Do thất bại và vì bị cưỡng hôn, nên các mạch máu khắp người Duy Đóa đều hoành hành, khiến cô không thể nào bình tĩnh!
Về tới nhà, cô đi tới đi lui thở hổn hển, thái dương rịn đầy mồ hôi.
Cô là người rất bình tĩnh, nhưng bây giờ tâm trạng lại bức rứt đến mức khiến cô muốn la hét, muốn trút hận, thậm chí muốn đập phá tan hoang mọi thứ quanh mình.
Hình Tuế Kiến! Cô có ngàn vạn lý do để căm thù gã, và nụ hôn này càng đẩy mối thù đó lên tới đỉnh điểm!
Rất lâu sau, cô mới giật nẩy người, “Tiểu Lộng?” Hỏng rồi, cô để quên Tiểu Lộng ở chỗ của tên lưu manh Hình Tuế Kiến!
Cô vội vàng xoay người thì thấy Tư Nguyên đang dắt tay Tiểu Lộng đứng cách đó không xa.
“Tiểu Lộng!” Cô thấy trái tim bình yên, thật may vì cô chưa làm mất bé.
“Anh đã đưa Tiểu Lộng về.” Tư Nguyên nói khẽ, “Anh nói với anh ta là Tiểu Lộng cần phải tới trường học bù.”
Lúc đó Hình Tuế Kiến không vui, gã nói sẽ đích thân đưa Tiểu Lộng đến trường và sẽ mời giáo viên giỏi nhất cho bé. Tuy nhiên, do Tiểu Lộng lo lắng cho Duy Đóa nên kiên quyết theo Tư Nguyên về nhà. Vì vậy, Hình Tuế Kiến đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Cô chạy tới kéo Tiểu Lộng ôm xiết vào lòng, toàn thân cô vẫn không ngừng run rẩy. Cô khép mắt, chôn đầu mình vào bờ vai của Tiểu Lộng.
Đã lâu rồi cô không muốn nghĩ đến những việc kia, lúc này nỗi sợ hãi và sự bất lực lại làm trái tim cô nhói buốt. Dù không chịu thua nhưng cô phải thừa nhận mình rất sợ. Từ ngày bắt đầu gặp lại Hình Tuế Kiến, nỗi sợ hãi như vực sâu không đáy làm dấy lên sự hoảng loạn đã được cô chôn kín trong lòng, dẫu rằng cô cố tình biến nó thành qua quýt.
Tư Nguyên không nói gì mà chỉ đứng đằng sau họ. Anh luôn dõi mắt nhìn chăm chú vào cô và lặng lẽ bảo vệ.
“Mẹ, đừng sợ, con đã về rồi, không có việc gì cả…” Tiểu Lộng nghiêng đầu len lén nhìn cô, đưa tay vỗ về bờ vai cô như an ủi, còn đôi môi lặng lẽ nở nụ cười tươi rói.
Bé có mẹ rồi! Hơn nữa còn kèm theo một ông bố rất uy phong! Mặc dù có vẻ mẹ không thích ba lắm! Vậy cũng được, bé mãi mãi đứng về phía mẹ, sẽ không để ba bắt nạt mẹ.
Dù cách thức hôm nay… Tiểu Lộng cho rằng đó không phải là bắt nạt! Bởi vì bé thấy ba vô cùng đẹp trai, vô cùng uy phong và vô cùng mạnh mẽ!
Một chữ ‘mẹ’ khiến cơ thể đang run rẩy của cô bỗng cứng đờ.
Cô khẽ đẩy nhẹ Tiểu Lộng ra, “Tiểu Lộng, gọi chị bằng chị nghe chưa.” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm khắc, giọng nói càng nghiêm túc hơn.
Đôi môi đang tươi cười như hoa của Tiểu Lộng bỗng dưng tắt lịm.
“Không!” Tiểu Lộng cự tuyệt bằng vẻ bướng bỉnh.
Phải chăng vì cô và Tiểu Lộng rất khắng khít với nhau không? Cô vuốt ve gương mặt nho nhỏ có thần thái tương tự như mình, bất đắc dĩ giải thích: “Tiểu Lộng, em thật sự hiểu lầm…”
“Con không hiểu lầm, chẳng qua người lớn không dám thừa nhận!” Tiểu Lộng nhảy ra khỏi lòng cô, hét lên: “Mười bốn tuổi sinh con thì sao? Con rất vui, con cảm thấy mẹ thật dũng cảm. Tại sao mẹ lại thấy xấu hổ mà không dám nhận con?”
Không phải vì xấu hổ, mà vì…
Duy Đóa ngỡ ngàng, ngỡ ngàng không phải do những lời ngỗ ngược của Tiểu Lộng, mà bởi những giọt nước mắt của cô bé.
Trái tim cô quặn thắt. Từ nhỏ đứa bé này đã rất hiểu chuyện, từ khi đi học, bé không còn vô cớ gây ầm ĩ. Bất kể cô nói gì, bé đều ngoan ngoãn vâng lời. Thế mà lúc này Tiểu Lộng cãi lời cô, không chịu gọi cô bằng chị.
Duy Đóa không biết phải giải thích ra sao, cũng chẳng biết dùng cách nào để tránh gây tổn thương cho Tiểu Lộng, làm phong ba lần này bình lặng. Lần đầu tiên cô mất hết chủ ý. Cô theo bản năng đưa mắt nhìn phía Tư Nguyên, anh đang mỉm cười nhìn cô như cổ vũ.
Cô hít sâu từng hơi để mình tỉnh táo hơn, “Tiểu Lộng, em đừng khóc nữa, hãy yên lặng nghe chị nói được không?” Cô dùng giọng nói rất dịu dàng để trấn an Tiểu Lộng, đưa tay gạt những giọt nước mắt của cô bé.
Nhưng…
“Mẹ không phải là chị, mẹ là mẹ.” Chẳng những Tiểu Lộng không cảm kích mà còn xúc động hét to.
Chân mày cô nhíu chặt đầy lo lắng.
“Đừng tưởng con là trẻ con dễ lừa gạt. Từ hồi bốn tuổi, trong trí nhớ của con chỉ có mẹ và chú Lục, là hai người dạy con đi, dạy con nói chuyện, là hai người dắt con vào mẫu giáo!” Tiểu Lộng khóc nức nở, “Mẹ, mẹ nhớ không? Lúc con lên bốn vẫn chưa biết nói, hai người rất lo lắng nên đưa con đi gặp bác sĩ!”
Cô nhớ, dĩ nhiên cô vẫn nhớ! Khi ấy Tiểu Lộng sắp lên bốn, đôi mắt bé tròn xoe hồn nhiên, tò mò với mọi thứ trên đời, nhưng bé chưa mở miệng nói câu nào. Sau đó cô càng lúc càng sợ, sợ tới mức phải cùng Tư Nguyên đưa bé tới bệnh viện. Trong lúc ngồi đợi thăm khám, thì Tiểu Lộng nhìn chằm chằm người bạn nhỏ khác nói một chữ ‘kẹo’. Lúc đó cô và Tư Nguyên đều vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ, con muốn ăn kẹo.” Tiểu Lộng mới bốn tuổi đưa tay giật lấy que kẹo của người bạn nhỏ.
Bấy giờ họ mới biết, Tiểu Lộng không phải câm điếc.
“Con không câm mà vì con luôn nghĩ hai người là ba mẹ của mình. Nhưng hai người cứ dạy con gọi bằng chị, bằng anh, mà không phải bằng ba bằng mẹ!” Tiểu Lộng hét lớn.
Duy Đóa kinh ngạc. Xưa nay cô không ngờ hai chữ ‘chị gái’ đối với một người khát khao mái ấm gia đình như Tiểu Lộng, lại là sự tổn thương.
Sau đó, Tiểu Lộng luôn gọi cô bằng mẹ. Cô sửa thế nào cũng không được, vì vậy cô đưa bé về nhà… Và rồi Tiểu Lộng cũng có hộ khẩu, cũng có cha mẹ trên danh nghĩa.
“Làm sao họ có thể là ba mẹ của con được? Họ nhìn con bằng ánh mắt rất lạnh nhạt, rất ghê tởm, giống như con là đồ vất đi… Sao mẹ có thể để con gọi họ bằng ba bằng mẹ?” Tiểu Lộng rưng rưng nói: “Dù con rất cẩn thận cũng không làm họ thích con! Con không nhớ bọn họ mà bọn họ cũng chẳng muốn gặp con. Tình cảm nhạt nhẽo như vậy, làm sao là tình cha con hay tình mẹ con được?”
Chóp mũi Duy Đóa bỗng cay cay, hốc mắt chợt nhạt nhòa. Cô nghĩ đấy chỉ là cách xưng hô, nào ngờ lại đem tới cho Tiểu Lộng tổn thương đến vậy.
“Mẹ phải đi làm, mẹ phải kiếm tiền, mẹ muốn đưa con tới nhà cô giáo Lý, con không trách mẹ. Bởi vì mẹ luôn quan tâm, luôn hỏi con có bị thiệt thòi không. Thậm chí có đôi khi mẹ vì ‘ba’ vì ‘mẹ’ không thương con mà len lén rơi lệ.” Tiểu Lộng khóc lớn, “Con thật sự không trách mẹ, không trách mẹ luôn bảo con gọi mẹ bằng chị…”
Duy Đóa quá mức xúc động, chóp mũi cô đỏ hồng, liên tục lấy tay quẹt nước mắt.
“Chị xin lỗi, nhưng chị…”
“Con muốn có mẹ!” Tiểu Lộng cắt ngang lời cô. Người lớn hay nói dối, bé không thích nghe, bé không thích nghe!
Duy Đóa vùi đầu vào gối, cả người mờ mịt bất lực.
“Được không? Mẹ nhận con đi, thừa nhận mẹ là mẹ của con chứ không phải chị gái!” Giọng Tiểu Lộng run rẩy và bất an, liên tục đòi xác minh. “Con muốn có gia đình, có người thân con yêu quý nhất!” Bé có thể tiếp tục ngoan ngoãn ở lại nhà cô giáo, nhưng bé phải được thừa nhận!
Duy Đóa không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.
“Mẹ, mẹ ơi…” Tiểu Lộng kéo tay áo cô, lặp đi lặp lại.
Lâu thật lâu sau, cô mới mơ hồ ‘ừ’ một tiếng.
Tiểu Lộng nín khóc, cô bé mỉm cười dùng sức ôm cổ cô: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ…” Bé lặp đi lặp lại, như thể mãi mãi cũng gọi không đủ.
Cô giang cánh tay âu yếm ôm Tiểu Lộng vào lòng. Chỉ là một cách xưng hô thôi, cô tự an ủi mình, ngăn bản thân đừng nghĩ đến những phiền phức tiếp theo.
Tư Nguyên lặng yên nhìn cảnh tượng đó, nỗi lo âu lại hằn rõ trong đôi mắt anh.