Mùa xuân đi qua, ngày hè buông nắng, bầu không khí tản mát hương vị ẩm ướt.
Trong nhà hàng sang trọng, ngồi đối diện Duy Đóa là Tư Nguyên với phong thái nho nhã và cô bạn gái luôn nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào.
“Nhà hàng Ex Palm D’or[1] này toàn đãi tiệc buffet món Tây, nhìn sang trọng nhưng chả ngon lành gì, không bằng chúng ta đi ăn lẩu nóng trong nhà hàng hải sản.” Cô bạn gái ghé vào tai anh thì thầm.
Anh mỉm cười nhưng im lặng. Thực ra, sỡ dĩ anh chọn nơi này là vì một sáng mùa đông nọ, khi anh đưa Duy Đóa và Thường Hoan đi làm, Duy Đóa nhiều lần liếc nhìn những bóng đèn nê ông trang trí lễ Noel ở nhà hàng Ex Palm D’or. Giờ lễ Noel đã kết thúc, nhưng lúc anh lái xe ngang qua thì thấy chiếc xe kéo lộc nai vẫn còn đó.
“Đóa, em ăn ít quá, vịt xông khói chỗ này khá ngon.” Anh đứng dậy đi một vòng, rồi gắp vài miếng thịt vịt để trước mặt Duy Đóa vẫn ngồi tĩnh lặng nãy giờ.
“Tư Nguyên, chẳng phải anh nên chăm sóc cho bạn gái của mình trước hả?” Thường Hoan cố ý hỏi.
Anh cứng đờ. Qủa thật cô bạn gái ngồi bên cạnh anh suốt buổi tối nhưng anh lại bất an, dời mọi lực chú ý đến trên người Duy Đóa.
Duy Đóa ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu, anh dường như đều rõ. Ngược lại, cô bạn gái đêm nay muốn ăn gì anh đều mù mờ.
“Thôi, em muốn ăn gì cứ để tự em lấy!” Ôn Tâm nói.
Bình thường cô ăn uống sơ xài đã quen, nên không muốn ăn nhiều lắm.
“Cảm ơn mọi người.” Duy Đóa vô vị nhận lấy, không muốn kéo dài đề tài này.
Ôn Tâm lanh lợi đi lấy thức ăn, trên bàn cơm chỉ còn lại ba người.
“Đối tượng hẹn hò lần này của anh hơi khác nhé.” Thường Hoan cố ý nói.
Trước kia đối tượng hẹn hò của Tư Nguyên không phải tri thức hiểu lễ nghĩa thì cũng là khôn khéo. Còn bây giờ, một Ôn Tâm xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát như chú thỏ, khiến các cô khá bất ngờ.
Tư Nguyên cười nhẹ, đáp: “Ba anh nói tính anh hướng nội, nên tìm người bạn gái sôi nổi, như vậy sẽ thích hợp hơn.” Thú thực lần đầu gặp Ôn Tâm, anh cũng hơi bất ngờ.
Tuy nhiên khi nghe ba giải thích thì anh lại im lặng. Một lòng muốn nỗ lực chữa trị mối quan hệ cha con, có lẽ chẳng phải riêng mình anh. Các bà chị cứ luôn tới ‘làm phiền’, đấy không phải biểu hiện của quan tâm ư?
Thường Hoan định nói thêm thì…
“Tư Nguyên, anh tới đây mau!” Cách đó không xa, Ôn Tâm ra sức vẫy tay gọi anh, “Ở đây có kem Haagen-Dazs nhưng kem đông cứng, anh lấy giúp em với.”
Đáy mắt Thường Hoan hiện vẻ mỉa mai: “Chuyên viên Lục, hình như bạn gái anh muốn ăn kem, anh mau tới phục vụ đi!”
Tư Nguyên không tránh khỏi xấu hổ, nhưng anh vẫn đứng dậy.
Anh vừa tới thì cánh tay bị ôm chầm, Ôn Tâm đưa thìa múc kem bằng inox vào tay anh, đôi mắt ngây thơ nhấp nháy: “Em muốn ăn vị trà xanh.”
Bọn họ rất xứng đôi. Bấy giờ Duy Đóa mới ngước lên dõi ánh mắt trong veo nhìn cặp đôi cách đó không xa.
Anh ôn tồn ra sức múc hai viên kem bỏ vào ly trên tay bạn gái. Ôn Tâm không nhận ngay mà mỉm cười ngọt ngào, nói: “Anh mời em ăn nhé?”
Tư Nguyên sửng sốt. Anh mời bữa ăn này nhằm mục đích giới thiệu cô cho bọn Duy Đóa quen biết, chứ có phải anh mời cô đi ăn kem đâu? Sao anh cảm thấy là lạ, không biết cô bạn gái lại muốn giở trò gì?[2] Hẹn hò suốt một tháng, nhưng tính cách tinh quái của Ôn Tâm thường khiến anh dở khóc dở cười.
Thấy anh đắn đo, Ôn Tâm không chịu, giơ cánh tay đang thân mật ôm vai anh chỉ vào đầu anh: “Nghĩ gì lâu vậy? Mau trả lời em, anh có mời hay không?”
Chiêu trò này khiến Tư Nguyên cười khổ, “Mời, dĩ nhiên anh mời em.” Anh không thể chỉ mời Duy Đóa và Thường Hoan mà không mời cô.
“Ối, anh mời em ăn kem Haagen-Dazs!” Ôn Tâm nhận lấy viên kem từ tay anh, dùng thìa nhỏ múc một miếng bỏ vào miệng, rồi nhìn anh nở nụ cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
Suốt một tháng hẹn hò, anh luôn bị tư duy lắc léo của cô bạn gái làm rối tinh trước khi kịp hiểu ý.
Có câu slogan: ‘Nếu yêu cô ấy, hãy mời cô ấy thưởng thức Haagen-Dazs.’[3]
Trước đám đông, lỗ tai Tư Nguyên hơi nóng lên. Mà người ‘gây họa’ vì chơi khăm được anh mà cất tiếng cười thoải mái.
Duy Đóa bình thản nhìn cảnh tượng đó. Hiện giờ Tư Nguyên cách cô rất gần, nhưng thoáng giật mình, cô lại thấy rất xa.
“Mấy đứa con gái thích trêu chọc người yêu kiểu này, hình như là tử huyệt của bọn đàn ông.” Thường Hoan nói mát.
Xem ra, bọn họ thực sự không phải diễn trò.
Duy Đóa thu hồi tầm mắt, tiếp tục chăm chú ăn bữa tối trước mặt.
“Tớ đoán, lát nữa Tư Nguyên sẽ đem kem tới cho cậu, nhưng dĩ nhiên phải chờ một chút!” Thường Hoan xoa xoa cằm, tỏ vẻ chắc chắn.
Duy Đóa trầm mặc. Trên thực tế, suốt đêm nay cô đều trầm mặc.
“Bây giờ cậu không hành động thì đợi tới lúc nào? Chẳng lẽ chờ anh ấy kết hôn sinh con rồi cậu mới giật mình tỉnh ngộ, đi làm kẻ thứ ba?” Thường Hoan tức đến mức không thể lay tỉnh cô.
Duy Đóa im lặng ăn từng miếng ốc nướng phô mai, hệt như chẳng nghe Thường Hoan đang lải nhải điều gì.
“Điện thoại reo nãy giờ, sao cậu không nhận?” Thường Hoan bất thình lình hỏi.
Bấy giờ Duy Đóa mới giật mình, chiếc điện thoại cô mới mua reo nãy giờ trong túi sách.
“Tớ chưa quen với tiếng chuông này.” Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại, sự bất an càng đánh bật lời giải thích thừa thãi.
Thường Hoan từ chối cho ý kiến.
Cô bắt máy, “Duy Đóa, đi đánh bowling nhé. Bữa nay đừng từ chối nữa, chỉ thiếu mình cô thôi!” Tiếng bà chủ oang oang vang lên.
“Được.” Không những chỉ có đối phương sửng sốt, mà chính cô cũng bất ngờ trước lời hứa.
Duy Đóa bỏ điện thoại xuống, Tư Nguyên bưng hai ly kem đến.
“Của em.”
“Của em.”
Trước mặt Duy Đóa và Thường Hoan, mỗi người một ly kem.
“Ngại quá, tối nay em có hẹn, đành phải đi trước!” Duy Đóa ngước lên, nở nụ cười nhẹ.
Cả ba người còn lại đều bất ngờ.
“Sao chị đi sớm vậy? Tiệc buffet phải là ‘đói meo tới, no say về’ mới có lời!” Ôn Tâm nhăn nhăn gương mặt nhỏ, các chị này vừa đến chưa được nửa tiếng.
“Vắng mỗi mình tôi thôi, các bạn cứ tiếp tục, tôi đi trước.” Duy Đóa cười giải thích.
Con ngươi sâu thẳm của Tư Nguyên tập trung vào cô. Thường Hoan muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.
Điện thoại của cô lại vang lên, “Bạn tôi hối thúc rồi, tôi đi trước nhé!” Duy Đóa giơ giơ di động.
Không chờ bọn họ nói thêm gì, Duy Đóa cầm giỏ chạy ra ngoài với vẻ vội vàng.
Ra khỏi cửa, rời khỏi chiếc xe kéo lộc nai chớp tắt ánh đèn, bả vai cứng đờ của cô mới được thả lỏng.
[1]Nhà hàng nằm trong khuôn viên khách sạn Wenzhou Ex Palm D’or, là 1 trong 45 khách sạn phổ biến nhất thành phố Ôn Châu, nó được xây dựng vào 2008 với tiêu chuẩn 4 sao.(có cả món tôm he của VN chúng ta nữa)
[2]Nguyên tác thành/tục ngữ: Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì
[3]Câu slogan tiếng Anh đây: If you love her, take her to Haagen-Dars.