Type-er: TonyChopper
Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh
những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc
thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở.
Trong vườn khắp nơi chất đầy dược liệu, một thân hình gầy guộc đi ra đi vào, bận rộn không ngừng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi.
“Hu hu… hu hu…” Đột nhiên tiếng khóc của ai đó vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch ở nơi đây.
Nàng vừa mới phơi dược liệu xong, quay đầu lại liền thấy con gái nãy giờ một mình chơi đùa trong vườn, lúc này đang ngồi bệt xuống mặt đất, khóc lóc thảm thương. Nàng vừa định kêu con đứng dậy lại thấy một người khác y
phục màu vàng đứng phía trước mặt con gái mình. Nàng bất giác ngước mắt
nhìn lên, đôi môi mỏng khẽ cong, tiếp tục công việc đang làm.
Người mặc y phục màu vàng kia nắm chặt tay lại, nói với con gái nàng bằng
giọng vô cùng rành rọt “Này, này, này, Tư Tùng Ngạn, tại sao cứ động một tí là muội lại khóc thế? Lúc nãy quả nhân chẳng qua chỉ bất cẩn kéo bím tóc của muội thôi mà, đâu có đau đớn gì chứ?”
Con gái nàng không thèm để ý đến tiểu Hoàng thượng, tiếp tục ngồi bệt dưới mặt đất khóc lóc thảm thương.
Tiểu Hoàng thượng cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng nổi tiếng khóc này nữa
liền lên tiếng “Thôi, được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Cùng lắm là
quả nhân cưới muội về, lập muội làm hậu, sau này muội muốn kéo bím tóc
của ai cũng được hết.”
Nghe thấy vậy, Tư Tùng Ngạn liền ngưng
khóc, nước mắt cũng nhanh chóng khô luôn, đôi mắt sáng trong linh lợi
nhìn tiểu Hoàng thượng đầy hoài nghi, giọng nói vẫn còn nức nở “Có thật
thế không? Muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết hả?”
“Điều
đó là đương nhiên. Quả nhân lúc nào chẳng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan
truy.” Tiểu Hoàng thượng quay đầu như kiểu thi nhân, tỏ vẻ uyên bác,
thâm sâu.
Tư Tùng Ngạn liền nắm lấy tay tiểu Hoàng thượng, còn tiểu Hoàng thượng thì kéo cô bé từ dưới đất dậy.
Ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng tiểu Hoàng thượng thét lên một tiếng “Tư Tùng Ngạn, muội ăn gian.”
Thì ra vào lúc tiểu Hoàng thượng kéo Tư Tùng Ngạn lên, cô bé liền tóm lấy tóc của ngài kéo mạnh khiến ngài thét lên thảm thiết.
“Là chính ngài đã nói mà, muội kéo bím tóc của ai cũng được còn gì. Hưm, ai bảo ngài kéo bím tóc của muội, đáng đời ngài!” Cô bé gái nhìn tiểu
Hoàng thượng thè lưỡi trêu ngươi, mặt mày hân hoan, cười đùa hớn hở,
chẳng còn chút bộ dạng đau lòng khi nãy. “Lại đây này, lại đây mà bắt
muội, lại đây.”
Tư Tùng Ngạn đã chạy ra ngoài vườn, còn tiểu Hoàng thượng đang nhiệt tình đuổi theo.
“Hưm, Tư Tùng Ngạn, muội mà để cho quả nhân bắt được thì quả nhân nhất định
sẽ cạo trọc tóc trên đầu muội, rồi đưa đến am ni cô làm tiểu ni cô.”
“Hưm, lúc nãy không phải ngài nói sẽ lập muội làm Hoàng hậu sao? Nếu ngài cạo trọc tóc trên đầu muội thì người trong toàn thiên hạ này sẽ cười chê
ngài có một Hoàng hậu trọc đầu.” Cô bé gái vừa lùi về phía sau vừa cười
chê tiểu Hoàng thượng, ai ngờ lại đâm trúng vào một người khác.
Tiểu Hoàng thượng thấy thân hình cao to phía trước liền quay người định chạy trốn.
“Hoàng thượng muốn đi đâu?” Giọng nói dõng dạc, oai nghiêm vang lên phía sau lưng tiểu Hoàng thượng.
Tiểu Hoàng thượng lập tức dừng bước chân, ngoan ngoãn quay người, không ngừng bật cười ha ha gọi “Trọng Phụ…”
“Ây da, Hoàng thượng, cuối cùng tiểu nhân đã tìm được ngài rồi.” Ngụy Đức Xuyên tiến lại vội vã đứng trước mặt Tây Lăng Mật.
Tư Hành Phong cau chặt đôi mày, lạnh lùng nhìn Tây Lăng Mật đã cao đến
ngực của mình “Hoàng thượng có biết mình tự ý xuất cung khiến cho bao
nhiêu người phải liên luỵ, phải chịu phạt hay không?”
“Tại trong
cung vô vị quá mà…” Tây Lăng Mật nhõng nhẽo lên tiếng “Quả nhân sẽ quay
về cung đọc sách ngay đây.” Tiểu Hoàng thượng đưa mắt nhìn chăm chăm về
phía Tư Tùng Ngạn đang đứng núp sau lưng Tư Hành Phong, lúc này đang
không ngừng làm mặt xấu trêu ngài.
“Tư Tùng Ngạn, lúc nãy con đã
dùng bàn tay nào kéo tóc của Hoàng thượng?” Tư Hành Phong kéo Tư Tùng
Ngạn đang núp sau lưng mình ra.
Đột nhiên bị phụ thân gọi tên, Tư Tùng Ngạn giật nảy mình, mặt mày ủ rũ “Là Hoàng thượng đã kéo tóc con trước mà…”
Tư Tùng Ngạn còn chưa nói hết lời, Tư Hành Phong đã nghiêm nghị quát “Hỗn
láo! Con dám ăn nói như thế hả? Lại còn tuỳ tiện kéo tóc của Hoàng
thượng, con có biết con đã phạm vào tội chết không? Bàn tay nào kéo tóc
Hoàng thượng? Mau giơ ra.”
Tư Tùng Ngạn sợ hãi giơ bàn tay phải ra, Tư Hành Phong bẻ một cành cây bên cạnh đánh mạnh vào lòng bàn tay cô bé.
Tư Tùng Ngạn nghiến răng không dám kêu tiếng nào, trước đó nước mắt vốn đã long lanh, sau khi nhận một roi, không nhịn được nữa, trào ra khỏi mi,
sau cùng thét lên một tiếng “Mẫu thân…” Sau đó, cô bé liền xông vào
trong vườn, xà vào lòng Hạ Phẩm Dư.
Tây Lăng Mật cảm thấy mình đã làm liên luỵ đến Tư Tùng Ngạn, trong lòng hối hận vô cùng, đi theo Nguỵ Đức Xuyên, chuẩn bị hồi cung.
Tư Hành Phong đột nhiên lại lên tiếng “Đợt chút đã, lúc nãy là ai đã muốn lấy con gái ta hả?”
Tư Tùng Ngạn lập tức nhảy bật lên chỉ về phía Tây Lăng Mật lớn tiếng nói
“Phụ thân, là Hoàng thượng, là Hoàng thượng. Chính Hoàng thượng nói sẽ
lấy con và lập con làm Hoàng hậu, như vậy thì sau này con thích kéo tóc
của ai cũng được, vì thế nên con mới kéo tóc của ngài.” Khuôn mặt xinh
xắn của cô bé vẫn còn vương nước mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư
Hành Phong nhanh chóng sầm đen lại, chẳng khác nào đột nhiên tuyết đổ
giữa trời xuân ấm áp. Ngài liền đánh mắt ra hiệu cho Nguỵ Đức Xuyên, sau đó tóm lấy Tây Lăng Mật, kéo đến trước đống dược liệu rồi hung dữ lên
tiếng “Muốn lấy con gái ta thì phải phân loại xong số dược liệu này,
không phân loại được thì không được hồi cung.”
“Lại thế rồi…”
Khoé miệng Tây Lăng Mật khẽ co giật, mỗi lần nói đùa sẽ lấy Tư Tùng Ngạn là Trọng Phụ lại như biến thành người khác vậy. Có điều, ở đây phân
loại dược liệu còn vui hơn ở trong cung chơi đùa với bọn cung nữ, thái
giám nhiều lần.
Tư Tùng Ngạn vui như được mùa, lại bị Tư Hành
Phong quát cho một trận “Còn cả con nữa, đứng ra góc tường, chưa đủ một
canh giờ thì không được rời đi chỗ khác.”
Cô bé bĩu môi rồi ngoan ngoãn đứng vào góc tường, khoanh hai tay trước ngực, trên đó đặt một cành cây, chẳng dám động đậy.
“Bình Viễn Hầu gia đáng kính, ngài giáo huấn con gái như vậy phải chăng đã quá đỗi nghiêm khắc? Đánh ở thân con đau ở lòng mẹ!”
Tư Hành Phong chậm rãi bước lên trước, ôm lấy thê tử Hạ Phẩm Dư im lặng
đứng nhìn sự việc rồi nói “Không dạy con là lỗi của cha. Nếu cần nghiêm
khắc, ta vẫn có thể nghiêm khắc hơn nữa.”
“Vậy còn việc phân loại dược liệu thì sao? Đó là đương kim Hoàng thượng đấy!”
“Hoàng thượng thì sao chứ? Ta còn định đào mộ phụ vương của Hoàng thượng lên
cơ. Hưm, muốn lấy con gái ta, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Cho dù
ta yêu quý tên tiểu tử đó thế nào đi nữa, muốn động đến con gái ta, đừng hòng!”
Bởi vì có một người cha như Tây Lăng Xuyên, Hạ Phẩm Dư
biết chắc Tư Hành Phong tuyệt đối không để dòng máu bất bình thường của
nhà Tây Lăng dính vào đời sau của mình, dù cho đó là Tây Lăng Mật mà
ngài vô cùng yêu quý cũng không ngoại lệ.
“Hôm nay nàng đã khám cho bao nhiêu người bệnh?” Tư Hành Phong ôm lấy nàng, đưa tay vuốt mái tóc có phần rối loạn của nàng.
Hạ Phẩm Dư ngước mắt lên nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, ánh nắng
đang len qua cành cây khóm lá, chiếu lên người, trông cả thân hình ngài
như đang toả ra ánh hào quang, cực kỳ xán lạn.
Khoảng thời gian
sáu năm nay, ngài dường như không có thay đổi gì, vẫn giữ nguyên dung
mạo đẹp trai, tuấn tú, khiến nàng đắm say, vẫn tính cách lạnh nhạt, bá
đạo khiến nàng chẳng thể nào chống đỡ, thế nhưng đối với nàng lại đắm
say hơn trước, kể từ sau khi trải qua sinh li tử biệt của sáu năm trước.
Nàng nhếch đôi mày lên nói “Không nhiều không ít, vừa vặn năm mươi người.”
Ngài lạnh nhạt nói “Ừm, năm mươi người thì ta còn có thể chịu được, nếu như
là một trăm thì có lẽ phải đem cả phủ đệ Bình Viễn Hầu đi gán nợ mất
thôi.”
Bề ngoài nghe như thể ngài đang đau xót cho tiền bạc của
mình, chỉ trích nàng mở y quán không kiếm được tiền lại còn phải bù tiền vào. Nhưng trên thực tế, ngài đang thương xót vì ngày nào nàng cũng
phải vất vả, khổ cực, hy vọng nàng có thể ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều
hơn.
Nàng đưa mắt đi chỗ khác, thoát ra khỏi vòng tay của ngài
rồi khẽ lên tiếng “Đúng thế, đáng lẽ Hầu gia phải lấy một phu nhân có
thể kiếm được tiền, giống như thiên kim nhà Thái Thú, nghe nói từ khi
lên ba đã có thể tính bàn tính rồi, lại còn thiên kim của Lễ bộ Thượng
thư, thư pháp tuyệt đẹp, nghe nói ngàn vàng khó cầu.”
Tư Hành
Phong nhướn mày, đưa đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm về phía nàng, khoé
miệng nở nụ cười tuyệt đẹp, ngay sau đó liền đưa tay kéo nàng lại vòng
tay mình “Ta ngửi thấy mùi dấm chua quá đi mất.”
Hạ Phẩm Dư khẽ đánh vào lồng ngực ngài “Đúng thế, dấm ngâm ngàn năm, cho ngài chết ngập trong dấm.”
Ngài tựa trán vào trán nàng, sau đó đặt một nụ hôn lên chiếc mũi của nàng
nói “Dấm có trăm ngàn loại, chỉ cầu được niềm vui. Không còn cách nào
khác, ai bảo ta lại chỉ chung tình với thứ dấm ngàn năm như nàng chứ.”
Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, khẽ trách “Ngài chẳng nghiêm chỉnh gì cả.”
“Không nghiêm chỉnh vẫn còn tiếp diễn đấy.” Tư Hành Phong đưa tay nâng cằm
nàng lên rồi dùng tốc độ thần kì đặt lên môi nàng một nụ hôn.
“Đừng quậy nữa, bọn trẻ đang ở bên ngoài đấy…” Hạ Phẩm Dư thẹn thùng tránh né.
“Không được ta cho phép, bọn chúng không dám vào đâu.” Chiếc lưỡi linh hoạt
của ngài tiến sâu vào bên trong, không để cho nàng có bất cứ cơ hội nói
chuyện, không khí trở nên nồng nhiệt mà hoang dã, thân người nàng nóng
rực như bị lửa thiêu đốt.
Hạ Phẩm Dư bất giác đưa tay ôm lấy cổ ngài, không hề trốn tránh, nồng nhiệt hồi đáp.
Nàng của bây giờ không còn kìm nén cảm xúc bản thân như trước kia nữa, nàng
muốn ngài biết rằng nàng yêu ngài sâu sắc đến nhường nào.
Sáu năm trước, bởi vì quá tuyệt vọng, nàng đã đem hạnh phúc nửa đời sau của
mình đánh cược. Uống xong ly rượu độc kia, nàng tưởng rằng kiếp này sẽ
kết thúc như vậy, từ nay trở đi âm dương ngăn cách. Thế nhưng vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, chính tai nàng đã nghe thấy ngài nói ra tất cả mọi
điều chôn giấu trong đáy con tim, cảm thấy tất cả những gì bản thân đã
làm là xứng đáng.
Thế nhưng có ai ngờ, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là trò đùa quá đáng của Tây Lăng Xuyên mà thôi.
Ba ngày sau, lúc nàng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ở trong phủ Bình Viễn hầu. Tư Hành Phong mặt mày tiều tuỵ, mệt mỏi, ngồi trước giường, thấy
nàng tình dậy, ngài nhìn nàng đăm đăm, không nói lời nào, chỉ ôm nàng
chặt trong lòng, như thể muốn nàng hoà thành một thể với mình vậy.
Chỉ mới ba ngày không gặp mà ngài đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt thâm quầng
mà sâu hoắm, sưng đỏ lên, đầu tóc thì rối bời, khiến nàng hiểu được
người đàn ông này yêu mình đến mức độ nào, không hiểu ngài đã làm thế
nào vượt qua được ba ngày tuyệt vọng ấy.
Sau này nàng có nghe
Cảnh Trung kể lại. Ngày hôm đó, sau khi Tư Hành Phong tưởng rằng nàng đã chết, ôm lấy ‘thi thể’ của nàng khóc rất lâu, sau đó giống như phát
điên đòi xông đến trước linh đường của Tây Lăng Xuyên, để phanh thây Tây Lăng Xuyên thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Nếu không phải Cảnh Trung đánh
ngất ngài đi, thì có lẽ ngài thực sự đã chạy tới đó làm loạn mất rồi.
Buổi tối hôm đó, sau khi tỉnh lại, Tư Hành Phong không còn đòi gây chuyện
nữa, nhưng chẳng hề để tâm đến lễ tiết, bê ‘thi thể’ của nàng về phủ
Bình Viễn hầu. Không ai dám ngăn cản ngài, ánh mắt ngài đã truyền đi mọi lời cảnh báo, kẻ nào chống lại ta ắt phải chết. Sau khi quay về phủ,
ngài liền nhốt bản thân cùng nàng trong phòng không ăn uống gì hết.
Ngày hôm sau, Kì Chính gửi ngài một bức thư, nói rằng Tây Lăng Xuyên trước
khi chết muốn ông giao lại cho ngài. Sau khi đọc xong bực thư ấy, ngọn
lửa căm phẫn trong lòng ngài lại càng dữ dội, suýt chút nữa thì chém
chết Kì Chính luôn. Nếu không phải Cảnh Trung ngăn cản, có lẽ ngài đã
làm thế thật.
Thì ra hai ly rượu mà Kì Chính bê tới, một ly là
rượu thường, còn một ly không hoàn toàn là rượu độc, chỉ là ly rượu
khiến cho nàng giả chết mà thôi.
Đại ý bức thư đó nói rằng, Tây
Lăng Xuyên cảm thấy không cam tâm, một mặt thì mâu thuẫn, không muốn
nhìn thấy nàng và Tư Hành Phong dễ dàng vui vẻ, hạnh phúc bên nhau còn
ngài lại một mình nhắm mắt xuôi tay, mặt khác lại không nỡ bắt nàng phải tuẫn táng theo mình, càng không nỡ nhìn Tư Hành Phong khó khăn lắm mới
từ bỏ thù hận lại phải cô độc sống trên thế gian này, cho nên mới nghĩ
ra trò này để giày vò hai người đôi chút. Die nd da nl e q uu ydo n Để
nàng chết giả, để xem nàng có thực sự bằng lòng tuẫn táng theo ngài hay
không, để cho Tư Hành Phong phải đau khổ, bởi vì đau khổ thì mới căm
hận, bởi vì căm hận thì mới khắc ghi ngài mãi mãi.
Không trải qua mùa đông lạnh thấu xương thì hoa mai đâu thể nở rộ, toả hương thơm ngát?
Nàng thành tâm thành ý tạ ơn Tây Lăng Xuyên đã cho hai người được toại
nguyện. Có điều Tư Hành Phong vẫn ghi hận chuyện này mãi trong lòng, mỗi lần nhắc đến Tây Lăng Xuyên là ngài lại nghiến răng ken két. Mỗi lần
đến dịp cúng tế, ngài thường viện đủ mọi lí do để vắng mặt, như kiểu lâm bệnh nặng, cho dù bị người ta khiêng tới thì ngài cũng quyết không hành lễ ba quỳ chín lạy.
Chỉ là nụ hôn tương tư đơn giản, lại khiến
toàn thân nàng nóng lên, sắp sửa không thở nổi. Nàng đưa hai tay ra tóm
chặt lấy vạt áo Tư Hành Phong, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hơi thở của Tư Hành Phong cũng trở nên gấp gáp, cảm giác được nàng đang khó chịu đành phải dừng chiếc hôn tình tứ đó lại.
Ngài nhẹ nhàng đặt môi lên môi Hạ Phẩm Dư không nỡ rời xa “Phải làm sao đây?”
Nàng biết ngài đang nghĩ những gì, liền thẹn thùng chối từ “Không được”. Ở đây là y quán.
Ngài lại hôn nhẹ lên bờ môi của nàng, buông nàng ra, bước ra bên ngoài, nói
với con gái đang đứng phạt và Tây Lăng Mật đang phân loại thuốc “Hai đứa hôm nay chịu phạt tới đây thôi, mau quay về đi.” Sau đó, ngài lại bước
ra chỗ Ngụy công công nói “Làm phiền Ngụy công công đưa tiểu nữ về phủ
trước.”
Ngụy công công mỉm cười nói “Hầu gia khách khí quá.” Sau đó, Ngụy công công liền dắt hai đứa trẻ rời khỏi.
Mọi thứ dần yên tĩnh, Tư Hành Phong bước ra phòng tiếp khách bên ngoài, nói với tất cả mọi người trong y quán “Hôm nay, Hạ đại phu cảm thấy mệt
mỏi, muốn đóng cửa sớm. Tất cả mọi người hãy quay về nhà đi.”
Chỉ trong thời gian một tuần hương, ngài đã khéo léo đuổi hết tất cả mọi người trong y quán về.
Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng phiền não, để mặc ngài bế bổng nàng vào trong
căn buồng nhỏ ở hậu viện y quán, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường nằm nghỉ mọi khi, sau đó áp người lên trên.
Nàng vừa tức giận
lại vừa thẹn thùng “Sao ngài lại có thể làm như vậy được…” Lúc nãy nghe
ngài nói ta lại tưởng ngài đã bỏ cuộc, ai ngờ lại đuổi hết bọn trẻ với
người trong y quán về hết.
Ngài không chút bận tâm “Nếu ôm nàng về phủ thì ít nhất cũng phải mất thời gian vài tuần trà, thật là lâu quá.”
Vừa dứt lời, ngài liền đặt một nụ hôn lên môi nàng, lần này, quyết không để cho nàng có cơ hội lên tiếng nữa.