“Để em giới thiệu cho chị một công ty, chuyện ngân hàng có thể làm, công ty đầu tư này cũng có thể. Những việc ngân hàng không thể làm, nơi này đều giải quyết hết!” Dưới sự giới thiệu của Nguyệt Nguyệt, Duy Đóa đi tới trước cửa công ty.
Thú thật, công ty đầu tư này nhìn không bề thế lắm. Dù nơi đây là địa điểm kinh doanh nhộn nhịp nhất, nhưng công ty thuê một ngôi nhà ba tầng của hộ dân, vách tường loang lổ, cũ kĩ. Hơn nữa, trước cửa cũng chẳng thấy treo bảng hiệu liên quan gì đến công ty. Quả nhiên mập mờ theo kiểu ‘treo đầu dê bán thịt chó’.
Cô cầm điện thoại đọc thật kĩ địa chỉ, rồi đối chiếu với số nhà treo trên tường. Cuối cùng, cô mạnh dạn đẩy cánh cửa kính ra.
“Xin chào, tôi tìm chị Trần, xin hỏi chị ấy có ở đây không?” Cô hỏi cô gái trẻ tuổi trong quầy tiếp tân.
Khu vực kinh doanh của công ty này cũng không lớn, khoảng năm – sáu chục mét vuông. Hơn nữa, văn phòng đều trống trơn, ngoại trừ cô gái giống sinh viên đi làm thêm ra thì dường như chẳng còn ai.
“Chị Ôn Ngọc hả? Ông chủ bảo chị ấy tới ngân hàng rồi, tạm thời đi vắng.” Cô sinh viên làm thêm trả lời.
Chẳng phải Nguyệt Nguyệt nói đã hẹn sẵn, kêu cô mười giờ tới?
“Không sao, tôi chờ chị ấy.” Bây giờ cô đang nhờ vả người ta, vì vậy không thể gấp gáp.
Cô tìm chỗ ngồi xuống.
Thời gian cứ thế tích tắc trôi qua.
“Chờ chút, tôi sẽ kiểm tra. Đúng, đúng, đúng, hôm nay là ngày ông đến nhận lãi. Yên tâm, tôi sẽ nhắc chị Ôn Ngọc, buổi chiều ông chắc chắn sẽ nhận được tiền lời.”
“Tổng giám đốc Nghiêm, ông yên tâm, chị Ôn Ngọc đi ngân hàng chuyển tiền cho ông rồi!”
“Ngân hàng XX ạ? Chắc chị Ôn Ngọc bây giờ đã tới nhà băng rồi đó, để tôi gọi điện cho chị ấy!”
Dường như cô sinh viên làm thêm rất bận rộn. Ở đây công việc trên điện thoại liên tục, nhiều lúc cô nàng không thể trả lời hết, không thể cưa mình làm đôi…
“Chị Ôn Ngọc thật là nữ cường nhân, sao tài giỏi như vậy? Chị ấy mới đi khỏi, mình đã toi đời rồi!” Cô sinh viên làm thêm lầm bầm, tay chân luống cuống đến khóc không ra nước mắt.
Ngồi chờ đợi thật sự nhàn rỗi, Duy Đóa cất tiếng hỏi: “Cô muốn làm copy hả?” Thấy cô sinh viên làm thêm lấy giấy tờ trong xấp hồ sơ chất đống như núi ra, thì cô đã đoán được việc tiếp theo của cô nàng.
Điện thoại trên bàn lại reo lên.
Dưới ánh mắt cảm kích của cô sinh viên làm thêm, Duy Đóa nhận lấy giấy tờ trong tay cô nàng, đứng dậy đi tới chỗ đặt máy copy.
Cô sinh viên làm thêm chuyển điện thoại vào máy nội bộ cho ông chủ xong, rốt cuộc mới được thở. “À, em quên hỏi, chị tìm chị Ôn Ngọc có việc gì? Có phải gởi tiền tiết kiệm không? Lãi suất ở chỗ em tốt lắm!”
Chị Ôn Ngọc kia chắc là bà chủ tương lai trong miệng của Nguyệt Nguyệt?
Duy Đóa lắc đầu, “Tôi đến vay tiền.”
Vay tiền? Ông chủ dường như có dặn dò gì đó, nhưng đầu óc cô sinh viên làm thêm bối rối đến mức nhất thời không nhớ ra.
“Chị muốn vay bao nhiêu?” Cô nàng hỏi theo bản năng nghề nghiệp.
“Ba trăm ngàn.”
Ba trăm ngàn là một số tiền nhỏ, cô sinh viên làm thêm tiếp tục hỏi: “Chị có tài sản thế chấp không? Ý em là nhà cửa hoặc xe cộ đó.”
Sắc mặt Duy Đóa khó xử đôi chút rồi lắc đầu. Nếu có thứ gì để cầm cố, cô chẳng cần phải tìm đến đây.
“Vậy chị có người bảo lãnh không?[1] Ví dụ như một công chức, chỉ cần có người đứng ra bảo đảm cho chị là được.” Cô sinh viên làm thêm chỉ điểm.
Cô do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Một người vay nặng lãi cũng đủ chết, cô không thể liên lụy bạn bè.
“Ơ, sao cái gì chị cũng không có vậy?” Cô sinh viên làm thêm thấy khó xử.
Đúng thế, cô nghèo rớt mùng tơi, chẳng có gì cả.
“Tôi sẽ cố gắng trả tiền.” Điều duy nhất cô có thể bảo đảm là sự kiên cường của mình.
Cô không thích ăn quỵt, nhưng trước tiên cô muốn làm rõ một việc. “Xin hỏi, nếu tôi vay được ba trăm ngàn thì tiền lãi hàng tháng là bao nhiêu?” Nguyệt Nguyệt nói ‘một chỉ’ gì đó, cô không hiểu lắm.
“Nếu vay ba trăm ngàn, bình thường tiền lãi mỗi tháng khoảng ba mươi ngàn. Ngoại trừ chị là bạn bè hoặc bạn học của ông chủ.” Cô sinh viên làm thêm nhanh chóng đáp.
Duy Đóa hít vào một hơi lạnh toát. Mỗi tháng ba mươi ngàn, dù cô nhịn ăn uống, ‘cày’ hai bốn trên hai bốn cũng khó kiếm được con số này.
Chết lặng tại chỗ hồi lâu, cô mới đứng dậy nói: “Đã làm phiền rồi.”
“Ơ, chị không vay nữa hả?” Cô sinh viên làm thêm sửng sốt.
Bây giờ họ chưa đòi hỏi cô phải có người bảo lãnh, mà cô đã chê họ chào giá cao?
Đúng vậy, cô không vay. Cô không có cái đầu to, không dám đeo mang chiếc mũ lớn. Nhưng ngoài chỗ này, cô còn có thể đi đâu? Duy Đóa cảm thấy con đường phía trước mờ mịt.
Người đời thường nói một xu cũng có thể giết chết một anh hùng. Trước kia cô chẳng tin nhưng sau khi trải qua những gian khổ, cô không thể không tin.
Sẽ có cách khác, cô tự an ủi bản thân. Nhưng chỉ còn lại hai ngày, thực sự có cách nào khác ư?
Ngay khi cô sắp ra khỏi cửa, thì điện thoại trước bàn tiếp tân vang lên. Cô sinh viên làm thêm nghe máy xong, vội vàng đuổi theo. “Chị Kiều, em đoảng trí quá đi mất, thì ra chị có hẹn với ông chủ em vào lúc mười giờ!”
Cô để Nguyệt Nguyệt hẹn với người quản lý lúc mười giờ, nhưng Nguyệt Nguyệt đi hẹn ông chủ?
“Nhanh lên chị, ông chủ em chờ lâu rồi!” Cô sinh viên làm thêm vừa phân trần vừa đẩy cô lên lầu.
Thật kì lạ, bình thường ông chủ rất thiếu tính nhẫn nại, hôm nay đợi cả tiếng đồng hồ mà cũng chẳng mảy may than phiền. Hơn nữa, khách hẹn vừa ra về thì điện thoại trùng hợp vang lên.
Đúng lúc này, điện thoại văn phòng lại reo, cô sinh viên làm thêm chạy qua nhấc máy. Cô nàng vừa bận rộn tiếp điện thoại, vừa vẫy tay ý bảo cô hãy lên lầu. Đã như vậy, Duy Đóa đành tự mình đi.
Cầu thang làm bằng gỗ, đôi giày cao gót cô mang gõ những tiếng lốc cốc khiến tâm trạng cô lo lắng khó hiểu. Nghe nói ông chủ ở đây họ Hình, có quan hệ với cả hai giới đen – trắng.
Tới lầu hai, cô lịch sự gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong vọng ra tiếng nói trầm trầm đáp lời cô.
Cô hít sâu một hơi, bạo dạn đẩy cánh cửa.
Dáng một gã đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô. Gã đang mở tủ lạnh, lấy một lon coke.
‘Xì’, tiếng bọt khí của lon nước ngọt vang lên.
Mí mắt của Duy Đóa bỗng nhiên bắt đầu chớp mạnh.
“Vay nhiều hay ít?” Gã đàn ông không lập tức quay đầu mà chậm rãi uống lon nước coke, nhàn nhạt hỏi.
Giọng gã đàn ông rất uy phong, khiến người ta kính nể.
“Ba trăm ngàn.” Duy Đóa trả lời.
Tại sao chỉ một bóng lưng mà cô đã có cảm giác đàn áp mạnh mẽ đến thế?
“Có đủ cho cô không?” Gã hỏi.
“Tôi khẳng định đủ.” Cô cúi đầu, thành thật thừa nhận. “Nhưng tôi khó khẳng định mỗi tháng trả đủ tiền lời.”
“Ở chỗ tôi, lãi dài hạn là hai phần trăm, ngắn hạn khoảng ba hoặc bốn phần trăm, trường hợp của cô thì năm phần trăm.” Gã đàn ông nói rõ.
“Năm phần trăm là bao nhiêu?” Cô mù mờ hỏi.
“Mỗi tháng mười lăm ngàn.” Gã trầm giọng đáp.
Mỗi tháng mười lăm ngàn? Tiền lương mỗi tháng cô làm tại cửa hàng thời trang khoảng bảy – tám ngàn, còn dạy Yoga tại phòng tập và một hai công việc cô chuẩn bị đi tìm. Chỉ cần cô đừng trả nợ ngân hàng trước, mỗi tháng mười lăm ngàn có lẽ cô kham nổi. Tuy nhiên, cô không ngay lập tức có cảm giác trời quang mây đãng.
“Tại sao anh lại cho giá ưu đãi với tôi như vậy?” Nếu chẳng phải vừa rồi ở dưới lầu cô đã hỏi thăm qua, cô có thể u mê.
Có làm thì mới có ăn[2], con người muốn sống trong cái xã hội bon chen này phải đề phòng cạm bẫy mọi lúc mọi nơi.
“Bởi vì…” Gã từ từ xoay người nhìn đối diện cô, “Chúng ta là bạn học.”
[1]Nếu bạn đi vay mà không có gì để cầm cố thì có thể nhờ người bảo lãnh pháp nhân. Người bảo lãnh pháp nhân là người có nhân thân tốt, nếu lỡ người mượn xù thì người này sẽ chịu trách nhiệm.
[2]Nguyên tác: Vô công bất thụ lộc.