Họ ra về trong tâm trạng kém vui.
Trên đường về, Tiểu Lộng hỏi: “Mẹ, có phải chú Tống ghét con không?” Khi bé bê đĩa trái cây quay lại, thì đúng lúc thấy chú Tống tức giận phủi tay áo đứng dậy. Trước khi đi, chú Tống còn nhìn bé chằm chằm làm bé sợ run rẩy. Trong thoáng chốc, Tiểu Lộng thấy ánh mắt chú Tống thật khiếp, khác hẳn với vẻ dịu dàng bề ngoài.
“Mẹ, nếu giữa chú Tống và con chỉ có thể chọn một, mẹ sẽ chọn ai?” Tiểu Lộng bất an hỏi.
Thực ra, chỉ vừa chạm mặt mà bé đã không thích chú Tống. Nhưng đó là người yêu của mẹ, bé không dám trêu chọc. Tuy nhiên, khi bị chú Tống trừng mắt đe dọa, khiến bé nảy sinh ý ngăn cản!
“Tại sao Tiểu Lộng lại hỏi mẹ như vậy?” Duy Đóa cảm thấy nhức đầu, dạo này xảy ra đủ thứ chuyện, khiến cô mệt mỏi chịu không nổi.
“Vì Tiểu Lộng thấy chú Tống chẳng có khí khái đàn ông, không thể so với ba được!” Tiểu Lộng đáp ngay.
Duy Đóa dừng bước và quay phắt lại, cất giọng lanh lảnh: “Tiểu Lộng, mẹ nói bao nhiêu lần rồi? Hình Tuế Kiến không phải ba con!” Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô nói dối?
Tiểu Lộng lè lưỡi, cười toe toét: “Tiểu Lộng biết rồi, Tiểu Lộng không có ba.”
Cô bé thật sự hiểu sao? Duy Đóa thật hết cách với Tiểu Lộng.
“Tiểu Lộng, con hãy nghe mẹ nói, trong lòng mẹ không có ai quan trọng hơn con.” Nếu sự thanh minh của cô đem tới cho Tiểu Lộng một cảm giác an toàn, vậy thì cô sẵn sàng nói lời từ trái tim.
Cô cố sức kiếm tiền, chấp nhận Tống Phỉ Nhiên, đều vì mong một ngày hai mẹ con sẽ có một cuộc sống an ổn. Nếu giữa Tiểu Lộng và Tống Phỉ Nhiên chỉ được chọn một, vậy thì đây chính là đáp án chân thật nhất.
“Vâng!” Hiểu được sự nghiêm túc trong câu nói của mẹ, Tiểu Lộng gật đầu thật mạnh, hàng lông mi không che nổi vẻ đắc ý và sung sướng.
…
Hết giờ học, Tiểu Lộng và các bạn đứng dậy chào nhau xong rồi nhốn nháo ùa ra khỏi lớp.
Trước cổng trường đã có sẵn một chiếc xe SUV đợi bé.
“Con nói dối với cô giáo Lý hôm nay là sinh nhật con, con muốn tìm mẹ để mừng sinh nhật. Vì vậy bữa nay con rảnh đi chơi với ba cả ngày!” Tiểu Lộng rành rọt trèo lên xe của Hình Tuế Kiến.
“Sao cha con ta gặp nhau mà phải lén lút như vậy? Con còn nói dối nữa.” Hàng chân mày rậm đen của Hình Tuế Kiến nhăn lại thành cục.
“Ba à, ba phải nhẫn nhục một chút, mai mốt chúng ta mới có cơ hội gặp nữa!” Bé cũng không dám đối nghịch với mẹ.
Gã im lìm lái xe chạy ra đường, sau đó đỗ trước một khách sạn năm sao.
Tiểu Lộng líu lưỡi.
“Không phải hôm nay sinh nhật con hả? Sinh nhật của con dĩ nhiên ba phải mời dùng cơm.” Gã cố ý nói.
Con nít còn cắp sách tới trường mà học nói dối, đáng bị đáng đòn.
“Ba trả tiền, con không khách sáo đâu.” Tiểu Lộng lè lưỡi, làm con ngáo ộp.
Trái một chữ ba, phải một chữ ba, cô bé kêu ngọt ngào như vậy làm lòng Hình Tuế Kiến đầy ấm áp. Khi vừa biết mình có một đứa con gái, gã thật xúc động, thật khó tin. Nhưng bây giờ khả năng thừa nhận sự việc của gã rất mạnh.
Gã dắt Tiểu Lộng ngồi xuống bàn.
“Con muốn gọi món gì thì cứ gọi.” Gã đưa thực đơn cho con gái.
Nhưng Tiểu Lộng xua tay, “Ba, con không gọi đâu, ba gọi đi!”
Bề ngoài nhìn Tiểu Lộng rất dễ nuôi. Ở chung với cô bé sáu ngày gã biết, thật ra mỗi bữa Tiểu Lộng ăn cơm khá nhiều nhưng gắp thức ăn rất ít. Có đôi khi chỉ một miếng chao, một nắm chà bông mà cô bé cũng có thể ăn hết bát cơm to. Nhớ tới những chuyện đó làm trái tim gã nhoi nhói.
Kiều Duy Đóa sống cực khổ, Tiểu Lộng ở với cô thì khó hưởng sung sướng. Nhưng nếu kêu Kiều Duy Đóa tới ở với gã, thì nói dễ hơn làm.
“Dạo này mẹ con còn hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên không?” Gã nhẹ giọng dò hỏi.
“Hình như cả tuần rồi chú Tống không tới tìm mẹ.” Tiểu Lộng lặng lẽ khai báo.
Bé là tay sai. (Hán gian)
Gã hài lòng gật đầu.
“Ba à, ba theo đuổi mẹ được không?” Tiểu Lộng buột miệng.
Khóe mắt Hình Tuế Kiến khẽ giật giật. Gã sẽ không làm việc mấy mất mặt đó, huống chi…
“Con cảm thấy đeo đuổi có tác dụng với mẹ con sao?” Gã nhàn nhạt hỏi lại.
Vô dụng! Tiểu Lộng xịu mặt xuống lắc đầu, nhưng bé thật sự rất hi vọng ba mẹ có thể sống cùng nhau.
“Yên tâm đi, bất kể phải dùng cách nào thì ba cũng sẽ kéo mẹ con về phía mình.”
Nghe ba cam đoan, Tiểu Lộng lập tức nở nụ cười tươi tắn.
“Ba, thực ra hôm nay là sinh nhật của con đó!” Tiểu Lộng giả vờ nũng nịu đáng yêu.
“Con bớt xạo đi.” Đã mời bé ăn cơm mà còn tiếp tục nói dối?
“Sao ba không tin con? Hôm nay thật sự là sinh nhật âm lịch của con mà. Hết hôm nay con đúng mười ba tuổi đó!” Tiểu Lộng bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức, “Chẳng qua cô Lý, mẹ và chú Lục cứ quen dùng ngày sinh nhật dương lịch của con thôi.”
Gã giật mình, hôm nay thật sự là sinh nhật của Tiểu Lộng? Nhưng nếu nhẩm tính thì sai rồi…
Bất kể Tiểu Lộng có phải gạt gã hay không, gã cũng lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số. Khi đối phương nhấc máy, gã nói ngay: “Này, hôm nay là sinh nhật con gái tôi.”
Đối phương ngỡ ngàng.
“Các anh đều là vai chú bác, nên tỏ thành ý một chút chứ?” Nghe đối phương trả lời, gã hài lòng gật đầu. “Ừ, hiện giờ cha con tôi đang ăn cơm. Mọi người lo sắp xếp đi, càng đông càng vui.”
Thả điện thoại xuống, gã xoa xoa gò má của Tiểu Lộng, “Hôm nay ít nhất con cũng nhận hơn một trăm phần quà.”
Tiểu Lộng che miệng, suýt chút hét lên. “Sao nhiều vậy ba?”
“Sinh nhật con gái Hình Tuế Kiến, dĩ nhiên bọn họ phải tỏ thành ý chúc mừng.” Hơn nữa, cả đám sẽ hát bài ‘Happy Birthday’ cho bé!
“Tối nay ba sẽ chuẩn bị cho con một bữa tiệc, con có thể mời bạn bè tới tham gia chúc mừng.” Khả năng làm việc của gã rất nhanh.
Tiểu Lộng quả thực không dám tin. Giây phút này, bé thấy mình như biến thành công chúa lọ lem!
“Nhưng con muốn quà của ba nhất!” Tiểu Lộng cười không ngớt, đây là nguyện vọng kể từ khi bé lên sáu tuổi.
Hình Tuế Kiến nhìn con gái, đôi mắt tràn ngập chờ mong của cô bé làm trái tim gã như thắt lại. Vốn dĩ gã định chờ ăn xong sẽ đưa cô bé đi trung tâm thương mại.
Gã đứng dậy, nói: “Con ở đây nhé, ba đi mua.” Bây giờ thức ăn cũng chưa mang lên, đối diện có một trung tâm thương mại nên rất thuận tiện.
“Ba nhớ mua nhiều thật nhiều nhé, bù vào những năm trước cho con!” Tiểu Lộng tham lam yêu cầu.
“Ba biết rồi!” Gã đứng dậy cất bước.
…
Tiểu Lộng cười khanh khách nhìn theo bóng lưng ba, bé cảm thấy hạnh phúc đến khó tin.
“Mình không nằm mơ chứ?” Chẳng những bé có ba, mà ba lại rất uy phong khiến người ta sùng bái!
“Chết rồi, nếu ba đứng hạng nhì thì chú Lục phải làm sao?” Tiểu Lộng lầm bầm vì sự ‘phản bội’ khó xử của mình, nhưng bé thực sự càng ngày càng rất thích ba!
“Mình rất mong ba mẹ sống với nhau!” Trong lúc chờ ba mua quà về, một mình Tiểu Lộng nhàm chán ghé đầu vào lan can thở dài.
Tầng một nhà hàng đều làm bằng kính, nên chỗ bé ngồi có thể nhìn rõ vị trí tiếp tân trong đại sảnh. Đột nhiên, Tiểu Lộng tinh mắt nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú đứng trước quầy tiếp tân. Trong lúc chờ nhân viên làm việc, hai người nọ vô tư hôn hít.
“Ơ, đấy không phải là…” Chú Tống sao?
Tiểu Lộng vội vàng đứng dậy bước tới gần, phát hiện mình không nhìn nhầm! Bây giờ là tình huống nào đây? Chú Tống đi nhăng nhít bên ngoài? Bé đã mười ba tuổi, dĩ nhiên cũng biết một nam một nữ tới khách sạn để làm gì.
Tống Phỉ Nhiên và bạn gái vào thang máy.
Tiểu Lộng chạy vội về chỗ ngồi, cầm giỏ và điện thoại của ba để lại ôm vào ngực, rồi phóng vào một thang máy khác. Bé muốn lấy được chứng cứ vụng trộm của chú Tống! Chỉ cần mẹ và chú Tống chia tay, thì ba sẽ có hi vọng!
…
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn.
Cô gái trần truồng quỳ gối trước mặt Tống Phỉ Nhiên. Cô ả ‘gác’ cặp vú trên đầu gối anh ta, ngước gương mặt xinh đẹp và đưa đôi mắt lúng liếng nhìn anh ta rồi cất giọng nũng nịu: “Thấy ghét, bữa hổm mới làm một nửa đã vội quăng người ta ở trong phòng, bây giờ thèm khát lại nhớ đến người ta. Hừ, anh thích thì gọi người ta tới, không thích thì phủi đi!”
Cô ả quyến rũ nóng bỏng, làm Tống Phỉ Nhiên rộn rạo lòng xuân.
“Nếu em giận thì đừng tới!” Anh ta dửng dưng đáp.
“Thấy ghét, anh biết người ta si mê anh, chứ đâu có cái kiểu lạnh lùng như đá giống bạn gái anh!” Cô ả cố tình móc méo.
Mắt Tống Phỉ Nhiên tối sầm, đã một tuần rồi anh ta không liên lạc với Duy Đóa. Thế mà cô cũng chẳng gọi điện thoại xin lỗi anh ta!
Tống Phỉ Nhiên tức giận ra sức nắn bóp cặp ngực của cô ả một cách thô bạo. Cô ả đau nhói rên rĩ ‘ui da, ui da, ui da’ như con mèo.
Nhục cảm bị đẩy lên cao, Tống Phỉ Nhiên vội kéo khóa quần và ấn mặt cô ả vào háng mình. Cô ả há miệng, chuẩn bị ngậm thứ cứng rắn do phản ứng sinh lý quen thuộc kia, thì đúng lúc này, chuông cửa bỗng kêu ‘reng reng’.
Mẹ kiếp, ai nữa? Tống Phỉ Nhiên chửi đổng một câu rồi kéo khóa quần, đi ra mở cửa.
Anh ta bực bội kéo cửa, ai ngờ tiếp đón một gương mặt tươi cười.
“Chú Tống, đúng là chú rồi!” Tiểu Lộng luồn ngay vào phòng, “Cháu còn tưởng mình nhận nhầm người nữa đó!”
Thấy rõ người tới, mặt Tống Phỉ Nhiên xanh mét.
“Hi hi, dì đẹp quá, dì có phải diễn viên không? Cho cháu chụp tấm ảnh nhé!” Tách tách, Tiểu Lộng lấy điện thoại của ba chụp cảnh cô gái vẫn trần truồng quỳ trên mặt thảm. Màn hình vừa chuyển, bé lại chụp tiếp một kiểu Tống Phỉ Nhiên trong bộ quần áo xốc xếch.
“Chú Tống, chú cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi. Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ rất thích mấy tấm ảnh này.” Bé thắng lợi rồi!
Trong lúc bọn họ còn kinh ngạc đến á khẩu, thì Tiểu Lộng đầy đắc ý vẫy vẫy tay bỏ chạy.
Nhưng‘ầm’ một tiếng, Tống Phỉ Nhiên nhanh tay đóng sầm cánh cửa lại.
“Đồ con hoang, mày muốn hại chết tao hả?”
Dưới con mắt ngùn ngụt lửa giận của Tống Phỉ Nhiên, nụ cười tinh nghịch của Tiểu Lộng hoàn toàn đông cứng.