Tấm rèm cửa sổ vẫn hoàn toàn khép chặt và căn phòng không bật đèn, Hình Tuế Kiến đứng trong bóng tối nhìn đăm đăm xuống dưới lầu.
Cách xa tới hai mươi mấy tầng, thực ra mọi thứ bên dưới chỉ là một đốm đen nho nhỏ. Thế nhưng thị lực của gã rất tốt, tốt đến nỗi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, chẳng cần cố sức tìm kiếm quá lâu mà gã vẫn có thể nhìn thấy bóng cô và cả người đứng canh giữ đằng sau cô nữa.
Dưới ngọn đèn đường, gương mặt xinh đẹp mà kiêu kỳ kia trông xanh xao và buồn bã. Gã gần như si mê ngắm nhìn, đem mọi cử động của cô thu vào mắt rồi giấu nhẹm xuống đáy lòng. Gã cố tình không bật đèn, giả vờ như nhà vắng người, chẳng phải vì né tránh chủ nợ mà bởi vì cô.
Gã quay lưng lại, cố ép mình đừng nhìn cô nữa. Sắc mặt gã rất kém, toàn thân từ trên xuống dưới đều đeo mang một nỗi đau máu thịt bị bong tróc, quấn bện vào người.
Gã không muốn chạm vào cô, thế mà khi vừa chạm vào thì như củi khô gặp lửa nóng. Gã đã cật lực kiềm chế nhưng cơ thể còn thành thật hơn trái tim gấp nhiều lần. Còn cô thì sao? Gã vẫn tìm không ra cảm giác trong lòng cô, tại sao bỗng dưng cô không muốn chia tay? Chỉ thế thôi cũng đủ khiến gã rối bời.
Gã dựa người vào thành giường, ngửa đầu nhìn lên trần nhà chăm chú lâu thật lâu.
…
Sáng ngày thứ hai, Nhiếp Lạc hẹn gặp gã.
Trong hộp đêm, ban đêm thối rữa thì ban ngày cũng âm u huyền ảo.
“Đại ca, tại sao anh lại tới gặp Nhiếp Lạc?” Que Củi thực sự khó hiểu.
Gã im lặng không nói gì.
Dưới sự hướng dẫn của tên nhân viên phục vụ, hai người rẽ về hướng một ghế lô hẻo lánh.
Vài tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen với thần thái tỉnh táo đứng bên ngoài canh cửa. Hình Tuế Kiến đều quen biết mấy tên này, trên giang hồ nổi tiếng là những người có kỹ năng tốt.
Một thủ hạ trong đám người đó đi tới mở cửa giúp bọn họ.
Trong ghế lô có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, vóc dáng khỏe mạnh, hắn ta đang ôm một cô gái có phong thái lạnh lùng tuyệt mỹ.
“Lệ Lệ à, em quan tâm đến anh một chút thôi nhé?” Người đàn ông dịu dàng nói.
Cô gái ngoảnh mặt đi giả vờ hờ hững.
“Bạn của anh đến rồi, lẽ nào em không cho anh chút mặt mũi sao?” Người đàn ông chỉ chỉ bọn họ đứng ngoài cửa.
Cô gái vẫn ngồi im bất động nhưng bả vai run lẩy bẩy.
Người đàn ông nhào lên hôn ngấu nghiến, sau đó bắt đầu xé nát quần áo của cô ta. Cô gái chỉ đùn đẩy vài ba cái cho có lệ, rồi run rẩy để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.
“Mẹ kiếp, tôi không muốn như vậy!” Nào ngờ, người đàn ông hét to và ghê tởm đẩy cô gái ra.
Cô gái mở lớn đôi mắt kinh hoàng, biến mất vẻ lạnh lùng tuyệt mỹ ban nãy.
“Cô phải đánh tôi, hiểu chưa?” Người đàn ông quát.
Cô gái co rút bả vai lại.
“Mẹ kiếp, tao kêu mày đánh tao!” Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ mà cô gái thì bắt đầu than khóc.
Cảnh tình bên trong có vẻ đầy căng thẳng.
Que Củi trợn mắt líu lưỡi, còn Hình Tuế Kiến thì không hề bất ngờ.
Gã và Nhiếp Lạc bắt tay nhau rồi khẽ gật đầu xem như tiếp đón, sau đó gã tránh qua hàng lang bên kia để bên trong thu dọn mớ quần áo hỗn độn.
“Bà vợ đầu tiên của Nhiếp Lạc vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp lại rất hung hãn, anh ta đeo đuổi rất lâu mới cưới được mỹ nhân băng giá đó. Một đại ca xã hội đen muốn lấy oai phong thì khó tránh khỏi ngôn ngữ thô bỉ, thủ đoạn tàn ác. Thế nhưng bà vợ của anh ta phớt lờ, chỉ cần chị ta ngứa mắt điều gì thì dù đứng trước mặt đám đông cũng sẽ đánh đập anh ta thẳng tay!” Gã thản nhiên kể cho Que Củi nghe những việc mình biết, “Tình cảm của vợ chồng anh ta rất tốt, đáng tiếc là ba năm trước vợ anh ta bị bệnh mà qua đời, sau này tính cách anh ta càng ngày càng ương ngạnh!”
“Đừng nói anh ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi nhé?” Que Củi cảm thấy không thể tin nổi.
“Nếu quả thực có người đàn bà nào tát tai anh ta, hoặc hết cắn xé rồi lại bấu véo, thì anh ta sẽ rất vui vẻ, rất hưng phấn.” Hình Tuế Kiến nhíu mày.
Que Củi sởn hết da gà.
“Ba cái việc lặt vặt này anh nên kêu Kiều Duy Đóa lên ngựa mới đúng!” Que Củi nói đùa, “Biết đâu thỏa mãn được sở thích của Nhiếp Lạc thì công ty chúng ta cũng được cứu!”
Nào ngờ, Hình Tuế Kiến chẳng những không tán thưởng sự vui đùa của anh ta mà ngược lại sắc mặt càng thêm ngấm ngầm.
“Đại ca, anh…” Que Củi dần dần sáng tỏ, “Đừng nói dáng dấp của Kiều Duy Đóa và vợ Nhiếp Lạc tương tự nhau…”
“Không phải dáng dấp mà là phong phạm.” Rốt cuộc gã cũng nói ra sự thật.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến gã đuổi Kiều Duy Đóa đi.
“Tôi xin lỗi các cậu.” Gã biết một cách có thể cứu vãn được tình thế, nhưng cho dù có lỗi với các anh em thì gã cũng không thể lôi kéo Kiều Duy Đóa vào việc này.
“Đại ca, anh nói gì thế! Nếu có chết thì phải chết một cách thống khoái, những việc ác nhơn này Que Củi em cũng làm không được!”
Gã vỗ nhẹ lên bả vai Que Củi, cuối cùng nở nụ cười.
Rốt cuộc bãi chiến trường bên trong cũng sạch sẽ, cô gái kia đã biến mất dạng.
Thấy gã chỉ dẫn Que Củi đơn thương độc mã đến chỗ hẹn, làm Nhiếp Lạc nhíu mày.
“Hình Tuế Kiến, với những tin đồn gần đây mà dám không mang theo vệ sĩ đến gặp dân cho vay nặng lãi tôi đây, thì cậu là người đầu tiên!” Nhiếp Lạc đứng sau đám côn đồ, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Nhiếp Lạc khá kém, rõ ràng cô gái vừa rồi không thể làm cho tâm trạng hắn khoan khoái.
Hình Tuế Kiến cười nhạt, “Hiện nay tôi chưa tìm thấy nhân tài nào có thể lấy một chọi mười, dù sao gần đây tôi cũng đao kiếm đổ máu nên không rảnh để uổng phí tâm tư.”
“Hình Tuế Kiến, cậu vẫn ngay thẳng y hệt thời niên thiếu! Tôi thích!” Nhiếp Lạc cười to vì sự thức thời của gã.
Tuy nhiên, Nhiếp Lạc chỉ cười vài tiếng rồi ngừng lại nhìn gã chằm chằm: “Hình Tuế Kiến, cậu nói thật đi, cậu có đem tiền cho Hồ X Lâm vay không?”
“Không.” Gã đáp.
“Mượn vài trăm triệu?” Nhiếp Lạc ép hỏi.
“Không có.” Gã vẫn đáp tương tự.
“Vậy cậu đem tiền ném đi đâu?”
“Hầu hết tiền bạc của tôi đều đổ vào khai thác ngọc bích và bất động sản, số còn thừa cho vài doanh nghiệp hoặc cá nhân vay mượn.” Hình Tuế Kiến đang theo cách có hỏi thì có đáp.
“Không cho Hồ X Lâm vay?”
“Vừa khéo không có.”
“Đám cho vay nặng lãi các cậu, dù có đem tiền cho Hồ X Lâm mượn thì cũng chả ai dám nhận!” Nhiếp Lạc hừ lạnh.
“Tôi cũng bị xù mất một khoản tiền trong tay, đã như thế thì anh có nói gì tôi cũng chẳng có lý do nào để chối cãi.” Giọng gã đầy bình thản.
Bấy giờ sắc mặt của Nhiếp Lạc mới nguôi ngoai. Quen biết Hình Tuế Kiến nhiều năm nay, hắn khá hiểu rõ sự cứng nhắc của gã.
“Vài hôm trước tôi nghe nói cậu sắp kết hôn, cô dâu là ai thế? Sao không mang tới cho tôi gặp với?” Nhiếp Lạc tỏ ra khách sáo đôi chút.
“Dẹp rồi.” Gã lạnh đạm nói.
Hình Tuế Kiến khá trấn tĩnh, còn tâm trạng Que Củi lại vô cùng căng thẳng.
Ngày mai A Kiến và Ôn Ngọc sẽ đi lấy giấy kết hôn, ngày mốt bốn người bọn họ sẽ tới Thượng Hải. Sau đó thị thực của anh ta không được phê duyệt nên phải ở lại. Trước tiên cứ ngăn cản được bao nhiêu thì ngăn cản, đây là ước hẹn giữa anh ta và Ôn Ngọc, nên tình hình không thể thay đổi!
“Vậy hả? Cũng đúng, bây giờ đàn bà hiện thực quá, chả dễ thương tí nào.” Làm sao so được với vợ hắn, bất kể hắn thế nào thì cô vẫn luôn ở bên cạnh.
“Tôi thấy cậu nên cưới cái cô đối tác của mình là hay nhất.” Nhiếp Lạc tán dóc, “Nếu cậu bỏ chạy thì tôi có dư thêm một người bắt lại trừ nợ.”
Hình Tuế Kiến không có phản ứng gì.
“Có điều mấy bà vợ dính như keo không hợp sở thích của tôi.”
“Nhiếp Lạc, anh bớt tán dóc đi.” Gã lạnh nhạt cắt ngang.
Nhiếp Lạc nhún vai, nói: “Hết cách rồi, tôi không tin bốn người các cậu có đủ khả năng để bỏ chạy cùng nhau!”
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Hình Tuế Kiến, tôi nghĩ mục đích tôi tìm cậu hôm nay chắc cậu cũng đã rõ.” Nhiếp Lạc hút điếu thuốc, dùng thứ ánh mắt khiến lưng người ta lạnh buốt nhìn gã, “Dạo này cậu không khai thác được khối ngọc bích nào tốt à?”
“Toàn là ngọc vụn, giá trị không cao.” Trái với những kẻ cho vay nặng lãi thích ba hoa khác, gã quen thói nói chuyện thực tế.
Nhiếp Lạc phả một luồng khói: “Khỏi cần đề cập tới bất động sản.” Dạo này lượng giao dịch thị trường nhà đất gần như bằng không.
“Tiền của tôi đâu? Không phải nói giỡn chứ?” Khóe môi Nhiếp Lạc khẽ giật giật, nụ cười này làm người ta run rẩy.
Tuy nhiên, gã vẫn rất bình tĩnh: “Nhiếp Lạc, tôi nghĩ chắc anh đã rất rõ tại sao gần đây tôi bị bức ép thành thế này, tất cả mọi người đều điên cuồng chen lấn đòi tiền mặt, tài chính hoàn toàn đứt gãy, tôi hi vọng anh đừng đạp thêm một cước!”
“Những lời này thực khiến người ta khó chịu!” Nhiếp Lạc cười cười.
Toàn thân Que Củi bất giác căng thẳng, hô hấp dường như tắt nghẽn. Bởi vì, tất cả các khẩu sủng đen ngòm xung quanh đều giơ lên.
“Nhiếp Lạc, anh bức tử Thẩm Tử Kiệt thì tới tận giờ nó có lợi ích gì cho anh?” Hình Tuế Kiến vẫn rất bình tĩnh, như thể những tên kia chỉ để dành trang trí.
“Lợi ích à? Ha ha, không có gì cả mà chỉ có thích!” Nhiếp Lạc lộ vẻ mặt tàn độc.
“Mọi người đều muốn kiếm tiền thôi, việc gì phải làm ầm ĩ như vậy?” Hình Tuế Kiến gạt khẩu súng chỉ trên trán mình ra, “Anh là đại gia, khác với những người đầu tư nhỏ lẻ, chúng tôi sống thì anh mới có tiền thu vào.”
Que Củi rùng mình, đây là một độc chiêu, chỉ cần sai lầm một chút cũng có thể chọc giận đối phương.
Nhiếp Lạc nhìn gã chăm chú, một hồi lâu sau mới vừa cười vừa vỗ tay: “Hình Tuế Kiến, cậu đang uy hiếp ông đây à?”
“Không phải uy hiếp mà là đàm phán.” Gã lãnh đạm nói.
“Đàm phán? Cậu lấy cái quái gì để đàm phán với tôi?” Nhiếp Lạc làm như nghe được một câu chuyện cười, “Bắt lấy kẻ bán nhà ế ẩm như cậu, hay bắt lấy cái tên đào mấy viên ngọc nát như cậu? Hình Tuế Kiến, cậu nói cho tôi xem cậu còn bao nhiêu thực lực để làm người khác tin tưởng mình?”
Hình Tuế Kiến cau mày. Quả thực hiện giờ gã chẳng còn thứ vốn liếng nào để đàm phán, cũng còn rất ít thực lực.
“Hay là vầy, nể tình mười năm quen biết, tôi cho cậu một con đường. Cậu giúp tôi chuyển một số hàng, tiền chúng ta cùng chia…” Khóe môi Nhiếp Lạc cười gằn.
“Nhiếp Lạc, đây là anh muốn đẩy tôi đi tìm cái chết.” Dĩ nhiên gã biết ‘hàng’ là cái gì.
Nhiếp Lạc cười cười nhưng cũng không giận: “Nếu không thì trước tiên cậu thanh toán tiền lời kỳ này đi! Tối nay tôi muốn thấy tiền, một cắc cũng không được thiếu!” Tiện thể hắn nhìn xem Hình Tuế Kiến còn bao nhiêu thực lực.
“Nhiếp Lạc, anh làm vậy là sai quy tắc, hồi đó chúng ta đã nói lợi tức một quý trả một lần. Tháng bảy vừa rồi chúng tôi đã thanh toán tiền lời, lợi tức lần này phải là tháng sau mới đúng…” Que Củi nhịn không được mà mở miệng.
Tuy nhiên, Hình Tuế Kiến ngăn Que Củi lại, “Được!” Gã sảng khoái chấp nhận.
…
Bọn họ đi từ ghế lô ra.
“A Kiến, anh điên rồi hả? Tại sao anh lại hứa với anh ta? Chúng ta đi đâu để đào ra nhiều tiền như vậy?” Que Củi vô cùng sốt ruột.
“Chúng ta đều biết đây là cơ hội cuối cùng!” Gã bước đi thật nhanh, trầm giọng trả lời.
“Nhưng anh cũng biết núi cao Hoàng đế xa, tại sao anh không chọn cách kéo dài chiến thuật? Anh đâu cần dùng tới cách nguy hiểm này!” Que Củi nghĩ mãi vẫn không ra.
“Tôi… muốn thử lần cuối.” Gã đáp.
Vì tấm lòng của người kia, gã muốn thử lần cuối cùng.