“Lần này anh muốn chuyển nhiều hay ít?” Đứng cho bọn họ lục soát toàn thân xong, Hình Tuế Kiến lãnh đạm ngồi xuống hỏi người đàn ông đối diện.
Nhiếp Lạc cười cười, “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, trước đó cậu nói không làm, sao bây giờ tự dưng lại đổi ý?” Kiểu cách thất thường này khiến người khó tránh khỏi nghi ngờ.
Hình Tuế Kiến trầm ngâm, “Tình thế bức bách!”
Nghe vậy, Nhiếp Lạc cười to, “Khá khen cho câu tình thế bức bách!” Đáp án này lập tức chiếm được sự tín nhiệm của Nhiếp Lạc. Bởi vì nửa năm trước, Hình Tuế Kiến cũng vì bốn chữ đó mà giẫm lên con đường này.
“Chuyến này tôi muốn chuyển…” Nhiếp Lạc giơ một ngón tay về phía Hình Tuế Kiến.
“Một trăm triệu?”
Nhiếp Lạc lắc đầu, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thêm hình chữ O.
Số tiền đó làm Hình Tuế Kiến nhíu mày, muốn tiêu thụ một khối lượng tiền lớn như vậy không phải chuyện dễ, nhưng gã chỉ cân nhắc một lát rồi gật đầu: “Được.”
“Lần này cậu định dùng chiêu thức nào?” Nhiếp Lạc thờ ơ hỏi.
“Tôi sẽ chia nhỏ số tiền của anh thành vài chục phiên giao dịch. Tôi và anh tự thành lập cách công ty khác nhau để thực hiện những cuộc giao dịch chuyển nhượng đa cấp. Khi tôi liên lạc xong với phía biên giới, sẽ làm một bản báo cáo chi tiết cho anh. Anh chỉ cần đem tiền chuyển vào tài khoản, sau đó tôi bắt đầu sắp xếp các lô hàng và trong thời gian ngắn nhất sẽ làm bên công ty thương mại phía đối tác thanh toán tiền hàng.” Dù quy trình rửa tiền đầy phức tạp nhưng vì không phải lần đầu thực hiện, nên Hình Tuế Kiến đã quá quen thuộc.
“Vậy số tiền một tỷ của tôi sẽ trở thành hợp pháp hóa?” Nhiếp Lạc cười toe.
“Nói chính xác chỉ có chín trăm triệu thôi, tôi và phía công ty đối tác lấy 10%. Các loại thuế má và những chi phí phát sinh khác, anh phải thanh toán.” Hình Tuế Kiến tỉnh bơ nhắc nhở.
“Yên tâm, đây là tiền mà cậu dùng mạng để đổi lấy, rủi ro không kém hơn cái nghề mua bán ma túy của bọn tôi, đương nhiên phần của cậu không nhỏ.” Nhiếp Lạc luôn hào phóng trong vấn đề thù lao.
Tuy nhiên, Nhiếp Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định rủ rê: “Hình Tuế Kiến, cậu thấy tốc độ kiếm tiền của tôi rồi đấy, cậu nên hiểu ‘ngành công nghiệp’ của tôi thực sự rất hái ra tiền, cậu khẳng định mình không muốn thử tham gia?”
Hình Tuế Kiến lắc đầu, trả lời thẳng thừng: “Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không dính tới buôn bán ma túy.” Dính vào ma túy là tự gã đóng cửa cuộc đời mình, giúp Nhiếp Lạc rửa tiền cũng đã là một lựa chọn bất đắc dĩ vì gã đã cùng đường.
Nhiếp Lạc lộ vẻ mặt thất vọng, nhưng hắn như kiểu không thu phục được nhân tài thì không chịu để yên.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chậu hoa rơi ‘bụp’ xuống đất.
Sắc mặt vài người trong phòng trong đều hoảng hốt, mấy tên vệ sĩ nhanh như cắt nhảy ra ngoài, và Nhiếp Lạc cũng đứng dậy.
Chỉ thấy Kiều Duy Đóa đứng trong nhà trồng hoa, bên cạnh là những mảnh sành vỡ. Mặc dù giả vờ trấn tĩnh, nhưng thái độ thờ ơ của cô đã bị các cảm xúc khác chi phối. Một tia rất nhỏ kia thôi cũng khó có thể che giấu được nỗi kinh hoàng.
Cô vừa nghe được những gì? Nguy hiểm bỗng bao phủ khắp nơi khi đám vệ sĩ bước lên lục soát người cô, đề phòng máy ghi âm hoặc các thứ khác.
Bàn tay thô kệch của tên đàn ông vạm vỡ chẳng hề khách khí xuất một chiêu ‘cầm nã thủ’[1] giữ chặt mạch đập của Kiều Duy Đóa, khiến cô phải xoay mạnh cổ tay. Hình Tuế Kiến âm thầm xiết chặt nắm đấm, gã phải cố sức tự chủ mới có thể ngăn mình đừng xúc động.
Kiều Duy Đóa đau tới mức hét nhỏ, còn Tiểu Linh sợ suýt ngã phịch ra đất.
“Ngừng lại!” Nhiếp Lạc quát to, “Người đàn bà Nhiếp Lạc tôi vừa mắt mà các cậu dám đụng chạm linh tinh?”
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lập tức tuân lệnh thả tay cô ra. Tuy nhiên, một số thuộc hạ thân tín khác bất an nói: “Đại ca, hình như cô ta nghe thấy gì rồi!”
Hình Tuế Kiến đưa đôi mắt lo âu nhìn cô, chẳng biết cô có bị thương không?
Kiều Duy Đóa che bả vai đau nhức, quay lại nhìn gã.
Gã muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt cô, nhưng ngoại trừ vẻ hơi khó chịu ra thì những cảm xúc khác đều bị cô che giấu.
Nhiếp Lạc hơi tiếc thương mỹ nhân nên phản đối, “Cô ta muốn báo tin cho ai thì cũng phải ra khỏi đây trước!”
Bọn thuộc hạ muốn khuyên ngăn thêm gì đó, nhưng Kiều Duy Đóa đã thu hồi tầm mắt, ngạo mạn ngắt lời đám đàn ông xung quanh: “Các anh yên tâm, tôi sẽ không nói!”
Nhiếp Lạc cười cười, “Tôi biết cô là người đàn bà vừa thông minh lại vừa to gan.”
“Đúng vậy, những hoạt động các anh làm đều không thể đưa ra ánh sáng, nếu tôi ‘đần độn’ thì còn được thấy mặt trời ngày mai sao?” Cô nhẹ giọng hỏi lại, thậm chí khóe môi nhếch nụ cười khẩy khác thường.
Hình Tuế Kiến nhìn cô chăm chú, kiểu cười khẩy ấy làm da đầu người ta ngứa râm ran.
“Giờ tôi mệt quá, muốn đi ngủ sớm! Muốn chém giết hay róc thịt gì đấy thì các anh cứ tự tiện thảo luận!” Nói xong, cô không thèm liếc bọn họ mà xoay gót bỏ đi.
Vừa gặp mặt nhau cô cảm thấy hưng phấn, kích động; tiếp theo vì sự dửng dưng của gã mà làm cô ngờ vực, khó hiểu; rồi khi nghe được lời giải kia thì cô khiếp sợ, kinh hoàng. Tâm trạng thay đổi liên tục, khiến cô không còn giống Kiều Duy Đóa nữa.
Nhiếp Lạc đang định đuổi theo thì Hình Tuế Kiến cất lời mời: “Nhiếp Lạc, chúng ta uống vài ly đi.”
…
Đêm đã khuya, Kiều Duy Đóa nằm trên giường mà không hề buồn ngủ.
Cánh tay bị thương lần nữa truyền tới cơn đau nhức, đau tới độ cô vốn thường mất ngủ càng không thể dỗ ngon giấc. Vả lại, cô cảm nhận chính xác nơi đau đớn ấy xuất phát từ đâu.
Trái tim mơ hồ nhức nhối, nơi đó vì thất vọng mà dâng trào nỗi đau.
Bỗng nhiên xung quanh truyền tới tiếng ‘lộp độp’ khe khẽ.
Cô lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, rất nhanh sau đó cô phát hiện những tiếng ‘lít chít’ như con chuột tháo chạy xuất phát từ tên đỉnh đầu mình.
Toàn thân Kiều Duy Đóa thoắt chốc căng thăng.
Lỗ thông gió trong phòng bị dời đi, một bóng người cao lớn sừng sững với động tác nhanh nhẹn bất thình lình nhảy xuống trước mắt cô. Bóng dáng ấy không phát ra tiếng động, mà nhẹ nhàng đứng đó.
“Bốp.” Một cái tát bay qua.
“Là tôi!” Bị trúng một cái tát nẩy lửa, gã bực dọc ghìm giọng và vội vàng che miệng cô lại.
Nếu bây giờ cô hét toáng lên thì mọi việc gã làm đều uổng phí. Thế nhưng dường như cô chẳng nghe thấy, mà còn tống thêm một cú nữa vào bụng gã.
Đau quá! Cô dồn hết sức vào cú đấm này khiến gã trợn mắt cắn răng, biểu cảm nhăn nhó.
“Tôi là Hình Tuế Kiến!” Gã gầm nhẹ, thế nhưng một cú đấm như kẻ thù giết cha lại bắn qua.
“Em điên rồi hả?” Gã tức giận tóm lấy bàn tay đang công kích liên tục của cô.
Mới cầm lấy tay cô thì gã cứng người, bởi vì trong bóng đêm, gã thấy những giọt nước mắt lấp lánh.
“Chữ ‘điên’ này nên để dành cho anh!” Cô thều thào nhạo báng, “Anh thiếu tiền đến vậy à? Nếu thiếu thì sao anh không nhờ vợ mình giúp đỡ? Anh không biết tội rửa tiền cho người ta chịu hình phạt như thế nào hả?” Cô từng học ngành Luật, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ bị kết án tới năm năm.
“Em lo cho tôi?” Giọng gã khản đặc.
“Tôi lo anh? Ha ha, tôi lo anh ư?” Cô làm như nghe được một câu chuyện hài hước, kiểu cười ngọt ngào này so với vẻ buốt giá ban nãy thì càng khiến da đầu người ta râm ran hơn, “Bạn học, lẽ nào anh không biết bắt đầu từ năm 14 tuổi, tôi đã hận tới mức không thể cho anh ngồi tù suốt đời?”
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng bất chợt cả người lọt thỏm vào một lồng ngực ấm áp.
“Kiều Duy Đóa, em thật sự yêu tôi!” Bây giờ gã nói vô cùng chắc chắn, mai này cô có kiêu ngạo phản bác ra sao thì gã cũng chẳng ngờ nghệch tin tưởng nữa.
“Anh bớt hống hách khoe khoang đi, Nhiếp Lạc không phải dễ chọc đâu, tốt nhất anh biến nhanh cho tôi nhờ!” Nép vào lồng ngực gã, ngửi mùi cơ thể ấm áp quen thuộc khiến cô run rẩy, nhưng miệng cô vẫn thốt những lời chua ngoa khó nghe, “Tôi không hèn nhát tới mức thỏa hiệp với số phận giống như anh, tôi chẳng cần ai giúp đỡ mà sẽ tự mình tìm cách thoát khỏi nơi đây…”
Những lời tiếp theo cô chỉ ú ớ trong miệng, bởi vì Hình Tuế Kiến đã dùng môi mình phủ kín bờ môi cô.
Trong khoang miệng gã phảng phất hương rượu.
Rõ ràng bây giờ mới chỉ là tháng tư, thế mà Kiều Duy Đóa lại thấy mình như đang bị cuốn phăng vào cơn bão mùa hè.
Cô nhắm mắt hít sâu thật sâu để cự tuyệt người đàn ông đang tới gần này, nhưng ngọn lửa ấy cháy lan sang đây. Hơi thở cô hít vào đều là môi lưỡi của gã, quấy đảo đến ngọn lửa càng cháy càng cao.
Một hồi lâu sau gã mới buông cô ra.
“Yên tâm đi, lần này vì muốn cứu em ra khỏi đây nên tôi mới giả vờ hợp tác với Nhiếp Lạc. Những việc em không thích, tôi sẽ không làm nữa.” Gã hứa hẹn.
Những việc cô không thích, gã sẽ không làm nữa? Trái tim Kiều Duy Đóa đập nhanh hơn, cô cố trấn tĩnh vờ như không hiểu ánh mắt thỉnh cầu muốn được giải thích của gã.
“Kiều Duy Đóa, tôi thông suốt cả rồi, tôi muốn được sống bên em! Không có ai khác mà chỉ có hai ta.” Gã vuốt ve hàng chân mày rồi mái tóc của cô, phải cố gắng tự chủ lắm gã mới kiềm chế được mình đừng chạm vào cô nữa.
Kiều Duy Đóa từ ngỡ ngàng chuyển sang phi thường im lặng, và nhìn gã không nhúc nhích.
“Tại sao?” Một lát sau, khóe môi cô thốt lên câu nghi vấn này. Tại sao gã đột nhiên thay đổi ý định?
“Bởi tôi biết rằng em đã bắt đầu yêu tôi, cho dẫu mai này em có thể sẽ hối hận. Thế nhưng nếu bây giờ không được sống bên em, thì người lập tức hối hận đầu tiên sẽ là tôi.” Gã nói thật nghiêm túc.
Vì vậy, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của gã, gã thực sự không thể rời xa cô thêm một lần nữa.
“Bây giờ em có đồng ý không?” Gã hỏi thận trọng vô cùng.
Cô không gật đầu ngay mà lại hỏi một câu rất hẹp hòi: “Chừng nào anh ly hôn với Trần Ôn Ngọc?”
Gã bật cười, tất cả mọi căng thẳng đều tan rã. Rốt cuộc gã không còn kiềm chế được nữa, ở giây kế tiếp, gã cúi xuống kéo cô vào ngực mình và hôn lên môi cô nồng nàn.
Giờ đây nụ hôn trở nên nóng bỏng như một ngọn lửa cháy lan ra cả cánh đồng, đem cô thiêu rụi từ đầu tới chân.
Chẳng biết từ khi nào thì gã đã ép cô sát vào vách tường, đôi môi ngỗ ngược đã hôn đủ cánh môi cô và bắt đầu mất kiềm chế di chuyển xuống cắn mút trên vùng cổ. Bởi vì quá xúc động, nên giờ phút này bọn họ khao khát nhiều hơn.
“Đừng mặc quần áo của người chết, anh không thích!” Trong nháy mắt, gã đã cởi phăng chiếc áo ngủ bằng lụa của cô.
Cơ thể cô ngay tức khắc lõa lồ trong không khí.
Tiếp theo, gã thoăn thoắt cởi bỏ chiếc áo ngực của cô ra. Gã không thích Kiều Duy Đóa biến thành người khác, cực kỳ không thích. Gã cúi xuống in lại dấu vết và ngọn lửa của riêng mình.
Ngọn lửa ham muốn ấy thiêu rụi mọi lý trí, làm nhịp tim cả hai đập dồn dập. Trong phút chốc, lửa cháy rừng đã lan ra cánh đồng và vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cả hai đều túa mồ hôi, những giọt mồ hôi ấy nóng như phỏng.
Kiều Duy Đóa bám chặt lấy gã, bật tiếng rên rĩ run rẩy. Còn gã không một chút chần chừ cởi bỏ sợi dây nịt, chẳng hề cho cô có cơ hội để phản đối mà lập tức đem bản thân mình đâm mạnh vào cơ thể cô.
Vì chưa được chuẩn bị sẵn sàng khiến cô thấy hơi đau, nhưng nhiều hơn hết chính là cảm giác được lấp đầy đã đánh mất từ lâu, nó suýt khiến hai người nổi điên.
“Em yêu, em đã ngủ chưa?” Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.
[1]Cầm nã thủ là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ. Coi phim HK thường xuyên thấy chiêu này.