Tình Muộn

Chương 9: Chương 9: Tình yêu không biên giới




Tình yêu trôi qua giống như vết thương kín miệng theo thời gi­an. Nếu như bong vẩy quá sớm thì sẽ nhìn thấy cả da thịt non bên trong, rất dễ gây chảy máu. Song, theo thời gi­an tự chúng sẽ tróc ra, tạo nên lớp da thịt hoàn toàn mới.

Chris đi vào khuôn viên của trường, khuôn mặt hào hoa tôn thêm vẻ đẹp cường tráng của anh làm cho các cô gái ngẩn ngơ, ngắm nhìn.

Cuối cùng, hai cô gái mạnh dạn đến trước mặt anh.

- “Này, cậu cho mình hỏi, đến viện Vật lý đi đường nào?”.

Chris nhiệt tình chỉ đường cho họ, một trong hai cô gái bỗng đỏ mặt nói: “Cảm ơn cậu, bọn mình có thể kết bạn với nhau được không?”

- “Ồ, được chứ! Mình rất vui được làm quen với các bạn”. Chris hơi khom người xuống, nở nụ cười mê hoặc.

- “Á à!”. Phía sau lưng anh có tiếng nói cất lên, không cần phải suy nghĩ cũng biết đó là ai. Hai cô gái nhìn người phía sau anh vội vàng bước đi. Kỉ Hoa Ninh chạy lại bên cạnh anh.

- “Chris của chúng ta tới nơi nào cũng thật đào hoa nhỉ”.

- “Giúp đỡ phụ nữ là việc mình nên làm ấy mà”.

Chris giống như hiệp sĩ chân chính nước Anh, lịch lãm đáp lại.

- Chẳng qua có người thích dọa người khác, vừa rồi làm cho hai cô bé xinh đẹp sợ hãi mà bỏ chạy mất tiêu.

Câu nói của anh như châm chọc Kỉ Hoa Ninh, mỗi ngày được đối đầu với “tay chơi” này cô luôn có hứng thú cười đùa, tinh nghịch.

Hai người sát vai cùng bước vào lớp học, đột nhiên Kỉ Hoa Ninh cảm thấy như có nhiều ánh mắt sắc lạnh, không khí thật căng thẳng. Cô và Chris ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ bắt gặp một người bạn học Trung Quốc đi ngang qua.

- “Quee­nie, thật uổng công bình thường thầy giáo hay biểu dương bạn, vậy mà bạn đã làm một việc thật mất mặt”.

Bỗng dưng tai họa ở đâu vô tình trút xuống đầu cô. Nhưng Kỉ Hoa Ninh vẫn giữ bình tĩnh, khuôn mặt không hề biến sắc.

- “Mary, mặt của tôi vẫn còn ở đây”. Cô lấy tay chỉ vào mặt mình: “Tôi không nhớ là mình đã nói rằng mình không cần nó nữa”.

Nghe đến đây, những sinh viên hiểu tiếng Trung Quốc bật cười, Mary nhất thời đỏ bừng mặt, cô ta kéo một cô gái tóc tém phía sau ra ngoài.

- “Su­san, bạn nói đi, có phải cô ta ăn cắp bản báo cáo điều tra của bạn không?”. Su­san nem nép gật đầu, có chút gì sợ hãi nhìn cô; “Thầy giáo nói, báo cáo của bọn mình có kết quả giống hệt nhau…”, “Giống hệt nhau là làm sao? Lần này chính tôi tự thâm nhập thị trường, điều tra khả năng tiêu thụ, căn cứ vào đó để phân tích, mọi người lấy tài liệu khác nhau, hay là ngẫu nhiên giống nhau, dựa vào cái gì để nói tôi đạo văn người khác?”.

- “Ồ! Điều đó chưa hẳn đã đúng đâu!”. Ada, một cô gái phương Tây bước ra, mọi người đều biết Ada thầm yêu Chris.

- “Người Trung Quốc ti tiện, làm việc đó cũng chẳng có gì là lạ”.

- “Cậu nói ai là người Trung Quốc ti tiện?”. Kỉ Hoa Ninh cuối cùng cũng tức giận, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Ada.

- “Cậu nên ăn nói lịch sự một chút, không nên cố ý làm nhục tôi và đất nước tôi”.

Ada vẫn cố tình không chút ngượng ngùng.

- “Tất cả đều biết du học sinh Trung Quốc đều ăn cắp đồ, làm công việc hạ đẳng, rửa bát cho nhà hàng, phụ nữ Trung Quốc ở nước ngoài còn buôn hương, bán phấn”. Cô ta liếc xéo Kỉ Hoa Ninh.

- “Càng không biết xấu hổ là tranh cướp bạn trai người khác, dường như không còn biết liêm sỉ là gì nữa?”.

- “Cậu quá đáng rồi đấy!”. Cùng với đó là một tiếng “Bốp”, Kỉ Hoa Ninh vung tay tát thẳng vào mặt Ada. Cô thở hồng hộc như vừa chạy quãng đường dài, Ada giơ tay định tát trả thì bị Chris túm chặt tay lại.

- “Đủ rồi đấy!”.

Mọi người không ai dám lên tiếng, lần đầu tiên họ bắt gặp Quee­nie tức giận, rất khó có thể nghĩ rằng cô gái bình thường nhũn nhặn lúc này lại có thái độ quyết liệt đến vậy. Kỉ Hoa Ninh biết rằng mình vừa có thái độ thô lỗ trước mặt các bạn học, cô vội lấy tay lau cặp mắt đỏ hoe và tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô hít sâu một hơi vào ngực.

- “Không sai, rất nhiều du học sinh người Trung Quốc phải làm những công việc mà người khác coi là thấp kém. Nhưng họ một thân một mình, xa quê hương, đất nước tới nơi xa lạ không người thân thích, chỉ dựa vào hai bàn tay để duy trì sự sống. Điều ấy có gì không đúng? So với những người ngửa tay chờ sự giúp đỡ của bố mẹ họ còn tốt đẹp hơn nhiều!”.

- “Nói lại, mua hương bán phấn hay có thói quen tắt mắt, tôi thừa nhận có loại người như vậy. Nhưng người Trung Quốc chúng tôi cũng có điển cố “Án Tử đi sứ nước Sở”. Án Tử nói: “Cây quýt trồng ở phía Nam sông Hoài là cây quýt, cây quýt trồng ở phía Bắc sông Hoài cũng là cây quýt, nhưng mùi vị của quả lại không giống nhau, đó là do điều kiện thổ nhưỡng không tương đồng. Người ở nước Tề không ăn trộm đến nước Sở lại ăn trộm, liệu có phải do thổ nhưỡng ở nước Sở làm cho người ta thích ăn trộm chăng?”. Những chuyện đó, nước nào cũng có. Nhưng không thể lấy trường hợp cá biệt đó để nói người Trung Quốc không ra gì. Đại đa số du học sinh Trung Quốc học ở đây đã kết bạn với nhiều người tốt, gây cảm tình với họ, điều ấy không thể thay thế được tình hữu nghị giữa chúng ta”.

- “Quee­nie, bạn nói hay lắm”.

Nisha không biết từ lúc nào đã bước vào lớp. Cô mỉm cười nắm chặt tay Kỉ Hoa Ninh, mình hoàn toàn đồng ý với bạn, một câu nói “bạn” đơn giản làm cho hai con người ở những quốc gia cách xa nhau nghìn trùng xích lại gần nhau. Cả hai trong lòng đều vui vẻ, cho dù không nói ra. Thế nhưng Ada vẫn chưa chịu buông tha.

- “Cậu cướp bạn trai của Kathy lại còn cố ngụy biện nữa”.

Kỉ Hoa Ninh bất giác mỉm cười.

- “Tôi cướp bạn trai của Kathy khi nào, thậm chí tôi chẳng biết bạn trai của cô ấy là ai?”.

- “Chính là anh ta”, Ada chỉ tay vào Chris: “Là Kathy nói với tôi”.

Uông – Hiển – Quân! Ngạc nhiên quá đỗi, Kỉ Hoa Ninh quay đầu nhìn Chris. Anh chàng hào hoa phong nhã này như vừa bị kéo tụt xuống nước.

- “Mình và Kathy không hề có quan hệ gì!”.

Anh quay sang Ada.

- “Trước khi trách người khác phải hỏi cho thật kỹ. Tôi và Kathy chỉ là bạn bè, cậu không nên có những lời nói gây tổn thương Quee­nie, cậu xin lỗi cậu ấy đi!”.

- “Chris, cậu…”.

Ada hậm hực và bực tức không thốt nên lời. Bị người khác nói như vậy, trong lòng chắc chắn thấy khó chịu rồi, giọng Kỉ Hoa Ninh hạ xuống.

- “Được rồi, Chris chỉ là hiểu nhầm thôi mà”. “Cậu đừng giả bộ ngây ngô nữa, đừng có mơ tôi xin lỗi cậu”.

Nói đến đây Ada giậm chân bước đi. Kỉ Hoa Ninh chú ý tới lời khiêu khích của Mary, rốt cuộc ra sao, bất giác hơi mất tự nhiên.

Cho tới lúc thầy giáo tới lớp, mọi người mới biết được căn nguyên của sự việc. Đó là do Kỉ Hoa Ninh và Su­san tình cờ cùng chọn một nhà hàng để tiến hành điều tra, các thông số và kết quả báo cáo đưa ra mới giống nhau đến vậy. Hơn nữa, báo cáo của Hoa Ninh còn gửi sớm hơn Su­san hai ngày, thì không thể xảy ra việc cô đạo văn của bạn được. Sau việc đó Su­san đã xin lỗi Kỉ Hoa Ninh và cô mới biết được Su­san không có ý định làm phức tạp chuyện đó, tất cả đều do Mary xúi bẩy mới dẫn đến những ầm ĩ không đáng có.

- “Thật không ngờ đều là người Trung Quốc mà cô ta lại có thể làm điều đó với bạn”. Nisha thở dài.

- “Chính đều là những người Trung Quốc”, Quee­nie hoàn toàn ngạc nhiên nhưng cô im lặng bỏ qua, đó là thói đời ghen ghét. Mary tuy là người Trung Quốc nhưng lại không dùng tên Trung Quốc của mình, chỉ thích dùng tên tiếng Anh.

- “Cô ta không biết tự hào về tổ quốc của mình”.

Chris nhăn mày khó chịu.

- “Còn nói nữa, đều tại do cậu đào hoa quá đi”.

Kỉ Hoa Ninh vung “bàn tay sắt” lao đến phía Chris khiến anh lùi lại ba… bốn bước và luôn miệng kêu: “Oan uổng quá đại nhân ơi! Người tốt bị oan!”.

Kỉ Hoa Ninh và Nisha bật cười lớn.

- “Nói lại thì Quee­nie chưa cho mọi người biết tên Trung Quốc của bạn là gì?”.

Nisha nhẹ nhàng hỏi. “Tên tiếng Trung của mình là Kỉ – Hoa – Ninh”. Ba chữ Kỉ Hoa Ninh được đọc lên từng chữ rõ ràng thành tiếng.

- “Mình không để mọi người gọi bằng cái tên đó, chỉ là vì đang ở nước khác, nhập gia phải tùy tục thôi”.

- “Được rồi, từ nay về sau mình sẽ gọi bạn là Tiểu Ninh nhé”. Chris tuy lớn lên ở nước Anh, nhưng rất hiểu văn hóa Trung Quốc, đối với tiếng Trung còn có vài phần say mê.

- “Không cần!”.

Kỉ Hoa Ninh vừa dứt lời đã vội bước đi, hai người kinh ngạc, như đã biết mình lỡ lời, cô quay đầu lại.

- “Mình, ý mình không phải, cứ tiếp tục gọi là Quee­nie, mình đã quen rồi. Nhưng gọi là Hoa Ninh cũng được”.

Dõi theo bóng dáng không mấy tự tin của cô, cô vừa mất đi sự chế ngự cảm xúc bản thân khiến Chris buồn không lên tiếng. Quee­nie không thích bộc lộ cảm xúc thật trước mặt người ngoài. Ada nhất định đã nói sai nhưng cũng có gì đó động chạm đến cô. Cậu cũng đã từng có lần nhìn thấy khuôn mặt bi ai của cô. Rốt cuộc là có gì đó đang tích tụ trong trái tim cô, nơi sâu thẳm không ai chạm vào được ư?

Kỉ Hoa Ninh trấn tĩnh trở lại. Nếu như không phải Ada nói ra câu đó, cô tự cho là mình đã quên hết những năm tháng, cái thời cô là “Tiểu Ninh”. Ba năm trước đây đầy ắp kỷ niệm giờ chỉ còn là dĩ vãng. Nhưng cô đã thực sự quên hết, vết thương lành miệng cũng cần phải có thời gi­an. Nếu bong vẩy quá sớm thì sẽ nhìn thấy cả màu thịt bên trong, thật dễ gây tổn thương trở lại.

“Lâm Tĩnh Lam, có người tìm cậu này”, một giọng nói khàn khàn như vịt đực cất lên trước mặt cậu, chau mày chau mặt thông báo.

Cậu ngước đầu lên, một cô gái dáng yêu kiều, tay ôm cặp sách đứng lối cửa ra vào, khuôn mặt nhu mì nhìn cậu, cô mặc chiếc áo màu trắng sạch sẽ có vẻ hơi rộng, tóc xòa ngang vai.

Cô lấy quyển sách đưa cho cậu miệng lí nhí nói câu cảm ơn, cậu cầm lấy khẽ gật đầu.

- “Không có gì”. Cậu quay người ngồi vào chỗ cũ. Mẫn Na thất vọng nhìn Lâm Tĩnh Lam quay về chỗ ngồi. Cô thẫn thờ đứng chôn chân trước cửa. Một vài người ái ngại nhìn cô. Mẫn Na năm nay được đặt biệt hiệu của một loài hoa. Cô là công chúa Hoa lê. Tuy học dưới cậu một lớp nhưng do Lâm Tĩnh Lam học vượt cấp, nên thực tế cô còn lớn hơn cậu một tuổi. Vừa gặp cậu, chàng trai anh tuấn nhanh nhẹn, cô đã có ngay cảm tình, cô tìm đủ mọi cách để được tiếp xúc với cậu và hy vọng gây được sự chú ý, nhưng tất cả chỉ là uổng công vô ích.

Lâm Tĩnh Lam là người hướng nội, thậm chí có đôi chút cực đoan. Ở trường cậu chỉ biết có học, rồi lại học, ngay cả một người bạn thân cũng không có, lại càng không hề chú ý tới các cô gái xung quanh.

Cho nên ngày hôm đó, đúng lúc cô vô tình bắt gặp cảnh đám thanh niên hư đốn quấy rối, cô đã cố gắng tỏ ra mình là người mạnh mẽ, hy vọng sẽ để lại ấn tượng nào đó cho cậu. Nhưng khi cậu nói lời cám ơn cô thì dường như không nhớ cô là ai.

Mẫn Na có ý rủ Lâm Tĩnh Lam cùng tham gia hoạt động chung của trường, như là vào tổ Lý – Hóa. Cô luôn khổ sở với đám công thức khó hiểu nhưng chính vì vậy cô mới có cớ đàng hoàng mượn sách của cậu, nhờ cậu chỉ bảo thêm.

Để đạt được mục đích của mình, Mẫn Na đã bỏ ra nhiều công sức và thời gi­an. Nhưng ngoài việc giúp cô hiểu bài, Lâm Tĩnh Lam không hề để ý đến tình cảm của cô dành cho cậu. Đã mấy lần cô thử gợi ý với cậu, xong Lâm Tĩnh Lam chỉ nhẹ nhàng từ chối, giọng nói có vẻ rất áy náy. Cô không đành lòng truy hỏi nguyên nhân tại sao, đôi lúc cậu thở dài.

- “Mình đã có người trong mộng rồi”.

Câu này cậu nói rất nhỏ dường như để dành cho chính mình. Mẫn Na hoài nghi không hiểu là mình có nghe nhầm hay không.

Hôm nay, cô lại tìm đến Lâm Tĩnh Lam để trả sách, nhưng đúng vào giờ thể dục nên trong lớp không có một ai. Cô thất vọng bỏ quyển sách vào trong ngăn bàn Lâm Tĩnh Lam, bỗng một bức ảnh rơi xuống đất, đó là chân dung một cô gái. Vì tò mò Mẫn Na đút nhanh bức ảnh vào trong túi, rồi vội vàng bước ra khỏi lớp.

Một cô gái, tóc ngang vai, đôi lông mày cong cong, thân hình mảnh mai, cô mặc bộ đồng phục của ngôi trường Mẫn Na đang học. Dưới bóng cây long não cô đứng mỉm cười, nụ cười tươi rói.

Cô ta là ai? Người con gái trong ảnh khiến cô rung động, này tóc, này trang phục, này nụ cười hiền hòa, thậm chí đôi lông mày mỏng manh, tất cả đều có nét bên ngoài giống như chính cô.

Cô không thể nhớ qua đã từng gặp người này. Lẽ nào đây là người Lâm Tĩnh Lam thích? Một cảm giác ghen tuông trào dâng trong lòng.

Sau bữa cơm tối, chị họ(4) tới nhà Mẫn Na, vô tình nhìn thấy bức ảnh và kinh ngạc kêu lên.

- “Đó là… Kỉ Hoa Ninh?”.

Mẫn Na kích động.

- “Chị, chị biết người này à?”.

Chị họ gật đầu: “Là người học sau chị, năm đó cũng được đặt danh hiệu của một loài hoa, giờ cô ấy cũng đã tốt nghiệp rồi”.

Hóa ra chị họ của Mẫn Na học trước Kỉ Hoa Ninh và cũng từng có biệt hiệu công chúa Thủy tiên – Mẫn Lạc Lạc. Mẫn Na nghi hoặc hỏi:

- “Đã tốt nghiệp rồi ạ?”.

- “Ừ, cô ấy học dưới chị một lớp nên đương nhiên đã tốt nghiệp được hai năm rồi, sao em lại có bức ảnh của cô ấy?”.

- “Ồ!”, Mẫn Na bỏ bức ảnh vào trong ngăn kéo: “Một người bạn học của em vô tình thấy nó trong đống tư liệu, không hiểu sao nó lại ở trong quyển sách của em, em đang nghĩ ngày mai sẽ mang trả nó”.

Mẫn Na vui vẻ tự nhủ, “Nói như vậy ấn tượng của cậu ấy với cô ta thật ra không thực sự sâu nặng”.

Mẫn Na nhân tiện đó hỏi luôn:

- “Vậy, chị ấy là người như thế nào?… Em hơi tò mò”.

- “Không học cùng khóa lại không thân thiết nhau lắm, ngoài việc cô ấy được đặt biệt danh thì học hành cũng được, lại còn lùm xùm chuyện tình cảm với cậu học trò cùng trường”.

Sau đó Mẫn Na tiếp tục truy hỏi và chị họ đã kể hết chuyện tình của Kỉ Hoa Ninh và Gi­ang Viễn Ảnh cho cô nghe. Sự việc năm ấy mọi người đều biết cả.

- “Chị này, các bạn học đều nói em và chị ấy rất giống nhau, chị nhìn xem thế nào?”.

Chị họ ngó qua em gái.

- “Không giống, vóc dáng hoàn toàn không giống”.

Cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi cười cười.

“Nhìn kỹ lại xem ra cũng có nét hao hao, mới nhìn qua thì biết ngay đây là tiểu thư đơn thuần vô lo, vô nghĩ”.

Mẫn Na tóm lấy eo chị họ làm bộ giận dữ: “Ai là tiểu thư?”

Hai người đùa nghịch cười nói bỏ qua chuyện vừa rồi.

Chính miệng cậu ấy nói đã thích một người đó liệu có phải là Kỉ Hoa Ninh không nhỉ? Rốt cuộc người Lâm Tĩnh Lam thích như thế nào? Trời trở về đêm, Mẫn Na nằm trên giường ngẫm nghĩ lại từng lời nói của chị họ, cô không ngủ được.

Khoảng cách tuổi tác giữa cậu ấy và cô ta là rất lớn. Nhưng điều đó cũng không nói lên điều gì. Tuy nhiên, cô ta sớm đã có chuyện yêu đương ầm ĩ. Làm sao Lâm Tĩnh Lam lại thích một người như vậy cơ chứ? Nhắc lại chuyện cô dành tình cảm cho cậu, cô tự tin, không một ai có thể hơn mình. Hơn nữa nghe nói chị ta đã ra nước ngoài du học. Tuổi cô còn trẻ, lại cũng không phải là người đến sau, chẳng có lý do gì khiến cô không thể giành được cậu ấy?

Sau khi tan lớp, Mẫn Na mượn cớ để về cùng đường với Tĩnh Lam, để đi cùng cậu, hai người lặng lẽ bên nhau. Bỗng nhiên dưới ánh nắng như thiêu đốt một đứa trẻ ngã lăn ra đất, kêu khóc ầm ĩ. Bắt gặp cảnh đó, Mẫn Na vội chạy đến đỡ cậu bé đứng dậy.

- “Em trai, em có làm sao không? Ngã có đau không?”.

Sau khi phát hiện ra bức ảnh đó. Mẫn Na tự ví mình là Kỉ Hoa Ninh. Nếu như cô và người đó hoàn toàn giống nhau liệu cậu ấy có thích cô không nhỉ?

Đứa trẻ vẫn ngoạc mồm gào to, khóc nức nở không chịu ngồi dậy. Lâm Tĩnh Lam đưa mắt nhìn Mẫn Na đang cẩn thận đỡ lưng đứa bé nhẹ nhàng dỗ dành, ngoài việc đó cậu không có biểu hiện gì thêm.

Mẫn Na thầm nghĩ: “Nếu như là cô ta chắc cậu ấy sẽ…”.

Bỗng mẹ đứa trẻ từ đâu vội chạy đến, nhìn thấy con nằm lăn dưới đất khóc, không phân biệt trắng đen ngay lập tức mắng Mẫn Na.

- “Cô làm gì với con tôi thế? Nhìn xem nó khóc thế này này, ngay cả đứa bé mà cũng còn ăn hiếp…”.

Bà ta vội ôm lấy đứa trẻ vừa giận dữ tuôn ra những câu khó nghe.

Mẫn Na ấm ức, hai mắt đỏ hoe, cô ngắc ngứ không thốt lên lời. Cô trông về phía Lâm Tĩnh Lam, quả nhiên cậu chạy đến nói với người phụ nữ đó.

- “Dì à! Là nó tự ngã đấy, cô ấy chỉ giúp đứa trẻ tự đứng lên thôi mà. Em trai, em có sao không?”.

Đứa trẻ vẫn cụp mắt xuống, khóc nức nở: “Bảo Bảo muốn đi tìm mẹ, tìm không thấy, ngã ra đất… đau…”.

Mẹ cậu bé ngượng ngùng nhìn hai người rồi ôm lấy con, sau đó quay người bước đi. Lâm Tĩnh Lam nhìn con đường tĩnh lặng, chợt bên tai cậu có giọng nói:

- “Thật không biết là loại người gì nữa, lòng tốt bị hiểu lầm”.

Cậu bất giác hơi nhíu miệng, hàng lông mi đợi ánh nắng mặt trời chiếu vào biến thành màu vàng rực, dung mạo anh tuấn lồ lộ, Mẫn Na ngây người ngắm cậu một lúc lâu mới tỉnh lại, cô chua chát nhận ra vẻ đẹp đó không dành cho mình.

- “Đi thôi!”.

Lâm Tĩnh Lam ngắt mạch suy nghĩ, nhẹ nhàng nói với cô: “Sau này đừng có bắt chước cô ấy”.

Mẫn Na kinh ngạc, hay là cậu ấy sớm đã biết tất cả rồi?

Ngày hôm đó khi Lâm Tĩnh Lam quay về lớp học, cậu lập tức phát hiện bức ảnh Hoa Ninh đã không còn ở đó, nhìn vào hộc bàn thì thấy cuốn sách Mẫn Na đem trả. Cậu đã có đôi chút nghi ngờ. Sau đó, cậu dần phát hiện Mẫn Na đang có vẻ chăm sóc, săn đón mình, cậu mới dám khẳng định phán đoán của mình là đúng.

- “Lẽ nào mình và cô ấy không giống nhau?”.

Cậu lắc đầu, lần đầu tiên gặp Mẫn Na khi đang trong vòng vây nguy khốn. Cậu đã có chút mơ hồ nhận nhầm người song chỉ nhìn thật kỹ mới phát hiện ra rằng hai người con gái là hoàn toàn khác nhau.

- “Không, bạn rất giống, giống tới mức suýt nữa mình nhận nhầm. Thế nhưng…”.

Cậu ngập ngừng chợt nghĩ, nếu như mình nói ra bản tính của Hoa Ninh, nhất định Mẫn Na sẽ làm theo.

- “Tĩnh Lam, nếu cậu coi mình là cô ấy… mình, mình cũng không phật ý đâu”.

Trước tình yêu ai mà không muốn là người độc tôn chiếm hữu? Tin rằng theo thời gi­an cậu ấy sẽ nhận ra mình là người tốt nhất.

Lâm Tĩnh Lam thở dài.

- “Giống như rốt cuộc vẫn không thể là một người. Có những người tồn tại trong ý thức của chúng ta, bất kể người đó như thế nào cũng không thể thay thế được. Mà Hoa Ninh trên thế gi­an này chỉ có một mà thôi”.

Mẫn Na lắng nghe những lời cậu nói, ánh mắt chứa chan tình cảm lướt trên mặt cậu, cô vô cùng đau đớn. Vì lẽ gì mình không thể thay thế được cô ta?

Trên thế gi­an này chẳng có ai khi rời bỏ người khác là không thể sống được. Một người có thể thay thế người trước đây, đó chỉ còn là vấn đề của thời gi­an.

Nếu như là cô ấy – Hoa Ninh, trước mắt cậu sẽ không đến dỗ dành đứa trẻ đó, càng không thể ngọt nhạt gần gũi nó. Cô sẽ mắng mỏ gay gắt: “Tiểu quỷ, nhanh đứng dậy đi, mặt đất bẩn chết đi được”. “Này tiểu quỷ!”, đã lâu lắm rồi cậu không được nghe cô nói câu đó với mình. Lâm Tĩnh Lam ngó xa xăm về phía cuối đường, thứ tình cảm này chỉ thuộc về hai người đang nhớ đến nhau mà thôi, vĩnh viễn không có gì khác thay thế được, nó sẽ ngày càng trở nên sâu đậm. Điều ấy chỉ còn là vấn đề của thời gi­an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.