Cô đột nhiên bị mất tích, Kiều Duy Đóa dám khẳng định bên ngoài ắt hẳn đang rối loạn. Thế nhưng cô lại bị người ta lấy lý do nuôi dưỡng tình cảm mà cố tình nhốt cô trong ngôi biệt thư ở vùng ngoại ô.
Biệt thự này luôn có người canh gác hằng ngày, người phục vụ cô là Tiểu Linh thường xuyên dán mắt không rời, làm cô không có cơ hội để liên lạc với ai bên ngoài.
Không phải ngày nào Nhiếp Lạc cũng đến, trung bình một tuần hắn tới hai – ba lần. Việc đầu tiên mỗi khi hắn tới là ngoại trừ vào phòng cô, thì Kiều Duy Đóa cũng dần dà phát hiện, Nhiếp Lạc còn có mục đích ‘làm việc’ khác. Ngôi biệt thự này nằm nơi hẻo lánh, vì vậy, ngoài cất giấu bồ bịch ra thì rất thích hợp để làm điểm xử lý một số việc cơ mật. Lúc rãnh rỗi, Kiều Duy Đóa thường đến bên song cửa nhìn vào căn nhà trồng hoa nhỏ bên hông biệt thự, ở đó trồng đủ mọi loại hoa. Mỗi lần Nhiếp Lạc đặt chân vào thì luôn xuất hiện gương mặt những kẻ khác. Những kẻ ấy cũng bị bọn vệ sĩ đưa vào nhà trồng hoa, và bọn họ thường ở lại khoảng nửa tiếng.
Kiều Duy Đóa chắc chắn bên trong bàn thảo những vụ làm ăn không thể cho người khác biết. Nhưng hiện giờ tính mạng cô còn khó giữ, chứ đừng nói đến việc trừ gian diệt ác. Điều cô quan tâm nhất là, rốt cuộc thì tới khi nào cô mới có thể trốn khỏi nơi này?
Ở đây rất nguy hiểm, bởi vì mỗi lần Nhiếp Lạc bước vào phòng, thì hắn luôn dùng thứ ánh mắt tham lam như loài thú dữ nhìn cô chòng chọc, như kiểu hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Trên thực tế, mới đêm thứ hai thì Nhiếp Lạc đã có ý đồ này nọ với cô. Tuy nhiên, miệng hắn vừa dán vào cổ cô thì Kiều Duy Đóa sẽ phản kích thẳng tay. Cô dùng giày cao gót đạp chân lên hắn, chìa tay chọc vào mắt hắn và dĩ nhiên tặng cho hắn những cái tát nẩy lửa.
Cô rất đanh đá, kiểu đanh đá này tuyệt đối không phải trò đùa. Nếu hắn dám manh động thì cô tuyệt đối sẽ tàn độc hơn, thậm chí sẽ dùng đòn chí mạng đối với đàn ông để ứng phó với Nhiếp Lạc! Chuyện xảy ra 14 năm trước đã làm cô học qua cách tự vệ dành cho phụ nữ.
Dẫu rằng chọc giận đàn ông thì kết cục rất đáng sợ, nhưng cô sẽ dùng mọi biện pháp để bảo vệ cơ thể của mình, cho dù hiệu quả rất hạn chế. Điều kỳ lạ là, Nhiếp Lạc luôn muốn ‘ăn tươi’ cô, và mỗi khi cô càng ‘ngang ngược’ thì Nhiếp Lạc lại càng vui vẻ. Cô đánh bên má trái, Nhiếp Lạc còn xoay qua dâng luôn má phải, hắn coi đây là một việc hết sức hưởng thụ. Cô bực dọc, hắn liền táy máy tay chân, ‘loạn cào cào’ đến khi cô nổi đóa mới thôi.
Tên này là kẻ cuồng ngược đãi! Sống chung với loại biến thái ấy, khiến cô lúc nào cũng cảm thấy mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Chị Kiều, chị rất giống bà chủ.” Dưới sự cương quyết của cô, rốt cuộc Tiểu Linh cũng đành lén lút sửa cách xưng hô và kể cho nghe cô sự thật.
Giống nhau ư?
“Hai người không phải giống về diện mạo, mà là khí chất và thần vận.” Hóa ra, đây là chân tướng!
Thảo nào Nhiếp Lạc thường thích ngắm cô mặc quần áo trong tủ đồ kia, thậm chí còn uy hiếp rằng, nếu cô không mặc chúng thì hắn sẽ cởi hết đồ cô ra.
Những ngày này, cả ngày lẫn đêm đều rất căng thẳng, nhân phẩm của cô thường xuyên bị thách thức, nhưng cô chắc chắn mình không thể thua cuộc! Cô đã quan sát địa hình bên ngoài phòng vệ sinh, nơi đó quả nhiên có một cái cửa sổ nhỏ. Cô dẵm lên nắp bồn câu, cố gắng mở tung nó ra. Thế nhưng cánh cửa sổ ấy hình như đã lâu lắm rồi chưa có ai mở, dù cô dùng hết sức bình sinh mà nó vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Từng giọt mồ hôi trên trán cô lăn xuống.
“Chị Kiều, chị ổn chứ?” Thấy cô vào trong quá lâu, Tiểu Linh đứng ngoài hối thúc.
Cô bình tĩnh bước khỏi nắp bồn cầu, lấy giấy lau khô rồi ném nó vào bồn cầu kéo nước xả sạch, và mở cửa nhà tắm.
Tới tối, Nhiếp Lạc lại đến.
“Nghe nói hôm nay cô bị đau bụng?” Nhiếp Lạc ân cần ngồi trên đầu giường hỏi cô.
Cô lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, đáp: “Ừ.”
“Vậy chẳng phải tối nay cô hết sức rồi sao?” Nhiếp Lạc ra chiều thất vọng, hệt như món đồ chơi mình yêu thích tạm thời bị hỏng hóc mà không thể ‘đùa nghịch’ được.
Kiều Duy Đóa tức thiếu điều cắn gãy răng, nhưng bề ngoài cô vẫn duy trì thái độ trầm tĩnh. Bởi lẽ, cô nhất định phải thật tỉnh táo để tự cứu mình thoát khỏi chỗ này.
Cô là một món đồ chơi mà nếu cứ ở đây thì sẽ có hai kết cục. Kết cục thứ nhất, cô sẽ bị Nhiếp Lạc đùa đến ‘tàn phế’; kết cục thứ nhì, cô sẽ bị Nhiếp Lạc giỡn tới ‘tê liệt’. Bất kể kết cuộc nào thì cô cũng thật thê thảm, cô rất sợ nhưng cô bắt mình đừng quá sợ!
“Vậy sao cô cứ chạy ra toilet bên ngoài hoài? Ở trong phòng không tiện hơn à?” Nhiếp Lạc cố ý hỏi.
Hành động của cô làm hắn có đầy đủ lý do để hoài nghi cô định bỏ trốn.
“Trong phòng cửa sổ bị bịt kín hết rồi, tôi thở không nổi.” Kiều Duy Đóa thản nhiên trả lời.
“Máy quạt hút vẫn mở, chẳng qua cô bị ảnh hưởng tâm lý thôi.”
Cô vờ như không có nghe, “Tôi có thể xuống lầu được không?”
Nhiếp Lạc cảnh giác.
“Anh có thể sai người đi theo tôi.” Kiều Duy Đóa chủ động đề nghị.
…
“Ba à, con không gặp được mẹ…” Tiểu Lộng sợ hãi nói với gã, “Gần một tháng rồi mẹ không tới thăm con, cũng không gọi điện bảo đón con về.”
Thực ra mới đầu bé không dám, nhưng mấy hôm trước bé không nhịn được mà gọi điện về nhà. Bé muốn chủ động lấy lòng, thế nhưng bé không gặp được mẹ mà chỉ gặp chú Lục hoặc dì Thường Hoan. Bọn họ đều nói những câu giống nhau, bảo bé tạm thời đừng về nhà, hơn nữa thái độ rất chiếu lệ. Điều ấy làm Tiểu Lộng nghi ngờ mình bị vứt bỏ.
“Ba ơi, có phải mẹ tức giận mà không cần con nữa?” Giọng Tiểu Lộng nghèn nghẹn như sắp khóc.
“Con đừng lo, không có chuyện đó đâu.” Gã duỗi tay vuốt ve gương mặt cô bé, để xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô bé.
Kỳ thực gã quen biết Tiểu Lộng cách đây không lâu, nhưng có lẽ gã từng hiểu lầm cô bé chính là con gái ruột của mình nên nảy sinh một thứ tình cảm rất đặc biệt, thứ tình cảm ấy hoàn toàn khác với Tử Tử. Suốt nửa năm chia tay, gã coi Tiểu Lộng là con gái của mình và Kiều Duy Đóa, để linh hồn lẫn cuộc sống có điều gửi gắm.
“Vậy mẹ con thì sao? Mẹ có tìm ba không? Mẹ tha thứ cho ba rồi à? Ba mẹ không thể làm bạn được nữa ư?” Tiểu lộng bất an truy vấn.
Hình Tuế Kiến nhìn điện thoại của mình mà trầm mặc không nói, thực ra gã cũng tìm không thấy Kiều Duy Đóa.
Sau khi ra về trong buồn bã, Kiều Duy Đóa cũng không có ý liên lạc với gã, vậy nên lời ‘đề nghị’ của gã đã bị bác bỏ? Vậy nên chuyện giữa hai người thật sự chấm dứt rồi?
Đáng nhẽ gã nên bớt căng thẳng, thế mà sau khi xác định tâm ý của Kiều Duy Đóa, thì gã lại chẳng thể nào từ bỏ được.
“Ba có gọi điện cho mẹ con, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy.” Gã tới thăm Tiểu Lộng nhiều lần, thậm chí tần suất còn thường xuyên hơn trước, nhưng suốt cả tháng qua, gã chưa từng gặp cô một lần.
Hình Tuế Kiến ôm nỗi thất vọng từ trường học quay về nội thành, suốt dọc đường đi, tâm trạng gã luôn bất an không yên.
“Hình Tuế Kiến, cuối tháng rồi mà sao cậu chưa tìm tôi?” Trên đường về, gã nhận được điện thoại của Nhiếp Lạc.
“Tôi sẽ đem tiền lời quý này chuyển qua cho anh ngay.” Gã đáp.
“Cậu có tiền?” Giọng Nhiếp Lạc đầy ngạc nhiên.
“Quý đầu chắc đủ.” Gã lạnh nhạt trả lời.
Nghe vậy, Nhiếp Lạc cũng không quá hài lòng: “Hình Tuế Kiến, cậu biết tôi muốn nhiều hơn thế.”
“Tôi không muốn làm nữa.” Hình Tuế Kiến trả lời dứt khoát.
Những công việc này rất nguy hiểm và không biết phải ăn cơm tù lúc nào. Trước kia gã phó mặc, bởi lẽ đằng nào gã cũng cùng đường. Thế nhưng bây giờ gã muốn làm lại từ đầu.
Lí do duy nhất cũng bởi người con gái ấy.