Tình Ngang Trái

Chương 46: Chương 46




Rõ ràng gã không làm gì cả nhưng trên người cô đều dính mùi vị của gã.

Hô hấp Duy Đóa đã từ từ bình ổn, nhưng quanh chóp mũi vẫn tràn ngập hơi thở nam tính.

Gã ngủ rất say.

Ba giờ sáng, Duy Đóa từ từ ngồi dậy.

Vòng eo cô vẫn bị giam trong một cánh tay. Từ lúc nằm xuống tới giờ, gã luôn ôm chặt lấy cô bằng sự độc đoán và đầy tính chiếm hữu.

Bọn họ là kẻ thù, dù gã tạm thời thỏa mãn dục vọng thì trong căn phòng bị bóng đêm bao phủ này, ắt hẳn trái tim của bọn họ đều thể hiện sự băng giá, đúng không? Tất nhiên, Hình Tuế Kiến diễn trò còn khéo hơn cô tưởng!

Trái tim Duy Đóa bùng lên một cơn ghê tởm. Cô định hất tay gã ra nhưng cô vừa động đậy thì một bắp chân cường tráng đầy lông đã vắt lên đùi cô, khiến cô hết đường nhúc nhích. Cô đưa tay đẩy gã ra nhưng Hình Tuế Kiến nặng như một ngọn núi, sức của cô thì có vẻ yếu ớt bạc nhược. Vì thế cô hơi tức giận tát gã, thế mà gã làm như bị ruồi muỗi đốt, hất tay cô ra rồi xiết chặt cô hơn.

Cô như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn,[1] không thể nghịch ngợm làm trò ảo thuật biến hình! Rõ ràng bọn họ là kẻ thù, tại sao lúc này lại trông thân thiết như những đôi tình nhân thường ngủ qua đêm?

Duy Đóa tức tới nghiến răng, cô vùng vẫy vẫn bị giữ chặt, cố vùng vẫy vẫn bị giữ chặt… Hình Tuế Kiến không có tuổi thơ ấu sao? Gã đem cô biến thành một con búp bê để ôm ấp! Dày vò mãi một hồi, cô thức trắng đến hừng đông.

Mùi vị ngủ chung với kẻ thù ra sao? Qủa thực trái tim như bị đun sôi đến điên cuồng… Tại sao Hình Tuế Kiến lại có năng lực điều chỉnh tâm lý tốt đến vậy? Nhìn gã ngủ say sưa mà Duy Đóa vừa đố kị vừa uất hận.

Trong bóng tối, cô sốt ruột trở người. Chiếc quần lót dưới mông dính một thứ sền sệch dán vào cơ thể, khiến cô thấy rất khó chịu.

Hơn nữa…

Cô khẽ dựa vào thành giường, bầu không khí vẫn nồng nặc mùi nhục dục khiến cô muốn buồn nôn. Nhiều mảnh vỡ ký ức chôn kín trong tâm trí cô bỗng chốc lóe lên…

“Bác sĩ, cháu muốn bỏ đứa bé.” Từ ngày biết mình mang thai, ba mẹ chỉ biết chỉ trích, trách móc lẫn nhau, còn cô luôn lặp đi lặp lại câu nói này.

“Đúng đúng đúng, con gái của chúng tôi tương lai rất rộng mở, thứ tội lỗi này tuyệt đối không thể giữ lại!” Ba mẹ vội vàng gật đầu với bác sĩ.

Thế nhưng…

“Chúng tôi xin lỗi, đây là bệnh viện trực thuộc nhà nước, cô Kiều đã mang thai gần năm tháng rồi, nếu phẫu thuật phá bỏ sẽ rất phiêu lưu. Trừ khi có giấy chứng nhận của chính quyền địa phương và văn phòng kế hoạch hóa gia đình, cộng thêm chữ ký của cha đứa bé, thì chúng tôi mới thực hiện cuộc phẫu thuật này.” Giấy chứng nhận của chính quyền địa phương? Chữ ký của cha đứa trẻ? Ba mẹ cô rất sĩ diện, nghe vậy thì tái mặt.

“Đóa Đóa, hay là lúc con sinh xong, mẹ lén đem nó vất đi?” Ba mẹ đưa ra quyết định khi vừa mở cuộc họp gia đình.

So với việc làm tình hình ầm ĩ, thì chi bằng sinh đứa bé xong rồi lén lút đem nó đi xử lý. Sau này nó sống chết ra sao cũng không liên quan đến Kiều gia, nhưng cô bỏ nhà đi trong đêm đó.

“Bác sĩ, cháu muốn phá thai.” Vẻn vẹn trong vòng một tháng, các bệnh viện lớn nhỏ của Ôn Thành đều bị cô tìm tới.

Cuộc đời cô phải do cô làm chủ! Tiếc thay, cô lặp đi lặp lại câu nói đó thì vẫn bị từ chối hết lần này tới lần khác.

Bị từ chối khắp nơi nhưng cô vẫn rất kiên cường. Cô không thể sinh ra đứa trẻ này! Làm sao cô có thể sinh đứa con của kẻ thù? Làm sao cô có thể… sinh xong rồi đem nó vứt bỏ? Không!

Cuối cùng, cô chọn một phòng khám tư. Ở đó người ta không cần giấy chứng nhận, mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết sự phiền phức của cô. Hơn nữa chi phí rất rẻ, chỉ tốn tám trăm đồng để giải quyết ‘bầu tâm sự’ này.

Cô điền tên giả, tuổi giả, ở đây cũng chẳng ai chất vấn. Bà bác sĩ tới đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể cô một cách qua quýt, rồi quyết định thời gian làm phẫu thuật phá thai.

Cô nhận một viên thuốc trong tay chị y tá. Ngay khi cô cầm cốc nước ấm chuẩn bị nuốt vào, thì vùng bụng đã nhô caobỗng nhiên động đậy, rồi bụng cô bị đá mạnh một cái.

Suốt một tháng cô bỏ nhà đi tới nay, nó càng lúc càng hay máy động. Có đôi khi di chuyển chỗ này, có đôi khi lại đá đá chỗ kia, như thể đang mong đợi được sớm tới thế giới này.

Đúng, cô nên để nó tới thế giới này sớm hơn! Trái tim cô chìm vào lạnh lẽo.

Cô dứt khoát nuốt viên thuốc xuống bụng. Sau đó, bác sĩ tiêm vào bụng cô một mũi kim. Không đau, thật sự không đau.

Cô nằm trong phòng sinh sơ sài, trên mặt chẳng một tia cảm xúc. Cô chờ, chờ nó đi ra.

Sự tồn tại của nó là một vết nhơ mà cả cuộc đời cô không thể dễ dàng tha thứ. Tuy nhiên, vì sao quá trình chờ đợi lại não nề như thế? Nó chòi đạp liên tục, nhưng cô có cảm nhận sâu sắc rằng nó đang rất nôn nóng, bất an.

Cô cười lạnh lùng. Nó có nôn nóng cũng vậy thôi, nó vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi số phận bi đát này.

Tối đó, trong phòng sinh lại đưa vào một bệnh nhân sắp đẻ. Xuyên qua tấm màn che đơn sơ cáu bẩn, cô thấy một cô gái diện mạo thanh tú. Lúc đưa cô ta vào, trên đùi chảy đầy máu tươi.

Cô nhìn cô ta chăm chú. Cô muốn biết bản thân mình có phải là con quái vật không? Nếu không, tại sao trái tim cô lại cứng rắn đến vậy?

“Cậu bao nhiêu tuổi? Hình như trông cậu còn trẻ hơn tớ.” Trên giường bệnh của phòng sinh, cô gái nhìn thấy ánh mắt của cô, dù vừa đau vừa mệt nhưng vẫn quay sang nói chuyện.

Cô im lặng.

Cô gái hít thở, dường như không đau nữa.

“Cậu là học sinh trung học hả?” Cô gái nói chắc chắn, “Tớ cũng vậy…”

Vài phút sau, cô gái đau đớn co thành một cụm, toàn thân cô ta chảy đầy mồ hôi.

“Cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà sao dám can đảm sinh con?” Duy Đóa đột nhiên hỏi.

Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến cô gái rơi nước mắt.

“Tớ không muốn sinh, nhưng khi phát hiện thì đã quá muộn rồi!” Cô gái nấc lên nghẹn ngào, “Tớ nghe người thân bạn học cùng phòng nói, nếu phá thai sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh sản trong tương lai nên tớ không dám, tớ…”

Ảnh hưởng tới khả năng sinh sản trong tương lai? Những lời này cô đã nghe rất nhiều bác sĩ nói, nhưng vậy thì có quan hệ gì? Chuyện tương lai, hãy để tương lai tính.

Duy Đóa im lặng bất động.

“Hu hu hu, tớ không muốn đứa con này…” Cô gái khóc tức tưởi như thể đã bị dồn nén từ lâu.

“Tớ hận chết cha của nó. Tớ, tớ, tớ bị… bị người ta…” Cô gái khóc nấc, nhưng nội dung câu chuyện làm cô rung chuyển.

Hóa ra, cô ta cũng gặp bất trắc.

“Cậu đừng khóc, khóc thì có lợi ích gì? Tốt hơn cậu hãy giữ sức để giải quyết sự việc.” Cô cắt ngang lời cô ta.



Đêm hôm đó, cô gái đau đớn la hét. Cô ta khóc thê lương, nước mắt, nước mũi, máu tươi, nước tiểu… vương vãi nhếch nhác.

Duy Đóa luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta.

Người ta hay nói sinh con rất đau đớn, do đó, phụ nữ chỉ có thể vì người đàn ông xứng đáng mới chịu đựng nổi cơn thống khổ này. Còn trong phòng sinh, cô và cô ta đều vì những người không xứng đáng mà phải chịu nỗi khuất nhục.

Sau đó bác sĩ nói tử cung của cô không đủ độ nhạy cảm, kêu y tá cầm tới một nắm thuốc nữa. Cô chẳng suy nghĩ gì mà nuốt hết.

Tiếp đó…

Rốt cuộc…

Bụng cô cũng có cơn đau đớn tập đến.

Bụng cô đau quá, đau quá.

Cơn đau đớn đến trời nghiêng đất ngả bắt đầu dày xéo cô. Cô dùng răng cắn chặt đôi môi mình đến bật máu, cũng không chịu rên một tiếng.

“Tiêm thêm hai mũi thuốc kích thích nữa vào tĩnh mạch của bệnh nhân đi, để cô ấy mau sinh hơn!” Bác sĩ lại cho rằng cô không đau.



“Bác sĩ, bệnh nhân giường số 2 sinh rồi, là một bé gái.”

“Bác sĩ, bệnh nhân giường số 1 cũng sinh rồi, là một bé gái.”

Trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ con khóc lóc, nhưng chỉ có tiếng của một đứa…



Cô nằm trên giường sinh lạnh lẽo, đau đớn dữ dội đột nhiên được hút ra, làm cả người cô như tê liệt. Cơ thể, thốt không nên lời khó chịu; tâm tình, tả chẳng thành câu mùi vị.

Ở bên cạnh, cô y tá đang mặc quần áo vào cho đứa bé gái. Còn giữa chân cô, có một ‘vật phẩm’ đang động đậy.

‘Con bé’ thậm chí không đủ sức để phát ra một chút âm thanh để phản đối, buộc phải đối mặt với thế giới ác nghiệt này.

Môi Duy Đóa không còn một chút máu, cả người run rẩy. Dù gì cô vẫn là một đứa con nít, chỉ liếc mắt một cái chứ chẳng dám kề sát giữa hai chân xem ‘con bé’ đang chòi đạp.

‘Con bé’ chòi đạp liên tục, hệt như đang đá hết cước này tới cước khác trong bụng cô, nhưng sau đó yếu dần rồi từ từ vô lực… Chỉ vài phút mà dài hơn cả thế kỷ.

Cô hối hận ư? Mãi tới bây giờ cô vẫn giữ cái đáp án kiên định kia, nhưng giây phút này cô lại dao động. Cô nghĩ, cô nhất định sẽ bị quả báo.

Chị y tá sắp xếp bên kia xong thì đi tới trước giường cô, sau đó hét lên kinh hãi: “Bác sĩ, tiêu rồi, tiêu rồi! Bệnh nhân giường số 1 chảy máu bất thường!”



Đầu óc choáng váng một trận.

Trời vừa tờ mờ sáng, trên gò má Duy Đóa ướt đẫm, cô sờ sờ mặt mình, trong cơn mơ màng cô lại rơi nước mắt.

Cánh tay trần và thân hình cường tráng bên cạnh cô cũng từ từ mở mắt.

“Chào buổi sáng.” Gã chào cô.

Sớm tinh mơ, đập vào mắt gã là vết xẹo xấu xí trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Tiểu Béo nhầm rồi, ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, Kiều Duy Đóa quả thật đã tự sát. Cô dùng dao cứa ngang gáy để tự vẫn.

Một cô gái tàn nhẫn với ngay cả bản thân mình! Thật khiến cho gã… hết cách chống đỡ.

“Chào buổi sáng.” Cô lặng lẽ quẹt nước mắt, lãnh đạm nói.

Mặt trời mùa hè đã dần dần nhú lên ở đằng Đông, chiếu sáng khắp căn phòng. Tuy nhiên, nó không chiếu sáng được trái tim cô.

[1]Nguyên tác là Ngũ Chỉ Sơn, chắc tác giả viết nhầm nhỉ? Chứ Đại Thánh có bị đè dưới Ngũ Hành Sơn thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.