Tình Ngang Trái

Chương 41: Chương 41




Vào bệnh viện được tiêm thuốc an thần, nên khi Duy Đóa tỉnh lại đã là buổi chiều hai ngày sau.

“Nước…” Miệng cô khô khốc, cơ thể vẫn còn nong nóng.

“Chị tỉnh rồi à? Uống miếng nước đi.” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai cô.

Duy Đóa xoay qua thì thấy một gương mặt trẻ tuổi xa lạ, đối phương mặc trang phục y tá màu hồng nhạt.

Cô y tá đỡ cô ngồi dậy, rót cho cô cốc nước.

“Hôm nay chị có thể bị khó chịu đôi chút, do hiệu lực thuốc kích thích vẫn còn trong cơ thể. Nhưng chị đừng lo, cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa là ngày mai chị đã khỏe hẳn.”

Duy Đóa vừa nghe vừa bất an, bởi vì trong phòng không có một bóng người.

Đêm qua cô nửa mê nửa tỉnh, nhưng cái cảm giác đầu lưỡi lạnh buốt vẫn rõ ràng vô cùng. Hôm qua cô lại bị cưỡng hôn, nhưng kì lạ thay, bây giờ cô lại rất bình tĩnh.

Cô bỗng ngồi ngẩn ngơ.

Gã áp sát cô rồi mạnh mẽ dùng môi mình hút từng viên đá lạnh trong miệng cô ra, những cảnh tượng đó từng màn từng màn lùa về.

Tổn thương mười ba năm trước đã hủy hoại cuộc sống của cô. Mười ba năm sau, gã cũng có cơ hội tương tự như vậy. Trước khi được tiêm thuốc an thần, có một lúc cơ thể cô đã uốn éo, nóng cháy, tìm niềm an ủi khắp nơi. Sau khi tới bệnh viện, lúc gã tự mình bế cô trên tay, thậm chí cô còn khó chịu tới mức vừa mút vừa cắn gã. Thế mà gã thẳng đuột áp chế, không cho cô làm bậy. Bởi vì…

“Em muốn tôi ‘đi vào’ không?”

“Không!”

Khi sót lại chút ý thức cuối cùng, cô nghe gã nhấn mạnh, “Tôi không nóng vội, bởi vì sớm muộn gì em cũng sẽ nằm bên dưới tôi… Nhưng điều kiện trước tiên là em phải cam tâm tình nguyện!” Gã bị khơi mào phản ứng sinh lý, nhưng vẫn ngang ngược tuyên thệ một cách chắn chắn.

Mặt Duy Đóa bất chợt mất tự nhiên.

Thật kinh ngạc, suốt mười ba năm qua, đây là lần đầu tiên cô ép bản thân mình phải hồi tưởng tới một số điều bất thường. Thực sự năm đó gã có say, mùi rượu nồng nặc phủ đầy trên môi cô. Ngoài ra, đêm ấy da thịt gã cũng nóng rực giống cô tối qua.

Năm đó quả thực cô rất hận, hận không thể dồn gã vào chỗ chết. Vì vậy, khi luật sư biện hộ nói gã bị người ta bỏ thuốc kích thích, cô đã phản bác theo trực giác, càng khai man trên tòa…

Vậy gã thực sự không hận cô ư? Lúc đó đôi môi lạnh lẽo của cô hộc ra rất nhiều điều bất lợi cho gã, khiến các thẩm phán có ấn tượng xấu và phán gã vào trọng tội! Sau khi gặp lại, cô luôn đề phòng Hình Tuế Kiến sẽ trả thù mình. Nhưng chuyện tối qua làm cô mờ mịt. Liệu có phải cô đã quá đa nghi? Thật ra gã cũng không xấu xa như cô nghĩ?

“Anh ta đâu rồi?” Rốt cuộc cô cũng nhịn không được mà buột miệng.

Cô không muốn, thế mà vẫn hỏi. Cô cũng chẳng muốn gặp lại gã, nhưng cô tìm gã để hỏi rõ tung tích của Tiểu Lộng.

“Anh Hình – người đưa chị tới đây hả? Chắc anh ấy đang đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.”

Phòng chăm sóc đặc biệt? Duy Đóa hoảng sợ.

“Sao anh ta đứng ở đó?” Lòng cô bỗng dâng một dự cảm chẳng lành.

“Rạng sáng hôm qua, bác sĩ đã thông báo tình hình nguy kịch của đứa trẻ do anh Hình đưa tới…”

Việc này chỉ gạt người thôi, đúng không? Bước chân Duy Đóa chênh vênh, đầu óc cô choáng váng.



Duy Đóa chạy thục mạng lên phòng chăm sóc đặc biệt. Đứng ngoài cánh cửa kính, cô đã nhìn thấy Tiểu Lộng.

Sắc mặt Tiểu Lộng xanh tím, đeo mặt nạ dưỡng khí. Bé nằm lẳng lặng, bất động trên giường. Hệt như, hệt như… Không, Tiểu Lộng chỉ đang ngủ thôi!

“Bệnh nhi này vì bị nhốt trong không gian chật hẹp quá lâu nên không hít đủ dưỡng khí, dẫn tới các chức năng thay thế của cơ thể bị chuyển hóa. Các bộ phận cơ thể của cô bé đã bị tổn hại không thể đảo ngược…” Vị bác sĩ thở dài, “Nửa đêm hôm qua, móng tay bệnh nhi xanh tím, huyết áp tụt giảm, thậm chí có lúc giãn đồng tử, tim ngừng đập một lần…”

Hình Tuế Kiến đưa lưng về phía cô, mặt gã cứng đờ. Gã cho rằng đấy chỉ là ngất xỉu thông thường. Thật chẳng ngờ, tình hình của Tiểu Lộng lại nghiêm trọng đến vậy.

Sau lưng gã bỗng truyền tới tiếng hít thở đứt quãng, gã xoay người thì thấy Duy Đóa mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, đứng chết trân thở từng cơn mệt nhọc.

“Chừng nào thì Tiểu Lộng có thể tỉnh lại?” Gã gần như phớt lờ cô, tiếp tục hỏi bác sĩ.

“Thú thật, chúng tôi không thể cam đoan cô bé có tỉnh lại được hay không.” Giọng vị bác sĩ đầy áy náy.

Cả Hình Tuế Kiến và Duy Đóa đều giật bắn người.

“Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhi có bị tổn thương các tế bào não, vì vậy mới lâm vào trạng thái hôn mê sâu.” Vị bác sĩ thông báo tiếp với bọn họ, “Hơn nữa, cơ tim của bệnh nhi đã giảm co bóp, nhịp tim đập chậm, lượng máu vào tim cũng giảm… Trường hợp xấu nhất là các tế bào cơ tim sẽ bị hoại tử và xảy ra hội chứng suy tim.”

Nghe những lời của vị bác sĩ mà bước chân Duy Đóa lảo đảo. Trong thoáng chốc, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Từ nhỏ sức khỏe của Tiểu Lộng đã rất tốt, mãi tới giờ cô cũng chưa tốn tiền thăm khám. Thế mà nay…

Sắc mặt của Hình Tuế Kiến càng lúc càng nặng nề.

“Ngay cả khi bệnh nhi tỉnh dậy, ngoại trừ tổn thương các chức năng vật lý ra, cũng có thể từ nay sẽ trở nên chậm phát triển trí tuệ. Tóm lại, đây là một chiến dịch lâu dài, đòi hỏi sự theo dõi kiểm tra dài hạn. Chẳng những hao tốn thời gian mà còn nhất định phải có khả năng kinh tế.” Nếu thiếu khả năng kinh tế, thì bất cứ bệnh nhi xảy ra biến chứng nào, họ cũng đành từ bỏ con đường cứu giúp.

Duy Đóa chầm chậm ngồi lặng yên trên chiếc ghế dài của bệnh viện, bây giờ là giữa trưa đầu hạ mà chân tay cô đều lạnh ngắt.

Hình Tuế Kiến xoay người, hoóc môn tuyến thượng thận của gã dâng lên làm gương mặt gã ngấm ngầm đến đáng sợ.

“Bác sĩ…” Duy Đóa hoảng hốt gọi vị bác sĩ muốn hỏi han nhiều hơn, còn gã xoay gót rời đi.



Trong văn phòng công ty bất động sản, Tống Phỉ Nhiên có chút lo âu. Lần này dường như hắn ta đã gặp rắc rối lớn, hắn ta bất an đi tới đi lui…

“Anh không thể vào được!” Bất chợt ngoài cửa vang tới tiếng viên thư ký hoảng hốt la hét.

Tống Phỉ Nhiên chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa văn phòng đã bị đá văng, bóng một người đàn ông cao to xộc vào như cơn gió lốc. Gã ngang nhiên nện những bước chân trên mặt đất.

Tống Phỉ Nhiên giật mình, còn viên thư kí e ngại không dám che chắn nữa, mà tự động nhường đường để gã bước từng bước tới vị trí trung tâm.

“Xin hỏi anh là ai?” Tống Phỉ Nhiên nuốt nước miếng, giả vờ trấn định.

Thế nhưng… một bàn chân to đã phi một cước trúng ngay ngực hắn ta. Tống Phỉ Nhiên ôm ngực đau đớn, gục xuống sàn nhà cuộn tròn người lại.

“Nhiều năm qua tao luôn mắt nhắm, mắt mở không đối phó với mày là vì năm xưa mày uống say, nhiễu nhão nước mắt nước mũi kể lể, ba mày vứt bỏ mày, bạn gái không yêu mày, mày sắp lang thang đầu đường xó chợ, làm một kẻ bi thảm đáng thương!” Mặt Hình Tuế Kiến trầm xuống tối om làm người ta khiếp đảm.

Tống Phỉ Nhiên sợ tới mức câm như hến.

“Xem ra, tao đã thật sự coi thường ‘con sâu’ như mày đây. Không ngờ mày đã được cơm no áo ấm rồi thì ngoại trừ thích giở mấy thủ đoạn gian trá, mày còn giữ một cái đuôi cực độc!” Hình Tuế Kiến cười lạnh tanh.

Tống Phỉ Nhiên run lẩy bẩy, “Tôi… tôi… tôi không đắc tội với anh!” Tống Phỉ Nhiên quyết định nói dối trắng trợn.

“Mày không đắc tội với tao hả?” Hình Tuế Kiến lớn tiếng quát hỏi rồi chụp lấy cổ hắn ta bằng vẻ mặt hung hãn, “Có chiêu trò mờ ám nào thì cứ kiếm ông đây! Việc gì phải nhằm vào một đứa bé?”

Gã hung hãn đến mức suýt giết người, làm Tống Phỉ Nhiên sợ run chân. Thông thường hắn ta tràn đầy sức sống, vì vậy hắn ta nỗ lực bày ra vẻ tươi cười bình tĩnh. “Tôi cũng có nghe nói về việc này, đã bắt được thủ phạm chưa? Hôm đó tôi bận họp, có rất nhiều quản lý làm chứng!”

Hình Tuế Kiến đã sớm đoán được hắn ta sẽ dùng chiêu này! Gã không nói nhiều lời vô nghĩa mà túm cổ áo của Tống Phỉ Nhiên túm bao tải, lôi sền sệt hắn ta ra ngoài. Sức của gã mạnh mẽ vô cùng, mới chỉ vài giây mà Tống Phỉ Nhiên đã bị kéo ra xa khoảng mười mét.

“Anh… anh định làm gì?” Trông hắn ta hoàn toàn nhếch nhác.

“Bắt cóc, phanh thây!” Hình Tuế Kiến chẳng thèm ngó ngàng gì mà đá mạnh vào hắn ta một cước.

Tống Phỉ Nhiên nhất thời đau đến mức ngã quỵ xuống đất.

“Cứu tôi với!” Nỗi sợ hãi càng quét qua người khiến Tống Phỉ Nhiên kêu oai oải.

Hình Tuế Kiến thấy Tống Phỉ Nhiên ầm ĩ thì nện thẳng vào mặt hắn ta một cú đấm. Ngay tức khắc, mũi miệng của Tống Phỉ Nhiên chảy đầy máu, trước mặt tối sầm và rơi vào hôn mê.

Đám đông trong khu vực văn phòng la hét thất thanh, nhưng chẳng ai đủ can đảm tiến lên ngăn cản cảnh tượng khủng bố này.



Duy Đóa cầm tờ biên lai chi phí nằm viện trong tay, ngồi lặng yên trên băng ghế.

Tiểu Lộng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chỉ mới ba ngày mà tiền viện phí đã lên tới năm con số.

Trong chi phí chăm sóc đặc biệt, mỗi mũi thuốc kích thích thần kinh của Tiểu Lộng đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi. Đây thật sự là một chiến dịch lâu dài, còn chưa bắt đầu mà cô như thể đã nhận thua.

Ban nãy cô y tá đi ra đã đưa cho cô giấy thanh toán. Nếu không đủ tiền thì bác sĩ sẽ dừng kê toa thuốc, đồng nghĩa với việc Tiểu Lộng chấm dứt trị liệu. Cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Hay là, hay là…

Suốt ba ngày qua, giữa lúc tối tăm mờ mịt, trong đầu cô đã xuất hiện một kế hoạch… Tuy nhiên, điều đó dường như không tốt lắm. Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn dính dáng gì với Hình Tuế Kiến.

Cô là người rất lý trí, cô ghét cái cảm giác hỗn loạn, nên cô không thích cuộc sống bị rối tung. Thế nhưng, cuộc sống của cô bây giờ chính là rối tung!

Cô cầm tờ hóa đơn thanh toán mờ mịt xuống lầu, rồi rảo bước tới lui trong khu thu phí nội trú của bệnh viện mà vẫn chưa biết nên làm gì.

“Ông Từ, thật khéo quá, hôm nay ông xuất viện à?”

“Đúng vậy, tôi nghỉ phép dài hạn và cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện.”

Cô ngồi đưa lưng về nơi cách đó không xa có hai người quen gặp mặt, đang hỏi han khách sáo.

“Ông Từ hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé! À đúng rồi, ‘phía dưới’ của ông còn sử dụng được không?” Sau lưng cô truyền tới tiếng giễu cợt.

“Cậu nói bậy gì đó?” Người đàn ông trung niên lập tức mất vui, “Tôi là gừng càng già càng cay đấy. Nếu chẳng phải vì đại ca của các cậu, tôi sẽ không hy sinh ‘danh dự’ đâu!”

“Yên tâm đi, việc đại ca chúng tôi đã hứa với ông thì nhất định sẽ thực hiện. Số tiền ông còn nợ, chúng tôi sẽ không hối thúc.” Anh chàng mập vỗ vỗ ngực cam đoan.

“Đại ca của các cậu có thâm thù huyết hận gì với Kiều Duy Đóa mà nắn gân cô ả đến vậy? Nếu cần thiết, tôi có thể tố cáo bắt cô ả phải ‘ói’ ra hai triệu bảy… Ha ha, đến lúc đó cô ả không ngồi tù thì cũng ôm chân đại ca các cậu van xin năn nỉ!”

“Ôi, quên đi, đừng nói nữa, chuyện giữa họ hơi phức tạp.” Anh chàng mập khoát tay đi ra cổng bệnh viện, tỏ vẻ không muốn tiếp tục.

Người đàn ông trung nhiên sóng bước cùng anh ta, cười khinh miệt. “Chuyện phức tạp gì thế? Nhắn với đại ca các cậu là tôi cũng ghét cô ả đó lắm. Chờ chừng nào cậu ta trả thù xong, trêu đùa ngán ngẩm thì quăng cho tôi vui đùa một lúc. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ả thật tốt!”

Hai giọng nói đã càng lúc càng xa, mà vẻ mặt của Duy Đóa đều chết điếng. Cô nhận ra hai người đó, một là kẻ vu cáo hãm hại cô – ông Từ, và một là bạn học cũ của cô – Trần Tiểu Béo.

Hóa ra bọn họ quen nhau? Từ cảnh được vén màn và một sự thật hiện lên trong đầu cô. Cô suýt chút nữa bật cười. Cô làm sao có thể cho rằng gã là người tốt? Cô suýt chút nữa bị lừa! Cô vừa mới vất bỏ Tống Phỉ Nhiên vì cuộc trả thù đáng sợ, còn gã? Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của gã, là gã hãm hại cô! Trong trò chơi này, rốt cuộc gã sắm vai nhân vật nào? Có phải việc Tiểu Lộng bị thương cũng nằm một phần kế hoạch?

Trả thù? Ha ha, sao chẳng ai tới hỏi cô có hận hay không? Cô đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng, bàn tay cầm hóa đơn thanh toán xiết chặt đến mức trắng bệnh.

Gã muốn giáng một đòn chí tử xuống kẻ sa cơ lỡ vận cô đây sao? Tới đây đi! Hãy tới đây đi! Cô sẽ không dễ dàng để gã đạt thành công! Gã muốn chơi trò chơi? Được! Cô sẽ chơi với gã trò này, xem kết quả cuối cùng là ai thắng ai thua! Hãy chờ xem! Cô muốn gã mở to mắt mà nhìn, Kiều Duy Đóa cô không phải thứ dễ trêu chọc! Trái tim cô dâng trào lửa giận, thiêu đốt từng cơn.

“Em ở đây làm gì?” Có người chạm nhẹ ngón tay vào vai cô.

Cô chầm chậm xoay người, “Tôi đứng xếp hàng trả tiền viện phí.” Cô ngửi thấy trên người gã có mùi máu tươi.

Tờ hóa đơn trong tay cô bị giật phăng, “Có tôi đây, em đừng lo lắng chuyện tiền nong.” Gã lấy thẻ tín dụng ra, chuẩn bị đưa vào cửa sổ thu tiền.

Duy Đóa đè cánh tay gã lại, “Tôi không có tiền trả lại cho anh.” Giọng cô vô cùng bình tĩnh.

“Việc đó hãy bàn sau.” Gã nói.

“Tiểu Lộng… là con gái của tôi với anh. Tôi mong anh có thể chia sẻ gánh nặng tiền viện phí bây giờ và tương lai cho bé, cho đến khi bé bình phục.” Cô bình tĩnh nói, “Đây là anh nợ tôi.” Những lời nói dối này cô đã sớm lên kế hoạch.

Gã liếc cô một cái rồi trầm mặc vài giây.

“Ừ.” Gã không phản đối.

“Tôi… sắp thôi việc để yên tâm chăm sóc Tiểu Lộng…” Cô yên lặng ổn định hơi thở.

Trước đây, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến khả năng này.

Gã nhìn cô chăm chú chờ cô nói tiếp.

“Vậy anh có nuôi tôi không? Tôi… muốn tới ở với anh…” Cô cười khẽ nhưng đáy mắt phẳng lặng, bởi vì trò chơi hoa lửa sắp bắt đầu.

Hình Tuế Kiến lại trầm mặc vài giây rồi nói, “Ngày mai em hãy chuyển tới nhà mới của tôi đi.” Tới lượt gã đóng phí, gã nhanh chóng bước tới phía cửa sổ mà không chú ý sau lưng mình có một đôi mắt bốc lửa ngùn ngụt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.