Tình Muộn

Chương 17: Chương 17: Ác mộng tình yêu




Thời gi­an gây cho ta những nỗi đau trong lòng thì nhất định thời gi­an sẽ dần dần hàn gắn lại những vết thương đó.

Khi còn nhỏ, những câu nói mà Kỉ Hoa Ninh thường nghe nhiều là: “Ngoan, đúng là đứa bé ngoan!”, “Đáng yêu quá!”, “Thật là ngoan!”, “Rất hiểu chuyện”…

Trong con mắt người lớn, đứa bé gái như vậy đơn giản là tấm gương tốt cho con cái họ. Ngay từ nhỏ, cô đã tỏ ra là một em bé hiểu lễ nghĩa, biết cách đối nhân xử thế và ngoan ngoãn khiến người khác tin tưởng. Ngay cả cô giáo Trần ở trường mẫu giáo cũng không thể không khen ngợi Hoa Ninh, “Bây giờ trẻ con đều là con một, từ nhỏ đã được cha mẹ yêu chiều, đến khi đi trẻ không ai có thể trị được nhưng Kỉ Hoa Ninh lại không như vậy. Tôi biết cha mẹ bé đều rất cưng chiều con gái, nhưng đứa bé đó không kiêu ngạo chút nào mà lại có tác phong của người lớn, thật khó mà tin được”. Cô giáo Trần vẫn thường kể cho mọi người nghe câu chuyện ngày nhỏ của Kỉ Hoa Ninh, khi cô bé đã ngồi yên chơi xếp hình mấy tiếng đồng hồ, đợi cô giáo vừa bước chân đi, cô bé nhanh chóng dang tay giật đổ lâu đài vừa xếp được khiến chúng chất đống trên chân cô giáo.

Kỳ thực Kỉ Hoa Ninh cũng từng có biểu hiện kiêu ngạo giống như những đứa trẻ không hiểu chuyện khác, thậm chí còn có mức hơi quá đáng. Từ lúc hai ba tuổi, khi bắt đầu biết biểu đạt ý nghĩ, bất kể cô muốn gì đều phải được thứ đó nếu không cô lập tức khóc toáng lên, mà đã khóc là khóc đến mấy tiếng đồng hồ cũng chưa thấy mệt. Kỷ Như Cảnh và Gi­ang Vân nuông chiều con, tất cả mọi thứ đều theo ý con và vô hình trung đã biến cô thành một đại tiểu thư từ khi nào không hay. Nhưng vào ngày Hoa Ninh bốn tuổi đã xảy ra một sự kiện làm biến đổi hoàn toàn tính cách con người cô. Trong một lần họp hội bằng hữu, Kỷ Như Cảnh vô tình gặp lại mối tình đầu nhiều năm không gặp, hai người tình cũ trao đổi số điện thoại và có liên lạc vài lần, sự việc đó không biết thế nào mà Gi­ang Vân biết được. Việc giấu nhẹm chuyện đó của Kỷ Như Cảnh là thiện ý nhưng không ngờ kết quả lại ngược lại. Gi­ang Vân đem hết sự phẫn nộ đổ lên đầu chồng, còn chồng bị oan một cách vô cớ nên cảm thấy vô cùng ấm ức. Trong khi hai người bọn họ đang cãi vã thì Kỉ Hoa Ninh nhìn thấy một món đồ chơi mới được trưng bày trong tủ kính, vì là trẻ con không biết đâu là lúc thích hợp nên khi không được mua thứ đồ đó, cô khóc toáng cả lên. Thế nhưng sự ương bướng lần này của cô không đạt kết quả, hai bậc cha mẹ thường coi cô là bảo bối đang bận rộn đấu khẩu với nhau, ai còn tâm trí để ý đến cô như thế nào? Mắt nhìn cha mẹ đi đi lại lại, cô bé đột nhiên chạy đến trước tủ trưng bày, định đứng ì ra đó mà không chịu đi. Đúng lúc đó có một đôi bàn tay từ sau lưng choàng tới bịt kín miệng cô bé, cô kinh hãi nhìn bóng cha mẹ đang dần dần mờ xa, tiếp đó mắt cũng bị bịt lại, cả thế giới chỉ một màu đen kịt. Kỷ Như Cảnh và Gi­ang Vân đang bận cãi vã nên không chú ý đến, không ngờ chỉ trong chốc lát đã không thấy con gái đâu nữa. Họ lo lắng vội vã tìm khắp quanh khu thương mại nhưng không thấy đâu, trong hoàn cảnh đó Gi­ang Vân bật khóc, Kỷ Như Cảnh ôm vợ vào lòng và an ủi. Bây giờ họ mới nhận thức rằng đây chính là lỗi của mình gây ra và bắt đầu tự trách, xót xa ân hận, tại sao lại cãi vã giận dỗi làm chi, tất cả mọi thứ trong thời điểm này đều được gạt sang một bên.

Kỉ Hoa Ninh bị bịt mắt, trói chặt tay chân, miệng cũng bưng kín mít, sợ hãi đến chết. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, cô chỉ có cảm giác mình bị treo ngược trong không trung, bên tai còn có tiếng nói của những người xa lạ. Cô muốn cựa nhưng không cựa nổi, cứ như thế bị vác qua lại mấy lần liền. Một lúc lâu sau đó, cô đột nhiên bị quăng xuống nền băng lạnh, đau buốt, nước mắt trào ra. Bên mình lúc đó hình như không còn tiếng động nào cả, cô vội vã vùng vẫy để thoát ra khỏi dây trói rồi tháo dây băng mắt, ngoảnh nhìn xung quanh không có ai, vội vàng chạy ra khỏi nơi đó. Trời đã tối đen, cô vừa sợ vừa mải miết chạy trên mảnh đất hoàn toàn xa lạ: “Bố, mẹ! Bố ơi, mẹ ơi!….!”, cô gọi cha mẹ hết lần này đến lần khác, nước mắt tuôn rơi đầm đìa. Thân thể nhỏ bé của cô chạy đến mệt nhoài, nhưng cảnh sắc xung quanh vẫn còn xa lạ, đến một người đi bộ cũng không có. Đùng đoàng, đùng đoàng! Một ánh chớp lóe lên xé ngang bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng khuôn mặt nhỏ tái mét của cô. Mưa trút xuống không ngớt, cô xông bừa vào một công trình bỏ hoang để trú mưa, gió lạnh hòa cùng nước mưa từng trận từng trận ào vào cổ áo mong manh, chiếc váy liền đẹp đẽ lạnh băng cứ dính chặt lên người cô. Cái nơi vừa tối vừa lạnh này giống như một hòn đảo lẻ loi, cô đưa đôi cánh tay nhỏ tự ôm lấy bản thân mình: “Bố ơi, mẹ ơi! Bố mẹ đang ở đâu?…”. Đêm về khuya, mưa, gió càng thêm lạnh lẽo, cô gái nhỏ vừa đói vừa rét ngồi co ro trong góc tường suốt cả một đêm, đợi đến ngày thứ hai, cuối cùng cũng có người qua đường phát hiện ra và lập tức báo cho cảnh sát. Bế cô bé đến đồn cảnh sát là một bác gái, vì trước đây bà từng bị mất đứa con nhỏ của chính mình nên tinh thần không được bình thường. Trước khi cô bé được gửi trả về nhà, người đàn bà đó đã sớm như bị hóa đá, chỉ có đôi mắt nhấp nháy ngời sáng, bà lặng người nhìn cha mẹ cô bé rồi cứ ôm chặt lấy cô không muốn dời. Một hồi lâu mới “òa” lên khóc.

Từ đó về sau, Kỷ Như Cảnh và Gi­ang Vân càng thêm yêu chiều cô con gái nhỏ, họ gi­ao ước rằng cho dù giữa cha mẹ có xảy ra hiểu lầm gì cũng tuyệt đối không để ảnh hưởng đến con cái. Thế nhưng từ đó Kỉ Hoa Ninh cũng hoàn toàn thay đổi, cô bé đột nhiên trở nên yên lặng, rất ngoan ngoãn, đặc biệt khi muốn một đồ vật nào đó cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đó chứ không mở miệng đòi và cũng không khóc loạn lên nữa. Kỷ Như Cảnh cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, có lẽ là con bé hiểu chuyện – nhiều khi ông cứ nghĩ mà thấy áy náy trong lòng.

Có lẽ cô bé Kỉ Hoa Ninh bốn tuổi ngầm hiểu rằng, nếu cô cứ bướng bỉnh và khóc loạn lên sẽ khiến bố mẹ không quan tâm đến mình nữa, cho nên nếu để mọi người thấy bản tính bướng bỉnh sẽ ghét bỏ và để cô một mình – chính vì nỗi lo sợ đó đã khiến cô trưởng thành lên rất nhiều và vô tình thay đổi bản tính của chính bản thân mình, dần dần biến cô thành một bé gái hoàn toàn xa lạ, một thiên sứ hoàn mỹ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện còn những điểm tối khác cô đều giữ lại cho riêng mình. Giống như lần này, những lần trước đó cô đều mê man trong khu rừng của ác mộng, ở đó có sự lạnh lẽo của nước mưa, có ánh chớp sáng lòe hung dữ và cả bóng đêm vô tận như nuốt hết tất thảy mọi thứ. Vóc dáng cô quá nhỏ, chạy thế nào cũng không thoát khỏi nỗi ám ảnh trong thâm tâm. Nên những khi tuyệt vọng hình ảnh đó lại hiện lên giống như có một đôi cánh trắng thuần khiết, nó luôn vươn tay về phía cô… và cô nỗ lực để phân biệt được dung mạo của nó…

Ánh sáng dần dần tụ lại, chói lóa, sau đó tỏa ra xung quanh, thế giới đang trở lại trạng thái trong sáng và hòa bình. Kỉ Hoa Ninh mở mắt, xung quanh đều một màu trắng. Cô nhìn lên bức trần trắng, một hồi lâu mới ý thức rằng mình đang nằm trên giường bệnh, cô cử động tay phải liền phát hiện ra mình đang được quấn trong một tấm mền ấm áp nhẹ nhàng. Lâm Tĩnh Lam ngả đầu dựa vào bên cạnh cô, so với thân hình cao lớn của cậu chiếc ghế tựa nhỏ trở nên có chút đáng yêu. Với khuôn mặt trầm lặng trông cậu có vẻ giống thiên sứ và hàng lông mi mềm mại cong vút che trên đôi mắt chỉ lưu lại một vệt sáng sau bóng râm.

Trong trái tim cô dâng lên một tình cảm ấm nồng, chẳng phải đêm tối đã qua đi rồi sao? Có sự giúp đỡ của cậu, tôi đã dần dần thoát ra khỏi bóng tối, thời gi­an có thể làm cho chúng ta bị thương nhưng nhất định thời gi­an cũng sẽ hàn gắn những vết thương đó, nhất định là vậy!

Sau khi Kỉ Hoa Ninh tỉnh lại cơ thể hơi suy nhược nhưng tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô không muốn đánh thức Tiểu Lam nên nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt tay mình của cậu ra, cảm nhận hơi thở ấm nóng khi mạnh khi nhẹ phả qua mu bàn tay, cô biết rằng cậu ấy ngủ không ngon lắm. Phòng bệnh thật yên tĩnh, đến tiếng đồng hồ chạy tích tắc thân quen trong nhà cũng không có, Kỉ Hoa Ninh sau khi hôn mê có chút mơ màng, chỉ đến khi bàn tay của Tiểu Lam động đậy mới làm cô tỉnh lại.

- “Tôi làm em tỉnh giấc hả?”, Lâm Tĩnh Lam mở to đôi mắt đỏ quạch, mái tóc rối bù và khuôn mặt lộ nét cười mừng rỡ.

- “Không, tôi cũng vừa mới tỉnh!”. Kỉ Hoa Ninh nghiêng nghiêng đầu về phía cậu: “Cám ơn Tiểu Lam đã đến cứu tôi!”. Khuôn mặt bừng đỏ tỏ rõ sự biết ơn, Lâm Tĩnh Lam có chút gì đó bối rối vội ngoảnh nhìn chỗ khác:

- “So với những gì em đã giúp tôi lúc nhỏ thì điều này thấm vào đâu?”.

- “Lúc nhỏ cậu vẫn thường bị tôi bắt nạt”. Kỉ Hoa Ninh tiếp lời, cả hai người đều bật cười.

- “Vậy là hòa nhé, được không?”, Lâm Tĩnh Lam cúi đầu chân thành nói: “Đều là do tôi sai!”.

Kỉ Hoa Ninh cũng dẩu miệng: “Thời gi­an qua, chúng ta đã không tốt sao?”. Cậu biết ngay là cô ấy không dễ dàng gì cho qua. Thôi rồi! Mà là đàn ông cũng nên rộng lượng mới phải, huống hồ cậu đã sớm bị cô ấy nắm trong tay, chuyện thắng cuộc chắc sẽ chẳng bao giờ xảy ra?

Kỉ Hoa Ninh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày mà nhảy dựng cả lên, những vết thương ngoài da phần lớn đều do đá sỏi gây nên, tuy nhìn vào khiến người ta phải xót xa nhưng cũng rất nhanh chóng hồi phục. Chris và Aman­da đều đến thăm và khuyên nhủ cô nên nghỉ ngơi vài ngày. Cô không ngờ Aman­da cũng đến, khi mở cửa đã vô cùng ngạc nhiên. Từ ngày đích thân đưa Aman­da về và vô tình biết được tình hình thực sự của gia đình cô ấy, có phải đã được cô ấy xem như người nhà rồi không? Kỉ Hoa Ninh cũng không biết cuối cùng đây là phúc hay là họa nữa?

Lâm Tĩnh Lam sắp tốt nghiệp nên không phải đến trường nữa, cậu tận dụng thời gi­an nghỉ của bệnh nhân và đưa Hoa Ninh đi dạo. Khi ra khỏi phòng, cả hai bọn họ đều bật cười, không hẹn mà gặp, cả hai đều chọn mặc áo xanh lam ngoài áo trắng, mát mẻ như gió biển thổi đến vờn trên khuôn mặt. Cứ ăn mặc thế đi ngoài đường, người khác không cho rằng đó là áo tình nhân mới là lạ! Lâm Tĩnh Lam thấy Kỉ Hoa Ninh có gì đó ngại ngùng bèn do dự nói: “Hay để tôi đổi áo khác?”. Hoa Ninh thấy vậy giữ tay cậu: “Không cần đâu, như thế này rất đẹp rồi!”. Hai người mặc áo tình nhân vừa đi đến đầu đường, quả nhiên có chuyện xảy ra, trước tòa nhà bách hóa, không biết đang tiến hành hoạt động gì mà có rất nhiều người hớn hở vây quanh. Người dẫn chương trình cầm mi­cro đang đứng trên bục cao đưa mắt tia thấy đôi nam thanh nữ tú vội vã nói rất khoa trương: “Anh chàng đẹp trai và bạn gái bên đó có muốn tham gia hoạt động của chúng tôi? Giải thưởng sẽ là đôi vé máy bay khứ hồi dành cho hai người đến du lịch Hải Nam!”.

Kỉ Hoa Ninh biết Lâm Tĩnh Lam đang quay lại mỉm cười, không đáng tham gia hoạt động này. Đang định lôi cậu đi, nhưng thấy Lâm Tĩnh Lam đang ngẩng đầu, mắt chăm chú đọc bảng quảng cáo: “Cuộc thi lớn về sự thấu hiểu lẫn nhau của các cặp – Các bạn có đúng là một đôi hay không?” Người dẫn chương trình thấy họ đã đứng lại bèn giải thích cho bọn họ và người qua đường: “Hoạt động này do một doanh nhân tài trợ, vì ngày lễ tình nhân đã gần đến nên tổ chức cuộc thi này. Cuộc thi hoàn toàn công khai, công bằng, trò chơi này lựa chọn người tham gia ngay tại hiện trường nhằm làm không khí của nơi đó trở nên náo nhiệt, các bạn chính là một đôi được chọn!”.

- “Cậu muốn chơi không?”, Kỉ Hoa Ninh quay đầu lại, thấy Tiểu Lam có vẻ rất hứng thú với nội dung quảng cáo đó.

- “Chơi thử đi, không biết chừng còn được đi du lịch!”.

Hai người theo sự chỉ dẫn đã bước lên khán đài, đúng là một sự phối hợp vô cùng đẹp, đã thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người xung quanh. Người dẫn chương trình lại chọn ngẫu nhiên trong đám đông thêm năm cặp nữa, mỗi người cầm một chiếc bảng, chủ đề do người dẫn chương trình đưa ra, nếu hai người trong một đôi có cùng đáp án cho mỗi chủ đề sẽ giành được điểm. Tổng cộng có mười chủ đề, đôi nào có được số điểm cao nhất sẽ giành thắng lợi.

Họ bốc thăm vào đôi thứ tư, mấy đôi trước có chút hiểu nhầm, trong mười vấn đề họ đoán trúng được năm sáu lần. Ngoài ra còn một câu hỏi không trả lời được hoàn thiện khiến mọi người nghi ngờ không biết có phải họ đang “mò kim đáy bể” hay không? Đến lượt Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam thì vấn đề đã thay đổi.

- “Xin hỏi đối phương thích màu gì, đồng thời viết lên màu sắc mà bản thân bạn thích?”.

Kỉ Hoa Ninh: trắng, hồng.

Lâm Tĩnh Lam: hồng, trắng

- “Xin hỏi: địa điểm của lần hẹn hò đầu tiên?”.

Câu này hơi khó một chút, Kỉ Hoa Ninh nhớ lại nụ hôn trong cái ngày mưa gió đó, mặt bỗng tự nhiên nóng bừng. Cô vội vàng viết: “Ở nhà anh ấy!”.

Người dẫn chương trình đọc bảng của Lâm Tĩnh Lam: “Trong phòng khách nhà tôi!”. Mọi người đều ồ lên cười, câu này đoán đúng rồi.

- “Bạn gái đoán đối phương thích nhất bộ phận nào trên cơ thể mình? Bạn trai hãy đưa ra đáp án?”.

Chủ đề vừa đưa ra, phía dưới khán đài bật lên những tiếng cười khúc khích. Kỉ Hoa Ninh nghĩ một lúc rồi viết: “Đôi mắt”. Đáp án của Lâm Tĩnh Lam cũng là “Đôi mắt”.

- “Nếu được đi du lịch, các bạn hy vọng là sẽ được đi đâu?”.

Kỉ Hoa Ninh: “Hải Nam”; Lâm Tĩnh Lam: “Hải Nam”.

Ở bên dưới lại rộ lên tiếng cười, chủ nhân của giải thưởng ngày hôm nay đã quá rõ ràng. Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam ngẩng đầu nhìn nhau bật cười, nụ cười như tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Trong đám đông ngàn vạn người, thế giới như chỉ tồn tại hai người và họ còn gửi cho nhau những nụ cười từ khóe môi. Đến tận khi người dẫn chương trình đưa ra chủ đề tiếp theo, ánh mắt qua lại giữa họ mới tạm thời ngừng lại.

Kỉ Hoa Ninh cảm thấy tim mình đập rộn ràng, từ khi hai người họ dùng thân phận tình nhân để tham gia chương trình này, cô đã dần dần nghĩ rằng cậu ấy chính là bạn trai của mình, tất cả đều rất hợp lý. Các cặp tình nhân khác cũng có thể trả lời đúng đáp án trong phần hiểu biết về đối phương và tất nhiên phần này họ thi cũng rất tốt. Cô bỗng nhiên cảm thấy, liệu có phải khi đặt một người vào một vị trí đã định, họ mãi mãi chỉ có thể ở thân phận đó?

Trong lòng cô, Lâm Tĩnh Lam từ trước đến giờ từng là “em gái”, là em trai và là đối tượng mà cô từng “ức hiếp”, đồng thời cũng là người thân thiết cùng chia sẻ mỗi khi cô buồn đau. Thời niên thiếu đã đi xa mà hiện tại cậu ta đã và đang dần dần trở thành một chàng trai ưu tú khiến người đối diện không dám nhìn trực diện. Trong thời điểm này, cô đã sớm trao cho cậu ấy một “thân phận”, một thân phận mà có lẽ từ đây về sau không có lần thứ hai. Kỳ thực trong con mắt của người ngoài thì hai người bọn họ đều rất có “khả năng”, điều đó còn bao hàm cả việc họ có thể phối hợp thành một đôi tình nhân.

Cuối cùng mười câu hỏi họ trả lời đúng tám câu và giành được phần thưởng là cặp vé máy bay đi du lịch. Lâm Tĩnh Lam tỏ ra rất phấn khởi, khi người dẫn chương trình đang ca ngợi và đăng ký ngày cho họ thì cậu vẫn tủm tỉm cười để lộ cả má lúm đồng tiền sâu hoắm. Kỉ Hoa Ninh trái lại có đôi chút xấu hổ: Tiểu Lam sao mà rạng rỡ vậy, mình đứng cạnh cậu ấy liệu có già hơn không?

Trên đường về, Lâm Tĩnh Lam phát hiện Kỉ Hoa Ninh có chút gì đó buồn buồn liền vội vàng hỏi nguyên nhân vì sao. Cô trả lời:

- “Lúc nãy mọi người đều không thấy rằng tôi già hơn cậu rất nhiều, sao lại có thể là một đôi được? Đó đều là do quần áo tình nhân nên mọi người mới cho là thật!”

Lâm Tĩnh Lam nghe xong không nói lời nào, chỉ cúi đầu bước đi. Kỉ Hoa Ninh nhớ lại câu nói lúc nãy, lòng nhủ rằng có lẽ cậu ấy sẽ hiểu nhầm nhưng lại không biết giải thích thế nào chỉ rảo bước theo sau. Một lúc lâu sau đó, Lâm Tĩnh Lam mới cất tiếng:

- “Cho dù mặc bất kỳ loại y phục nào thì em vẫn là em và tôi vẫn cứ là tôi. Tôi chỉ biết rằng, trong ký ức của mỗi người đều có sự tồn tại của người kia và không ai có thể thay thế được. Vì với tất cả những chuyện đã qua chỉ có chúng ta là người biết rõ hơn ai hết”.

Kỉ Hoa Ninh biết câu nói của Tĩnh Lam có vẻ rất đơn giản nhưng thực chất nó lại tràn đầy ý nghĩa. Nếu như cô nhỏ hơn một chút, tức là cô ít tuổi hơn cậu ấy, chỉ cần cô vẫn là cô thì cậu ấy vẫn yêu cô. Nếu như cô là một người con gái hoàn toàn khác, cho dù vẫn trẻ trung nhưng điều ấy lại chẳng có ý nghĩa gì! Họ đều biết, chỉ có những trải nghiệm cùng nhau trong nhiều năm mới có thể tạo nên kết quả. Và cô bỗng nhiên hiểu rằng, tuổi trẻ không thể đơn giản đánh đồng với sự ấu trĩ, kinh nghiệm chính là những trải nghiệm trong cuộc sống mang lại cho mỗi con người, cho nên cũng có khi lớn hơn có lẽ cũng là thích hợp, chẳng phải sao?

Kỉ Hoa Ninh nhận được cú điện thoại nói rằng, ở nhà đang có việc gấp mong cô về ngay, trong lúc hoang mang, việc cô nghĩ đến đầu tiên là gọi Tiểu Lam cùng đi, nhưng không hiểu tại sao lại không thể gọi được cho cậu ấy. Vội vã lao đến nhà họ Lâm, Lâm Đồng Hạ nhìn cô với con mắt khinh miệt nói: “Tĩnh Lam đã ra nước ngoài rồi, lẽ nào cô lại không biết?”; Lâm Vũ Hiên cũng lạnh lùng cười nói: “Cô vẫn cho rằng quan hệ của hai đứa rất tốt. Từ tuần trước, nó đã sang Anh rồi!”. Tiểu Lam đã đi rồi, cậu ấy đã rời xa cô! Hóa ra trên thế gi­an này chẳng có ai có thể đối xử tốt với cô như cậu ấy, chẳng có lý do gì để trao đi mà không cần báo đáp. Thế nhưng cậu ấy đã không còn ở nhà nữa… Kỉ Hoa Ninh dời khỏi nhà họ Lâm, lúc này cô chỉ cảm thấy ánh mặt trời soi xuống bỏng rát, toàn thân thấm đẫm mồ hôi. Đột nhiên, cô cảm thấy trời đất chao đảo….

Màn đêm vẫn đơn chiếc, tỉnh lại sau cơn ác mộng, toàn thân Kỉ Hoa Ninh thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô ôm chặt chiếc gối, co ro người ngủ, hài lòng vì đó chỉ là một cơn ác mộng. Cô thở sâu, thật tốt vì đó chỉ là một giấc mơ, không phải là thật, không phải là thật…

Càng nghĩ như vậy, cô càng khó ngủ lại. Với tâm trạng bất an, cô muốn chứng minh sự thật. Nghĩ cũng thật buồn cười, một cô gái hơn hai mươi tuổi, ôm chặt chiếc gối đứng ngoài cửa phòng Lâm Tĩnh Lam, gõ cửa cũng không đành mà bỏ đi cũng không đành. Sau mấy phút ngập ngừng, cuối cùng cô cũng gõ cửa, Lâm Tĩnh Lam đang mơ màng ngủ nên tỉnh rất nhanh:

- “Hoa Ninh? Sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?”.

Tốt quá, Tiểu Lam vẫn ở đó, rõ ràng là Tiểu Lam mà cô biết trước đây. Hoa Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy cọng tóc của cậu đâm lên lởm chởm, cô chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cậu. Hoa Ninh tự kìm nén suy nghĩ nổi loạn của mình và nói:

- “Tôi, tôi gặp ác mộng, không ngủ được…”.

Lâm Tĩnh Lam hiểu ngay, cô ấy vốn mắc bệnh sợ bóng tối. Cậu kéo cô vào phòng mình:

- “Vậy em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sàn nhé!”.

Kỉ Hoa Ninh lắc đầu: “Để tôi ngủ trên sàn cho…”.

Lâm Tĩnh Lam vừa cầm chiếc ga đệm vừa nói rất dứt khoát: “Bây giờ không phải lúc tranh cãi, mau đi ngủ đi…”.

Kỉ Hoa Ninh im lặng ôm gối của mình chui vào chiếc chăn ấm áp của Tiểu Lam. Ôi! Ấm quá, vẫn còn hương của Tiểu Lam, cái mùi hương khiến người ta yên lòng. Lâm Tĩnh Lam không ngủ ngay được, cậu đang nghĩ bề ngoài Kỉ Hoa Ninh là một cô gái kiên cường, học lực ưu tú và thành công trong sự nghiệp, mọi thành tích đều rất nổi bật, ai cũng cho rằng cô là người có sẵn thiên bẩm và không có gì là không làm được. Nhưng có một góc khuất mà mọi người không thể thấy được đó là cô hoàn toàn là một cô gái nhỏ, sợ bóng tối, sợ bị mất đi tất cả những gì mà cô quan tâm. Vậy cậu… có được tính không? Chỉ cần với cô, cậu là một người đặc biệt, cho dù cô chỉ dựa dẫm mình cậu thì cũng đủ rồi!

Trong phòng có hai người nên càng trở nên ấm cúng, sau khi bình tĩnh lại, Hoa Ninh dần yên lòng chìm vào giấc mộng.

Ngày nghỉ Kỉ Hoa Ninh ngồi xem tin tức, ở nước ngoài xảy ra động đất, trong khoảnh khắc đã cướp đi sinh mạng của hơn trăm con người, thảm họa nhân loại thật xót xa. Về mặt tình cảm cô rất mềm yếu, khi xem đến danh sách những người bị mất tích, cô đã rớt nước mắt vì không cầm lòng được. Trên thế gi­an này điều đau khổ nhất chính là những giờ khắc đáng trân trọng lại không có cơ hội lần thứ hai. Không hiểu làm sao, cô bỗng nghĩ đến Tiểu Lam, chợt xao lòng, cảm giác ấm áp đan xen lẫn cay đắng. Có lẽ cô đã từng cho rằng bản thân mình không thể thừa nhận chính mình, bởi cô rất sợ hãi. Nhưng trong giây phút này đây, cô đột nhiên muốn nghĩ cách để giữ lại giờ khắc đáng trân trọng này.

Hôm nay, khi về nhà, Lâm Tĩnh Lam cảm thấy Kỉ Hoa Ninh đặc biệt nhiệt tình, không những làm rất nhiều những món ăn cậu ưa thích mà liên tay tiếp thức ăn khiến cậu tuy có cảm giác được nuông chiều nhưng cũng không tránh khỏi giật mình. Nếu những lúc bình thường, khi nhờ cô lấy thêm cơm cô đều nói:

- “Tôi đã nấu cơm rất vất vả rồi, cậu không tự lấy được sao? Cái đồ sâu cơm!”.

- “Hoa Ninh, hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt?”, cậu cẩn thận dò hỏi.

Hoa Ninh cúi đầu: “Đâu có, hôm nay xem tin tức, chỉ nghĩ muốn trân trọng hiện tại thôi!”.

Lâm Tĩnh Lam đỡ lấy bát cơm, không nói gì, Hoa Ninh lại tiếp:

- “Tiểu Lam, nếu… nếu một ngày nào đó tôi không còn ở đây nữa, cậu nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình tốt nhé!”.

Lâm Tĩnh Lam buông đũa “rầm” một cái, mặt trở nên nghiêm túc:

- “Nói gì cơ, trân trọng hiện tại thì trân trọng hiện tại, không có chuyện gì để nói nữa hay sao? Em ở đây, tôi cũng ở đây, hiện tại chúng ta rất tốt, về sau này càng tốt hơn, không phải sao?”.

Sự kiên định của cậu đã xua tan những lo lắng phiền não nơi cô. Cô nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cậu:

- “Chỉ là tôi nghĩ, về cơ bản cậu không có năng lực tự chăm sóc bản thân, nhỡ tôi đi công tác ở đâu đó, cậu lại không có tiền chẳng phải là sẽ chết đói hay sao? Nói thì buồn cười, chứ đường đường là một thiên tài nhưng đến cơm rang trứng cũng không biết làm mà!”.

Lâm Tĩnh Lam nghe cô nói ngại đến đỏ lựng cả mặt, vội vàng chống chế:

- “Không biết làm có gì là lạ? Cái này… cái này khó hơn thí nghiệm sao? Nếu tôi quyết tâm học, nhất định tôi sẽ biết làm!”.

- “Không cần đâu”, Kỉ Hoa Ninh mỉm cười với vẻ thán phục: “Có tôi chăm sóc làm sao để cậu nhịn đói chịu khổ được!”.

Hình như cô thừa nhận một điều gì đó, cậu không muốn ăn nữa, nhưng với những gì cô ấy vừa nói cũng đủ khiến cậu vui mừng, trân trọng hiện tại, vì hiện tại có cô ở đó.

Kỉ Hoa Ninh hiểu rằng mình không thể thiếu Lâm Tĩnh Lam, cũng như sau khi Jack có việc trở về nước, Nisha cũng ý thức được hơn về điều này. Sáng sớm ngày hôm đó, Nisha đi siêu thị mua đồ, khi ra đến cửa tự nhiên bụng đau quằn quại, chỉ chút xíu là không thể đứng vững, đau đến toát cả mồ hôi hột. Khi Jack không ở bên cạnh, lại sống nơi đất khách quê người không ai thân thích, trong giờ phút đó, cô mới biết rằng mình đã dựa vào anh ấy rất nhiều. Cô chỉ vội vàng gọi điện cho Kỉ Hoa Ninh:

- “Bạn thân mến ơi, mình cảm thấy rất khó chịu, cậu có thể đến giúp mình được không, mình đang ở…”.

Khi Kỉ Hoa Ninh đến nơi, trông thấy bên cạnh cô ấy có vài người đàn ông Trung Quốc, hình như là bác sĩ qua đường.

- “Đau chỗ này phải không? Còn ở đây thì sao? Ấn thế này có đau không?”.

Kỉ Hoa Ninh vội đến bên cạnh, hỏi:

- “Có cần gọi xe cứu thương không?”.

Người đàn ông đó đang quan sát tình hình của Nisha nên không ngẩng đầu nhìn lên:

- “Có lẽ là viêm ruột thừa cấp, bệnh viện của chúng tôi cũng gần đây, thật may là tôi cũng đang trên đường đến cơ quan sẽ đưa các bạn đi cùng luôn nhé!”.

Anh ta đứng lên đối diện với Kỉ Hoa Ninh, dung mạo anh giống hệt người thanh niên mặc áo sơ mi xanh hôm nào. Cô kinh ngạc thốt lên:

- “Thì ra là…”.

- “Sao cơ?”.

Mạnh Thiên Phàm không hề có ấn tượng gì với cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình, nhưng Kỉ Hoa Ninh lại có ấn tượng sâu sắc với anh, anh chính là người đàn ông đen đủi hiếm gặp nhất, là người có bạn gái bỏ theo người đàn ông khác, lại còn bị nói móc nơi công cộng thật là thảm hại. Thôi rồi! Vì không muốn động vào vết thương của người khác nên cô vội vàng lắc đầu:

- “Không phải, tôi nhầm người!”.

Mạnh Thiên Phàm và Kỉ Hoa Ninh cùng dìu Nisha đến bệnh viện, vì việc sắp xếp kiểm tra phải thật nhanh và không được kéo dài nên chỉ một loáng sau Mạnh Thiên Phàm đã thay xong quần áo bác sĩ và xuất hiện trở lại, Kỉ Hoa Ninh không thể không thừa nhận rằng chức vụ khiến cho khí chất của con người ta tăng thêm bội phần. Vốn dĩ ấn tượng anh để lại nơi cô chẳng qua là một người đàn ông thất tình đáng thương, có tính cách hòa nhã và tốt bụng. Khi anh ta khoác lên người bộ quần áo blouse trắng, anh đã biến thành một bác sĩ nho nhã và thận trọng, khiến cô khó có thể chắp nối hình ảnh của hai lần gặp mặt lại được.

- “Cộng sự, ở đây có một bệnh nhân cần được khám gấp, tôi đoán là phải phẫu thuật ngay!”. Anh ta đẩy cửa phòng khám, vừa bước vào vừa nói. Từ bên trong vọng ra một giọng nói vô cùng quen thuộc với Kỉ Hoa Ninh:

- “Để họ vào đã!”.

Kỉ Hoa Ninh nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là Gi­ang Viễn Ảnh. Cô nghĩ sao thật là khéo, rõ thật là sao lại vào bệnh việc của anh ta kia chứ? Cô không muốn gặp mặt anh, nhưng không thể để mặc Nisha, xem chừng cô ấy đau rất dữ dội. Cô cắn răng dìu Nisha vào trong, quả nhiên Gi­ang Viễn Ảnh nhìn thấy cô liền ngẩn ra: “Tiểu Ninh?”.

Kỉ Hoa Ninh dừng lại và nói: “Là bạn em, cô ấy đang rất đau bụng, phiền anh khám cho cô ấy một chút!”.

Mạnh Thiên Phàm đoán ra ngay được tình thế, “Thì ra hai người bọn họ quen biết nhau sao? Thật khéo làm sao. Bạn của Gi­ang Viễn Ảnh cũng chính là bạn của mình, xem ra vô hình trung mình đã giúp một người bạn!”. Chỉ cần thoáng nhìn qua anh chàng này là biết ngay anh ấy là type người đặc biệt đường hoàng và rộng lượng.

Gi­ang Viễn Ảnh sau khi xem ảnh chụp X-​quang đã chẩn bệnh cho Nisha: “Chính xác là viêm ruột thừa cấp, phải phẫu thuật luôn!”.

Kỉ Hoa Ninh làm xong thủ tục, sau khi tiễn Gi­ang Viễn Ảnh và Nisha đã vào phòng phẫu thuật của khoa ngoại, cô mới tìm một chiếc ghế để ngồi. Mạnh Thiên Phàm đến bên cạnh nói:

- “Bạn của Viễn Ảnh, xin lỗi, tôi vẫn chưa biết quý danh của cô là gì?”.

Cô giơ tay ra: “Tôi tên là Kỉ Hoa Ninh, rất hân hạnh được làm quen!”.

- “Tôi là Mạnh Thiên Phàm, gọi là Thiên Phàm cũng được!”. Anh ta cười rạng rỡ, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp và để lại những ấn tượng tốt đẹp: “Xem ra cô và Viễn Ảnh rất thân quen đúng không?”.

Kỉ Hoa Ninh ngừng ngay ấn tượng tốt đẹp về anh ta, người đàn ông này đúng là lắm chuyện! “Cũng tốt, là bạn học cũ mà!”.

- “A, bạn học cũ, bạn học cũ”, Mạnh Thiên Phàm đột nhiên nhớ ra vội vàng hỏi thêm một câu: “Bạn học thời cấp ba đúng không?”.

- “Gì cơ, à đúng!”, Kỉ Hoa Ninh không muốn giải thích nhiều với anh ta làm gì đành ậm ừ cho qua.

Quan hệ giữa Gi­ang Viễn Ảnh và Mạnh Thiên Phàm rất tốt, về công việc họ là những đồng sự nhưng ngoài ra còn là bạn bè nữa. Anh ta nhớ rằng Gi­ang Viễn Ảnh đã từng kể về mối tình đầu khó quên thời cấp ba. Đặc biệt là trong một lần cùng uống rượu, Gi­ang Viễn Ảnh còn nói rất nhiều và luôn thắc mắc tại sao sau khi tốt nghiệp cấp ba cô gái đó lại đi Anh… Người bệnh lúc nãy hình như là một người Anh?

- “Trước đây cô đã từng qua Anh đúng không?”.

- “Sao anh lại hỏi như vậy?”, Kỉ Hoa Ninh rất cảnh giác.

- “À, người bệnh lúc nãy ấy mà, cô nói là bạn cô, thế cô ấy không phải là người nước Anh à?”.

- “Ở Trung Quốc không thể quen hay sao?”. Trong lòng Mạnh Thiên Phàm nghĩ, cô ấy thật sắc sảo, nhưng một lúc sau cô ấy cười và nói tiếp: “Nhưng, chúng tôi thực sự đã quen nhau ở Anh, cô ấy và tôi là bạn thời đại học!”.

Trong lòng Mạnh Thiên Phàm đã chắc chắn cô gái trước mắt mình chính là mối tình đầu của Gi­ang Viễn Ảnh, không thể sai được. “Viễn Ảnh làm việc ở đây đã gần hai năm rồi. Khi anh ta vừa đến đây, mọi người đều nói anh ấy có hậu phương rất vững chắc nên lãnh đạo mới quan tâm đến anh ấy như vậy. Một con người ưu tú như thế đi đến đâu chẳng gặp những người ganh ghét, điều đấy khiến người ngoài trông vào cũng thấy không may. Sau khi anh ấy vào phòng khám của chúng tôi, tôi mới phát hiện ra anh chàng này cũng không phải tay thường, tinh thông nghiệp vụ và cũng rất khiêm tốn, quan hệ giữa bọn tôi ngày càng trở nên khăng khít”.

Kỉ Hoa Ninh không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói chuyện về Gi­ang Viễn Ảnh với mình, nhưng lúc ấy Thiên Phàm có việc bị gọi đi nên câu chuyện cũng không tiếp tục được nữa. Sau đó, cuộc phẫu thuật của Nisha cũng kết thúc tốt đẹp, cần nằm viện theo dõi thêm vài ngày. Kỉ Hoa Ninh chủ động đề nghị: “Vậy bây giờ em đi làm thủ tục nhập viện nhé!”

Gi­ang Viễn Ảnh nhìn đồng hồ: “Đi ăn trưa đã nhé, để anh mời em!”.

Cô quay đầu liếc nhìn Nisha, Nisha đang nở nụ cười với cô. Kỉ Hoa Ninh gật đầu: “Cũng được!”.

Gi­ang Viễn Ảnh vội vàng chạy đi làm một số việc thay cô còn Kỉ Hoa Ninh ở đó và không tránh khỏi những suy nghĩ nhận định về anh: So với Mạnh Thiên Phàm, khi mặc bộ đồng phục trông anh càng hào hoa, thanh lịch, có vẻ thiếu đi một chút hòa khí nhưng lại có thừa sự thanh cao, so với thời thiếu niên thì có vẻ bình dị và gần gũi hơn rất nhiều. Khi đó anh giống như một hoàng tử cao ngạo còn bây giờ anh lại giống một hiệp sĩ ẩn dật trên gi­ang hồ, trưởng thành, phong độ và cũng không tránh khỏi những thăng trầm trong cuộc sống.

- “Khi ở nước Anh em sống tốt chứ?”, khi xếp hàng thanh toán, Gi­ang Viễn Ảnh đột nhiên hỏi vậy.

Kỉ Hoa Ninh ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình. Đôi đồng tử đen nhánh của anh sâu thăm thẳm, làn môi mềm mại của anh đã từng thốt lên câu tỏ tình, đã từng hôn lên má cô nóng bỏng… cô cố gắng để định thần, không để cho bản thân cuốn theo những ký ức: “Cũng không tồi, bạn bè rất quan tâm đến em… người bạn bị ốm lần này cũng vậy!”.

- “Tại sao em lại nghĩ đến… nghĩ đến việc ra nước ngoài du học?”. Vấn đề từng chút, từng bước một đi dần vào cốt lõi.

- “Chính là muốn thay đổi môi trường, rời xa thành phố này để đến với một thế giới rộng lớn hơn!”.

Hình như Gi­ang Viễn Ảnh bật lên một tiếng “ồ” và khi giấy tờ làm xong anh đã mang đến trao tận tay Kỉ Hoa Ninh, lúc những ngón tay ấm nồng chạm vào nhau, trong khoảnh khắc ký ức của Kỉ Hoa Ninh có chút dao động.

- “Không có việc gì nữa, em đi trước đây, chiều còn phải đi làm!”.

- “Tiểu Ninh!”, Gi­ang Viễn Ảnh gọi cô lại, cô cảm thấy ánh mắt của anh như tia X – quang đang xuyên thẳng đến: “Năm đó, anh đã sai rồi!”.

Kỉ Hoa Ninh cảm thấy sợi dây lòng như bật lên rộn rã. Không phải cô chưa từng nghĩ rồi sẽ có một ngày thế này, chỉ là không nghĩ rằng mình lại phản ứng như vậy – hình như sợ rằng điều này sẽ xảy đến và kết quả đã thành hiện thực. Nói về năm đó, năm đó đã qua rồi, nếu như chẳng phải là sự day dứt thì đó chính là sự bù đắp.

- “Tất cả đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa!”.

Và cô ấy đã không quay đầu lại.

Một phòng riêng trong nhà hàng Nhật Bản, Gi­ang Viễn Ảnh đang ngồi lặng lẽ bên mẹ, chiếc áo vest màu tro treo ngay ngắn trên móc áo. Năm giờ bốn lăm phút, cánh cửa nhẹ nhàng bật mở, hai người phụ nữ đang đang rảo bước vào phòng, sau đó chầm chậm ngồi xuống, dáng dấp thật tao nhã.

Hôm nay anh ngồi đây để thực hiện lời nói nhiều năm trước của người mẹ. Anh đã trở thành một nhân vật mới đầy ưu tú, có năng lực học tập, chỉ là còn thiếu kinh nghiệm và sự đề bạt cất nhắc. Người con gái ngồi đối diện, nghe đâu là thiên kim của một vị viện trưởng nọ. Cô thật thanh thoát với mái đầu cúi nhẹ, còn Gi­ang Viễn Ảnh lúc này chẳng có tâm trí đâu để gặp mặt đối tượng.

Hai bà mẹ đang sôi nổi hàn huyên to nhỏ còn hai người trẻ tuổi chỉ ngồi cúi đầu mà chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người nói: “Đây là Gi­ang Viễn Ảnh con tôi, hiện nay đang làm ở khoa ngoại của bệnh viện X. Thanh niên vừa mới ra trường nên chưa hiểu điều gì, mong được sự quan tâm giúp đỡ!”.

Cô gái cảm thấy cái tên này có gì đó quen quen và cuối cùng không thể kìm được nữa, cô ngẩng đầu lên. Vừa nhìn, cô đột nhiên kêu lên nho nhỏ: “Là anh ư?”.

Gi­ang Viễn Ảnh cuối cùng cũng nhìn rõ mặt đối phương, đó là một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, quý phái và mái tóc màu cà phê. Anh chợt nhớ lại lần đi công tác tại thành phố B, vì phục vụ của khách sạn có sự nhầm lẫn đã trao hai chìa khóa của cùng một phòng cho khách nên đã dẫn đến cuộc gặp gỡ tình cờ, một cuộc tranh chấp; lần hiểu lầm và lần gặp ngỡ tình cờ đó thú vị nhưng không để lại nhiều ấn tượng. Anh vẫn nhớ cô gái này vì cô ấy rất kiêu ngạo.

Nào ngờ cô gái này chính là Mẫn Lạc Lạc, trong khoảnh khắc tâm hồn cô có sự buồn vui lẫn lộn, cô hận rằng không thể thay đổi cảm tính trong vài phút ngắn ngủi. Lần gặp gỡ đầu tiên đó cô đã nói những lời không hay với anh, song anh ta không mảy may công kích lại mà còn lặng lẽ bỏ qua khiến cô cho rằng anh cũng giả vờ độ lượng như những người con trai khác. Nhưng sau tối hôm đó, khi cô ngẫm lại những lời anh nói, trớ trêu thay trong đó có chứa đựng đôi chút sự châm biếm, lúc đó cô mới biết rằng con người ấy tuy thâm trầm không biểu lộ thái độ nhưng thực chất là rất phong độ, trong tư tưởng cô tự nhiên cũng có gì đó thay đổi.

Cô chỉ biết rằng anh là bác sĩ đến tham dự một hội thảo khoa học, thậm chí anh làm việc ở bệnh viện nào cũng chẳng biết, sự kiêu ngạo không để cô hạ mình bắt chuyện với bất cứ người nào. Cô chờ đợi, có lẽ anh sẽ nhớ cô và có lẽ sau lần này cô có thể đến nơi anh làm việc… cho dù là như thế nào, cô nhất định khiến anh phải là người buông tay đầu hàng trước.

Đây chính là lần đầu tiên cô để tâm đến một người con trai, tuy nhiên cũng vô cùng mông lung. Thực chất cô không hề tự nguyện trong lần xem mặt này, chỉ là do mẹ ép uổng quá mà cô đành phải đến đây. Không ngờ người con trai đó lại đang ngồi đối diện với cô, liệu có phải ông trời đang đem đến cho người ta cơ hội? Liệu anh có cảm thấy là họ rất có duyên và nhất định anh không thể quên cô? Thật khó để cô kìm chế những gi­ai điệu đang nhảy nhót trong lòng.

Suy đi tính lại thì đây chính là điềm báo về sự bắt đầu của một mối tình.

Không khí trong lần xem mặt này có thể biến đổi từ tối sang sáng đều là nhờ sự tích cực của Mẫn Lạc Lạc. Cách ứng xử của mọi người cũng sớm đi vào quỹ đạo, hai người một hỏi một đáp như thế cũng có thể coi là hòa thuận. Nhưng cuối cùng khi nói về thời học trung học cả hai mới phát hiện ra họ còn là bạn học cùng trường. Mẫn Lạc Lạc đột nhiên chỉ vào Gi­ang Viễn Ảnh và nói: “Thì ra anh chính là Gi­ang Viễn Ảnh!”.

Gi­ang Viễn Ảnh thấy đột nhiên cô nói như vậy nên rất ngỡ ngàng còn Mẫn Lạc Lạc cuối cùng cũng biết tại sao khi nghe tên anh lại cảm thấy quen đến thế: Anh chính là người bạn trai năm nào của Kỉ Hoa Ninh mà Na Na đã từng nhắc đến! Câu chuyện của họ cũng chính do Lạc Lạc nói với Na Na. Nhưng lúc đó cô là đàn chị học lớp trên, nên tên của anh cũng không chú ý lắm.

Mẫn Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy đây chính là trò đùa của số phận. Xoay hết một vòng càn khôn, cuối cùng người con trai làm cho lòng cô xao động lại chính là cậu em đã từng nghe tiếng học cùng trường thời trung học. Thế gi­an này nhiều khi cũng thật nhỏ bé, hai con người vốn chẳng có chút quan hệ gì có khi lại kết hợp cùng nhau.

Thế nhưng khi mới bắt đầu, ai có thể nghĩ đến điều này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.