Tình Nan Tự Chế

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 9

Thế nhưng khi thị vệ áp giải người tiến vào, Đông Đan Cửu Trọng liền biết hắn đã hi vọng một điều quá xa xôi. Nói là thị vệ áp giải Lâm Phi vào, chẳng bằng nói bọn họ dắt hắn, bất quá Lâm Tranh cũng đủ nhanh trí, khi ở thiên lao đã sai người tắm rửa sạch sẽ đồng thời thay tù phục mới và đeo giầy cho Lâm Phi, máu me đã không còn, nhưng vết thương lở loét trên mặt và bàn tay vẫn không cách nào che dấu được.

Đông Đan Lung xuất thân đế vương gia, tự nhiên biết các loại thủ đoạn dụng hình trong cung nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng khi y cẩn thận đánh giá liền phát giác ánh mắt Lâm Phi thực trống rỗng, thần sắc mờ mịt, tựa như đứa ngốc tử há miệng không ngừng chảy ra nước miếng thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Đợi thị vệ buông tay, hắn liền tứ chi chấm đất như cẩu, hai thị vệ đành một trái một phải giữ hai bên, buộc hắn nâng thân trên hướng mặt về phía trước.

Đông Đan Lung càng nhìn càng kinh ngạc, thử gọi khẽ một tiếng, “Lâm Phi?”

Nghe đến tên mình, Lâm Phi chợt ngẩng cái đầu đầy tóc rối , thế nhưng lại “gâu, gâu” sủa to hai tiếng.

Đông Đan Lung bị dọa tới thở dốc, cả người chấn động, Đông Đan Cửu Trọng liền ôm chặt lấy y, giận dữ quát bên dưới:

“Hỗn trướng! Mau lôi hắn đi!”

Đám thị vệ sợ hãi không thôi, vội mang Lâm Phi đi, nhưng vừa tới mép cửa lại nghe thấy tiếng kêu to:

“Không! Từ từ!”

Tiếng kêu là của Đông Đan Lung vừa phục hồi tinh thần từ trong sợ hãi, nhìn đám thị vệ đã dừng bước, y đột nhiên quay đầu nhìn Đông Đan Cửu Trọng, “Trọng nhi, ngươi đã làm gì hắn?” Thanh âm đã bị áp xuống, nhưng vẫn biểu lộ đầy đủ nỗi khiếp sợ.

Đông Đan Cửu Trọng cười khổ, “Hài nhi cũng không biết.”

“Ngươi không biết? Sao ngươi có thể không biết? Nếu không phải ngươi đã làm gì hắn, một người bình thường sao có thể biến thành cái dạng này?” Hàng mi đen dày giương cao hết cỡ, trong thúy mâu xinh đẹp của Đông Đan Lung lóe lên lửa giận, không phải bởi Lâm Phi, mà bởi vì y không thể chấp nhận được đứa con của chính mình lại làm ra loại chuyện đê hèn tra tấn người khác để mua vui.

“Hài nhi thật sự không biết.”

Thấy đôi con ngươi xinh đẹp của y chớp động hai ngọn lửa nhỏ, Đông Đan Cửu Trọng càng không dám thừa nhận điều gì, chỉ biết cau mày, lộ ra thần sắc vô tội.

“Từ sau khi hài nhi giam giữ hắn, căn bản là không có rảnh rỗi để ý tới, nói không chừng là hắn không chịu nổi áp lực tự phát điên, hoặc có thể người dưới lạm dụng hình phạt khác, hài nhi hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên hài nhi hứa với phụ vương sẽ tra rõ việc này, nhất định sẽ cho người một cái công đạo.”

Ngôn từ thành khẩn, Đông Đan Lung cũng không biết có nên tin tưởng hay không, chỉ bình tĩnh nhìn Đông Đan Cửu Trọng, im lặng hồi lâu rồi thở dài, “Ngươi đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện tự mình phân biệt được, không cần cấp cho ta công đạo gì cả.”

Trong lòng cả kinh, Đông Đan Cửu Trọng vội vàng nói:

“Phụ vương sao lại nói như vậy!”

Đông Đan Lung không đáp lời, quay đầu đi hướng tới bên cửa, nói thị vệ đang giữ Lâm Phi:

“Mang hắn lại đây, ta có vài lời muốn nói với hắn.”

Thị vệ bất an nhìn Đông Đan Cửu Trọng, thấy hắn gật đầu đồng ý với dám mang Lâm Phi qua, đứng phía cuối giường, cách Đông Đan Lung cùng Đông Đan Cửu Trọng tầm một trượng, lại sợ hắn tiếp tục nổi điên, bốn cánh tay của hai thị vệ cùng giữ vai và cánh tay hắn thật chặt, không dám có một chút lơi lỏng.

“Lâm Phi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”

Sợ hắn nghe không được rõ ràng, Đông Đan Lung chậm rãi nói từng tiếng:

‘Ta chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi vì cái gì lại hận ta thấu xương?”

Đông Đan Quế hận ta, là vì ta giành hết sủng ái của phụ hoàng, lại đe dọa đến ngôi báu của hắn, Triệu Nhất Sùng đối phó ta, là vì thấy ta cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, nhưng Lâm Phi tại sao lại hận ta??? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được.

Người “trợ Trụ vi ngược” (cái này chắc ai cũng biết rồi, nghĩa là giúp kẻ xấu làm việc ác) rất nhiều, nhưng Lâm Phi không đơn thuần như thế, mà là thực sự oán hận Đông Đan Lung. Mỗi khi trợ giúp Đông Đan Quế nhục nhã y, trong mắt Lâm Phi sẽ toát ra hào quang hưng phấn khiến người khác không rét mà run. Trong trí nhớ Đông Đan Lung hắn chỉ là một thái giám bên người Đông Đan Quế, y thậm chí không thể nhớ rõ mình đã từng cùng hắn nói qua cái gì.

Thanh âm trầm bổng đã dừng lại, bốn phía lặng im không một tiếng động, nhưng Lâm Phi không biết có nghe vào tai lời y nói hay không, vẫn mờ mịt chảy nước miếng.

Thật lâu sau, Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu nói:

“Phụ vương, ta xem hắn đã hoàn toàn phát điên rồi, căn bản không hiểu người đang hỏi cái gì, không nên lãng phí thời gian nữa, để hài nhi sai người mang hắn đi!”

Đông Đan Lung phục hồi lại tinh thần, nhìn lại Lâm Phi không hề có phản ứng, đành gật nhẹ đầu:

“Thật đáng thương…”

Tiếng thở dài sâu kín vọng lại trong điện, Lâm Phi vẫn ngơ ngác bỗng nhiên cả người chấn động.

Thật đáng thương…

Thật đáng thương…

Ai đang nói? Nói với ai? Đáng thương cái gì?

Tên nô tài thật đáng thương!

Đúng rồi! Là vào một mùa đông có tuyết rơi… Sau khi ta tịnh thân không lâu, mặc một lớp y phục thái giám đơn bạc cùng rất nhiều rất nhiều tiểu thái giám đứng xếp thành hàng trong Ngự hoa viên…

Thái giám tổng quản đứng trước mặt bọn họ, phân phó lát nữa nên hảo hảo biểu hiện, nói không chừng sẽ được tiểu hoàng tử Hoàng thượng thương yêu nhất coi trọng chọn làm thái giám tùy thân, thân phận về sau sẽ bất đồng.

Tuyết lớn cứ rơi mãi, hắn lạnh tới cả người mất cảm giác, lời nói của tổng quản căn bản không nghe được bao nhiêu, ngay cả chính mình đã đứng bao lâu cũng không biết, mãi đến lúc nghĩ rằng sẽ lạnh tới chết, một nam nhân mặc hoàng bào mới thong thả đến.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, trên nền tuyết thật dày, hướng hắn quỳ xuống.

Nam nhân ôm một đứa trẻ nho nhỏ, một đứa trẻ xinh đẹp giống như được làm từ tuyết trắng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, hai má hồng hồng, gương mặt phấn điêu ngọc mài khảm một đôi thúy sắc con ngươi, so với áo thúy sắc lông cừu y mặc trên người còn thúy hơn, mà so với lục ngọc ấm lô trên hai tay y lại càng trong suốt.

Nhất thời, hắn như nhìn thấy ma, ánh mắt không tự chủ được giằng co trên người đứa nhỏ, theo y di động mà di động.

Nam nhân ôm đứa nhỏ chậm rãi lướt qua chúng thái giám, trong lòng Lâm Phi không ngừng cầu nguyện, ước ao bọn họ dừng lại trước hắn, lựa chọn hắn.

Thánh thần giống như nghe được lời cầu nguyện của hắn, cước bộ của nam nhân chợt dừng lại, nháy mắt, trong lòng hắn nhảy nhót điên cuồng.

“Ai… Tên nô tài thật đáng thương! Bộ dạng vừa xấu lại vừa gầy, lại còn có vẻ rất lạnh… Phụ hoàng, nhi thần không chọn, không bằng cho bọn hắn lui xuống sưởi ấm đi!”

Cổ họng đứa nhỏ thốt ra những thanh âm êm tai như tiếng trân châu va chạm, lại khiến hắn nháy mắt như rơi xuống địa ngục…

Thời khắc ấy, hắn dường như quên hết thảy cung quy, đột nhiên ngẩng đầu trừng lớn mắt, vừa lúc chạm đến ánh mắt đứa nhỏ kia. Thoáng chốc, đứa nhỏ giật mình vùi đầu vào trong lòng nam nhân, nhưng chỉ một khắc ngắn ngủn ấy, hắn đã thấy rõ trong cặp thúy mâu trong suốt hơn cả mĩ ngọc kia là sự thương hại, lại càng thấy chính mình hèn mọn.

Bởi vì một cái nhìn kia mà hắn bị kéo tới Kính Sự phòng đánh hai mươi đại bản, tưởng như vậy là ô hô ai tai, ko ngờ mệnh lớn vẫn còn sống, hắn liều mình lấy lòng chủ tử, được đề bạt tới bên người Đông Đan Quế, rốt cục lại có cơ hội gần gũi, nhìn thấy Đông Đan Lung.

Khi đó, y đã trở thành một mĩ thiếu niên, mi mục như họa, ánh mắt mang theo ngạo mạn lơ đãng, khẽ cười, hai lúm đồng tiền đọng lại trên gương mặt khiến lòng người say. Y không thích buộc tóc, luôn để mái tóc đen phiêu tán trên vai, thích mặc trường bào có y tụ thật rộng, thân vừa động, thúy sắc y tụ liền múa theo dáng dấp uyển chuyển, mỹ tới khó có thể hình dung.

Ngày đó đã trở thành ngày thống khổ nhất trong cả cuộc đời hắn. Từ lúc yến hội bắt đầu cho tới khi kết thúc, Đông Đan Lung thủy chung không có liếc qua hắn một cái, y căn bản không hề nhận biết hắn, cuộc gặp gỡ khắc cốt ghi tâm đối với hắn thế nhưng hoàn toàn không tồn tại trong đầu y.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn điên cuồng hận Đông Đan Lung!

Quá khứ cùng hiện tại đan xen, đầu óc Lâm Phi đột nhiên thanh tỉnh.

“Đều là lỗi của ngươi…”

Lâm Phi đột nhiên thốt ra thanh âm khiến tất cả đều ngẩn người, ngay cả Đông Đan Cửu Trọng cũng đã tưởng mình nghe nhầm.

“Ngươi nói gì?”

“Đều là lỗi của ngươi…” Lâm Phi chậm rãi ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang chằm chằm nhìn Đông Đan Lung, thanh âm tuy khàn khàn khó nghe, nhưng từng tiếng từng tiếng lại phi thường rõ, “Là ngươi sai, là ngươi!”

Mày kiếm nhíu lại, Đông Đan Cửu Trọng đánh mắt với thị vệ, đang muốn bọn họ mang người đi, Đông Đan Lung bên cạnh hắn chợt mở miệng hỏi:

“Ta làm sai cái gì?”

“Là lỗi của ngươi! Là ngươi khinh thường ta, vì cái gì ngươi không nhìn ta? Vì cái gì? Ta… ta là người, ta không phải cẩu, ta là người… Ta với người giống nhau cùng là người, ngươi dựa vào cái gì mà nhìn ta như vậy? Ta hận không thể móc hai mắt ngươi ra… Ta muốn ngươi so với ta càng tiện (tiện trong ti tiện, hèn hạ), càng tiện, ngươi chỉ là một *** nô… ngươi không thể khinh thường ta… ha ha…”

Nghe Lâm Phi càng nói càng loạn, lại làm nhục Đông Đan Lung, Đông Đan Cửu Trọng nhất thời sắc mặt trầm xuống.

“Nói hươu nói vượn! Mau lôi hắn đi!”

Tả hữu lập tức lĩnh mệnh, kéo tay chân Lâm Phi lôi đi, chỉ thấy hắn điên cuồng giãy dụa, còn không ngừng kêu to:

“Là ngươi! Là ngươi làm hại tất cả mọi người! Ta, Đông Đan Quế, tất cả đều tại ngươi! Ngươi không phải người, ngươi là yêu tinh… Là ngươi khiến mỗi người đều phát điên, tất cả mọi chuyện đều do ngươi, những năm qua nhiều người chết như vậy… đều là do ngươi… Không! Ta là người! Ta là người… ta không phải nô tài, không phải cẩu, van cầu ngươi, van cầu ngươi đừng nhìn ta như vậy… ngươi muốn gì ta cũng làm… chỉ cần ngươi nhìn ta một lần…”

Mấy lời bừa bãi của kẻ điên lại khiến người nghe được phải nhíu mày, Lâm Tranh linh cơ chợt động, cởi giày ra nhét vào miệng Lâm Phi, trong điện lúc này mới khôi phục yên tĩnh.

Phất tay cho lui tả hữu, mắt thấy Đông Đan Lung cúi đầu im lặng, Đông Đan Cửu Trọng ôm hận trong lòng, ngoài miệng lại ôn nhu hống:

“Phụ vương, người không cần phải để ý lời của một kẻ điên!”

Đông Đan Lung nhẹ giọng: “Kẻ điên cũng có ba phần thanh tỉnh, ít nhất có một việc hắn nói đúng, là ta đã hại chết rất nhiều người… năm đó… mẫu phi của ngươi cũng bị ban tử khi mới tròn hai tư tuổi…”

Đông Đan Cửu Trọng vội trấn an:

“Phụ vương, cái chết của mẫu phi đâu phải do lỗi của người.”

Sự thực, ấn tượng của hắn đối với mẫu phi mất sớm đã thực phai nhạt, nhớ lại thời thơ ấu, trong đầu chỉ tràn ngập gương mặt xinh đẹp cùng ôn nhu của Đông Đan Lung.

“Mẫu phi của ngươi là một tiểu thư khuê các dịu dàng, khi đó, mỗi ngày trôi qua chúng ta đều thực hạnh phúc.”

Nghe y thì thào tự nhủ, Đông Đan Cửu Trọng thở dài một hơi, cẩn thận gạt vài lọn tóc rơi rớt trên gò má, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm y. Thúy mâu ẩn ẩn thủy quang khiến hắn đau lòng không thôi, chậm rãi lại gần muốn hôn lên khóe mắt bi thương ấy, thân mình Đông Đan Lung chợt như bị kinh hách quay mặt đi.

Cánh môi xẹt qua gương mặt y, Đông Đan Cửu Trọng không khỏi có chút xấu hổ nhưng không có biểu hiện ra nửa phần, chỉ ôn nhu nói:

“Phụ vương mệt mỏi rồi? Hài nhi cũng chợt nhớ ra còn chuyện cần làm, sẽ không cản trở người nghỉ ngơi nữa.”

Đang định rời đi, Đông Đan Lung đột nhiên quay đầu, gọi Đông Đan Cửu Trọng lại:

“Trọng nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Đông Đan Cửu Trọng cười gật đầu, “Phụ vương cứ nói.”

“Ta muốn chuyển về Hòa Thạc vương phủ.”

Phút chốc, nụ cười của Đông Đan Cửu Trọng trở nên cứng nhắc:

“Dạ?”

“Ta muốn chuyển về Hòa Thạc vương phủ.” Đông Đan Lung lặp lại.

Chớp chớp mắt, thần sắc Đông Đan Cửu Trọng đã khôi phục tự nhiên, mỉm cười ngồi lại bên giường, “Sao tự nhiên phụ vương lại nghĩ vậy? Càn Thanh cung có gì không tốt sao? Hay là nô tài hầu hạ chưa chu đáo? Người cứ nói, hài nhi nhất định sẽ sửa đổi.”

Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu săn sóc như vậy, khiến Đông Đan Lung không khỏi chần chừ, nhưng hồi lâu sau y vẫn lắc lắc đầu.

“Ngươi đã lớn như vậy, hậu cung phi tần đều đã có đủ, sao có thể vẫn kề cận phụ thân? Người ta sẽ cười cho.”

“Miệng là của bọn họ, bọn họ muốn cười thì cứ cười, hài nhi chẳng quan tâm!” Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng kéo tay Đông Đan Lung áp lên má mình, cười càng thêm ôn nhu.”

“Cứ như con nít!” Đông Đan Lung không nhịn được cười cười, nhưng suy nghĩ không hề dao động, “Ta ở lại trong cung luôn là chuyện cho kẻ khác bàn tán, hơn nữa Hòa Thạc vương phủ là nơi ta cùng mẫu phi ngươi kết tóc se tơ, cũng là nơi đã sinh ra ngươi, là nơi có những hồi ức hạnh phúc nhất của ta, phụ vương đã già rồi, chỉ muốn trở về đó sống nốt quãng đời còn lại.” (ẻm cứ làm như mình tám chục tuổi rồi í =.=’)

“Phụ vương không có già, nhìn qua người ta còn tưởng người cùng hài nhi là huynh đệ ấy chứ! Hơn nữa, vương phủ chỉ có quá khứ, tương lai hài nhi và người sẽ cùng nhau xây dựng.” Đông Đan Cửu Trọng dán mặt lên tay Đông Đan Lung, ngửa đầu nhìn y.(giống cún nhỏ…)

Từ sâu trong đáy mắt hắn, Đông Đan Lung cảm nhận được một tia thâm tình quá mức, y cảm giác được dự cảm của mình tựa hồ thành sự thật, cắn răng nghiêm khắc nói:

“Tương lai của ngươi hẳn là phải do ngươi và hoàng hậu cùng nhau xây dựng.”

Đông Đan Cửu Trọng im lặng hồi lâu, nói:

“Nếu phụ vương xuất cung, hài nhi sẽ không thể hầu hạ người nữa.”

“Trong cung nhiều nô tài như vậy, ngươi tùy tiện tìm vài người đến hầu hạ ta là được.”

“Để người khác chăm sóc phụ vương, hài nhi lo lắng.”

“Vậy kêu Liên Nhi theo ta xuất cung, thương thế của ta cũng đã tạm ổn, lúc trước nàng lại từng hầu hạ qua ta, ngươi hẳn có thể yên tâm.”

“Phụ vương…”

Nhìn thần sắc khẩn cầu giống như đứa trẻ nhỏ trên gương mặt Đông Đan Cửu Trọng cùng âm tiết cuối cố tình kéo thật dài, Đông Đan Lung chỉ có thể quay đầu đi không đáp lời. Đông Đan Cửu Trọng không phải kẻ ngốc, lí do Đông Đan Lung bỗng nhiên muốn rời cung hắn cũng hiểu được bảy, tám phần nên không dám nói gì thêm, trầm mặc một hồi liền mím môi xoay người rời đi.

————————–

Khi thấy Đông Đan Cửu Trọng bước nhanh khỏi Càn Thanh cung, Trang Thanh liền ẩn ẩn cảm nhận được tâm tình của hắn không được tốt.

Tới nam thư phòng, Đông Đan Cửu Trọng phất tay cho lui tả hữu chỉ để lại Trang Thanh hầu hạ, ngồi vào sau án thư mở từng quyển tấu chương bắt đầu phê duyệt. Trang Thanh vụng trộm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh chuyên chú, còn tưởng vừa rồi mình nhất thời đa tâm.

Trong thời khắc yên tĩnh đó, chỉ có ngòi bút dính chu sa (mực đỏ) ma sát trên giấy, phát ra từng đạo tế tế (nhỏ, mảnh) thanh âm.

Bỗng nhiên, cánh tay cầm bút của Đông Đan Cửu Trọng chợt run lên, ngòi bút nguệch trên tấu chương một đạo hồng ngân thật dài. Sắc mặt trầm xuống, bàn tay giữ bút lông dùng sức quăng mạnh, bút lăn lăn trên nền đá, không ngừng phát ra tiếng vang “ba, ba”.

Trang Thanh hoảng sợ, theo phản xạ quỳ xuống:

“Hoàng thượng bớt giận!”

Nháy mắt, Đông Đan Cửu Trọng đã tỉnh táo lại, ôn hòa đối Trang Thanh khoát tay:

“Tiểu Thanh, trẫm không có sinh khí, càng không quản chuyện của ngươi, đứng lên đi!”

Vâng lời đứng lên, Đông Đan Cửu Trọng quả nhiên không có trách cứ hắn, chỉ hạ mi mắt, tay trái nâng đầu, tay phải không ngừng gõ gõ lên tay ghế. Biết đây là thói quen khi hắn suy nghĩ, Trang Thanh không dám quấy rầy, chỉ đành cúi đầu, nghiêm nghị đứng yên.

Tiếng gõ khi thì quy luật, khi thì hỗn loạn, thể hiện nan đề trong tâm Đông Đan Cửu Trọng chưa giải được, ánh dương ngoài cửa sổ đã dần hạ xuống, nhuộm một mảng trời màu da cam.

Lúc này, thái giám từ ngoài tiến vào thông báo, tân Cửu Môn đề đốc Vạn Tử Bân cầu kiến. Đông Đan Cửu Trọng nghĩ ngợi một lát, dừng động tác gõ gõ ngón tay, truyền lệnh cho vào.

Sau khi Vạn Tử Bân tiến vào liền cung kính quì hô vạn tuế, nhưng không biết vì sao gương mặt ngăm đen thường ngày giờ nhìn qua có chút tái, còn đặc biệt đảo mắt qua Trang Thanh bên cạnh. Chỉ đánh giá sắc mặt, Đông Đan Cửu Trọng cũng đã đoán được vài phần mục đích hắn tới đây, liền hướng Trang Thanh gật nhẹ đầu, lệnh cho hắn tránh đi.

Đợi Trang Thanh lui ra, Đông Đan Cửu Trọng mới hỏi:

“Tử Bân, có việc gì quan trọng sao?”

“Thần thỉnh Hoàng thượng ban tử!”

Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng lộ vẻ ngạc nhiên:

“Trẫm sao lại muốn giết ngươi?”

“Các đồng sự trong Khóa Vân điện ngày đó lần lượt qua đời, vi thần nghĩ rằng, nếu Hoàng thượng đã muốn che dấu chuyện phát sinh ngày đó, không bằng vi thần tự thỉnh tử tội, vẫn là hơn ngày sau chết không minh bạch!” Vạn Tử Bân nói thật hùng hồn, lại quỳ xuống, “Thỉnh Hoàng thượng ban tử!”

“Rốt cục ngươi cũng biết…”

Vạn Tử Bân kì thật là bằng hữu Đông Đan Cửu Trọng vài năm trước kết giao trong quân, thái độ làm người ngay thẳng chính trực, chuyện giết người diệt khẩu hắn vốn không muốn để y biết, thế nhưng trong thiên hạ quả thật không chuyện gì là có thể giấu diếm tuyệt đối — tựa như tình cảm của hắn với phụ vương…

Thở dài, Đông Đan Cửu Trọng nói với Vạn Tử Bân:

“Trẫm sẽ không giết ngươi.”

“Nhưng Hoàng thượng giết tất cả những người tại Khóa Vân điện ngày đó.”

“Đó là vì đại cục! Chuyện hôm đó không thể lan truyền ra ngoài.”

 “Bọn họ đều trung thành và tận tâm!”

Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên hỏi: “Ngươi có thể cam đoan hai mươi sáu người trong Khóa Vân điện ngày đó đều vĩnh viễn trung tâm sao? Chỉ cần có một người bất trung, mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào? Chuyện ngày đó truyền ra ngoài rồi, ngươi cho là ngai vàng này của trẫm còn có thể ngồi yên sao? Ngươi còn sống được sao?”

Mấy vấn đề này Vạn Tử Bân không thể trả lời được.

Bước xuống bậc thềm, Đông Đan Cửu Trọng đưa tay vỗ vai Vạn Tử Bân, “Tử Bân, không phải trẫm tâm ngoan thủ lạt, mà là tình huống bắt buộc phải như thế.”

Mím môi, trong lòng Vạn Tử Bân kì thật cũng hiểu được hoàn cảnh của Đông Đan Cửu Trọng.

“Thần tự biết thất lễ, thỉnh được cáo lui, bế môn tự ngẫm.” Không thể nói được gì nữa, Vạn Tử Bân chỉ đành quì xuống cáo lui.

“Tử Bân, từ từ!” Đông Đan Cửu Trọng muốn trấn an Vạn Tử Bân, cười gọi hắn lại, “Hôm trước ngự trù mới làm một món mới, là canh cá nấu bí đỏ(dân dã nhờ =.=’), trẫm thấy hương vị thật không tồi, không bằng đêm nay ngươi ở lại thử xem!”

Vạn Tử Bân lắc đầu, “So với canh, thần hiện tại càng cần một bầu rượu hơn.” Muốn nói là hắn lấy rượu tiêu sầu cũng tốt, lấy rượu gây tê cũng được.

Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng thế nhưng lại trầm ngâm, lúc lâu sau, hắn thì thầm, “Nói không chừng, đây cũng mới là thứ trẫm cần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.