biết còn sống hay không. Đại tẩu cùng
Tần Tố Tố bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, cùng với mười lăm
vạn tướng sỹ có khả năng bị người ta chia cắt, giết chết…
Ta nhất định phải tiếp tục sống. Không tiếc bất cứ giá nào. Lúc tên ngục tốt
vừa đen vừa béo kia quay lại thu bát, quả nhiên đã mang theo mấy thanh
gỗ mà ta cần.
Lúc này ta đang ôm lấy đôi chân đau đơn rên rỉ liên tục, thấy hắn bước vào liền che mặt than “Đa tạ đại ca, nếu có thể khỏe lại, ta nhất định sẽ đền đáp ân này.”
Viên ngục tốt do dự một
hồi, sau cùng vẫn không nhân lúc ta bật khóc đau đớn làm ra những chuyện đồi bại, lại cùng giúp ta châm chiếc đèn dầu ở góc tường, vỗ lên vai an ủi rồi mới ra ngoài.
Đợi khi bên ngoài không còn tiếng động gì
nữa, ta mới thôi than khóc, lập tức ngồi dậy dịch chuyển chân trái ra,
trong nỗi đau đớn tột độ, dựa vào cảm giác, ta miễn cưỡng chỉnh gọn lại
phần xương cốt, sau đó dùng thanh gỗ cố định lại, đau đớn đến mức toàn
thân co giật, chẳng thể nào chống chọi thêm nữa, ngả người lên giường
nằm thiếp đi.
Không biết ngủ trong bao lâu, khi nghe thấy tiếng
động, cả người mệt mỏi cực độ, miễn cưỡng định mở mắt, ngồi dậy liền
nghe thấy tiếng động vang lên, hai tay bị nắm chặt, phần xích ghì mạnh
lên cổ tay hơn trước.
Do quá kinh hoàng, ta đã chẳng còn cảm thấy buồn ngủ thêm nữa. Nhanh chóng mở mắt ra, dưới ánh đèn dầu chập chờn,
khuôn mặt vừa đen vừa béo của tên ngục tốt kia lại càng xấu xí.
Hắn lặng người đi trước ánh mắt của ta, đưa tay lau mồ hôi rồi nói với tên
ngục tốt cao gầy đứng bên cạnh “Người phụ nữ này vô cùng tà môn, ánh mắt đó thực sự khiến cho trái tim người ta sợ hãi mà run rẩy, chẳng khác
nào chiếc đinh tẩm độc, chạm vào ai là người ấy chết.”
Tên ngục
tốt cao gầy kia đã cởi dây lưng của mình ra rồi nói “Chẳng cần bận tâm,
hiếm khi có thứ hàng tốt thế này, nhân lúc canh ba nửa đêm, người thì
xin nghỉ phép, kẻ thì đi chôn thây, để cho huynh đệ chúng ta hưởng thụ
một lúc đã.”
Ta vội vã thu lại ánh mắt lạnh lùng, vừa vùng vẫy
vừa nói “Nếu đại ca chịu tận lực giúp sức, đợi khi sức khỏe ta tốt hơn,
không cần hai vị phải nhắc, nhất định ta sẽ báo đáp hậu hĩnh. Thế nhưng
bộ dạng của ta lúc này, thực sự không thể nào chịu nổi, cầu mong hai vị
đại ca thương hoa tiếc ngọc đôi chút.”
Tên ngục tốt đen béo kia
hình như không dám nhìn lên khuôn mặt của ta, đột nhiên tóm lấy tấm vải
vụn dưới mặt đất, bịt mắt ta lại, còn nhét cả vào miệng ta rồi lẩm bẩm
lên tiếng “Ta nói này cô nương, đừng có trách đại ca nhẫn tâm, không
biết thương hoa tiếc ngọc. Nàng nói xem nàng phạm tội gì chứ? Chúng ta
đã âm thầm đi nghe ngóng cả rồi, tẩu tẩu, cháu trai của nàng bị người ta giết chết tại chỗ mà nàng không hề rơi nước mắt, nàng vẫn còn một ca ca với một đệ đệ nữa đúng không? Ta vừa đi hỏi được tin tức, đoán chắc là
không xong rồi, chỉ e là chẳng thể nào cầm cự đến sáng mai… Cho dù có
thể cầm cự được thì đã sao chứ? Nhiều lắm cũng chỉ một, hai ngày nữa, là tất cả đều phải lên đường rồi. Hưm, với thân hình, sắc đẹp của nàng,
đặt trước mắt rồi mà còn để mất thì cả đời đại ca ta đều là sống uổng.”
Hắn đã cởi dây đai lưng của ta xuống, lại không biết bàn tay của ai đã kéo
phục của ta ra, rồi lại bàn tay thô ráp của ai lại đang nắn bóp da thịt
của ta, hơi thở thối hoắm của ai đang thở phần phật lên khuôn mặt ta…
Ta cảm thấy buồn nôn vô cùng, nhưng miệng đã bị miếng vải rách ngấm đầy máu tanh bịt lại, muốn nôn cũng chẳng được.
Đột nhiên trong lòng ta trào lên cảm giác hoảng sợ như thể bị vứt trở lại
quân doanh Nhu Nhiên. Thế nhưng dù cho có hoang mang đến mấy, đây cũng
không phải giấc mộng.
Dường như đây là điều đã được định sẵn khi
ta chào đời, mỗi lần ta chuẩn bị có chút ảo tưởng hạnh phúc và vui vẻ
cho tương lai, thường hay bị người ta đẩy vỡ hoàn toàn, sau đó bị đẩy
vào bùn nhơ, để mặc người ta ra sức giẫm đạp.
Hàng ngày ta cao
ngạo bao nhiêu thì lúc này sẽ càng bị giẫm đạp thê thảm bấy nhiêu. Ta
chẳng thể nào tự quyết được. Ta cũng đã nỗ lực lắm rồi, thế nhưng những
gì đạt được, chỉ là nỗi uất hận bắt buộc phải kìm nén, nỗi nhục nhã dù
gột rửa thế nào cũng chẳng thể sạch nổi.
Đã chẳng còn thương tâm
được hơn nữa, cũng chẳng còn sức vùng vẫy, ta để mặc cho hai tên súc
sinh bẩn thỉu kia ra sức vầy vò cơ thể mình, cố gắng duỗi hai chân ra để giảm bớt cảm giác đau đớn rồi nghiến răng chịu đựng.
Hai tên ngục tốt này coi ta như một món hàng để bày tỏ nghĩa khí huynh đệ.
“Đại ca, huynh làm trước đi.”
“Ha ha, lần trước đệ đã nhường ta trước rồi, lần này đệ cứ làm trước đi.”
“Hay là, cùng nhau?”
“Cùng nhau? Chỉ sợ người phụ nữ này không chịu đựng nổi, huynh nhìn bên chân đó vẫn còn đang chảy máu kìa.”
“Chịu được hay không thì đã sao chứ? Cho dù là chết ngay tại đây, e là cũng chẳng ai thèm bận tâm.”
“Vậy thì… cùng nhau thôi.”
Hai người bật cười đầy dâm đãng, đưa bàn tay thô kệch sờ mó cơ thể ta. Chạm đến vết thương khiến ta đau đớn đến độ run rẩy toàn thân.
Thế
nhưng nỗi nhục nhã đã dự liệu từ trước vẫn chưa ập tới. Còn chưa hết run rẩy, ta đã nghe thấy hai tên kia cùng lúc rên lên một tiếng, sau đó ngã vật xuống mặt đất, tiếp đó ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc lên.
Sau đó, ta mới nghe thấy tiếng đao kiếm nhập vỏ, một khí thế quen thuộc nào đó lặng lẽ truyền ra sự lạnh lùng và bá đạo riêng có của chủ nhân. Mãi
một lúc lâu, một tấm y phục lạnh giá trùm kín lên cơ thể ta, một bàn tay ấm áp tháo phần xích đang cùm chặt lấy đôi tay của ta.
Bàn tay
người này rất vững chắc, hơi lạnh giá, có chút chai sần, nhưng được chăm sóc tốt nên cũng không đem lại cảm giác thô ráp. Đôi tay ta cuối cùng
đã được giải thoát, bất lực buông thõng xuống. Khi xích sắt rơi xuống
mặt đất tạo nên tiếng động chói tai. Người này lui lại một bước, cách ta khá xa.
Lại một lúc sau, y phục khẽ bay bay, có lẽ ngài đã quay người… định bỏ đi.
Ta chợt cảm thấy căng thẳng, vội vã chống người dậy, nắm lấy vạt áo của
ngài rồi giữ chặt. Ngài vùng vẫy nhưng không quá mạnh. Ta định thần lại, đưa tay tìm kiếm đai lưng của ngài, cởi phần nút ngọc ra, vứt xuống mặt đất, lại cởi phần y phục của ngài, dùng bàn tay run rẩy sờ lên phần cơ
thể rắn chắc, vạm vỡ đó. Ngài khẽ thở hắt ra, cơ thể mềm nhũn, từ từ
ngồi xuống chiếc giường trúc, lấy tấm vải rách nhét trong miệng ta ra.
Ta thút thít vài tiếng, ôm chặt lấy phần bụng của ngài, hốc mắt đã cay
nồng, nóng rực. Ta chỉ cảm thấy uất ức, chỉ muốn được ngài ôm chặt vào
lòng như hồi còn nhỏ bật khóc một trận đã đời. Thế nhưng lúc này, ta đã
hoảng sợ đến mức chẳng dám bật khóc lớn tiếng, chỉ biết ôm chặt lấy
ngài, không dám buông tay.
Ngài cúi đầu xuống, trao ta nụ hôn,
hành động vẫn cứ vững vàng như mọi khi, chỉ là đầu lưỡi cả hai đều đắng
chát, truyền cho nhau nỗi khốn khổ của mình.
Ta mềm dịu thuận
theo ý ngài, cố gắng phớt lờ đi cảm giác đau đớn truyền từ đôi chân,
chăm chú đáp lại, mang theo chút ý cầu cạnh, lấy lòng của người yếu thế. Tần gia đã chẳng còn đường lui cũng chẳng còn đường đi nữa rồi. Nếu
ngài nhẫn tâm khoanh tay bỏ mặc, họa diệt môn kia sắp rơi xuống toàn gia rồi. Ta không dám để ngài ra đi. Ngoại trừ bản thân ta, ngoại trừ thân
thể đã sắp tan nát thành từng mảnh, ta đã chẳng còn biết phải dùng gì để giữ ngài lại được nữa.
Một người đàn ông khác đã mang tới cho ta giấc mộng liên quan tới tình yêu và hạnh phúc, thế nhưng ta chẳng dám
mơ mộng thêm nữa. Trong địa ngục chẳng hề có tình yêu. Tất cả những gì ở trong này chỉ là nỗi hành hạ thể xác đáng sợ, nỗi nhục nhã chẳng thể
nào gột sạch, thậm chí còn chẳng giữ lại được thân xác.
Ta ra sức mê hoặc, lấy lòng ngài, như bất cứ người phụ nữ trong thâm cung này
muốn người trong lòng mình hồi tâm chuyển ý, hay như bất cứ người phụ nữ phong trần nào muốn lấy lòng khách làng chơi để đạt được nhiều tiền bạc hơn.
Hơi thở của ngài đã không còn bình ổn, đến sau cùng không
chịu được nữa, liền nằm ngả xuống giường trúc, thận trọng đặt đôi chân
thương tật của ta sang một bên, từ từ hạ người xuống.
Thân thể
lại vô cùng cứng nhắc, chỉ không thể nào nhiệt tình như chiếc lưỡi, dễ
dàng để ta khống chế, khi ngài thâm nhập vào cơ thể, nỗi đau đớn đó cho
thấy ngài đã muốn chiếm lĩnh ta lâu lắm rồi.
Ta nỗ lực thả lỏng
cơ thể, ra sức tiếp nhận ngài, thế nhưng cơ thể vẫn chẳng chịu khống
chế, chỉ muốn đẩy thứ không thuộc về bản thân kia ra khỏi cơ thể mình.
Ta muốn tiến sát lại ngài nhưng lại không nguyện lòng.
Còn người
đàn ông trước mặt lúc này đã chẳng còn là một thiếu niên mới lớn không
hiểu nhân tình, ngài hoàn toàn biết được ý nghĩa của từng hành động, cho dù nhỏ nhặt đến mức nào.
“Tần Vãn.”
Ngài khẽ rên lên, vô
cùng thảm liệt, nhưng cũng rất nghiêm nghị. Ngay đúng lúc này, đôi chân
bị trọng thương đã được nhấc lên, ngài đã thâm nhập sâu vào trong cơ thể ta.
Đau đớn đến mức không thể nào chịu nổi. Ta khẽ thét lên,
chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, nước mắt tuôn trào như suối nguồn,
thấm ướt cả tấm vải đang bịt đôi mắt lại.
Trước tiên là ấm nóng,
tiếp theo là lạnh giá, mãi cho tới khi trôi xuống má rồi thấm đẫm mái
tóc đen, nhưng ta vẫn chẳng dám bật thành tiếng, ta nghiến răng chịu
đựng hành động thẳng thừng đó của ngài.
Từ trước đến nay ngài đối xử với ta vô cùng tốt, coi ta như châu như ngọc. Còn ta trước nay cũng
vô cùng tin tưởng, ỷ lại vào ngài. Thế nhưng kể từ sau khi Thuần Vu Vọng xuất hiện, ta đã chẳng thể nào nhìn thấu được ngài nữa.
Sau khi
hủy hôn, ngài bình tĩnh rời khỏi, ta từng cảm nhận được nỗi thương tâm
và oán hận của ngài. Ta ích kỉ không muốn suy nghĩ quá nhiều, luôn cho
rằng ngài cương nghị, kiên cường, chỉ cần ta đối đãi với ngài như trước, thì tất cả mọi thứ đều trở lại như cũ. Thế nhưng thời gian càng lâu, ta mới càng nhận ra rằng, thì ra ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc
ngài đã đau lòng và oán hận đến đâu.
Nếu không oán hận đến cực
điểm, đau lòng hết mức, ngài thà tự chặt đứt hai cánh tay mình cũng
không bao giờ khoanh tay đứng nhìn Tần gia diệt vong, lạnh lùng nhìn ta
phải chịu hậu quả thê thảm như thế nào khi quyết ý rời khỏi ngài.
Thế nhưng lẽ nào ngài không biết, cho dù đã thoái hôn, ngài vẫn cứ là vị sư huynh mà ta kính trọng nhất, ỷ lại nhất, là một người chí cốt xứng đáng để giao phó sự sống chết, là một tri giao có thể chia sẻ mọi điều bi
thương, sầu khổ bên nhau… Có lẽ ngài đều biết tất cả, chỉ có điều, đây
không phải là thứ mà ngài cần có. Vậy thì, ta sẽ cho ngài tất cả những
gì mà ngài cần, liệu còn kịp hay không?
Động tác của ngài cuồng
bạo mà hung hãn, mỗi lần đều vô cùng mãnh liệt, mỗi lần đều như muốn
nghiền nát cả lục phủ ngũ tạng của ta vậy, giống như thể hoàn toàn không hề bận tâm đến thương thế trầm trọng của ta lúc này. Dục vọng nguyên
thủy nhất trong cơ thể đã bị đánh thức, sau đó ta bị nhấn chìm vào trong nỗi đau đớn kịch liệt hết lần này đến lần khác.
Ta vừa chịu đựng lại vừa bật khóc thất thanh. Cho dù bị kẻ thù hành hạ đến mức nào, ta
chẳng hề rơi lấy một giọt lệ. Cho dù khi nãy thực sự bị hai tên tiểu
nhân bỉ ổi kia chiếm đoạt, ta cũng sẽ nuốt hận nhẫn nhục, đợi thời cơ
trả thù báo oán. Thế nhưng ngài…
Cho dù ngài một kiếm đâm chết
ta, ta cũng không bao giờ căm hận ngài, thế nhưng nhất định chẳng thể
kiềm chế nổi cảm giác đau lòng, lệ rơi.
Bị dày vò cho tới khi ý thức mơ hồ, ta đột nhiên nhớ đến con búp bê vải bị phụ thân vặn đứt hết tay chân ngày xưa.
Lúc đó, ta mới chỉ là đứa bé gái tầm sáu, bảy tuổi, mẫu thân ốm bệnh âm
thầm làm con búp bê vải cho ta, nói rằng sẽ tặng ta vào dịp năm mới. Còn phụ thân lại nói, nếu ta luyện kiếm pháp giỏi hơn thì mới thưởng cho ta con búp bê này.
Kiếm của ta đích thực đã luyện rất tốt, khi năm
mới tới, con búp bê vải mẫu thân đích thân làm cũng đã xong. Ta vốn
tưởng rằng ta nhất định sẽ có được con búp bê vải mà mình mong chờ bấy
lâu, thế nhưng phụ thân lại cho rằng ta đã lầm. Bổn phận của ta chính là dùng để trị quốc tề gia bình thiên hạ, chứ không phải vùi chí vào mấy
thứ đồ vớ vẩn này.
Thế là, con búp bê vải đó đã bị kiếm chặt đứt
thành hai mảnh, vứt vào một góc xa, kể từ đó chẳng còn chút duyên phận
nào với ta nữa. Sau đó thi thoảng ta lại lén lút lấy một hai con búp bê
vải từ chỗ khác giấu đi, thế nhưng mỗi khi bị phát hiện, những con búp
bê đó đều bị chặt thành nhiều mảnh.
Tại sao những điều tốt đẹp mà ta luôn mơ tưởng đều hết lần này đến lần khác bị hủy hoại bởi người mà
ta coi trọng nhất, tín nhiệm nhất, rồi tan biến ngay trước mặt ta.
“Lăng…”
Lúc ngài đang tận hưởng sung sướng nhất, ta cuối cùng chẳng thể nào chống
chọi được nữa, bật khóc thành tiếng, sau đó thở hắt ra, hai mắt đen sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tấm vải bịt trước mắt đã được gỡ
ra, chỉ là đôi mắt vẫn cay xè một cách đáng sợ, không biết trong mê man
đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi. Có lẽ do đã khóc quá nhiều, cho nên lúc
này nó khô rát, nhức nhối như vậy. Nhưng chỗ đau đớn hơn vẫn là đôi chân bị thương.
Tư Đồ Lăng đang ngồi bên giường trúc, trên người đã
mặc lại y phục đen tuyền chỉnh tề, cơ thể ta cũng đã được bọc kín. Ngài
đang đặt chân ta trong bàn tay của mình, thận trọng rửa sạch những vết
thương đang chảy máu, rồi xé y phục của mình băng bó lại cho ta.
Nhìn thấy ta tỉnh lại, ngài bình thản nhìn ta rồi nói “Nàng đã dự liệu trước ta sẽ tới sao?”
Ta nhìn vào khuôn mặt bình thản như không của ngài, nghẹn ngào lên tiếng
“Ngay từ ngày đầu tiên bị nhốt vào đây, ta đã tin chắc rằng ngài sẽ
tới.”
Đúng vậy, ta vẫn luôn chờ đợi ngài.
Lúc đầu Tư Đồ
Vĩnh khống chế được cục thế, có lẽ ngài còn có thể chờ đợi, nhẫn nhịn.
Đợi đến khi Tư Đồ Vĩnh bị giam lỏng, trong triều nhất định đã xảy ra
biến cố cực lớn, họ Đoan Mộc lại bắt đầu phò trợ một người mới lên tiếp
vị, mà nhiều khả năng chính là đệ đệ của Tư Đồ Hoán, cũng có thể là cháu trai của Tư Đồ Hoán, thế nhưng tuyệt đối không thể nào là Tư Đồ Lăng.
Tư Đồ Lăng tâm cao khí ngạo, thậm chí còn chẳng coi Tư Đồ Vĩnh ra gì. Muốn ngài quỳ gối xưng thần trước những con cháu khác trong tôn thất họ Tư
Đồ, là điều tuyệt đối không thể.
Bởi vậy, ta cố gắng nhẫn nại,
đợi ngài hành động. Thế nhưng ngài lại khẽ quay mặt đi, đanh mặt lại đầy lạnh lùng rồi từ từ lên tiếng “Nàng đã đoán lầm rồi. Ta cảm thấy nàng
chết đi thì tốt hơn.”
“Bởi vì ta đã thoái hôn?”
“Bởi vì nàng đã phụ bạc.”
Ngài đáp lại rất nhanh, cũng chẳng nghe ra bất cứ ý trách móc nào, chỉ là bàn tay càng nắm chặt lấy đầu gối của ta.
Ngài từ từ lên tiếng “Tần Vãn, ta là người, không phải gỗ đá, ta cũng biết đau lòng, ta cũng có lúc thất vọng.”
Ta chẳng biết đáp lại thế nào, cúi đầu nhìn ngài bình tĩnh xử lý vết
thương của ta, im lặng một hồi lâu, ta mới khẽ khàng lên tiếng “Vậy cục
thế trong triều hiện nay ra sao rồi?”
Tư Đồ Lăng lấy một tấm vải
sạch sẽ, cuốn nhiều vòng quanh thanh gỗ, trả lời nhanh gọn “Tư Đồ Vĩnh
đã qua lại thư tín cùng Nam Lương, nhờ Thuần Vu Vọng phát binh phía Nam
để phân tán binh lực của Đoan Mộc Thanh Thành, đồng thời khuyên nhủ đám
người Tần Triết dẫn theo quân đội Tần gia bí mật từ biên cương phía Bắc
hồi kinh cứu người, dự định liên hợp cùng với quân đội Tần gia để khống
chế Bắc Đô. Sau khi thất bại, Hoàng thượng quá đỗi tức giận đã băng hà
vào hôm trước, Thái tử cũng bị Hoàng hậu Đoan Mộc giam lỏng. Hiện nay,
họ Đoan Mộc không cho phát tang, ngụy tạo di chiếu định lấy Tứ hoàng tử
Tư Đồ Kiện làm Hoàng Đế.”
Tư Đồ Kiện! Chính là Tư Đồ Kiện đã bị người khác ám hại trở thành kẻ ngu dại đó sao?
Ta gật đầu rồi đáp “Bọn họ không cần một người tiếp vị văn võ toàn tài,
chỉ cần một tên bù nhìn ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Nếu Tư Đồ Kiện
đăng cơ, kể từ nay trở đi, việc triều chính dù to lớn hay nhỏ nhặt cũng
đều do họ Đoan Mộc quyết định cả. Cho dù một ngày nào đó đổi quốc hiệu
của Đại Nhuế thành Tây Lượng cũng chẳng phải chuyện gì quái lạ.”
Tư Đồ Lăng quay sang nhìn ta rồi nói “Nàng cứ tỏ ra ngốc nghếch đôi chút,
ngốc nghếch giống như là lúc nãy, bị người khác ức hiếp cũng chỉ biết ôm lấy ta mà khóc, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Lúc ban đầu không nên dạy cho nàng học tính cách cương liệt, cứng nhắc như vậy, mới nhanh thế đã quay lại giở tính cách đó với ta rồi.”
Ta lặng người, một lúc lâu sau mới nói tiếp “Lăng, tương giao gần hai mươi năm nay, ta là người thế
nào, chắc ngài cũng hiểu rõ. Ta… từ trước đến nay đều không muốn phụ bạc ngài.”
Tư Đồ Lăng liền lên tiếng “Nàng đã phụ ta rồi, vậy mà còn nói là không muốn phụ? Chỉ có điều lâm vào tình cảnh này, không phải là không muốn phụ mà là không dám phụ đúng không?”
Ta nắm chặt tay
áo của ngài rồi cúi đầu nói “Đúng, là ta đã sai. Từ nhỏ ngài đã đối xử
với ta tốt, cho dù ta có làm sai thế nào, ngài vẫn cứ đối xử với ta tốt. Cho nên, ta tưởng rằng, cho dù lần này ta lại phạm sai lầm, ngài vẫn sẽ tha thứ cho ta, vẫn cứ đối xử tốt với ta như trước đây.”
Ngài
đang cuốn băng cho ta, nghe thấy vậy liền dừng lại, sau đó chậm rãi buộc nút thắt, nhẹ nhàng đặt chân ta sang một bên rồi mới ngước mắt nhìn ta.
Ta miễn cưỡng mỉm cười nói “Cho dù ta vô tình vô nghĩa, khiến ngài căm hận thấu xương, ít nhiều gì ngài cũng nên niệm tình nghĩa bao năm nay giữa
Tần gia và phủ Nam An Hầu chứ?”
Hạ Vương sớm qua đời, ngài còn
trẻ tuổi đã nhập triều làm quan, tuy rằng vẫn được các thuộc hạ thân tín của phụ vương trước kia âm thầm chăm sóc, thế nhưng nếu không có được
sự trợ giúp của Tần gia, lúc đó đang được đương kim Hoàng Đế Đại Nhuế
tín nhiệm, tuyệt đối không thể nào nhanh chóng bồi dưỡng thế lực thân
tín cho bản thân mình như ngày hôm nay.
Ngài không đáp, chỉ chăm
chú nhìn ta bằng đôi mắt tối đen như đêm, mãi lúc sau, mới khẽ than một
tiếng, kéo ta vào lòng rồi ôm chặt.
Hơi thở của ngài bỗng gấp
gáp, lồng ngực phập phồng, từ từ thì thầm bên tai ta “Hãy viết một bức
thư cho ta, ta muốn có quyền dùng mười vạn quân đội Tần gia đã bị Tư Đồ
Vĩnh điều động vào kinh sư.”
Ta lặng người đi rồi nói “Chỉ giữ
lại năm vạn binh mã ở biên cương phía Bắc, một khi bọn Nhu Nhiên đưa
quân xâm lược, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thực ra quân đội Tần
gia không nên bị cuốn vào cuộc tranh giành lần này.”
Ngài bình thản lên tiếng “Vậy nàng có viết hay không?”
Ngữ điệu tuy rằng bình thản, nhưng lại khiến cho trái tim ta lạnh giá, lập tức đáp “Viết.”
Ngài mỉm cười, buông lỏng ta ra, đưa mắt nhìn xung quanh không có giấy bút,
liền lấy một chiếc áo cũ của ta, trải lên đùi làm giấy rồi nói “Nàng hãy viết trên chỗ này đi. Bọn họ đã biết được cảnh ngộ của nàng lúc này,
nên viết một bức huyết thư thì càng tốt.”
Ta gật đầu, lấy cây
trâm bạc bên gối, đang định cắt tay để viết, ngài đột nhiên nắm lấy bàn
tay ta, nắm chặt lấy chiếc trâm, cứa qua cánh tay của mình, máu tươi
nhanh chóng túa ra.
Ngài mỉm cười nói “Nhìn bộ dạng của nàng lúc này đi, còn bao nhiêu máu tươi mà dùng nữa? Hãy dùng máu của ta mà viết.”
Máu của ngài vẫn còn nóng rực, ta cũng chẳng hề ngần ngại đưa tay thấm vào, vội vã viết vài chữ trên tấm áo cũ đó, rồi giao cho Tư Đồ Lăng, cho dù
trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Ta viết rất nhanh gọn, chỉ sai khiến họ nghe theo mệnh lệnh của Nam An Hầu nhanh chóng đi cứu người.