Tình Nan Tự Chế

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 0

Tình nan tự chế

Tác giả: Tiểu Thập Tứ

Edit: Tiểu Mộng

Mùa đông năm thứ một trăm mười hai của Đông Đan hoàng triều, Vĩnh Thân đế mắc bệnh qua đời. Trưởng hoàng tử Đông Đan Quế kế vị, cải niên hiệu thành Đức Vĩnh, đồng thời ban hạ chiếu thư: do không có con nên lập Đông Đan Cửu Trọng – con của Hòa Thạc vương gia Đông Đan Lung – làm thái tử, đem Đông Đan Lung đang bệnh nặng vào cung dưỡng bệnh, Hòa Thạc vương phi mang tội chăm sóc Vương gia không tẫn trách bị ban cho rượu độc.

Hòa Thạc vương phủ từng phong quang vô hạn qua một đêm đã thành vườn không nhà trống khiến tiếng nghị luận nổi lên khắp nơi. Có người cho rằng tân đế này là muốn chèn ép đối thủ tranh đoạt hoàng vị khi xưa, cũng có kẻ cho rằng người sủng ái ấu đệ, ban cho vinh dự, nhưng, chỉ có Đông Đan Cửu Trọng biết rõ chân tướng.

Trong một đêm mưa gió, hắn chợt tưởng niệm phụ vương, bèn lén lút tránh khỏi các cung nữ thái giám, vụng trộm đi đến nơi hẻo lánh nhất hoàng cung – Khóa Vân điện. Ở đó, hắn đã thấy một màn mà cả đời không thể nào quên.

Từ nhỏ, Đông Đan Cửu Trọng vẫn cho rằng phụ vương hắn là người ôn nhu xinh đẹp nhất trong thiên hạ. Mỗi ngày sau giờ ngọ, phụ vương đều mặc thúy sắc trường bào mà y thích nhất, ôm hắn ngồi trong đình, dùng thanh âm trầm bổng cùng hắn nói chuyện. Đôi môi xinh đẹp như cánh hoa khẽ nhếch, gương mặt cao quý mỹ lệ không người nào sánh bằng. Nhưng, hiện tại, tất cả trí nhớ đều trở nên vặn vẹo. Thúy y mà phụ vương yêu thích nhất giờ chỉ còn là những mảnh nhỏ, xích vàng khóa tại tứ chi thon dài tuyệt đẹp, thân hình trần trụi giống như dê con bị xâm chiếm mở ra trên giường.

Nam nhân hắn bị cưỡng chế phải gọi là “phụ hoàng” đang ở trên thân thể phụ vương điên cuồng trừu sáp, hơn nữa còn phát ra thanh âm như tiếng kêu của dã thú:

“A, Lung, Lung… Quá tuyệt vời…”

Xích hắc vật thể đáng ghê tởm không ngừng ra vào, mang theo máu tươi làm nhiễm đỏ cả sàng đan trắng như tuyết.

“Lung, ngươi thấy sao? Đây chính là lạc hồng của ngươi… A! Ta thật muốn thao chết ngươi, muốn ngươi từ nay về sau chỉ có thể bị ta làm!”

Phụ vương hắn giống như người đã chết, không hề nhúc nhích, cho tới khi một cung nữ lớn tuổi mang tiểu đao lại gần, rạch nên những vết đao như cánh hoa trên cổ tay phải trắng muốt, thân hình vốn nằm im lìm rốt cục nhúc nhích muốn đứng dậy, lại bị hai thái giám cường tráng tiến lên đè lại tay chân.

“Không! Không ~~~”

Tiếng kêu kinh hoàng vang lên, mi mắt vẫn nhắm chặt rốt cục mở ra, lộ ra đôi con ngươi thúy sắc ngập nước. Vẻ xinh đẹp khác thường giống như thúc tình kịch độc, phút chốc trong điện tiếng hô hấp trở nên dồn dập.

“Sợ sao, Lung? Ta muốn phế tay chân của ngươi, để ngươi về sau chỉ có thể… nằm trên giường… làm tính nô của trẫm…”

Cung nữ run run giơ tiểu đao lên, cổ tay trái, cổ tay phải, rồi cổ chân trái, cổ chân phải, máu theo miệng vết thương chảy ra như dòng suối nhỏ uốn lượn, như con sâu xấu xí bò trên da thịt trắng như tuyết.

“Lung, về sau trừ bỏ bị ta làm… ngươi cái gì đều làm không được. Yên tâm đi! Trẫm sẽ hảo hảo yêu thương ngươi… Ngự y đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều hảo dược… để chậm rãi tạo cho ngươi… thói quen bị ta làm… Cho ngươi trở nên không có nam nhân không sống được. Ha ha ha…”

Tiếng cười dữ tợn từ trong điện không ngừng truyền ra, giống như kim châm vào tim của Đông Đan Cửu Trọng. Nhưng chân chính đả kích hắn lại là thân thể đang nóng lên của mình. Hắn dùng sức cắn môi, ngay cả môi đã cắn đến nát cũng không biết. Nhìn không dời mắt cảnh tượng *** mĩ điên cuồng trong điện, hắn lui dần từng bước, cho đến khi dời xa Khóa Vân điện mới không khống chế được vùng chạy đi trong mưa.

Mưa thật lớn trút xuống, lại không thể xóa đi dấu vết của thân thể xinh đẹp cùng dục niệm trong đầu. Đêm hôm đó, là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi không còn là hài tử, cũng là lần cuối cùng. Màn đêm qua đi, hắn giống như đã đem toàn bộ sự tình hoàn toàn quên, học cách để trở thành một thái tử xuất sắc nhất. Hắn thậm chí còn chưa từng ở trước mặt bất kì kẻ nào nhắc đến chân chính phụ vương cùng mẫu phi chân của mình…

—————————————

Từ khi Đông Đan hoàng triều lập quốc đến nay, hoàng tử công chúa trong vương thất trừ bỏ rèn luyện văn tự, đức hạnh, còn phải học tập kỵ xạ, võ thuật, mà từ sau khi Vĩnh Thân đế băng hà, biên cảnh phía Bắc vẫn thường không yên ổn, nên vừa tròn mười bốn tuổi, Đông Đan Cửu Trọng đã nhận mệnh theo nguyên lão hai triều Hoắc lão tướng quân đi Mạc Bắc bình loạn.

Đêm trước khi xuất chinh, Đông Đan Quế đã vì hắn mà chuẩn bị một phần lễ vật.

Thái giám tùy thân của Đông Đan Quế – Lâm Phi dẫn đường cho Đông Đan Cửu Trọng đang bị bịt mắt, tới nơi mảnh vải trên mắt hắn mới được lấy xuống.

Căn phòng treo đầy lụa đỏ thắm giống như kim tuyến bao lấy bức mỹ nhân đồ, trên mặt đất trải đầy cánh hoa hồng, dưới ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi, hết thảy đều mang một màu đỏ mị hoặc. Bị bao quanh bởi không gian ấy là một khối thân thể trắng như tuyết nằm trên giường. Vô luận xung quanh bố trí có bao nhiêu tục tằn, thân thể tuyết trắng ấy vẫn mang luôn mang một vẻ cao quý.

Đông Đan Cửu Trọng đầu vai không thể kìm chế có chút chấn động, nhưng sau giây lát liền bình phục như cũ.

“Thái tử điện hạ, đây là lễ vật Hoàng Thượng ban cho người”

“Các ngươi còn không đi ra!”

Lâm Phi hơi hơi nhếch môi, “Hoàng Thượng phân phó, Thái tử điện hạ chưa có kinh nghiệm, muốn nô tài ở bên cạnh để tùy thời hầu hạ.”

Đông Đan Cửu Trọng không nói nữa, theo sự hầu hạ của cung nữ mà chậm rãi cởi ra quần áo trên người. Áo bào phiền phức bị giải khai, lộ ra cơ thể mới trưởng thành của thiếu niên, thân hình mềm dẻo cùng hai đùi rắn chắc thon dài.

Tiến lên chiếc giường lớn bao phủ bởi sàng đan đỏ tươi, đem thân mình áp lên thân thể trắng như tuyết trước mắt, hắn cảm nhận được một mảnh ấm áp truyền đến. Nhiệt độ không bình thường làm Đông Đan Cửu Trọng khẽ chau mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cơ thể dưới thân nháy mắt run lên, rõ ràng là đã bị chuốc xuân dược.

“Dâm nô này đã sớm được chuẩn bị tốt để sủng hạnh, Thái tử điện hạ có thể yên tâm hưởng dụng.” Lâm Phi phát ra tiếng cười ti tiện, trong lời nói ẩn chứa ý thúc giục.

Đông Đan Cửu Trọng ngẩng đầu, ánh mắt thâm thuý bắt đầu từ Lâm Phi đảo một vòng qua tất cả cung nữ thị vệ đứng trong điện. Bị ánh mắt của một kẻ còn ít tuổi như vậy xẹt qua, không rõ vì sao, Lâm Phi lại có cảm giác không rét mà run.

Đông Đan Cửu Trọng cúi đầu, nhìn về phía người sắp phải cùng hắn ái ân. Mái tóc đen dài tản mát trên da thịt như sương tuyết, môi hồng răng trắng, hai má mềm mại mịn màng. Hai mắt bị phủ bởi vải đen nhưng hoàn toàn không thể che dấu vẻ mĩ lệ, đẹp đến mức không gì có thể sánh được.

Đông Đan Cửu Trọng không mở miệng vươn hai tay, nâng đôi chân trắng bạch vô lực của người trên giường gác lên đầu vai. Y bất an nhu động thân mình, tuyết trắng cổ họng cao thấp chuyển động theo đôi môi đang cắn chặt để kìm nén âm thanh nức nở tinh tế. Ngay sau đó, Đông Đan Cửu Trọng đem dục vọng cứng rắn như thiết đâm sâu vào cơ thể y.

Trong suốt quá trình hợp hoan, tuyết trắng thân hình không ngừng run rẩy. Không cần lại gần để nhìn, Đông Đan Cửu Trọng cũng biết miếng vải đen che mắt y đã thấm đẫm nước mắt, thế nhưng hắn thuỷ chung không dám dừng lại động tác.

Nửa năm trước, một lần ngoài ý muốn, Đông Đan Quế đã đánh mất nam tính hùng phong (đại khái là liệt… đó). Đây vốn là tin đồn từ miệng một số phi tần thất sủng, nhưng hiện tại Đông Đan Cửu Trọng đã dám khẳng định trăm phần trăm tính chân thực của nó, bởi chỉ có chịu kích thích lớn như vậy mới có thế khiến Đông Đan Quế trở nên biến thái đến trình độ này. Hắn dám khẳng định Đông Đan Quế đang ở nơi nào đó trong cung điện này rình coi bọn họ để thoả mãn biến thái dục vọng. Chỉ cần hắn vô ý lộ ra bất cứ dấu vết gì thì thứ chào đón hắn nhất định là cái chết.

Nháy mắt khi hắn ở trong mật đạo ấm nóng bắn ra nồng đậm dịch thể, cơ thể xinh đẹp dưới thân càng run rẩy lợi hại, tựa như muốn đem xương cốt toàn thân biến thành những mảnh vụn nhỏ. Sau đó, mọi thứ lại trở về một mảnh tĩnh mịch.

Gương mặt nho nhỏ lộ ra ngoài miếng vải đen tái nhợt như xác chết. Vẫn giữ nguyên gắt gao tương liên tư thế, Đông Đan Cửu Trọng cúi người, lần lượt hôn lên trán y, gò má phải, gò má trái, hôn xuống đôi môi… khinh tế, ôn nhu như vũ điểm.(nhẹ nhàng, ôn nhu như mưa rơi).

Đây là nụ hôn của phụ vương khi hắn vẫn còn nhỏ, Đông Đan Cửu Trọng chưa từng quên, cũng tin tưởng y sẽ không quên.

Quả nhiên, đôi môi sưng đỏ của y kích động hé ra trong nháy mắt, nhưng lập tức gắt gao khép lại. Tiếp theo, hắn không dấu vết dùng đầu ngón tay lặng lẽ di động trong lòng bàn tay phải của y: [Chờ ta!].

Run rẩy theo da thịt tương thiếp truyền đến dần dần ngừng lại. Đương lúc Đông Đan Cửu Trọng rút ngón tay ra, bàn tay trắng như tuyết vô lực buông trên sàng đan bỗng khó khăn nắm lại, giống như đang nắm trong tay dị bảo trân tàng. Liều mình chế trụ kích động trong lòng, Đông Đan Cửu Trọng lưu luyến liếc lại lần cuối rồi cũng phải rời đi để tránh kẻ khác nghi hoặc. Đôi giày da hươu màu bạc cất những bước khinh tế quy luật trên sàn ngọc thạch bóng loáng, cũng như lúc đến, không nhanh không chậm, ổn định vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.