Gã như một ngọn núi khổng lồ mà Tiểu Lộng lại như một rễ cây nhỏ bám vào thân núi.
“Để tôi bế nó!” Duy Đóa đi qua vươn tay muốn kéo Tiểu Lộng từ trên lưng gã xuống.
Thế nhưng nào ngờ Tiểu Lộng lại phát ra vài tiếng ‘um um’ kháng cự, hai chân giãy đạp chống chọi. Thậm chí bé lo sợ đến mức ôm chặt cổ Hình Tuế Kiến hơn. Bây giờ chỉ có ‘ngọn núi’ này mới làm Tiểu Lộng thấy an toàn. Ý thức được điều đó càng khiến cô dùng sức kéo mạnh thêm, nhưng Tiểu Lộng hất tay làm cô lảo đảo suýt ngã.
Hình Tuế Kiến kịp thời đỡ lấy cô, “Để tôi chăm sóc nó, em cứ ngủ đi.” Gã nhẹ giọng nói.
Nhưng…
“Trông em rất mệt mỏi, em cứ ngủ một giấc đi. Gần đây em cũng chưa được nghỉ ngơi nhiều.” Nếu cô không chịu nghỉ ngơi thì sẽ bị nhầm là ‘bảo vật quốc gia’ nhốt trong sở thú.
“Hơn nữa, em hơi say.” Gã lãnh đạm vạch ra.
Duy Đóa sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện quả thực dưới tác dụng của rượu làm toàn thân cô mềm nhũn. Cô định nói gì đó nhưng gã đã quay lưng tiếp tục cõng Tiểu Lộng đi tới đi lui trong phòng khách.
“Anh…” Cô ngập ngừng mở miệng.
Gã ngước mắt lên.
“Không có gì.” Duy Đóa xoay gót đi lên lầu.
Do tác dụng của rượu sao? Xưa nay cô luôn bình tĩnh nhất quán, bước chân luôn vững chắc, thế mà hôm nay bỗng dưng lại chông chênh. Bởi vì vừa rồi trong thoáng chốc, cô quan tâm tới chiếc quần lót ẩm ướt gã còn mặc trên người có làm gã thấy lạnh không? Kiểu ‘quan tâm’ này khiến cô quả thực chẳng thể nào tha thứ cho bản thân.
…
Duy Đóa cứ ngỡ mình nhất định sẽ mất ngủ, ấy vậy mà buổi sáng thức dậy nhìn đồng hồ thì cô giật nẩy người. Đêm qua cô vừa kề gối liền ngủ say sưa.
Cô hoảng hốt vội vàng đánh răng rửa mặt rồi lao nhanh xuống lầu. Sao gã không đánh thức cô? Thông thường giờ này Hình Tuế Kiến đã ăn xong điểm tâm và đi ra ngoài.
“Ba à, ba thích loại trái cây nào nhất?”
“Chuối.”
“Vậy loại sách truyện nào ba thích nhất?”
“Võ hiệp.”
“Ba thích con vật nào?”
“Chó.”
“Con cũng thích chó giống ba! Ba thích màu nào nhất?”
“Màu đen.”
“Ơ, con ghét nhất màu đen.”
Dưới lầu vang lên tiếng hỏi – đáp vui đùa.
Một người muốn tìm hiểu thêm về ba mình, một kẻ vui vì được giải thích cho con gái. Quả thực có nghi vấn ắt sẽ có câu trả lời.
Cảnh tượng ấy thật ấm áp và hài hòa.
Nhưng kỳ lạ là, Tiểu Lộng vẫn nằm trên lưng gã, hai tay vẫn ôm chặt cổ gã. Biểu hiện của cô bé không còn lo lắng bất an giống tối qua, mà ngược lại hơi hứng chí. Càng ngạc nhiên hơn, gã vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen. Đừng nói với cô là gã cõng Tiểu Lộng suốt cả đêm nhé?
“Vì ba thân yêu, con quyết định sau này cũng thích màu đen. Vậy người ba thương nhất là ai?” Tiểu Lộng vừa ngước lên, vô tình thấy mẹ đang đứng chết trân ở chân cầu thang nên cố ý hỏi.
Gã nhíu mày, bây giờ gã bị hỏi xoáy sao?
“Quách Đức Cương.”[1] Gã đáp.
Tiểu Lộng ngẩn người, “Tại sao?” Bé cứ ngỡ ba sẽ trả lời là mẹ đấy!
“Vì anh ta biết tấu nói.”[2] Gã đáp.
Tiểu Lộng hết cười nổi. Aaaa, tự dưng ba lại lãng phí một cơ hội tỏ tình thắm thiết! Ông bố này thật khiến người ta phải quan tâm.
Tiểu Lộng âm thầm thở dài thườn thượt.
“Vậy ba ghét nhất loại trái cây nào?” Bé tiếp tục hỏi.
Bé nhất định phải để mẹ và mình biết ba ghét thứ gì nhất, biết người biết ta mới có thể làm ba vui vẻ!
“Sầu riêng.”
Tiểu Lộng bịt mũi, bé cũng ghét nhất mùi sầu riêng.
“Ba ghét màu gì?”
“Màu hồng.” Chỉ cần thấy màu hồng thì gã sẽ cau mày.
Tiểu Lộng cứng lưỡi, “Tại sao ba ghét màu hồng?” Đó là màu bé thích nhất đấy!
“Ẻo lả quá.”[3] Gã đáp không chút do dự, trông nó ẻo lả đến mức gã ghê tởm.
Chẳng những sở thích bị bác bỏ mà còn bị xem thường, khiến Tiểu Lộng hơi ủ ê. Bé âm thầm ghi nhớ, mai mốt sẽ không thích màu hồng nữa.
Cô tỉnh bơ đứng ngay chân cầu thang, cũng âm thầm ghi nhớ. Cô nhếch môi lạnh lẽo, quyết định những thứ gì gã ghét thì sau này cô đều thích hết!
“Ba ghét động vật nào?”
Gã không sợ mất mặt mà thừa nhận, “Mèo, ba sợ mèo.”
Tiểu Lộng bật cười, bé tưởng ba không sợ trời không sợ đất chứ? Hóa ra lá gan của ba nhỏ hơn bé nên mới sợ mèo.
“Ba đừng sợ, mai mốt chỗ nào có mèo thì con sẽ bảo vệ ba!” Tiểu Lộng vỗ ngực.
Khóe môi gã khẽ nhếch một nụ cười nhè nhẹ, Duy Đóa đứng ngay chân cầu thang nghe lén ‘quân tình’ cũng run sợ.
Từ ngày gặp lại nhau, Hình Tuế Kiến luôn giữ vẻ mặt như cương thi. Thế mà nụ cười nhẹ nhàng vừa rồi như một phép lạ xóa tan mọi đường nét lạnh lẽo ương bướng của gã.
“Vậy… ba có ghét ai không?” Vừa hỏi xong, Tiểu Lộng bất an ôm chặt cổ gã, như thể sợ nghe đáp án tàn nhẫn ‘là con đấy’.
Bé thích ba, càng ngày càng thích nên bé khó thừa nhận một chút chán ghét từ ba.
Hình Tuế Kiến hết nhíu mày rồi lại nhíu mày, sau đó gã im lặng.
Hóa ra ba với bé giống nhau, không ghét ai cả! Tiểu Lộng muốn bật cười ha hả…
“Kiều Duy Đóa.” Gã đưa ra câu trả lời.
Tiểu Lộng hoảng hồn suýt rớt luôn cằm, bé bất an liếc trộm mẹ đang đứng ngay chân cầu thang. Quả nhiên trông sắc mặt mẹ vô cùng khó coi.
Toi rồi, bé đã hỏi tới vấn đề không nên hỏi!
“Ha ha, sao ba lại nói mình ghét mẹ chứ?” Tiểu Lộng muốn ngăn cơn sóng to gió lớn.
Ba à ba, ba nhất định phải nói những câu như, trái với căm ghét là thương yêu, hoặc mấy từ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu đấy! Thế mà…
“Con không biết có đôi khi mẹ con rất đáng ghét sao? Mẹ con quả thực gom hết ngạo mạn và thành kiến vào mình.” Vừa buột miệng xong thì gã bỗng giật mình, gã đang làm gì đây? Sao lại đi tố cáo cô với một đứa trẻ chứ?
Ba à, ba đừng nói nữa, ba toi đời rồi! Tiểu Lộng giấu mặt vào bờ vai rộng lớn của gã, không dám xem tiếp những gì sắp xảy ra.
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân.
Hình Tuế Kiến kịp thời im lặng.
Duy Đóa trấn tĩnh bước chầm chậm tới trước mặt hai cha con bọn họ.
“Hai người ăn sáng chưa?” Cô hiếm có dịp ôn hòa, chủ động hỏi.
Hình Tuế Kiến cảm thấy được sủng ái mà đâm ra lo sợ.
“Tiểu Lộng ăn bánh bích quy rồi, còn ba chưa ăn, đang đợi mẹ nấu cơm!” Tiểu Lộng giành trả lời trước.
“Mẹ hơi mệt, không muốn nấu!” Cô lắc đầu.
Gã nhìn cô rồi cũng không miễn cưỡng, “Tôi sẽ tự ra ngoài ăn.”
Ấy thế mà cô bỗng dưng hỏi, “Hôm nay anh có rảnh không?”
Hôm nay á? Dạo này gã bận sắp chết, làm sao rảnh được?
“Gần đây ít việc nên tôi rảnh, em có việc gì à?” Gã lãnh đạm hỏi.
“Nếu anh rảnh thì ba người chúng ta ra ngoài ăn sáng đi! Sẵn tiện tôi mua thêm vài món đồ trang trí trong phòng cho Tiểu Lộng.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Gã ghét sầu riêng? Ghét màu hồng? Ghét mèo? Cô tuyệt đối sẽ làm cho gã chết thảm!
Nhìn đôi môi tươi cười như đóa hoa của cô mà trái tim gã đập thình thịch.
“Được.” Gã gật đầu.
Tiêu rồi, thế mà gã cảm thấy thật… hưng phấn!
[1]Quách Đức Cương (1973) là một trong những danh dài nổi tiếng của TQ và luôn trung thành với kiểu đầu trọc đặc trưng mang thương hiệu riêng của mình.
[2]Tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
[3]Nguyên tác: “Ngận nương 很娘”, mình định múa thành “nữ tính quá” nhưng vẫn thấy ẻo lả phù hợp với vế ‘khinh thường’ của bé Lộng hơn. (*_*)