Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 56: Q.1 - Chương 56: Phong Ba Dâng Trào, Gió Cao Diều Phấp Phới (Tt)




Bọn Bát Bảo đều tỏ ra không hiểu, tuy là miễn cưỡng nhưng vẫn làm theo đúng lời ta dặn. Cùng lúc này, chiếc kiệu mà ta chờ đã tới. Ta liền bảo Bát Bảo đưa ta lên kiệu, giương cao thanh đao lên đầu nói “Đi mau, nhanh chóng tiến về nơi có nhiều quan binh nhất.”

Lão Thất vội nói “Tướng quân, thương thế của ngài không nhẹ, phải nhanh chóng tìm nơi điều trị, không cần phải tỏ anh hùng vào những lúc thế này.”

Ta liền đáp “Thất ca đã lo lắng quá rồi. Nếu hôm nay binh bại, cho dù huynh có trốn đến chân trời góc bể, cũng chẳng thể tìm được đường sống, có cần thiết phải lo lắng đến thương thế hay không? Nếu Thất ca sợ hãi, vậy có thể bỏ đi một mình, ta sẽ chờ đợi ở đây, tin chắc rằng sẽ có những dũng sỹ không sợ chết địu ta lên trận.”

Bát Bảo, Lão Thất đều nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi một lúc lâu, sau đó sai người nhấc kiệu lên, rồi vội vã tiến lên phía trước.

Những con người kì lạ ở chốn thôn quê lòng ôm chí lớn này, thân phận càng thấp hèn thì lại càng tự phụ, ngạo khí ngút trời, không để cho bất cứ ai coi thường mình cả. Bị ta đưa lời kích động, lập tức hứng chí xông thẳng về phía trận tiền.

Ta ngồi trên kiệu, đưa mắt nhìn ra tứ phía, đang ngồi ở chỗ cao, nên tầm nhìn cũng được mở rộng, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến, ta đã phân biệt được phân hướng từ lâu, lúc này liền lập tức chỉ đạo họ hành động.

Đi không được bao xa, ta đã thấy cờ xí quen thuộc cùng với những bóng người đang mở con đường máu về phía này.

Ta liền lên tiếng thét lớn “Thạch Mãn.”

Tướng lĩnh cầm đầu nghe thấy tiếng gọi của ta liền nhìn về phía này, vội vã đưa người tiến lại, cầm ngọn đuốc chiếu về phía ta, lập tức bái kiến “Mạt tướng tham kiến tướng quân. Mạt tướng đang chuẩn bị tới Bộ hình nghênh tiếp tướng quân…”

Ta cắt ngang lời nói của Thạch Mãn rồi nói “Mau truyền lệnh của ta, tất cả binh sỹ của quân đội Tần gia lập tức tập hợp ở Tây Hoa Môn.”

Thạch Mãn liền nói “Nam An Hầu bảo chúng thuộc hạ đi cứu tướng quân, rồi lập tức tập hợp cùng ngài, trợ giúp ngài đối phó doanh trại Thần Vũ, Thần Cơ cùng các đội binh mã đang dồn tới đây để trợ lực cho Đoan Mộc Thanh Thành.”

Ta trợn mắt nhìn hắn rồi nói dõng dạc từng từ “Thạch Mãn nghe lệnh, lập tức truyền hiệu lệnh của ta, tất cả binh sỹ phải tập trung về Tây Hoa Môn.”

Thạch Mãn lúc này đã hiểu được ta đang truyền đạt quân lệnh, vội vã lên tiếng đáp “Mạt tướng tuân lệnh.”

Đại kỳ màu vàng của quân đội Tần gia lập tức được giương lên giữa ánh lửa rực rỡ, truyền lệnh đi rất nhanh, cả một tuyến đường đều hô vang quân lệnh của ta “Tướng quân Chiếu Vũ có lệnh, tất cả tướng sỹ đều tập hợp về Tây Hoa Môn. Tướng quân Chiếu Vũ có lệnh, tất cả tướng sỹ đều tập hợp về Tây Hoa Môn.”

Ta đưa tay vuốt gọn mấy lọn tóc lòa xòa trước trán, nhận lấy tấm áo choàng màu đen từ tay Thạch Mãn, khoác lên để che đi bộ y phục rách rưới trên người lúc này, lại cầm một thanh trường kiếm trên tay, nói với đám người Bát Bảo “Các vị còn đợi gì nữa? Mau đến Tây Hoa Môn, Thạch Mãn, hãy đi trước dẫn đường. Kẻ nào chặn đường, chém chết không tha.”

“Mạt tướng tuân lệnh.”

Thạch Mãn lớn tiếng nhận lệnh, lại giơ cao thanh đao của mình trên tay, thét lớn “Các tướng sỹ nghe lệnh, tướng quân Chiếu Vũ có lệnh, tiến tới Tây Hoa Môn. Kẻ nào chặn đường, chém chết không tha.”

Mấy trăm người nhất tề tuân lệnh, nhanh chóng tiến về Tây Hoa Môn. Nhìn thấy bọn người Lão Thất, Bát Bảo còn do dự, ta liền hỏi “Thất Ca, Bát ca, các vị còn đợi cái gì nữa?”

Lão Thất liền nói “Tướng quân đã có thuộc hạ hộ vệ, đâu còn cần đến chúng ta làm gì nữa?”

Ta khựng người, mỉm cười rồi nói “Thất ca, các huynh không muốn cứu Thái tử nữa sao?”

Lão Thất và Bát Bảo quay sang nhìn nhau, ánh mắt bừng sáng, vẻ mặt cực kỳ vui mừng. Bát Bảo liền đẩy người địu ta ra, đón chiếc địu, lớn tiếng thét “Các huynh đệ, chúng ta xông trận thôi. Xông vào hình bộ rồi, giờ xông thêm một lần nữa vào hoàng cung.”

Đám tiểu dân ăn mặc hỗn tạp nhất tề ứng lệnh, đi theo chiếc địu tiến lên phía trước, tinh thần phấn chấn, cực kỳ hiên ngang.

Tư Đồ Vĩnh nếu không phải là Thái tử, với thân thủ và tính cách của mình, nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của một bang phái nào đó trên giang hồ, dẫn theo thuộc hạ huynh đệ đi uống rượu, nhắm thịt, hành hiệp trượng nghĩa, cười nhạt nhìn đời… Có lẽ ngài sẽ có cuộc sống tựa bậc thần tiên trên trời. Đáng tiếc, ngài lại không có vận mệnh đó, cũng giống như bản thân ta, vừa sinh ra đã bị định sẵn không thể nào tận hưởng bình an và nhàn nhã.

Tại Tây Hoa Môn, khí thế hùng hồn. Tên đầu lĩnh ngự lâm quân đang thủ thành đứng trên cao thét xuống “Hoàng thượng có chỉ, Nam An Hầu Tư Đồ Lăng, tướng quân Chiếu Vũ Tần Vãn, dám khi quân phạm thượng, mưu đồ tạo phản, tội không thể tha. Những kẻ đi theo nếu biết sai sửa lỗi, quay lại tương trợ triều đình bình ổn phản loạn, nhất định sẽ được phong quan, cả nhà vinh hiển.”

Tây Hoa Môn chính là cung môn có ít binh sỹ phòng thủ nhất tại phía Tây hoàng cung, lại cách điện Vũ Anh của Hoàng Đế, cung Vị Ương của Hoàng hậu khá xa, nhưng lại khá gần với Phù Vọng Trai, nơi Thái tử đang bị giam lỏng lúc này. Giờ Tư Đồ Lăng và đại đội binh mã của họ Đoan Mộc đều đang giao đấu kịch liệt tại Bắc Đô, tạm thời không thể nào chi viện cho hoàng cung được. Vậy nên đội binh mã của ta là đội quân đầu tiên tiến đến hoàng cung.

Ta quay đầu lại nhìn kĩ binh mã của quân đội Tần gia đang dần dần tiến về phía này, thế nhưng vẫn còn chưa đủ, vũ khí công thành vẫn chưa được vận chuyển tới, liền lên tiếng nói “Đại nhân nếu đã tự xưng là chỉ ý của Hoàng thượng, vậy xin hỏi đại nhân, thánh chỉ ở đâu? Hoàng thượng ở đâu? Nếu Hoàng thượng đích thân chiếu dụ Tần Vãn ta là kẻ có tội, Tần Vãn đương nhiên sẽ thúc thủ chịu trói, chấp nhận tội danh, đầu hàng lập tức.”

Viên tướng lĩnh này cười nhạt rồi nói “Hoàng thượng lúc này sức khỏe không tốt, đâu phải ngươi muốn gặp là có thể gặp được? Huống hồ ngươi chỉ là một phản tướng đã thông địch mãi quốc, có xứng để gặp Hoàng thượng hay không?”

Ta liền cười lớn “Hoàng thượng xưa nay đều khen ngợi Tần gia chúng ta là toàn môn trung liệt, đã bao giờ nói rằng ta là kẻ thông địch mãi quốc? Xã tắc hiện đang nguy ngập, Hoàng thượng đã không lộ diện có phải đã bị Hoàng hậu Đoan Mộc hãm hại? Mụ yêu hậu này mê hoặc Ngô hoàng, tàn hại trung lương, giam lỏng Thái tử, bà ta có dụng ý gì?”

Trong đám đông có người đột nhiên thét lớn “Hoàng hậu Đoan Mộc cấu kết cùng Dư Thừa tướng gian giảo, thích sát Quân vương, giam cầm Thái tử, ý đồ chiếm lĩnh giang sơn Đại Nhuế, lập lại Tây Lượng, biến sông núi vạn dặm, trăm vạn con dân của Đại Nhuế chúng ta phải trở thành kẻ đứng dưới chân lũ man di.”

Người này giọng nói rõ ràng, vang vọng, cố tình che giấu giọng nói vốn dĩ của nữ nhi, nhưng vẫn mạnh mẽ, có sức thuyết phục, vang vọng bên tai, lập tức gây được hiệu ứng đối với tất cả mọi người, ngay cả các binh sỹ thủ thành cũng bắt đầu tỏ ra hoảng loạn.

Ta đã nghe ra được đây là giọng nói của Thẩm Tiểu Phong, thầm tán thưởng mưu trí, hành động vừa xong của nàng, thuận thế nói thêm “Hoàng thượng gặp nạn, Thái tử vẫn còn, đường đường là giang sơn Đại Nhuế, làm sao lại để rơi vào tay bọn man di Tây Lượng? Đường đường là thần tử của Đại Nhuế, tại sao lại dám xưng thần tử trước bọn man di? Tần gia ta nhiều đời trung lương, xin lập luôn lời thề ngay trước mặt các tướng sỹ, nhất định phải diệt trừ yêu hậu, diệt trừ Dư Thường tướng, trợ lực để Thái tử chúng ta đăng cơ, giữ vững giang sơn Đại Nhuế.”

“Diệt trừ yêu hậu, diệt trừ Dư Thừa tướng, trợ giúp Thái tử Điện hạ đăng cơ, giữ vững giang sơn Đại Nhuế.”

“Diệt trừ yêu hậu, diệt trừ Dư Thừa tướng, trợ giúp Thái tử Điện hạ đăng cơ, giữ vững giang sơn Đại Nhuế.”

“Diệt trừ yêu hậu, diệt trừ Dư Thừa tướng, trợ giúp Thái tử Điện hạ đăng cơ, giữ vững giang sơn Đại Nhuế.”

Tiếng thét vang trời, khí thế hào hùng, vọng lại khắp nơi, chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang.

Trời đất lay động, gió bão bắt đầu nổi lên. Nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều biết trời đất sắp xoay vần rồi. Ta liền ra lệnh cho thuộc hạ cùng các tướng sỹ trong quân đội Tần gia, lập tức có tiểu binh giơ cao cờ lớn, xoay ba lần từ trái qua phải.

Các tướng sỹ đứng tại nơi này lập tức im lặng, chỉ còn đúng một chữ ‘Tần’ trên lá cờ đỏ rực vẫn đang bay phần phật trong gió, như thể đang nhỏ máu tươi vậy.

Ta từ từ rút kiếm, giơ cao. Hàn khí phát ra, tỏa đầy sát khí, rồi chỉ thẳng vào lầu thành, từ từ buông tiếng “Công phá hoàng cung, chém đầu yêu hậu, báo thù cho Ngô hoàng.”

Vạn người đáp lại, ngay lập tức tạo lên sát khí ngút trời.

Ta thản nhiên ngồi trên chiếc địu, nhìn đám mưa tên bay từ trên lầu thành xuống, vội vã được một đội người dùng khiên sắt chặn lại. Thi thoảng có một vài mũi tên bay đến tước mặt, ta cũng chẳng thèm né tránh, cầm kiếm nhẹ nhàng chém sang một bên, sắc mặt không hề thay đổi, coi mọi nguy cơ đều nhẹ như mây trôi.

Tuy rằng là đội binh mã triệu tới gấp gáp thế nhưng vẫn cứ điêu luyện, vô cùng kỉ luật. Không cần ta phải hô hiệu lệnh, trận thế vẫn cứ được mở ra, dưới sự bảo vệ của đội khiên, thang dây đã được móc lên, những mũi tên lửa cũng được bắn lên nhiều vô số kể…

Xung quanh truyền lại tiếng kêu thảm thiết. Liên tục có người rơi từ trên lầu thành và tường thành xuống, chẳng khác nào những chướng ngại vật đáng sợ.

Còn người bên dưới hoàn toàn không do dự dẫm đạp lên thi thể của kẻ địch hoặc đồng đội, tiếp tục xông lên, trèo lên nấc thang.

Trên trời đã chẳng còn thấy một vì sao nào nữa cả, chỉ toàn là ánh lửa cháy rực cả một góc trời, khói lửa đen ngòm, đột nhiên khiến lầu thành đỏ son tuyệt đẹp nguy nga biến thành một ngôi tự xấu xí, đen sì.

Mùi máu tanh nồng, cùng mùi khét lẹt khi da thịt của con người bị thiêu cháy quyện vào nhau, đáng sợ, khủng khiếp. Tất cả mọi người đều hưng phấn liều mạng chiến đấu, dùng đao thương rạch lên cơ thể của người khác để mở ra thế giới cho bản thân. Còn về việc thế giới này là thiên đường hay địa ngục, hoàn toàn không ai biết được, cũng chẳng ai có thể nhìn thấu. Và đối với Diêm Vương mà nói, chốn địa ngục đen tối và tử vong đó lại chính là thiên đường của bọn họ.

Bên cạnh ta truyền lại tiếng than thở vừa kinh hãi vừa vui mừng của Lão Thất “Thì ra, đây chính là quân đội Tần gia.”

Bàn tay trắng nhợt của ta nắm chặt trường kiếm, từ từ lên tiếng “Huynh sợ rồi sao?”

Lão Thất lặng người, vội vàng “Không sợ. Ta vốn cho rằng, đám huynh đệ chúng ta đã là hung hãn nhất rồi, thật không ngờ vẫn còn hàng ngàn hàn vạn người vẫn cứ hiên ngang không sợ chết thế này.”

Ta bình thản đáp “Bởi vì khi lên chiến trường thực sự, người càng sợ chết thì lại càng chết nhanh.”

Quân đội Tần gia thường bôn ba trong cái nắng nóng đáng sợ của đại mạc, đối với những viên ngự lâm quân cả ngày ăn chơi phè phỡn ở Bắc Đô, hung bạo cùng bách tính, kết quả quá rõ, ta hoàn toàn không lo lắng về trận chiến này. Huống hồ, quân đội Tần gia càng lúc càng nhiều, ỷ đông hiếp ít, cho nên lại càng thêm lợi thế. Ta chỉ lo rằng thành trì hoàng cung kiên cố, nhất thời không thể công phá nổi.

Bên trong và ngoài cung, tình hình bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi. Đang lúc âm thầm lo lắng, trên thành đột nhiên truyền xuống tiếng thét lớn, thì ra chính là đám binh sỹ phòng thủ thành vốn chuyên tâm đối phó với chúng ta quay đầu lại trong nhìn, liền vội vã chạy xuống phía dưới xem động tĩnh. Các cỗ máy phòng thủ được lập trên lầu thành lúc này đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt, xông tận trời cao.

Trong cung đã có người động thủ. Tư Đồ Vĩnh tuy rằng bị giam lỏng, thế nhưng nói cho cùng ngài cũng không phải kẻ vô dụng. Nếu ngài có thể âm thầm truyền tin ra ngoài cho bọn người Lão Thất và Bát Bảo, vậy thì trong cung nhất định vẫn còn bố trí tai mắt, chỉ là đang tìm kiếm thời cơ để thoát thân mà thôi. Lúc này nhất định là người của ngài đã quan sát thấy có người tới ứng cứu, đang làm loạn trong cung, giúp đỡ chúng ta thâm nhập vào hoàng cung.

Tư Đồ Vĩnh vẫn bị cô lập trong cung không người chi viện, Hoàng hậu Đoan Mộc chắc chắn nể tình ái nữ của mình, tạm thời chưa đẩy ngài vào chỗ chết. Thế nhưng một khi sự việc nguy cấp, tức giận làm liều, rất có khả năng sẽ đoạt mất tính mạng của ngài.

Ta chỉ e ngài sẽ xảy ra chuyện, liền bảo Bát Bảo nâng kiệu lên, xông thẳng về phía trước. Lúc này, Thẩm Tiểu Phong đã tìm được cơ hội đứng cạnh bên ta, thấy ta mãi không xuống khỏi địu, tuy rằng biết ta vẫn còn cầm cự được, nhưng cũng hiểu thương thế của ta nhất định không nhẹ nên vội vàng đưa lời khuyên ngăn “Tướng quân, bảo trọng bản thân vẫn quan trọng hơn.”

Hai chân ta lúc này thực sự là đau đớn vô cùng, thế nhưng nỗi đau đớn ở nơi khác cùng với nỗi căm hận ngút trời lại chẳng khác nào một thứ cỏ độc, khiến ta chỉ muốn nhảy ngay khỏi địu, tự tay cầm kiếm giết địch… giết cho đến khi đã tay thì thôi.

Ta đẩy Thẩm Tiểu Phong sang một bên nghiêm trọng nói “Kẻ nào tấn công vào thành, có thưởng. Ngự lâm quân còn kẻ nào kháng cự, ta bẩm báo lên Tân Đế, ngay cả phụ mẫu thê tử đều không thoát khỏi cái chết.”

Từ Thái tử đến Tân Đế, cách xưng hô này khiến bọn lính ngự lâm lập tức do dự, chần chừ. Thế nhưng nếu Thái tử được cứu, chẳng phải ngài sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người kế vị hay sao?

Ngự lâm quân xưa nay đều nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Đế Đại Nhuế, nếu Hoàng Đế băng hà, tự nhiên sẽ phải nghe lệnh của Tư Đồ Vĩnh.

Những người này còn đang do dự, binh sỹ Tần gia đã xông được lên thành, tiến lên phía trước, bắt đầu giao đấu kịch liệt cùng kẻ địch. Ngự lâm quân không thể ngăn cản được, các tướng sỹ càng lúc càng xông lên lầu thành nhiều hơn, Tần gia nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Một lúc sau, ba cánh cửa lớn tại Tây Hoa Môn từ từ mở ra, đám đông tướng sỹ kiệu ta nhanh chóng tiến vào hoàng cung.

Mất đi điểm phòng thủ, đám ngự lâm quân chẳng thể nào chống chọi nổi nữa, đột nhiên hỗn loạn như tạp dân, vứt hết binh khí, mạnh ai nấy chạy.

Ta vội vã sai người chia ra canh phòng ở các con đường trọng yếu, khống chế thị vệ bốn cửa hoàng thành cùng với các cung điện trọng yếu, bảo vệ cung điện của Tư Đồ Hoán cùng Tần Đức Phi, bắt giữ Hoàng hậu Đoan Mộc cùng dư đảng, đổng thời lệnh cho Tần Triết, trọng tướng tâm phúc vừa đích thân tới điện Vũ Anh triệu thái giám Lý Quảng Đức tới.

Thẩm Tiểu Phong hoàn toàn không dám tin vào mệnh lệnh của ta, lặng lẽ đưa lời hỏi “Thực sự… bắt giữ Hoàng hậu sao?”

Ta liền ra lệnh cho bọn người Bát Bảo đưa ta nhanh chóng đi về Phù Vọng Trai, rồi cười nhạt nói “Bắt giữ mụ ta thì đã sao chứ? Ta còn muốn giết chết mụ nữa cơ.”

Nhìn thấy Thẩm Tiểu Phong bất an đi theo sau, ta lại nói “Ngươi không cần phải đi theo ta nữa, mang theo một đội binh mã đưa Nhị ca đến nơi an toàn rồi triệu người trị thương đi.”

Sắc mặt Thẩm Tiểu Phong trắng nhợt, liền hỏi “Nhị công tử sao rồi? Ngài ấy… ngài ấy không sao chứ?”

Nhớ đến Tần gia nay đã tan nát, trái tim ta tột cùng trốn trải, trả lời gọn ghẽ “Trọng thương. Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải bảo vệ Nhị ca, tuyệt đối không thể để Nhị ca xảy ra chuyện.”

Thẩm Tiểu Phong sắc mặt trắng nhợt, run rẩy đáp lời “Được.”

Lão Thất nghe vậy liền bảo thuộc hạ biết nơi dừng chân của Tần Triệt đi theo chỉ đường cho Thẩm Tiểu Phong. Bọn họ nói cho cùng vẫn xuất thân từ bình dân, hiện nay toàn thành hỗn loạn, muốn tìm một đại phu tốt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Và ta tuyệt đối không thể nào mất nốt người Nhị ca này nữa.

Còn chưa tới Phù Vọng Trai, ta đã nghe thấy tiếng quát mắng truyền lại, thì ra tướng sỹ tiến tới đó trước vẫn đang chiến đấu cùng đám quân lính canh giữ trước Phù Vọng Trai.

Cửa trai mở ra, Tư Đồ Vĩnh lập tức thoát thân, ngài đang mặc một bộ y phục màu trắng bình thường, chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thềm, bộ dạng lạnh lùng mà gầy guộc, thế nhưng khí sắc vẫn tốt. Còn hai viên tiểu thái giám đang đứng phía sau ngài, đoán chắc là đi theo hầu hạ, lúc này đang run rẩy sợ hãi.

Đám lính canh thấy lại có thêm cứu binh, trong lúc tức giận liền đưa kiếm về phía Tư Đồ Vĩnh, định bắt giữ ngài làm con tin để trốn thoát. Tư Đồ Vĩnh lạnh lùng liếc mắt qua, đợi khi mũi kiếm lại gần, mới né người sang một bên. Sau đó, ngài đưa cánh tay ra, khẽ lắc cổ tay, đưa một chiêu cực kỳ cao thâm, tay không đoạt lấy trường kiếm của tên lính kia, rồi ra tay như điện, thuần thục đâm thanh kiếm đó xuyên ngực của tên kia.

Nhiều năm nay, vị Đông cung Thái tử như ngài đã cố tình che giấu thân thủ, trước mặt mọi người luôn tỏ ra tôn quý, nho nhã, tính cách ôn tồn, ít khi cãi cọ, mắng nhiếc những người xung quanh. Không ngờ ngài đã khiến rất nhiều người quên mất ngài thực sự cũng đã được dạy dỗ võ nghệ như chúng ta nhiều năm, thân thủ thậm chí bất phàm. Đám thị vệ này định ám toán ngài như thể một công tử mạng quý tay trói gà không chặt, nên đương nhiên là tự tìm đường chết.

Tư Đồ Vĩnh nhìn tên lính kia ngã xuống, chán nản than dài một tiếng, ngước mắt lên thấy ta, sắc mặt lúc đó được ánh bình minh ấm áp buổi sáng chiếu đến lấp lánh, ngay cả đôi mắt cũng long lanh, sáng rực, vứt bảo kiếm sang một bên rồi nhanh chóng bước lại phía ta.

Bọn người Bát Bảo vội vã đặt địu xuống, nhất tề hành lễ “Thái tử Điện hạ.”

Tư Đồ Vĩnh cong miệng mỉm cười “Không cần đa lễ. Ta… thực sự cảm ơn các vị. Cuối cùng… nàng đã có thể bình an ra khỏi nơi đó rồi.”

Câu nói sau cùng, ngài đang muốn nói cùng ta. Trái tim ta chua xót, cúi đầu lên tiếng “n tình của Thái tử, Tần Vãn có chết cũng không dám quên.”

Tư Đồ Vĩnh khẽ than dài “Giữa chúng ta lại phải dùng mấy lời khách khí vậy sao? Ta cũng không dám nghĩ rằng, nàng lại… dám đánh tận vào hoàng cung để cứu ta thế này.”

Có lẽ nhìn thấy ta ngồi mãi trên chiếc địu không thể động đậy, ngài sinh nghi, đưa mắt nhìn kĩ, thấy phần y phục thấm đẫm máu tươi, sắc mặt lập tức biến đổi, thất thanh gào lên “Chân nàng làm sao thế?”

Ta khẽ đáp “Chân ta không sao cả, Thái tử hay lo cho giang sơn của mình trước đi, và cả…”

Ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tủ, trẻ trung của ngài. Ngài sờ lên cổ mình, cười khổ rồi hỏi “Phụ hoàng băng hà rồi sao?”

Ta mỉm cười đáp “Cho nên, đã đến lúc Tân Đế đăng cơ rồi.”

Ánh mắt ngài sáng lóa, nhìn ta nói “Vậy tình hình trước mắt thế nào?”

Ta liền đáp “Hoàng cung chắc đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta, chỉ là bên ngoài Nam An Hầu vẫn đang giao đấu ác liệt cùng họ Đoan Mộc. Sau khi Thái tử bị giam lỏng, doanh trại Thần Cơ và ngự lâm quân đều chịu sự điều động của họ Đoan Mộc, lúc này đã bị lôi vào trận tranh giành, chỉ e… cả thành Bắc Đô đều đang chìm trong biển máu.”

Bát Bảo liền nói “Bọn họ còn định đánh đấm, tranh giành gì nữa? Hiện nay Thái tử đang ở ngay trước mặt, danh phận đã có từ trước, thiên hạ này đều của Thái tử, binh mã đều phải do Thái tử điều động chứ?”

Lão Thất trợn mắt lườm rồi khẽ lên tiếng “Đừng ăn nói linh tinh, những chuyện này chúng ta nào hiểu rõ, vẫn cứ để Thái tử ra quyết định thôi.”

Tư Đồ Vĩnh không hề đáp lại, ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy những cột khói đen nghi ngút, khẽ lên tiếng “Máu chảy thành sông, ta có thể ngăn cản được không?”

Ta liền đáp “Này danh của Đế gia vẫn còn, nếu ngài muốn ngăn cản, đương nhiên sẽ làm được.”

Tư Đồ Vĩnh khẽ nheo mắt lại, rồi từ từ lên tiếng “Vậy thì, phải thử xem sao.”

Dứt lời ta quay sang dặn dò binh sỹ “Tướng quân Tần Triết đâu rồi? Đã tìm được Lý công công chưa?”

Còn chưa nói hết câu, lúc này đã có người truyền báo “Đức phi nương nương giá đáo.”

Ta ngồi trên kiệu, vội vã cúi người hành lễ “Xin chào cô cô.”

Tư Đồ Vĩnh đã lên trước nghênh đón “Nương nương vẫn luôn ốm yếu bệnh tật, tại sao không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi?”

Cô cô cũng đang ngồi trên một chiếc kiệu, do Tần Triết đích thân hộ tống tới, người đi theo bên cạnh chính là đại thái giám Lý Quảng Đức vẫn luôn hầu cận Hoàng thượng Tư Đồ Hoán bao năm nay.

Lý Quảng Đức sắc mặt bàng hoàng, từ xa thấy ta và Tư Đồ Vĩnh đã quỳ rạp xuống, không dám đứng dậy “Đã hỗn loạn đến mức này rồi, ta làm sao có thể giả vờ mắt mù tai điếc.” Cô cô đứng dậy, vịn vào tay của Tư Đồ Vĩnh xuống khỏi chiếc kiệu, miễn cưỡng mỉm cười “Cuối cùng Thái tử đã bình an vô sự, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.”

Sắc mặt của người nhợt nhạt mà tiều tụy, lại càng gầy guộc hơn trước kia, y phục mặc trên người rộng thùng thình. Người ở trong cung chắc cũng chẳng thoải mái gì, cho dù được Tư Đồ Vĩnh âm thầm chăm sóc, nhưng chắc cũng phải chịu nhiều gian khổ. Đến lúc Tư Đồ Vĩnh xảy ra chuyện, chỉ e là người cũng chịu không ít uất ức.

Quay đầu sang nhìn ta, người bước lại nắm lấy bàn tay ta, nhìn ngắm một hồi rồi hỏi “Vãn Vãn, con… vẫn có thể cầm cự được chứ?”

Ta mỉm cười đáp “Cô cô yên tâm, chỉ cần còn một hơi thở, con tuyệt đối không ngã xuống trước kẻ địch.”

Người gật đầu rồi quay sang nói cùng Lý Quảng Đức “Lý công công, bản cung hiểu, trước kia ngươi dụ Tần tướng quân vào cái bẫy ở trong cung cũng vì bị ép buộc. Vậy tiếp theo, ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?”

“Nương nương an tâm, nô tài đã hiểu, nô tài đã hiểu.” Lý Quảng Đức vội vã đáp lại, rồi bê một chiếc khay tới, lớn tiếng hô “Nô tài vì muốn chuộc tội trước kia, đã chuẩn bị hết mọi y phục Hoàng Đế cho Thái tử, xin Thái tử lập tức thay y phục, bọn nô tài xin đứng ngoài chờ đợi.”

Tư Đồ Vĩnh quay sang nhìn ta, qua ánh mắt, chúng ta đã nắm chắc được mấy phần ý định của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.