Tình Ngang Trái

Chương 64: Chương 64




Vì quyết định tham gia kinh doanh, nên Kiều Duy Đóa cố ý ở bên cạnh Tiểu Lộng cả ngày.

“Mẹ sắp đi làm rồi.” Cô xem Tiểu Lộng là người lớn, nên thông báo cho bé quyết định của mình.

Ban đầu Tiểu Lộng sửng sốt rồi lập tức nói, “Tại sao mẹ muốn đi làm? Không phải ba có rất nhiều tiền à?” Trước đây mẹ làm việc rất vất vả, nếu ba có thể cung cấp đầy đủ thì sao mẹ phải chịu cực khổ?

Nghe vậy, Duy Đóa sa sầm sắc mặt. Tại sao ngay cả Tiểu Lộng cũng nghĩ dựa vào Hình Tuế Kiến mà sống là một lẽ đương nhiên? Chỉ trong thời gian ngắn mà Tiểu Lộng đã ỷ lại gã như vậy, làm Duy Đóa cảm thấy thật bất an.

“Ba con giàu là việc của ba con, mẹ con mình ít tiền cũng là sự thật.” Cô hi vọng Tiểu Lộng có thể phân rõ trắng đen, gã là gã mà họ là họ.

Chẳng qua mọi người vì mối nghiệt duyên nào đấy mà sống cùng một nơi, rồi đến lúc nào đó bọn họ cũng sẽ thể hiện thái độ dứt khoát mà chẳng có bất kì ai lưu luyến.

“Nhưng chứng đau đầu của con có thể sẽ phát tác…” Tiểu Lộng ngọ nguậy làm nũng.

Bé không phải kẻ ngốc nên hiểu rõ ý mẹ. Nhưng khó khăn lắm bé mới có ba, mà ba bé lại còn oai phong nữa, bé không muốn rời khỏi ba đâu!

Kiều Duy Đóa nhìn chằm chằm con gái: “Tiểu Lộng, mẹ không thích trẻ con nói dối.”

Sắc mặt Tiểu Lộng bỗng dưng tái nhợt, rồi bé mím môi trầm mặc thật lâu.

“Ba… ba con đồng ý hả?” Tiểu Lộng không cam lòng ngập ngừng hỏi lại.

Cô vốn định nói gã có đồng ý hay không cũng chẳng ăn nhằm gì, nhưng thấy con gái cố tình che giấu ánh mắt tổn thương mà rốt cuộc phải mềm lòng sửa lời, “Ba con đồng ý.”

Quả nhiên, Tiểu Lộng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tươi cười quay trở lại.

Hôm đó cô đưa Tiểu Lộng đi chơi cả ngày, nào là tới trung tâm thương mại rồi qua khu vui chơi giải trí, lúc trở về thì trời đã vào khuya.

Đêm ấy cô không ôm con mèo lên giường, dĩ nhiên chẳng phải cô ‘buông tha’ cho ai đó, mà là vì mấy ngày nay con mèo kia quá đáng sợ, nó có thể hù chết luôn người tạo ra trò chơi gây sức ép. Cô cũng quá mệt mỏi và cần phải giữ gìn sức khỏe, nên tạm thời ‘buông tha’ cho mình. Chính vì vắng vị ‘thần giữ cửa’ này, nên người nào đó không dễ dàng buông tha cô.

Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy sau một đêm bị dày vò miệt mài. Gối bên cạnh vẫn là gương mặt anh tuấn đang ngủ say. Khoảnh khắc đó cô nhíu mày theo quán tính, rồi chợt hoảng hốt nhận ra tại sao mình bối rối. Bởi vì linh hồn hai người đang ở sát bên nhau, cô và Hình Tuế Kiến.

Ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu thì cô đã kinh hoàng đến mức suýt nhảy vọt xuống giường. Cô nhìn gã chằm chằm, trái tim bất ngờ xuất hiện đủ loại mùi vị.[1]

Thực ra, trong quá khứ có rất nhiều điều đáng nghi vấn.

Ở tòa án, cô quả thật đã nói dối.

Đêm đó, cô có ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ gã.

“Đại ca, anh mở cửa ra, bọn em tới cứu anh!” Tiếng đám anh em của gã gõ cửa dồn dập.

Ngoài ra, cô đã từng bị bỏ thuốc, nên rất hiểu cái cảm giác cả thể xác và tinh thần hoàn toàn bị thuốc khống chế. Tất cả những điều đáng ngờ trước đây đều bị thù hận của cô vô tình che lấp, nhưng nhiều ngày nay nó thường xuyên ùa ra và liên tục quấy rầy đầu óc cô. Điều ấy làm cô rất sợ hãi, lẽ nào cô thật sự mắc hội chứng Stockholm?



Khác với sự mệt mỏi của cô, mới sáng sớm thức dậy mà tinh thần Hình Tuế Kiến lại rất sảng khoái. Nhưng người đàn bà kia đâu? Không phải nói hôm nay cô sẽ tới công ty của gã làm việc sao?

Nhìn phần giường bên cạnh trống trơn mà khiến hàng chân mày của Hình Tuế Kiến nhíu chặt. Thứ cảm giác này rất khó chịu, gã muốn nắm cô trong tay nhưng mỗi lần phát hiện đều luôn là thất bại.



Trên đường đến công ty, gã nhận được điện thoại của Ôn Ngọc.

“Xe em bị hỏng rồi, anh có thể tới đón em được không?” Giọng Ôn Ngọc mãi luôn dịu dàng.

“Được.” Gã không phản đối gì mà quay đầu xe lại.

Đối với gã, Ôn Ngọc không những là một người anh em tốt mà còn là một cộng sự giỏi. Lúc bắt đầu xây dựng sự nghiệp, vì chẳng ai biết được tương lai ra sao nên gã không cho phép các anh em, cũng là các cổ đông tùy tiện hy sinh tiền đồ chạy tới giúp đỡ gã. Chỉ có Ôn Ngọc phớt lờ tất cả, khăng khăng bán đi cửa hàng của mình để sát cánh bên gã.

Lúc đó hai người – một thì lo tiếp điện thoại – một thì lo hồ sơ, mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi. Nghề của gã khác với những nghề khác, kiếm tiền rất nhanh và rủi ro cũng rất cao. Gã muốn mở mang một ‘tốp khách hàng trung thành’ lại càng cực kỳ nguy hiểm.

Vô số lần đối mặt với vào sinh ra tử, ngoại trừ sự hỗ trợ ý chí bền bỉ, thì Ôn Ngọc còn làm bạn bên cạnh gã, mới làm thế giới này không còn tàn khốc nữa. Sau đó, dựa vào sự gan dạ mà gã đã thành công.

Sau khi thành công, gã có đủ thời gian và năng lực đi tìm một nửa cho mình, nên đương nhiên gã phải đối đãi tử tế với Ôn Ngọc. Cho dù thần kinh gã có vấn đề, cũng không thể xem nhẹ tình nghĩa của đối phương.

Trong những năm gã còn hai bàn tay trắng, Ôn Ngọc đã ở bên gã và chịu không ít gian lao. Thật ra, gã từng nghĩ sẽ kết hôn với Ôn Ngọc. Đặc biệt, Ôn Ngọc đã không còn trẻ nữa. Tuy nhiên, gã không nghĩ ra cách nào để xem người anh em tốt kiêm luôn người cộng sự giỏi trở thành bạn chung gối. Ngâm tới ngâm lui, đến giờ gã cũng đã có người bên gối. Hơn nữa, đấy chính là người đàn bà mà gã rất muốn chinh phục.

Thấy trong xe yên ắng quá lâu, rốt cuộc Ôn Ngọc chuyển tầm mắt qua.

“Tình trạng của Tiểu Lộng sao rồi?” Ôn Ngọc phá vỡ sự im lặng trước.

“Con bé rất khỏe.” Gã quay sang, hờ hững đáp

Gã không phải kẻ ngốc, theo lời của Tiểu Lộng thì gã đã mơ hồ biết được mục đích chuyến đi bệnh viện của Ôn Ngọc. Nhưng gã không thể lấy oán trả ơn, dùng lời lẽ nặng nề với Ôn Ngọc – người đã từng vào sinh ra tử với mình. Đồng thời gã có chút tiếc nuối, tiếc nuối lúc đó mình không có mặt để nhìn xem Kiều Duy Đóa có phản ứng gì.

Được rồi, thật ra gã sắp xếp cho Kiều Duy Đóa công việc này là có mục đích. Ngoại trừ hi vọng bản thân cô có thể hòa nhập với thế giới bên ngoài, thì gã còn che giấu tâm tư đen tối. Gã muốn nhìn thấy có người ghen, tiếc là chẳng biết có được như mong ước hay không? Đặc biệt mới sáng sớm mà người đàn bà kia đã ‘mất tích’, khiến gã cảm thấy thật thất vọng.

“A Kiến, em thấy anh nên cẩn thận điều tra thân thế của Tiểu Lộng…” Ôn Ngọc hết lời khuyên bảo.

Vì cô là phụ nữ, mà phụ nữ thì thường rất nhạy cảm, trực giác mách bảo với cô rằng Tiểu Lộng không phải là con gái của gã. Có quá nhiều điểm đáng ngờ và cô hi vọng gã đừng mù quáng bị người khác lừa gạt.

“Trong lòng tôi tự biết.” Gã cắt ngang lời cô.

Có lẽ do tính cách gia trưởng nên gã không thích việc cá nhân bị phụ nữ xen vào, Kiều Duy Đóa là một trường hợp đặc biệt nhưng cũng chỉ có một mà thôi.

Ôn Ngọc cười cười gượng ép, vì nhiều năm hiểu biết ăn ý nên cô dư sức thông minh để ngậm miệng lại.

“Em đã làm thủ tục sang tên khu chung cư Bích Quế Viên ổn thỏa, chỉ cần vượt qua được mùa hè này thì em tin chúng ta sẽ có một vụ thu hoạch lớn vào mùa thu.” Ôn Ngọc lảng sang chuyện khác.

Sau khi cô và Que Củi tự ý ra chủ trương thì rất sợ gã sẽ nổi giận, nhưng Hình Tuế Kiến chỉ lo gom góp tài chính để giải quyết vẫn đề, còn những điều vô nghĩa khác gã hầu như chưa hề mở miệng nói một câu. Quả nhiên là đại ca của bọn họ, không phục gã cũng không được. Đồng thời, điều đó càng làm cô bất an hơn.

“Gần đây người dân Ôn Thành đều đi vay tiền, mà vốn liếng của chúng ta lại đầu tư vào bất động sản, khách hàng chính đem tiền gửi chỗ chúng ta sẽ cảm thấy an tâm hơn.” Ôn Ngọc cười gượng nói tiếp.

Cô không tranh công mà chỉ muốn chứng minh mình làm đúng. Trước đây, tiền của họ ngoài giao dịch cho vay ra, thì còn đầu tư phi pháp vào kinh doanh khai thác ngọc bích.

Kinh doanh ngọc bích hoàn toàn dựa vào vận may, thay đổi thăng trầm vô chừng. Nếu thua lỗ thì vốn liếng mất sạch, nếu thắng lợi thì tiền đếm mỏi tay. Kiểu kinh doanh quá rủi ro này làm Ôn Ngọc luôn cảm thấy bất an. Hiện giờ bọn họ đã có tiềm lực kinh tế nhất định, dĩ nhiên cô sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế.

“Em nghĩ rồi, nếu sáu tháng cuối năm mà chúng ta vô mánh, thì chúng ta sẽ mua một mảnh đất xây dựng văn phòng kinh doanh bất động sản riêng.” Ôn Ngọc muốn làm cô hiền vợ giúp người đàn ông mình yêu thăng tiến.

Gã chỉ trầm mặc.

“Em tự quyết định đi.” Gã bỗng nhiên dễ dãi.

Ôn Ngọc giật mình, trong tích tắc cô chưa hiểu hết ý của gã.

“Nhiều năm qua em đã rất vất vả, trong tài khoản của tôi còn một ít tiền riêng, em hãy chọn cho mình một căn hộ ưng ý ở chung cư Bích Quế Viên đi.” Gã lãnh đạm nói.

Gã không nói những lời khách sáo đến buồn nôn, nhưng Ôn Ngọc một lòng vì gã nên gã rất cảm kích. Tuy nhiên, ngoài việc bồi thường trong vấn đề này, gã cũng chẳng biết làm thế nào để đền đáp cho cô.

Ôn Ngọc vô cùng hốt hoảng. Gã có ý gì, gã không cần cô nữa?

“A Kiến, có phải em làm sai điều gì khiến anh bất mãn không?” Cô vội la lên, “Về chuyện nhà đất, không phải một mình em là người quyết định…”

“Không, em không làm gì sai cả.” Gã vỗ vỗ bờ vai cô để trấn an, “Em vĩnh viễn là người em tốt của tôi!”

Gã dừng xe trước cửa công ty, rồi mở cửa xe nện bước chân vững chắc xuống đất. Mới đi được vài bước thì gã dừng lại, yên lặng nhìn vào bên trong cánh cửa kính.

Ôn Ngọc cũng vội vã đuổi theo, “A Kiến, nhưng …” Cô không muốn làm người em tốt của gã!

Không thể kéo dài mãi, cô nhất định phải thổ lộ, mới không để người đàn bà kia cướp gã trước!

Vẻ mặt gã rất kỳ lạ, hình như bên trong công ty có điều gì đó thu hút ánh mắt gã, Ôn Ngọc nhìn theo và cả người liền đông cứng.

Ngồi kề vai bên cô sinh viên làm thêm là một cô gái rất đẹp. Cô ta đang tiếp điện thoại, cẩn thận ghi chép nội dung cuộc thoại và sửa sang lại tư liệu.

Khóe môi của Hình Tuế Kiến từ từ cong lên tạo thành một biên độ vui thích. Hóa ra, cô không bỏ trốn! Kiều Duy Đóa quả nhiên không làm gã thất vọng.

“Tại sao cô lại ở đây? Cô đang làm gì đó?” Ôn Ngọc giành đi vào trước, lớn tiếng quát tháo.

Đây là lãnh địa của Ôn Ngọc cô, tuyệt đối không cho phép người đàn bà kia chiếm trước!

[1]Nguyên tác: ngũ vị tạp trần (chua, cay, mặn, đắng, ngọt).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.