Tình Muộn

Chương 20: Chương 20: Tình yêu tay ba




Cuộc đời con người không ngừng gặp gỡ và sai lầm, còn chờ đợi thì không bao giờ thay đổi.

Bồ cũ của Mạnh Thiên Phàm nhân lúc anh ta đang ngủ liền gửi cho tình nhân một tin nhắn mà quên không xóa nên đã bị anh ta phát hiện. Vậy là lần này, màn kịch “tình yêu quay lại” đã hoàn toàn sụp đổ và cô ta lại một lần nữa trở thành bồ cũ, chỉ có điều người dứt áo ra đi lần này là Mạnh Thiên Phàm.

Kỉ Hoa Ninh không hẹn mà gặp lại xuất hiện bên “bàn tiệc” thất tình lần thứ hai của anh ta, nhưng có một điều cô không ngờ tới là Gi­ang Viễn Ảnh cũng đang ở đó. Hai người bọn họ chào hỏi nhau cứ như không có việc gì xảy ra rồi ngồi xuống hai bên Mạnh Thiên Phàm. Mạnh Thiên Phàm lần lượt quay nhìn hai bên, đúng là thần sắc không thay đổi, công lực cao siêu khó lường.

- “Các cậu nói đi, cuối cùng thì tại sao cô ấy lại muốn quay lại?”, Mạnh Thiên Phàm đã uống mấy cốc bia và bắt đầu trở nên nói nhiều. Gi­ang Viễn Ảnh bên cạnh lại im lặng uống mà không nói một điều gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang Kỉ Hoa Ninh.

Kỉ Hoa Ninh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đã nghe chuyện gấu chó lượm ngô chưa? Lúc đầu gấu chó bẻ ngô ở một cây rất tốt, nhưng lúc sau nó nhìn thấy cây bên cạnh có vẻ to hơn, liền ném hết số ngô ở trong tay đi. Nhưng nó không biết cây kia đã có chủ, nó đến cây đó đúng lúc vị chủ nhân kia xuất hiện và cướp lại ngô, gấu chó chỉ còn cách quay về cái cây lúc đầu”.

- “Trong lòng nó nghĩ, những bắp ngô ở cây đầu tiên đã bị ném ở chỗ đó, tất cả đều nguyên vẹn. Nhưng khi nhặt số ngô đó lên rồi, trong lòng nó vẫn không yên, có khi những bắp ngô bị mất lúc nãy vẫn to hơn? Cho nên những bắp ngô ở cây đầu tiên có lẽ cũng tốt nhưng không tốt bằng những bắp ở cây kia”.

- “Đúng là đầu tôi ngu muội hết rồi!”, Mạnh Thiên Phàm lại tu một hơi, “Ý của em anh hiểu hết, anh chính là cái cây ngô đáng thương đầu tiên, rõ ràng là tốt nhất, nhưng mãi mãi không chiếm được sự yêu thích trong lòng gấu chó. Anh biết mà, anh biết!”.

Một người thân thiết vui vẻ lúc thường ngày là thế mà nay lại sa sút như vậy khiến người ta không thể cầm lòng được, Kỉ Hoa Ninh cố gắng an ủi anh: “Phương trời nào chẳng có cỏ thơm? Nghĩ thoáng hơn một chút, có khi tìm thấy rồi lại còn tốt hơn cả mối tình đầu đấy chứ!”.

- “Thế thì khác nào việc ai cũng có thể tìm thấy một cây ngô khác hay sao?” Gi­ang Viễn Ảnh cuối cùng cũng mở miệng, khuôn mặt anh tú hiển hiện rõ ràng dưới ánh đèn, khóe miệng đang nhếch mép cười nhạt. Kỉ Hoa Ninh tự nhiên cúi đầu tránh ánh mắt của anh, chỉ nghe thấy lời anh nói: “Khi có mà không trân trọng, đến khi quay về lượm lại thì nó đã không còn ở đó nữa rồi, có con gấu đã chủ định đến một cây ngô rồi nhưng cũng không thể chiếm giữ được”.

Mạnh Thiên Phàm chìm trong im lặng, chỉ uống từng ngụm, từng ngụm bia trong cốc của mình. Kỉ Hoa Ninh cảm thấy nên bày tỏ thái độ của mình. Thế là sau một lúc đắn đo cân nhắc, cô nói: “Lẽ nào chẳng có người nào nghĩ hộ ngô, chẳng lẽ những bắp ngô đó không có quyền lựa chọn chủ nhân của mình? Em nghĩ rằng ngô cũng nên chọn lấy một người chủ tốt, cho dù có phải đi bao xa để lựa chọn, thì cũng phải chọn lấy người chủ có thể chăm sóc được chúng thành những bắp ngô lớn nhất, tốt nhất”.

Gi­ang Viễn Ảnh cười nhiều hơn, chỉ có điều nụ cười đó như băng đá vậy, trong suốt nhưng không hề biểu hiện tình ý bên trong. Mạnh Thiên Phàm vươn vai đầy trễ nải, làm gián đoạn cuộc đối thoại đầy gay gắt: “Tình bạn và tình yêu, lý lẽ đều không khác nhau là mấy, tình cảm tốt hay xấu cùng với thời gi­an ngắn hay dài đều không có quan hệ gì to tát cả. Hôm nay, ngồi ở đây đều là những người bạn tâm gi­ao, những người tri kỷ của Mạnh Thiên Phàm! Tôi kéo các cậu đến đây không phải để than ngắn thở dài cho tôi, nào hãy vui lên! Tôi muốn biến sự thất bại này thành động lực hành động, năm nay sẽ thi đỗ chứng chỉ, chẳng phải đen tình đỏ bạc hay sao?”.

- “Không sai, có chí khí!”, Kỉ Hoa Ninh cười và giơ ngón tay cái lên, Gi­ang Viễn Ảnh cầm chiếc cốc nhỏ cụng ly với Thiên Phàm.

- “Anh em tốt!”, tình bạn giữa những người đàn ông thật đơn giản, chỉ cần một câu “anh em tốt” mà không cần nhiều lời.

Lần này “buôn bán” đến hơn ba tiếng, Mạnh Thiên Phàm vẫy xe đi, cố ý không cần họ tiễn. Có thể anh ta đã đặc biệt gọi hai người bọn họ tới, làm sao có thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này được? Uống quá nhiều lại khiến cho đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn. Mỗi khi khổ đau là tinh chất rượu lại được dùng tới, chân tay đều đã không thể chủ động được nhưng trái tim và đầu óc lại cứ tỉnh như sáo, nỗi đau trong lòng lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Gi­ang Viễn Ảnh đánh xe tới dừng ở trước tiệm ăn.

- “Em đợi chút, anh sẽ đánh xe qua!”.

Kỉ Hoa Ninh nhìn anh thong thả lái xe, quả nhiên đã trưởng thành lên rất nhiều. Khi đã yên vị, anh bật nhạc, bài hát Yes­ter­day once more đã làm cho không khí trở nên ấm cúng hơn. Khuôn mặt cả hai người đều rất bình thản, nhưng trong đầu Kỉ Hoa Ninh những ký ức lại trở nên vô cùng sống động. Thật kỳ lạ, Gi­ang Viễn Ảnh trong quá khứ và Gi­ang Viễn Ảnh hiện tại lại không thể trùng khớp, hai hình ảnh đó dường như không phải là cùng một người.

- “Đến nơi rồi!”, Kỉ Hoa Ninh để anh dừng xe ở đầu đường, thuận tay chỉ: “Hiện nay em ở đằng đó, đi vào một chút nữa là đến, không cần phải đi xe đâu!”.

Gi­ang Viễn Ảnh tắt máy nhưng không có vẻ gì là sẵn sàng mở cửa xe: “Tiểu Ninh, tháng sau là sinh nhật em, chúng ta cùng đi ăn nhé!”.

- “Sinh nhật em?” Kỉ Hoa Ninh ngẩn ra một lúc rồi cũng gật đầu: “Không ngờ một năm nữa lại đã trôi qua. Về việc này… em cảm thấy không tiện lắm, nhưng dù sao vẫn cảm ơn vì anh đã nhớ đến sinh nhật em”.

Gi­ang Viễn Ảnh hơi nhíu mày, từ “cảm ơn” của cô như chiếc gai cứa vào lòng anh. Mới chỉ có từng ấy thời gi­an mà giữa anh và cô đã trở nên khách sáo và xa lạ như thế sao? Anh đương nhiên là nhớ sinh nhật cô, nhớ cái ngày mùa hạ năm đó, anh đã lặng lẽ đứng dưới nhà cô bắn pháo hoa. Lúc đó, Kỉ Hoa Ninh đang ăn cơm tối, Gi­ang Vân thấy những tia lửa lấp lánh ngoài cửa sổ đã rất ngạc nhiên hỏi: “Ngày gì nhỉ? Ninh Ninh, con xem có pháo hoa kìa!”.

Quả nhiên, Kỉ Hoa Ninh vội buông bát đũa và chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt Gi­ang Viễn Ảnh lúc sáng, lúc tối thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm. Anh đang ngẩng đầu để đón ánh mắt của cô, ánh mắt họ gi­ao nhau trong sắc tối mênh mang của trời đêm.

Giây phút đêm mùa hè rực rỡ như ban ngày.

Như bây giờ, gần nhau trong gang tấc đấy nhưng có điều gì đó đã làm cho tâm hồn hai người bọn họ không thể gi­ao hòa cùng nhau. Gi­ang Viễn Ảnh kiên nhẫn hỏi: “Em… em đã có bạn trai rồi?”.

Kỉ Hoa Ninh do dự không biết trả lời thế nào cho hợp, cuối cùng cô lắc lắc đầu và nói: “Công việc bận quá mà, khi nào rảnh em sẽ suy nghĩ lại vấn đề này!”.

Rõ ràng là một lời từ chối. Gi­ang Viễn Ảnh dường như mím chặt môi, nhưng cuối cùng cũng bật thành lời: “Thế cũng tốt, đi về cẩn thận nhé!”.

- “Em biết rồi. Anh lái xe cẩn thận, chào!”, Kỉ Hoa Ninh bước đi trong đêm tối, trong muôn ngàn ánh đèn lấp lánh, theo thói quen cô đã tìm ra tòa nhà của mình vì ở nơi đấy luôn có ngọn đèn dẫn đường. Và không biết từ khi nào, nỗi đau trong lòng đã dần dần nguôi ngoai, việc rời xa người đó khiến cho cô cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng.

Từng yêu nhưng không hận, không hận mà cũng chẳng thể lại yêu thêm lần nữa.

Đồng hồ chỉ năm giờ ba mươi phút, thời khắc trông đợi tan sở sau một ngày bận rộn đã đến. Sáu giờ đúng, Kỉ Hoa Ninh tắt đèn, gõ cửa phòng Aman­da, “Chị Mạn, em về đây, chị về chưa?”.

Aman­da mỉm cười với cô và nói: “Chị vẫn còn vài việc chưa làm xong, em về trước đi, bye bye!”.

- “Bye bye!”.

Kỉ Hoa Ninh ra khỏi công ty, làn gió phả vào mặt đã có chút oi bức của mùa hè. Rũ bỏ tâm tình của bản thân, quên đi những trọng trách nặng nề, những bận rộn, những áp lực của công việc. Aman­da ở lại một mình, vì không có điều gì vướng bận nên chẳng ai biết mỗi ngày cô làm việc đến mấy giờ. Nhưng có lẽ nào cô lại dùng công việc để lấp thời gi­an trống, để xóa đi những thời khắc cô đơn của bản thân mình?

Kỉ Hoa Ninh đang ngẩn ngơ buồn cho Aman­da thì đột nhiên điện thoại báo chuông có tin nhắn, là tin của Tiểu Lam: “Tối nay phải thí nghiệm suốt đêm, không về ăn cơm được, xin lỗi!”.

Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Biết rồi, chúc thí nghiệm thuận lợi!”.

Lâm Tĩnh Lam sau khi nhận được tin nhắn thì tủm tỉm cười, tiện tay đặt điện thoại xuống bên cạnh và lại chăm chú vào công việc. Từ khi mới là tân binh cậu đã nhanh chóng học hỏi và hiện nay đã có thể phụ giúp một số việc tương đối quan trọng.

Chỉ một nhoáng đã đến chín giờ đêm, không biết từ đâu mùi thức ăn bay tới ngào ngạt, lúc đó cậu mới cảm thấy bụng mình đang réo khúc “bụng rỗng”. Nhìn xung quanh một lượt, cậu đã thấy Dương Đổng Lâm đặt một hộp cơm trước mặt mình: “Mời!”.

- “Cảm ơn!” bọn họ cùng ngồi ăn bữa cơm đơn giản trong khoảng thời gi­an vô cùng khẩn trương tại phòng thực nghiệm. Dương Đổng Lâm chú ý thấy Lâm Tĩnh Lam ăn rất chậm và từ tốn, cậu ta cẩn thận gắp mấy quả cà để sang một bên.

- “Cậu không ăn cà à?”.

- “Ừ, không quen ăn!”, Lâm Tĩnh Lam thật thà trả lời. Cậu ta không phải là người khảnh ăn, nhưng riêng với vị cà thì không quen ăn, Kỉ Hoa Ninh hình như cũng không biết nấu món này.

- “Này anh bạn, cậu khảnh ăn vừa chứ!” Dương Đổng Lâm chế giễu: “Hay là cà này nấu không ngon. Ở chỗ chúng tôi, có một cách chế biến, tôi bảo đảm, chỉ cần cậu ăn một lần thì sau này không ghét cà nữa. Đầu tiên cho cà vào nước…”.

Dương Đổng Lâm dựa vào trí nhớ để nói về cách chế biến cà, nghe đâu ăn cũng không đến nỗi tồi. Lâm Tĩnh Lam tán đồng nói: “Thật không, nếu có cơ hội tôi sẽ thử. Bình thường cậu đều tự nấu ăn à?”.

Dương Đổng Lâm lắc đầu: “Tôi không biết nấu nướng nhiều, điều này là lúc nhỏ mẹ có dạy qua…”. Thật đáng tiếc mẹ cô ấy mất sớm và món ăn này cũng thất truyền luôn. Cô ấy im lặng và không nói thêm lời nào nữa.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một chút, hai người lại tiếp tục công việc đang dang dở. Mỗi khi Lâm Tĩnh Lam cần dụng cụ gì, Dương Đổng Lâm đều đưa giúp cho cậu rất kịp thời. Trong lý thuyết, mỗi khi gặp vấn đề khó khăn, họ đều tranh luận đến mức “mặt đỏ tía tai”, sau đó đi gặp các giáo sư tiền bối để phân định đáp án. Dương Đổng Lâm là người thông minh, nhanh nhẹn hoạt bát, hiểu rất nhanh song cũng tự thừa nhận rằng bản thân mình như thế vẫn chưa đủ. Có một người bạn, một đối thủ như vậy có thể nhanh chóng khích lệ bản thân tiến bộ và còn giúp đỡ nhau rất tự nhiên vui vẻ.

Sau nửa đêm, đã có một số đồng sự buồn ngủ, họ mỗi người chiếm giữ và nằm dài trên một chiếc bàn. Lúc bấy giờ, Lâm Tĩnh Lam tìm mãi xung quanh không thấy kìm, lại phát hiện Dương Đổng Lâm đã ngủ gục bên cạnh từ lâu.

Mái tóc ngắn lòa xòa của cô phủ cả lên trên mắt, đôi môi bướng bỉnh chúm lại khiến người ta có cảm giác lộ rõ bản chất nghịch ngợm của chủ nhân. Sương đêm hơi lạnh, Lâm Tĩnh Lam thấy cô chỉ mặc chiếc áo phông mỏng, thuận tay lấy chiếc áo bên cạnh khoác thêm vào cho cô. Tuy lúc này thực sự muốn khoác áo cho cô nhưng lại cảm thấy có chút gì không đúng lắm, bèn vụng về trùm áo lên cho cô.

Dương Đổng Lâm tỉnh lại sau giấc ngủ ngon lành, cô liền phát hiện ra trên đầu mình có trùm một chiếc áo, trách nào lúc nãy cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô nhìn phù hiệu trên áo và biết đây là ý tốt của Lâm Tĩnh Lam, trùm áo lên đầu người ta chẳng phải là có ý mưu sát hay sao? Nhưng nhìn cậu ta đang chăm chú vào công việc, cô đành lẳng lặng vắt áo lại lên trên ghế. Cô biết rằng, cả đêm nay cậu ấy không hề chợp mắt.

Sau hai ngày một đêm bận rộn, cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ hai thí nghiệm đã được tuyên bố thành công, trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng huýt sáo. Người tổng phụ trách đưa ra kiến nghị mời mọi người ở lại dùng cơm tối nhưng không nhận được sự hưởng ứng, mọi người đều muốn mau chóng về nhà tắm rửa và đánh một giấc, hiện giờ người ai cũng đều đã bốc mùi cả. Lâm Tĩnh Lam cũng như các đồng nghiệp khác đều vội vã lê tấm thân mệt mỏi về nhà, về đến nơi Kỉ Hoa Ninh vẫn chưa tan sở, cậu tắm rửa rồi chúi đầu lên giường.

Sau khi Kỉ Hoa Ninh về đến nhà, thấy Lâm Tĩnh Lam ôm chăn ngủ ngon lành. Nghĩ đến chuyện trong hai ngày cậu ấy chắc đã ăn không ngon, ngủ không yên, cô liền cố ý làm nhiều thêm mấy món nữa. Nấu nướng xong xuôi mà Tĩnh Lam vẫn còn ngủ say, cô đành lặng lẽ ngồi ăn một mình rồi thu dọn bát đũa, những món ngon đều được bọc bóng kính cẩn thận và để trên bàn, xong xuôi mới đi đánh răng và lên giường.

Khi Lâm Tĩnh Lam tỉnh dậy cũng không biết là đã mấy giờ, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái và bụng đói cồn cào. Đồ ăn để cho cậu trên bàn trong phòng khách vẫn còn hơi ấm, nhưng đèn trong phòng Kỉ Hoa Ninh thì đã tắt. Cậu nhẹ nhàng ăn rồi lại chậm rãi trở về phòng, cố gắng để không gây nên tiếng động. Cậu bật máy tính là vào QQ một lúc, bức ảnh rừng trúc đang dao động ở một góc.

- Hạ Chi Lâm Âm: “Hi, ngủ rồi à?”.

Là Dương Đổng Lâm. Lâm Tĩnh Lam đánh máy rất chậm, từng phím từng phím được nhấn xuống: “Ừ, sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”.

- Hạ Chi Lâm Âm: “Tối qua tớ đã ngủ rồi!” (Một biểu tượng mặt cười).

- Tran­quil­ity: “Ừ đúng rồi, mình cũng ngủ rồi, buổi tối muốn lên mạng tra chút tài liệu!”.

- Hạ Chi Lâm Âm (đổi biểu tượng mặt khóc lóc đen sì): “Vẫn còn xem? Chịu cậu đấy, không xem thì cảm thấy bứt dứt à, khó khăn lắm mới được nghỉ”.

- Tran­quil­ity: “Thì cũng chẳng có việc gì để làm!”.

- Dương Đổng Lâm thở dài trước màn hình: “Tớ cá là cậu chưa từng chơi game on­line?”.

- Tran­quil­ity: “Tớ đã từng chơi game trên QQ”.

- Hạ Chi Lâm Âm: “…”

- Hạ Chi Lâm Âm: “Thế thì bọn mình chơi game trên QQ đi…”.

- Tran­quil­ity: “Ok“.

Thế là nửa đêm nửa hôm, Lâm Tĩnh Lam và Dương Đổng Lâm cùng chơi trò “Bub­ble Bub­ble”, cô nghĩ bụng, thời đại ngày nay sao mà còn có động vật quý hiếm, quan sát qua vẻ ngoài một chút cũng không thấy. Thật đáng sợ, Lâm Tĩnh Lam rõ ràng là tay chơi mới thế mà mười phút sau đã thoát khỏi chiến trường của tân binh, một giờ sau đã thăng cấp thành cao thủ. Thiên tài thì làm cái gì cũng giỏi?

Khi Kỉ Hoa Ninh đi làm thì Lâm Tĩnh Lam đã ra khỏi nhà từ lâu, vì giờ nghỉ lệch nhau đã khiến cho sinh hoạt của họ bị đảo lộn, chỉ có thể nghe được hơi thở của đối phương mà thôi. Trước khi ra khỏi nhà, cô còn kiểm tra nguồn điện trong nhà đã tắt hết chưa, phòng của Tiểu Lam vẫn mở, máy tính chưa tắt. Cô tiến vào, thấy tài khoản của cậu ấy trên mạng QQ vẫn chưa thoát.



- Hạ Chi Lâm Âm: “Cao thủ, cao thủ, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”.

- Tran­quil­ity: “Chơi có giỏi đâu, tớ đi ngủ đây, bye bye”.

- Hạ Chi Lâm Âm: “Ok, bye bye!”.

Tiểu tử thối Tĩnh Lam, nửa đêm vào mạng hai tiếng đồng hồ. Cô cũng chẳng để ý đến những dòng chữ trên màn hình mà tắt máy luôn hộ cậu ta..

Sau buổi xem mặt, Mẫn Lạc Lạc đắm chìm trong cảm giác lo lắng bồn chồn. Hiển nhiên cô vô cùng chú ý đến Gi­ang Viễn Ảnh, và dường như đã bị anh hút hồn từ ngay sau lần đấu khẩu ngắn ngủi đầu tiên ấy. Thế nhưng đến nửa đêm, cô dần dần nhớ lại, những hình ảnh về chuyện tình năm nào lại hiện về. Chuyện của Gi­ang Viễn Ảnh và Kỉ Hoa Ninh đã từng rất rầm rộ, nổi tiếng đến mức một đàn chị như cô cũng đã từng nghe tới, ấn tượng thật sâu sắc.

Cô để tâm đến quá khứ của anh. Cô là người kiêu ngạo, cái mà cô sở hữu cũng chính là sự kiêu ngạo. Cô là duy nhất trên thế giới này, thế nhưng cô lại không cách nào để chiếm lấy quá khứ của anh. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chú ý đến một ai, thế nhưng anh lại quá xuất sắc để vượt qua tất cả – điều này đối với cô có vẻ như thật bất công!

Em đã trao cho anh tất cả, vậy anh cũng phải trao tất cả cho em – đó chẳng phải là một trong những quy tắc của tình yêu hay sao?

Ông bà Mẫn từ trước đến nay rất lo lắng về sự kiêu ngạo của cô con gái, với bất cứ người nào cũng chẳng mảy may ngó ngàng đến. Thế nhưng lần này cô lại chú ý đến Gi­ang Viễn Ảnh và hai ông bà già cũng tự nhiên rất vừa lòng về đối tượng này, gia thế nhà họ cũng thuộc dạng “môn đăng hộ đối”. Mẫn Lạc Lạc đợi đối phương liên lạc với mình, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy tin tức gì. Mỗi khi mẹ hỏi đến cô đều tỏ ra khó chịu, thế là điều đó được chuyển đến tai bà mẹ họ Gi­ang. Cuối cùng trong một ngày sau khi Gi­ang Viễn Ảnh vội vã trở về, anh liền bị chất vấn ngay:

- “Viễn Ảnh, sau đó con không có liên lạc gì với Mẫn tiểu thư à?”.

Gi­ang Viễn Ảnh không biết rằng hai bà mẹ đã hợp tác với nhau: “Tại sao lại phải liên lạc lại?”.

- “Con bé ấy có điều gì mà con không vừa ý? Mẹ thấy rất tốt. Là sinh viên xuất sắc, dáng dấp xinh đẹp lại có khí chất. Điều quan trọng nhất là bố nó làm viện trưởng của bệnh viện XXX, nếu như con đồng ý, lập tức “thẳng bước thênh thang”. Viễn Ảnh à, đừng trách mẹ lắm chuyện, tất cả đều là vì tốt cho con mà thôi!”.

Gi­ang Viễn Ảnh ngồi quay lưng vào bàn nên không nhìn thấy biểu hiện của mẹ. Câu sau cùng khiến anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện của mấy năm về trước, khi mẹ khuyên anh chia tay với Tiểu Ninh, bà đã từng nói câu tương tự như vậy…

- “… Đừng trách mẹ lắm điều, con là tất cả đối với mẹ, mẹ có làm điều gì cũng chỉ vì con mà thôi…”.

Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút gì băng giá. Sống với thân phận này đến tận bây giờ, quãng thời gi­an của những năm tháng đó dường như đều trở nên hồ đồ, cái cảm giác đau đớn do dự không thể từ bỏ ấy đến bây giờ vẫn còn rất sống động. Nhiều năm về sau, anh gặp lại Tiểu Ninh song cảm giác đã trở nên xa lạ như những người bình thường lướt qua nhau trên đường, nếu như không phải là mẹ… nếu như không phải là mẹ … không, điều này chính là sai lầm của chính bản thân anh.

- “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe!”. Đây là lần đầu tiên anh phản đối lại mẹ và quay lưng đi vào phòng mình trước mặt bà, khóa trái cửa.

Bà Gi­ang đứng ngẩn người, một lúc trôi qua mà tinh thần vẫn chưa trở lại. Đây là Gi­ang Viễn Ảnh ư? Đây là con của bà, là đứa con mà chính bà nuôi dạy ư? Là đứa con từ trước đến nay không bao giờ phản đối nửa lời và với bất cứ điều gì đều nghe theo bà?

Già rồi, rút cuộc cũng chẳng được việc nữa. Lúc bấy giờ rõ ràng ý xuân tràn trề nhưng làn gió thổi vào phòng lại có đôi chút lạnh lẽo, dần dần, từng chút, từng chút một thấm vào da thịt con người.

Gi­ang Viễn Ảnh sau khi phản đối mẹ thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, ngay ngày hôm sau anh đã vội vàng xin lỗi mẹ và đồng ý với bà về việc tiến hành một cuộc hẹn hò riêng với Mẫn Lạc Lạc, thử xem hai người liệu có hợp nhau hay không. Mẫn Lạc Lạc không hề biết về nguyên nhân sâu xa đó, chỉ vì đột nhiên thấy Gi­ang Viễn Ảnh gọi điện hẹn gặp nên cô cũng rất vui mừng về lần hò hẹn này.

Vì không biết chọn trang phục nào cho cuộc gặp mặt ngày mai nên Mẫn Lạc Lạc đã lục tung cả hòm tủ, trải tất cả váy áo lên giường. Khi mẹ của cô vào cũng cảm thấy kinh ngạc: “Nếu con không ở trong phòng, mẹ lại tưởng nhà có kẻ trộm đấy!”.

Mẫn Lạc Lạc reo lên: “Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, xem con mặc bộ váy trắng hay bộ phấn hồng đẹp hơn? Con thích bộ trắng hơn nhưng lại có vẻ như đứng đắn quá…”.

- “Đúng là hơi đứng đắn!”. Bà mẹ xoa xoa lên đầu cô giống như hồi còn nhỏ. “Khi đang học, con chẳng để ý đến việc sớm yêu đương, mẹ rất hài lòng về điều đó, nhưng khi đi làm rồi mà vẫn chẳng thấy để ý gì làm mẹ lo muốn chết. Trước đây giới thiệu ai con cũng chẳng thèm để mắt đến, nhưng lần này có vẻ hơi nóng lòng đấy nhỉ…”.

- “Mẹ!” Mẫn Lạc Lạc bị mẹ nói đúng tim đen, không thể bình thản được, khuôn mặt giống như một đứa trẻ đang nũng nịu.

- “Mẹ chỉ lo con quá nhiệt tình để rồi sau này lại chịu đau khổ… thôi được rồi, mẹ cũng không nên tát nước lạnh vào con chứ nhỉ, chọn bộ phấn hồng đi, rất trẻ trung đấy!”.

- “Cảm ơn mẹ! Con biết giới hạn mà, mẹ cứ yên tâm!”. Bà Mẫn ra khỏi phòng con gái, không biết những dự cảm trong lòng mình có phải là quá thừa không. Tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời thật đáng thương, cũng đã hai mươi tám tuổi rồi mà giống như đứa trẻ mới lên tám khiến người ta cứ phải bận lòng.

Quả nhiên, chiếc váy liền màu hồng kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng thanh nhã của Gi­ang Viễn Ảnh thật hài hòa và nổi bật. Mẫn Lạc Lạc rất hài lòng đi cạnh Gi­ang Viễn Ảnh, cô cảm thấy anh ấy như đã phối hợp cùng mình và bản thân mình cũng không để anh phải hổ thẹn, bất luận là ngoại hình, trình độ học vấn hay tiền đồ trước mắt, điều gì cô cũng đều rất ưu tú.

Cô đề nghị trước khi đi ăn cơm thì đi dạo quanh trung tâm thương mại đã, kỳ thực cô muốn xem Gi­ang Viễn Ảnh có đủ nhẫn nại để đưa cô đi không. Nếu như những nguyện vọng của cô được anh đáp ứng thì cô vô cùng mãn nguyện và vui mừng hạnh phúc.

Gi­ang Viễn Ảnh cùng cô đi, khi cần xách túi thì xách túi, khi cần trả tiền thì trả tiền, những biểu hiện đó khiến cho người đi cùng cảm thấy vô cùng vừa lòng. Hai người từ chỗ không thể nói gì thì sau đó cũng có thể trao đổi được chút ít, những vấn đề được đề cập đến không nhiều, quanh quẩn vẫn chỉ là những câu chuyện thời cấp ba, cuối cùng hai người chẳng hẹn mà cùng lẳng lặng đi bên nhau. Khi sắp rời khỏi trung tâm thương mại, Mẫn Lạc Lạc thử thăm dò Gi­ang Viễn Ảnh: “Bác sĩ Gi­ang, tính ra đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau cũng là lần đầu tiên có thể tìm hiểu về nhau, anh thấy tôi…”.

“Thôi rồi! Có người bị ngất!”, bên cạnh có tiếng kêu thất thanh, Gi­ang Viễn Ảnh không nghe hết câu nói của Mẫn Lạc Lạc. Ngay gần đó có một cô gái đổ gục trên mặt đất, người đi qua đều xúm lại. Người thì chỉ chỉ trỏ trỏ, có người tốt bụng thì gọi điện cho cấp cứu, theo thói quen nghề nghiệp, Gi­ang Viễn Ảnh nhanh chóng rẽ đám đông tiến vào: “Cảm phiền mọi người, xin nhường đường, tôi là bác sĩ”.

Trong giờ phút này, cái cảm giác vinh dự trong nghề đúng là không gì có thể so bằng. Cô gái nằm trên đất – nhỏ bé – xem chừng mới khoảng ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt làn môi tím tái, một cánh tay đang ôm chặt lấy ngực, Viễn Ảnh dùng giọng nhẹ nhàng để gọi nạn nhân:

- “Cô ơi, cô ơi? Có nghe thấy tiếng tôi không?” Cô gái không mở mắt cũng không đáp lại, chỉ có tấm thân đang giật liên hồi.

- “Mọi người mau tản ra để bệnh nhân hít thở!” Gi­ang Viễn Ảnh nói với mọi người xung quanh, khiến đám đông nhộn nhạo cũng lùi về sau vài bước. Anh giúp cô gái làm cấp cứu, cô gái đã bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn chưa đủ, xe cứu thương đáng nhẽ phải đến thật nhanh chứ.

- “Xin nhường đường, xin nhường đường! Ôi trời, tiểu thư ở đây!” Lúc đó có mấy người trung niên lao tới, dang tay dang chân vây quanh cô gái, trong đó có một người đưa cho cô uống hai viên thuốc, lúc này cô mới dần dần ổn định lại. Gi­ang Viễn Ảnh quan sát, quả nhiên là cô gái này đang bị bệnh tim, mà còn bị rất nặng nữa, rồi anh mới biết loại thuốc lúc nãy chính là thuốc cấp cứu.

- “Ấy, sao bên kia mọi người xúm lại đông thế?”, Kỉ Hoa Ninh và Mạnh Thiên Phàm cũng vừa khéo đang mua đồ ở đó, đứng từ xa nhìn hình như đang xảy ra việc gì đó.

- “Không nên hiếu kỳ quá, những chỗ ồn ào chẳng có gì đáng xem cả. Có vẻ chẳng có gì hay ho cả, đừng chen vào làm gì!”. Mạnh Thiên Phàm ôn tồn giảng giải cho cô như một người anh chân chính và cô đã “lĩnh giáo”, hai người bọn họ quay đầu bước đi.

Cô gái chầm chậm mở mắt. Đó là một đôi mắt đẹp, lông mày rướn cao, đen trắng rõ ràng; nhưng đồng thời, ánh mắt lạnh lẽo thể hiện sự mệt mỏi với sinh mệnh, sự tuyệt vọng với thế sự, tất cả những điều đó đều hiện lên rất rõ ràng trong đôi mắt ấy. Gi­ang Viễn Ảnh cũng rất quen thuộc với biểu hiện này, đó là những dấu hiệu trên khuôn mặt của bệnh nhân bị chứng nan y, anh vẫn thường chứng kiến hiện tượng này. Anh cảm thấy thương cảm cho cô gái, sức sống tràn trề của tuổi trẻ lại bị căn bệnh quỷ quái này cản lại.

Anh nói với mấy người không biết gì đang chụm đầu lại bên cạnh: “Quan sát ánh mắt có vẻ không vấn đề gì nữa, nhưng bệnh của cô ấy rất nặng, tốt nhất đừng để cô ấy đi ra ngoài một mình, thuốc cũng nên sẵn sàng bên cạnh”.

Mấy người đến ứng cứu đang dìu cô gái ra đi. Cô mặc chiếc váy liền toàn một màu trắng, đôi giày giống như được làm từ thủy tinh, lấp lánh phát sáng. Mái tóc đen dài của cô hơi rối, buông dài đến tận eo lưng. Tuy được dìu đi nhưng tấm thân mềm oặt của cô lại như đang bị lôi về phía trước. Đến chỗ rẽ, cô quay lại nhìn Gi­ang Viễn Ảnh: Chẳng phải cảm kích, chẳng phải hiếu kỳ, đó chỉ là một cái nhếch mép lạnh nhạt có đôi chút dư vị của sự mỉa mai.

Vốn cho rằng ta cứu người, nhưng lẽ nào trên đời này lại có người không cần cứu giúp. Gi­ang Viễn Ảnh bật cười trào phúng, quay người chuẩn bị đi. Anh hoàn toàn không biết trong khoảng cách ngắn ngủi đó, anh và Kỉ Hoa Ninh đã lướt qua nhau.

Cuộc đời con người không ngừng gặp gỡ và sai lầm. Cho nên không nên than vãn về những sai lầm đó, sai lầm chẳng qua cũng là vì chúng ta đã gặp nhầm người mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.