Nửa năm nay, sức khoẻ của Tây Lăng Xuyên càng ngày càng yếu, từ đầu chí cuối, Hạ Phẩm Dư vẫn
luôn ở cạnh bên, hàng ngày nghe ngài nói rất nhiều chuyện khác nhau. Từ
chuyện hồi nhỏ lần đầu tiên cầm kiếm, đến lần đầu tiên uống rượu, thậm
chí còn có cả việc lần đầu tiên ngài thức dậy trên bầu ngực phụ nữ, tất
cả đều kể hết cho nàng nghe mà không ngần ngại, giấu giếm.
Cảm giác ngài muốn nói hết một lần những chuyện mà có nói cả đời cũng không hết thế này khiến Hạ Phẩm Dư đau lòng khôn xiết.
Thế nhưng nàng biết, bên cạnh việc tận tâm chăm sóc Tây Lăng Xuyên, nàng còn có thể biết được tin tức về Tư Hành Phong.
Tây Lăng Xuyên không chỉ muốn biết mỗi tình hình biên cương mà còn muốn
biết từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của ngài.
Nếu
nhận được tin tức an lành, Hạ Phẩm Dư cũng theo đó mà hân hoan, đến tận
khi đi ngủ miệng vẫn không ngớt cười. Nhưng nếu nhận được tin không vui, cho dù ngài chỉ bị nhiễm phong hàn, ốm nhẹ, trái tim nàng cũng đau thắt từng cơn, ăn không ngon miệng, ngủ không an giấc.
Cho dù không thể gặp mặt, nhưng chỉ cần có thể biết được tin tức về ngài là nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Tây Lăng Xuyên tuy rằng rất yếu, những hằng ngày vẫn kiên trì đi khắp nơi
dạo mát, sau đó nói cười, chuyện trò cùng nàng “Bây giờ sống ngày nào
vui ngày ấy, đợi đến khi quả nhân nhắm mắt xuôi tay, cho dù muốn nhìn
ngắm cũng chẳng còn cơ hội.”
“Ta nói cho nàng biết, ta chẳng hề
muốn làm Hoàng thượng một chút nào. Hàng ngày đều bị giam giữ trong chốn cung vàng điện ngọc, tất cả mọi người gặp mình đều phải dập đầu hành
lễ, sau đó liên tha liên thiên cả một hồi lâu, phiền chết đi được. Ăn
uống thứ gì cũng rất phiền phức, mỗi món ăn đều có người ăn thử trước
rồi mình mới được ăn, chỉ sợ kẻ thù hạ độc. Nàng nói xem, ta thấy mấy
tên tiểu thái giám kia nếm trước món của mình rồi, dù có thèm đến mấy,
cũng mất hết cả hứng thú với khẩu vị. Còn nữa, hôm nào cũng phải lên
triều sớm, trời còn chưa sáng ta đã phải dậy, ngáp ngắn ngáp dài nghe
đám đại thần già nua kia nói mãi không chịu thôi. Nếu đổi lại là người
bình thường, vào thời khắc đó chắc hẳn ta vẫn có thể nằm trong chăn ngon giấc, thật là thoải mái, sung sướng biết bao.
Ta vẫn luôn hận
không thể đầu thai vào một gia đình phú hộ, làm một thiếu gia nhàn hạ,
hàng ngày ngủ tới khi mặt trời treo cao trên ngọn sào, thức dậy rảnh
rang không có chuyện gì làm ngoài việc nuôi chim cảnh, đấu dế mèn, buổi
tối thì tới Bách Hoa Đường trái một nàng, phải một nàng, đàn múa ca hát. Cuộc sống như vậy tuy rằng đắm chìm trong tửu sắc nhưng mà vui vẻ,
thoải mái biết bao. Còn nỗi thống khổ của lê dân bách tính, ai thích thì cứ việc giơ lưng ra mà gánh chịu.”
Hạ Phẩm Dư im lặng đứng một
bên nghe, đôi khi cũng cảm thấy buồn cười, muốn bật cười nhưng lại không nhếch miệng lên nổi. Tuy rằng Tây Lăng Xuyên nói rất lém lỉnh, như thể
vô tâm vô tình, thế nhưng không phải ngài vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ngai vàng gánh trên vai mọi nổi khổ sở, vất vả mà những người làm thân đế
vương phải chịu đựng đấy sao.
“Thế nhưng không phải Hoàng thượng
cũng đã sống rất tuỳ tâm tuỳ ý bao lâu nay rồi sao?” Nếu không phải thì
cung Ngọc Trì đã không treo đèn lồng đỏ rực rỡ chưa từng một ngày tắt
ánh sáng nhiều năm nay.
“Người hiểu ta chỉ có mình Phẩm Dư. Nếu
ta nạp nàng làm phi từ mấy năm trước thì đã không phải chịu đựng cô đơn
đến mức này. Trước kia có một người phụ nữ chân thành, tốt đẹp đến
nhường này xuất hiện trước mặt mà ta lại không biết trân trọng, ngày nay khi ta sắp đi xa rồi đúng là hối hận không kịp nữa.”
Hạ Phẩm Dư
không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tây Lăng Xuyên cũng bật cười
theo, kèm theo đó là mấy tiếng ho khẽ khàng, ngài đang mỉm cười vui vẻ
bỗng nhiên im lặng, sau đó nhìn Hạ Phẩm Dư một hồi lâu, rồi nói “Ta nói
cho nàng một bí mật, một bí mật mà tất cả mọi người đều không biết.”
“Bí mật?”
Đúng vào lúc Hạ Phẩm Dư đang vô cùng kinh ngạc, Tây Lăng Xuyên liền đặt tay lên đôi vai rồi kéo nàng lại sát bên mình.
Nàng trợn mắt nhìn ngài một cách khó hiểu.
“Thực ra, ta đã rất lâu rồi không có ở cùng phòng với phụ nữ. Kể từ mấy năm
trước, căn bệnh này bắt đầu phát tác, Kì Chính liền nói cơ thể của ta
không thể nào tiếp tục chuyện ân ái được nữa, nếu không khí huyết dâng
trào, lại càng đẩy nhanh tốc độ khiến ta quy Tây Thiên sớm. Cho nên ta
đã xa lánh chuyện đó suốt bốn năm nay…”
Hạ Phẩm Dư bất giác nhớ
lại mỗi buổi đêm mùng năm hàng tháng tại điện Ngọc Hoa, nhưng lại không
dám nhắc đến vấn đề này trước mặt ngài.
Tây Lăng Xuyên hạ thấp
giọng, tiến lại gần nói “Ta biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Người
người đều truyền miệng Hoàng thượng nước Bạch Hổ ham mê nam sắc, nên mỗi đêm mùng năm hàng tháng đều triệu Bình Viễn Hầu gia đến hầu hạ. Bây giờ ta nói cho nàng biết, thực ra Tiểu Phong chỉ nằm ngủ cạnh ta mà thôi.
Chỉ ngủ và đơn thuần là cùng nằm trên một chiếc giường. Để tránh người
khác nhận thấy ta bị mắc bệnh, ta liền khiến cho tất cả mọi người hiểu
lầm rằng Hoàng thượng ham mê nam sắc. Thứ hai, ta nói ta làm hoà thượng, bốn năm trời kiêng kị mỹ sắc, đến nay thực sự là không còn chịu đựng
được nữa, dù gì cũng sắp chết đến nơi, chi bằng khoái lạc tận hưởng một
lần rồi chết, coi như cũng đáng!”
Vừa nói ngài vừa đặt đôi môi trắng bệch, nhợt nhạt của mình lên đôi môi của Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư còn chưa kịp định thần khi nghe những lời nói trước đó của
ngài, đã cảm thấy hơi thở tràn đầy mùi vị máu tanh nồng truyền tới,
chẳng khác gì bị thứ gì thiêu đốt, hoảng hốt đẩy Tây Lăng Xuyên ra, đứng dậy rồi lùi sang một bên.
Nàng ra sức lau đôi môi mình, nhanh
chóng nhận thức ra quyền hạn của Hoàng thượng đối với một người phi tử,
nàng đưa tay che miệng, nhìn Tây Lăng Xuyên bằng đôi mắt hoảng hốt.
Tây Lăng Xuyên tựa vào thành long sàng, nhìn bộ dạng sầu thảm, lúng ta lúng túng, không biết làm gì của nàng từ từ mỉm cười.
Ngài không ngừng cười, không ngừng cười, mãi cho tới khi chảy cả nước mắt.
Hạ Phẩm Dư đột nhiên cảm thấy ngài có gì đó lạ thường, tiến lại gần bên, khẽ khàng gọi ngài một tiếng “Hoàng thượng…”
Tây Lăng Xuyên ngừng cười, nhìn Hạ Phẩm Dư chăm chú, khuôn mặt vẫn cứ là nụ cười chẳng mấy quan tâm, như mọi khi “Cảm thấy sợ chết khiếp đúng
không?”
Hạ Phẩm Dư suy nghĩ một hồi rồi nói “Chỉ là thần thiếp
không thể ngờ… Hoàng thượng đột nhiên lại làm như thế, có hơi đột nhiên… không thể thích ứng được…”
Tây Lăng Xuyên nói thẳng thừng không
tránh né “Thực ra ta chỉ muốn biết lúc Tiểu Phong hôn nàng thì có cảm
giác gì thôi. Ta thường hay lặng người nhìn nàng thực ra lại đang cảm
nhận xem phải chăng Tiểu Phong cũng nhìn nàng như vậy. Mỗi khi ta ôm
nàng đều đang cảm nhận hơi ấm trên người của Tiểu Phong. Tiểu Phong hôn
nàng, ta cũng hôn nàng, có lẽ sẽ cảm nhận được nụ hôn của Tiểu Phong…”
Ngài thấy nét mặt kinh ngạc của Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên ngưng lại không
nói thêm nữa.
Hạ Phẩm Dư nhìn Tây Lăng Xuyên bằng ánh mắt kinh ngạc, bàng hoàng, bất giác mím chặt đôi môi lại.
Tây Lăng Xuyên thấy vậy lại mỉm cười nói “Có phải nàng đang cảm thấy vô cùng ghê tởm không?”
Hạ Phẩm Dư đột nhiên cảm thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong đại điện
khiến cho không khí nơi đây trở nên ngột ngạt, khiến nàng sắp sửa không
thở được nữa. Nàng không dám nói tiếp, cũng không dám thở quá mạnh.
“Ta biết rằng đây là cảm giác vô cùng ghê tởm. Lúc đầu khi ta mới nhận ra
điều này, bản thân ta cũng cảm thấy ghê tởm, lúc đó ta mới biết rằng
mình thực sự bệnh rồi. Tất cả mọi người đều cười nhạo ta không thích nữ
sắc mà hám nam sắc. Ngay chính bản thân ta cũng cười nhạo chính bản thân mình. Thế nhưng có rất nhiều chuyện dù mình có muốn kìm nén thế nào thì cũng chẳng thể nào kìm nén nổi. Yêu thích thì yêu thích, đây là chuyện
chẳng thể nào thay đổi, dù cho có làm gì đi nữa.
Năm đó, lần đầu
tiên gặp Tiểu Phong, Tiểu Phong chẳng khác nào một con vật bé nhỏ bị
thương và lạc đường. Ta cảm thấy bản thân mình có rất nhiều điểm giống
với Tiểu Phong, đều là những con người bị cả thế gian này bỏ rơi, một
mình cô đơn khổ sở, luôn luôn bắt ép bản thân phải làm những chuyện mà
bản thân không muốn. Có lẽ đây là cảm giác đồng bệnh tương lân. Có điều
một khi con vật nhỏ bé lạc đường đó tỉnh táo lại nhất định sẽ là một
mãnh thú có khả năng công kích mãnh liệt, bất khả chiến bại. Phương pháp duy nhất không cho một con mãnh thú quay lại cắn chính chủ nhân của
mình chính là cho Tiểu Phong uống thuốc độc, như vậy thì dù cho con mãnh thú đó có lớn mạnh đến mức nào vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.
Cho nên ta rất bỉ ổi, cũng chỉ biết làm như vậy mà thôi…”
Chuyện
này liên quan đến thuốc giải được gọi là ‘Quỳnh Tương Ngọc Dịch’ đổi lại được vào mỗi buổi sáng mùng sáu? Hạ Phẩm Dư im lặng nín thở.
Tây Lăng Xuyên lại bật cười, tiếng cười lần này thê lương vạn phần. Tây
Lăng Xuyên thấy đôi mắt của Hạ Phẩm Dư càng lúc càng đỏ, liền vẫy tay
gọi nàng nói “Phẩm Dư, mau lại đây, không phải sợ ta đâu, ta sẽ không
làm gì nàng mà cũng chẳng thể làm gì nàng. Ta thực sự thích nàng, tình
cảm này xuất phát từ trái tim, chứ hoàn toàn không phải vì Tiểu Phong. Ở bên cạnh ta một lúc, khi nào ta ngủ thì nàng hãy rời đi, thực sự ta rất sợ cô đơn. Nếu ta đi rồi, đến một thế giới khác, không có Tiểu Phong,
không có nàng, ta sẽ cảm thấy cô đơn đến độ nào… Điều khiến ta sợ nhất
chính là cô đơn…”
Hạ Phẩm Dư bước tới ngồi cạnh bên ngài lần nữa.
Tây Lăng Xuyên chìm vào giấc ngủ mà miễng vẫn không ngừng lẩm bẩm…
Lại mấy ngày nữa trôi qua, có tin truyền báo, Tư Hành Phong đã bàn thảo lập lại hoà bình vùng biên cương với nước Chu Tước một cách thuận lợi.
Tây Lăng Xuyên vô cùng vui mừng, tổ chức tiệc tẩy trần cho Tư Hành Phong,
quyết định đợi Tư Hành Phong quay về sẽ ban bố ăn mừng trong cả nước.
Thế nhưng, còn chưa đợi được Tư Hành Phong quay về, ngài đã ngã bệnh.
Lần này là thực sự ngã bệnh nặng, thậm chí còn chẳng có sức lực xuống
khỏi giường nữa.
Tất cả các thái y ở thái y viện đều bó tay thất
sách, hoàn toàn không hay biết gì về căn bệnh bỗng nhiên bộc phát của
Hoàng thượng, và câu trả lời của Kì Chính là Hoàng thượng không còn bao
nhiêu thời gian nữa.