Lúc tan tầm, Tư Nguyên gặp Duy Phong trước cửa cơ quan.
Duy Phong đang ngồi trên xe, cúi đầu chơi game trong điện thoại. Tư Nguyên nhìn kĩ, hóa ra là chiếc Iphone 4 mới toanh.
“Mẫu mã đẹp lắm, em vừa nhận lương đã mua điện thoại mới à?”
“Không ạ, của tên ngốc cho em.” Nhìn thấy anh, Duy Phong xấu hổ giấu chiếc điện thoại.
Cử chỉ của cậu ta làm Tư Nguyên trầm mặc, bởi vì anh đã hiểu.
“Nhanh quá, đã đưa về nhà gặp ba mẹ em rồi hả?” Nụ cười trên môi anh phai nhạt dần.
“Chủ nhật tuần trước là ngày chị em về nhà mỗi tháng theo định kỳ, tên ngốc kia cứ bám riết lấy chị ấy, sau đó…” Duy Phong thành thật khai báo, “Anh ta rất phóng khoáng, tặng đồng hồ xịn cho ba, mua áo khoác hàng hiệu cho mẹ, còn cho em…” Duy Phong huơ huơ chiếc điện thoại mới trong tay.
“Hình như anh ta rất có thành ý.”
“Mặc kệ có thành ý hay không, ba mẹ em cũng vui mừng đến điên đảo.” Duy Phong bĩu bĩu môi.
“Trông em cũng vui sướng mà.”
“Anh Tư Nguyên…” Duy Phong lúng túng, dường như sau khi bị vạch trần, cậu ta có cảm giác mình là kẻ phản bội.
Dù cậu ta hi vọng mình không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo túng không thay đổi, không khuất phục quyền thế, nhưng rốt cuộc ý chí lại quá yếu hèn.
“Anh chỉ nói thế thôi.” Tư Nguyên không để cậu ta suy nghĩ nhiều.
Bấy giờ đáy lòng Duy Phong mới thoải mái hơn đôi chút.
“Đúng rồi, công việc mới của em thế nào?” Tư Nguyên thay đổi đề tài.
“Rất tốt, mỗi ngày có xe chạy, đã lắm!” Duy Phong huýt sáo.
Tư Nguyên không nhịn được bật cười.
“Em đừng lái xe công chạy rông, nhớ làm việc nghiêm túc.” Tư Nguyên càm ràm khuyên bảo cậu ta, nhiều lúc anh thực sự đã coi cậu nhóc này là em trai ruột của mình.
“Vâng, vâng ạ!” Duy Phong gật đầu cho có lệ.
Một lát sau, Duy Phong ngẫm nghĩ rồi ấp úng nói: “À, anh Tư Nguyên, tên ngốc kia bảo nếu em muốn buôn bán gì đó, anh ta sẽ hỗ trợ tiền.” Lời đề nghị của đối phương quá mức hấp dẫn, làm mấy ngày nay tâm tư cậu ta rối bời.
Tư Nguyên nhíu mày.
“Anh ta còn nói với ba mẹ em, nếu chị em lấy anh ta, thì anh ta sẽ nộp một phần sính lễ lớn và mua một căn hộ ở trung tâm thành phố cho nhà em nữa!” Đây mới là chuyện khiến ngươi ta hưng phấn.
“Chị em biết không?” Anh hỏi theo trực giác.
Duy Phong lắc đầu, “Anh ta thừa dịp chị em vắng mặt mới dám nói.” Ba mẹ cậu ta vừa nghe xong, thật muốn đóng gói chị gái gởi tặng ngay lập tức.
Tư Nguyên ngẫm nghĩ: “Duy Phong, em có thương chị mình không?”
Duy Phong nổi da gà, “Anh Tư Nguyên, đàn ông thanh niên có cần phải sến súa như thế không?”
Tư Nguyên cười cười: “Anh muốn nói với em điều này, chỉ có người thân trong gia đình giữ vững thái độ, thì chị gái em mới được nhà trai tôn trọng.” Bằng không, mọi thứ đều ngược lại.
Duy Phong dường như đã hiểu, “Vậy… em nên đem điện thoại trả lại cho anh ta?” Cậu ta nhận chiếc điện thoại từ Tống Phỉ Nhiên, chị gái vẫn chưa hề hay biết.
Khổ thật, nguyên tắc thì ai cũng rành, nhưng khi thực hành thì đau đứt ruột.
“Thôi đừng, mai mốt mọi người có thể thành là người một nhà, bây giờ đem trả thì hơi kì cục.” Tư Nguyên suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp: “Để anh giúp em chọn một phần quà, coi như có qua có lại.”
Mắt Duy Phong sáng ngời, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng…
“Tiền lương tháng này của em…” Mới lãnh lương vài ngày, cậu ta đã gọi bạn bè ra chiêu đãi hết.
“Để anh giúp em.” Anh sớm biết cậu ta túng thiếu, chỉ hy vọng cậu ta có thể tự lực cánh sinh, những việc khác đừng trông mong vào.
“Anh Tư Nguyên, anh tốt quá!” Duy Phong thật cảm động.
Thật đáng tiếc, một người tử tế như vậy lại không thể trở thành anh rể tương lai của cậu ta.
“Nếu em tới tìm anh vay tiền, em sẽ biết anh rất tệ.” Tư Nguyên mỉm cười.
Không phải Duy Phong chưa từng đến vay tiền, mà câu trả lời của anh luôn luôn là ‘KHÔNG’.
Không nên chiều chuộng cậu nhóc này.
“Anh Tư Nguyên, chị em vẫn chưa biết em đi làm nữa đó! Hay em nói với chị ấy nhé?” Miệng anh Tư Nguyên thì bảo mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm công việc cho cậu ta, hơn nữa còn làm tài xế lái xe cho lãnh đạo. Đợi sau này cậu ta thân quen với vị lãnh đạo ấy rồi, tha hồ có nhiều cơ hội thăng tiến!
“Công việc của em bây giờ chỉ mang tính tạm thời, chẳng có gì để khoe khoang.” Tư Nguyên hắt cho cậu ta một gáo nước lạnh.
Duy Phong xịu mặt xuống.
“Chờ em làm cố định ở đó nửa năm rồi hãy nói, để cô ấy tự hào.” Anh sợ Duy Phong không kéo được lâu, làm Duy Đóa hi vọng rồi sẽ ôm thất vọng.
“Nhưng…” Đây chẳng phải cơ hội cho anh Tư Nguyên ghi điểm sao?
“Duy Phong à, đừng làm cậu bé trong truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’[1], khiến chị em phải thất vọng.” Huống chi nếu Duy Đóa biết anh giới thiệu công việc giúp Duy Phong, cô nhất định sẽ căng thẳng.
“Vâng, em biết rồi!” Duy Phong làm một hành động khóa miệng cam đoan.
Thế nhưng Lôi Phong[2] làm việc tốt còn ghi vào nhật ký, mà anh Tư Nguyên lại luôn yên lặng gửi gắm sau lưng…
…
Tuần trước Tống Phỉ Nhiên quả thật có đến gặp gia đình cô, còn hôm nay Tống Phỉ Nhiên đưa cô đi gặp gia đình mình. Dù thâm tâm cô rất miễn cưỡng, nhưng tình hình vẫn phải phát triển theo hướng này.
Nam nữ trưởng thành chính thức hẹn hò sau một tháng, đến chào hỏi ba mẹ cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng khi Tống Khải Nguyên nhìn thấy cô, phản ứng của ông ta rất lạ. Lẽ nào Tống Phỉ Nhiên chỉ nói với ba anh ta là muốn đưa bạn gái về nhà dùng cơm, mà không nói cho ba mình biết tên cô?
Đến nỗi trong chớp mắt, Duy Đóa dường như cảm thấy ông Tống Khải Nguyên hoảng hốt muốn bỏ chạy. Trông cô gớm ghiếc lắm sao?
Lúc dùng cơm, Tống Khải Nguyên càng thêm bất an. Thái độ gượng gạo của Tống Khải Nguyên làm Duy Đóa ngờ ngợ. Sự ngờ ngợ đó khiến sắc mặt cô bỗng trở nên nhợt nhạt. Chuyện năm xưa xảy ra với cô, kỳ thực khá nhiều người biết.
“Đâu phải lần đầu ba gặp Duy Đóa, sao trông mọi người xa lạ vậy?” Tống Phỉ Nhiên cười ôn hòa.
Anh ta và Duy Đóa đã từng hẹn hò với nhau. Hồi còn đi học, anh ta có đưa Duy Đóa về nhà ôn tập, vì vậy, dù mọi người không quá quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ lắm.
Nghe thế, phản ứng của Tống Khải Nguyên càng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cả Duy Đóa cũng thế.
Sau bữa cơm, Tống Khải Nguyên tìm đủ lý do né tránh, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô. Ông ta khách sáo hỏi han vài câu rồi vội vàng rời đi.
Cả ngôi biệt thự chỉ còn lại cô và Tống Phỉ Nhiên.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Trong phòng khách, Tống Phỉ Nhiên ôm nhẹ eo cô kéo vào lồng ngực, để hai người dán sát vào nhau.
Duy Đóa bắt đầu hoảng hốt, lòng cô đầy tâm sự nhưng chưa xác định.
Chấp nhận hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn cảm thấy bất thường, nhưng không biết bất thường ở điểm nào. Còn Tống Phỉ Nhiên lại rất chắc chắn. Hiện giờ giỏ xách cô đang đặt trên sofa, vì vậy, anh ta từ từ kéo áo cô ra khỏi váy, tay bắt đầu thăm dò phía dưới…
Duy Đóa cứng đờ.
Bàn tay anh ta lướt qua eo, sờ soạng khắp nơi và sắp chạm tới khuy áo lót của cô.
“Anh làm gì đấy?” Duy Đóa dùng sức đẩy anh ta ra.
Bị cô chích điện một lần còn chưa sợ? Chẳng lẽ đàn ông càng đánh càng hăng? Bây giờ số lần táy máy tay chân của Tống Phỉ Nhiên mỗi lúc mỗi nhiều. Dù cô luôn dứt khoát ngăn cản, nhưng anh ta vẫn chứng nào tật đó khiến cô không biết làm sao.
Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra xa, anh ta gượng ngồi dậy. Phải cố gắng lắm anh ta mới kiềm chế nổi cảm giác nóng nảy.
“Chúng ta là người yêu của nhau, anh hôn em, ôm em, ham muốn em, lẽ nào là sai?” Rốt cuộc Tống Phỉ Nhiên không nhịn được mà đặt câu hỏi.
“Không sai, nhưng…”
“Anh đã đưa em về gặp ba, chẳng lẽ mục đích của anh còn chưa rõ?” Tống Phỉ Nhiên lại hỏi.
Nghe hai chữ ‘mục đích’, cả người Duy Đóa đông cứng.
“Anh có ý định gì?”
Anh ta thở dài, đáp: “Em thật sự không hiểu sao?”
Duy Đóa lắc đầu.
“Anh chuẩn bị đính hôn với em.” Tống Phỉ Nhiên quăng một quả bom.
Toàn thân Duy Đóa chấn động, chuyện này quá đột ngột.
“Chúng ta tìm hiểu chưa được bao lâu mà?” Cô hỏi.
“Còn chưa đủ lâu sao? Huống gì trước kia chúng ta đã từng yêu đương hơn cả năm rồi!”
Cách tính toán này thực sự làm người ta choáng váng.
Tống Phỉ Nhiên tiếp tục cất giọng dịu dàng: “Anh cảm thấy thời gian tìm hiểu giữa chúng ta đủ dài, đủ để chúng ta thấu hiểu lẫn nhau. Lần này gặp lại càng làm anh xác định mình không thể thiếu em!”
“Anh muốn nhanh chóng được cưới em, anh thực sự không thể chờ nữa! Huống chi việc này sớm muộn gì chúng ta cũng phải làm…” Trước kia cô ‘không cho’ có thể vì tình cảm chưa được bảo đảm. Bây giờ anh ta đều thực hiện đầy đủ các bước, cô chẳng có lý do nào để từ chối anh ta!
Những gì anh ta nói đều hợp lý, nhưng cô thực sự…
Duy Đóa rơi vào trầm tư.
“Duy Đóa, lẽ nào em luôn nghi ngờ lòng dạ của anh?” Anh ta hỏi, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng.
Lớp giấy được chọc thủng, khiến Duy Đóa không kịp phản ứng.
“Có phải em nghĩ năm đó em đối xử với anh như vậy, bây giờ anh ghi hận trong lòng?” Tống Phỉ Nhiên đột nhiên ép hỏi: “Đúng hay không?”
Duy Đóa chẳng biết mình nên phản ứng ra sao. Nếu gật đầu, sẽ làm bầu không khí chìm vào ngượng ngập. Nhưng nếu lắc đầu, cô lại thấy hổ thẹn vì bản thân mình không quen nói dối.
Cô trầm mặc làm Tống Phỉ Nhiên buồn bực quay lưng.
Cả hai im lặng một phút, hai phút, ba phút…
Tống Phỉ Nhiên hít sâu một hơi rồi bất chợt xoay người, cầm chiếc điện thoại của mình đưa cho cô.
“Em tự xem đi, sau khi coi xong em sẽ rõ.”
Duy Đóa nghi hoặc.
“Hộp tin nhắn.”
Duy Đóa bấm bấm điện thoại, nhưng nó được anh ta cài mật mã.
“Mật mã là ngày sinh nhật của em.” Anh ta nhắc cô.
Những lời này làm Duy Đóa cứng đờ.
“Không chỉ có điện thoại, mà máy tính xách tay, máy tính công ty, mật mã đều là ngày sinh của em.” Tống Phỉ Nhiên chầm chậm nói: “Mười ba năm qua nó chưa từng thay đổi.”
Duy Đóa chưa từng có rung động như lúc này.
Bấm ngày sinh nhật xong, điện thoại của anh ta quả nhiên mở khóa.
Mở hộp tin nhắn…
“Chủ nhật này em rảnh, có thể đi xem phim.”
“Cảm ơn anh đã tặng hoa.”
“Bốn giờ em tan học, chờ ngoài cửa nhé.”
“Không, em ghét tên ngồi cùng bàn.”
“Em chẳng muốn học tiết thể dục tí nào.”
“Hôm nay em không muốn ra khỏi cửa.”
“Lần này thành tích tiếng Anh khá tốt.”
“Ngày mai tài xế lái xe nghỉ, anh tới đón em đi học nhé.”
…
Những thứ này…
Cô dùng gần hai mươi phút để xem khoảng ba – bốn trăm tin nhắn lưu trữ trong di động, mà những tin nhắn đó đều được hồi âm từ số điện thoại cũ trước kia của cô.
Hầu như cô chẳng có ấn tượng gì với số tin nhắn đó, thậm chí có nhiều tin cô không hiểu anh ta hỏi gì để mình đáp như vậy.
“Mấy năm nay anh đổi rất nhiều điện thoại, nhưng điều trước tiên anh làm là đem những tin nhắn này copy qua hết máy mới.” Tống Phỉ Nhiên nhìn cô, dùng giọng nói rất trầm ấm, “Bởi vì anh sợ không tìm thấy dấu vết tồn tại của em.”
Cô…
“Cho nên anh không có tâm tư gì cả, mà chỉ vì yêu em, yêu em đến mức mất hết tự chủ.” Anh ta nồng nàn thổ lộ.
Dù Duy Đóa rất lãnh đạm, nhưng với khoảnh khắc này, cô cũng phải cảm động.
[1]Truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’ của Hy Lạp (pics by Milo Winter) chắc ai cũng biết – Ý ở đây Tư Nguyên muốn khuyên Duy Phong đừng nói dối như cậu bé chăn cừu trong truyện.
[2]Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.