“Công tố Lục, đây là nhà hàng của tôi, anh cứ thoải mái gọi món nhé, hóa đơn đưa tôi ký.” Nhiếp Lạc hào phóng nói.
Phản ứng của Tư Nguyên rất lãnh đạm, “Xin lỗi, tôi đang khoác trên người bộ đồng phục, nên nhất định phải giữ liêm khiết.”
Nhiếp Lạc quen thói giang hồ nên rất nhạy bén, hắn khoát vai Tư Nguyên, “Vậy hôm nào cởi bộ đồng phục này ra, cho phép tôi được hân hạnh mời công tố Lục đi ăn nhậu nhé?”
“Xin lỗi, tôi không đi được.” Tư Nguyên từ chối ngay, “Công tố viên chúng tôi không được lén lút tiếp xúc với người bị tình nghi ở bên ngoài.”
Giọng điệu lãnh đạm của anh khiến đôi mắt Nhiếp Lạc chợt lóe ánh sáng lạnh: “Công tố Lục, anh là quan mới nhậm chức nên cần phải lấy uy, lòng nhiệt huyết còn cao, nhưng lương bổng của mộ công tố viên mà muốn có cuộc sống chất lượng ở Ôn Thành thì rất vất vả đấy!”
“Tôi nghĩ nếu công tố viên nào chán nản cái công việc có lương bổng thấp này, thì cứ cởi bộ động phục trên người ra để khỏi trái với lương tâm.” Tư Nguyên lãnh đạm và trầm tĩnh đáp.
Kiều Duy Đóa lặng lẽ quan sát, đại khái cô cũng biết người đàn ông đang đứng đối diện chẳng phải lương thiện gì. Dù bầu không khí chưa giương cung bạt kiếm, nhưng người tinh mắt vẫn nhận thấy sự bức bối. Điều này làm tâm trạng cô hơi căng thẳng.
Hiện giờ Tư Nguyên đang làm công việc tính chất khác biệt, nên khó tránh khỏi đôi khi gặp phải phiền toái.
Nhiếp Lạc nở nụ cười nhưng đáy mắt phẳng lặng, “Công tố Lục, ý anh là muốn khăng khăng cắn tôi không tha?”
“Sống không trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.” Thái độ Tư Nguyên vẫn lãnh đạm như cũ.
Nhiếp Lạc cười sằng sặc vài tiếng, rồi vỗ tay trên bàn đanh giọng: “Công tố Lục, dù chẳng làm gì trái với lương tâm thì con người cũng sợ quỷ!”
Thần sắc Tư Nguyên vẫn thản nhiên.
Giọng Nhiếp Lạc càng thấp hơn, “Nếu có con quỷ làm anh biến mất trên cõi đời này một cách hết sức thần bí, anh cũng không sợ?”
Giọng điệu đầy đe dọa của đối phương khiến Kiều Duy Đóa cau mày.
“Tôi tin tưởng pháp luật.” Tư Nguyên không hề sợ hãi.
Từ khi bắt đầu tham gia ngành này, ba anh đã dạy dỗ rằng, trong tương lai anh sẽ gặp đủ mọi tình huống, ví dụ như thế lực ngầm. Việc anh phải làm là thản nhiên đối mặt mà tuyết đối không cúi đầu.
“Pháp luật?” Nhiếp Lạc càng cười to tiếng hơn, “Công tố Lục không biết pháp luật là trò chơi của kẻ lắm tiền à?”
Không cùng chí hướng thì không thể hợp tác, bàn luận.[1]
Tư Nguyên buông chén cơm, hỏi người con gái đối diện, “Đóa, em ăn no chưa?”
Kiều Duy Đóa gật đầu.
Rốt cuộc Nhiếp Lạc cũng chú ý tới cô, đôi mắt hắn lập tức đầy kinh ngạc.
Tư Nguyên tính tiền xong, Kiều Duy Đóa đứng dậy.
“Công tố Lục không sợ quỷ, lẽ nào cũng không sợ con quỷ bắt cô bạn gái này đi?” Nhiếp Lạc sờ sờ cằm, mỉm cười nói: “Cô gái này rất xinh đẹp, tôi nghĩ chắc có nhiều đàn ông cảm thấy hứng thú!”
Tư Nguyên chợt căng thẳng. Ai cũng biết Nhiếp Lạc làm ngành công nghiệp giải trí, sòng bạc lớn nhất Ôn Thành cũng thuộc của hắn.
Kiều Duy Đóa nghe thấy những lời khiếm nhã của đối phương, vẻ mặt cô không hài lòng.
Tư Nguyên che trước mặt Kiều Duy Đóa, kịp lúc ngăn cản ánh mắt thèm khát sắc đẹp của đối phương.
Nhiếp Lạc cười to: “Nhìn tướng tá công tố Lục anh trói gà không chặt, vai không thể vác, tay không thể xách, thì làm sao có thể bảo vệ được cô gái xinh đẹp này?”
Nghe những lời châm biếm thẳng thừng của đối phương, khiến đôi mắt Tư Nguyên tối sầm. Mặc dù anh là thành phần trí thức, nhưng không có nghĩa là anh không cố hết sức để bảo vệ người con gái mình yêu thương.
“Chẳng phải công tố Lục anh nghi ngờ chỗ tôi có ‘hàng cấm’ sao? Hay anh xông vào điều tra đi!” Nhiếp Lạc ngoài cười nhưng trong không cười.
Tư Nguyên căng thẳng, anh quả thực có kế hoạch xâm nhập điều tra.
“Nhưng tôi muốn nhắc cho anh biết lý do tại sao có một công tố viên trước anh phải rời vị trí công tác. Đó là vì trong quá trình điều tra sâu rộng, anh ta đã nếm thử ‘hàng cấm’ chỗ tôi. Kết quả anh ta bán sạch mọi thứ, đã vậy còn mũi dãi lòng thòng tới cầu xin tôi ‘chơi đùa’ vợ mình! Ha ha, biết đâu trong tương lai công tố Lục cũng quỳ gối ôm chân tôi, cầu xin tôi ‘chơi đùa’ bạn gái của anh nhỉ?”
Giọng điệu cợt nhã không nể nang của hắn khiến người khác giận dữ. Thậm chí vừa dứt lời, Nhiếp Lạc dời mục tiêu, xấc láo vươn tay định sờ khuôn mặt của Kiều Duy Đóa.
Tư Nguyên tức giận muốn ngăn lại.
“Bốp.” Bàn tay ma quái chưa kịp chạm vào gương mặt xinh đẹp của Kiều Duy Đóa, thì một cái tát nẩy lửa đã vọt ra.
Bầu không khí trong nhà hàng bỗng chốc ngưng đọng, ai nấy đều nín thở.
Ban nãy Nhiếp Lạc còn biểu lộ vẻ háo sắc, thì bây giờ phải đưa tay xoa gò má đau nhức của mình và trợn mắt nhìn chằm chằm Kiều Duy Đóa.
Kiều Duy Đóa đánh xong cũng chẳng sợ cặp mắt như dã thú ăn thịt người của đối phương đe dọa, mà cô còn dùng ánh mắt lạnh lùng trừng lại.
“Đi, chúng ta hơi nào mà nói chuyện với loại cặn bã này.” Kiều Duy Đóa kéo tay Tư Nguyên.
Vừa rồi cô dùng hết sức để tát nên cánh tay rất đau, nhưng cô sẽ không xin lỗi. Bởi vì, không ai được phép sỉ nhục Tư Nguyên.
Tư Nguyên khôi phục tinh thần, sự dũng mãnh vừa rồi của cô thật sự dọa anh phát khiếp. Anh vội vàng định lập tức rời khỏi nhà hàng.
“Cô đánh xong rồi thì nghĩ mình còn nguyên vẹn bước đi hả?” Nhiếp Lạc ngăn bọn họ lại.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chòng chọc Kiều Duy Đóa, trong con ngươi bừng cháy hai ngọn lửa quái đản.
“Sao, anh muốn bị ăn đòn nữa hả?” Kiều Duy Đóa đanh giọng hỏi lại.
Nhiếp Lạc hít sâu một hơi. Ánh mắt này, giọng điệu này, vẻ mặt khinh thường này, thực quá giống người vợ yêu quý trong ký ức chôn sâu của hắn.
“Nếu tôi không chiều theo cô thì sao?” Nhiếp Lạc dè dặt hỏi.
“Bốp.” Một cái tát rất có khí phách bay tới.
“Xéo đi!” Từ kẽ răng Kiều Duy Đóa bật ra hai chữ.
Đời cô ghét nhất là đám lưu manh.
Trái tim Nhiếp Lạc bất chợt đập trật nhịp, “Vợ tôi thích dùng hai chữ này nhất!” Hắn bật thốt.
Ai nấy cũng ngờ vực liếc hắn một cái, không rõ Nhiếp Lạc có đứt sợi dây thần kinh nào không mà tự dưng nói lời này. Hơn nữa, Nhiếp Lạc đột nhiên xoay lại, vô cùng hưng phấn yêu cầu cô bạn gái: “Cô mau tát tôi một cái!”
Cô bạn gái do dự chốc lát rồi giơ tay lên vỗ nhẹ cho có lệ vào mặt hắn.
“Mẹ kiếp, tôi không bảo cô đánh kiểu đấy, cô phải giống như cô ta, dạy dỗ tôi thật dữ tợn vào!” Nhiếp Lạc chỉ Kiều Duy Đóa, vừa hưng phấn vừa kích động.
Bàn tay bạn gái hắn run rẩy, cô nàng khẽ nhắm mắt rồi giơ tay tát mạnh hơn một chút, nhưng Nhiếp Lạc vẫn thấy như ruồi muỗi đốt mà chả còn cái khoái cảm giống vừa rồi.
Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên đồng thời nhíu mày. Không hiểu sao trong lòng Tư Nguyên có một dự cảm chẳng lành.
“Đồ thần kinh!” Kiều Duy Đóa kéo Tư Nguyên ra khỏi nhà hàng.
Có một đôi mắt vô cùng thích thú dán sát theo cô.
…
Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên bước đi trên con đường cũ, vẫn tay trong tay nhưng cõi lòng mỗi người đều đầy tâm sự.
Câu chuyện vừa rồi bị Nhiếp Lạc làm gián đoạn, nếu bây giờ nhắc lại cũng hơi khó.
“Anh đã báo cho ba mẹ và hai chị biết chuyện đám cưới của bọn mình.” Rốt cuộc Tư Nguyên vẫn phải nói.
Kiều Duy Đóa dừng chân trên lối bộ hành, cô nhìn anh chăm chú: “Tư Nguyên, em thật sự…”
Tư Nguyên cố chấp như vậy trông thật xa lạ, khiến người ta bất lực.
Một chiếc xe du lịch không biển số đột ngột ngừng ngay bên đường, cửa xe mở ra đánh ‘ầm’ một tiếng.
Không biết sự việc diễn ra thế nào, nhanh đến mức Tư Nguyên chỉ nín thở khoảng nửa giây mà Kiều Duy Đóa thoắt chốc đã biến khỏi tầm mắt anh.
Chiếc xe du lịch cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
[1]Đạo bất đồng bất tương vi mưu: một câu nói xuất xứ trong Luận Ngữ – chương Vệ linh công.