Thấy Lăng Phong có chút mơ hồ, Tiểu Ngả Luân vỗ đầu rồi nhanh chóng lấy giấy bút, thành thạo vẽ ra, chỉ chốc lát sau, một bức tranh ma thú trông rất sống động xuất hiện.
Lăng Phong lại một phen xấu hổ, người ta đây mới gọi là chuyên nghiệp!
Thuật Luyện Sư cần phải dùng đến các loại ma hạch, khi gặp phải ma thú mới lạ cũng rất thích vẽ lại, cho nên không ít Thuật Luyện Sư đều là những thi họa nổi danh, so ra thì Lăng Phong ở phương diện này còn kém rất nhiều.
- Đúng rồi, chính là loại ma thú này! Ở đây các ngươi có ma hạch của nó không?
- Có!
Ngả Luân nhanh chóng lục lọi trong tủ nguyên liệu, rất nhanh đem tới một khối ma hạch:
- Lăng đại ca, ma hạch Hải Đảm Tặc huynh cần đây... lẽ nào?
- Ngươi đoán không sai, ma hạch luyện chế Thụy Tinh chính là đến từ Hải Đảm Tặc!
Lăng Phong giải đáp nghi ngờ của hắn.
- A, vậy thì lại phiền phức rồi.
Suy nghĩ của Ngả Luân nhanh chóng xoay chuyển:
- linh hồn vật tính của nó phi thường khó cố định, đã từng có người tốn hao thời gian mấy chục năm cũng không tìm được phương pháp chuẩn xác, vậy mà Thụy Tinh thương hội lại có thể nắm giữ phối phương của tố linh mặc tương ứng, nên làm thế nào đây?
Thấy dáng dấp lo lắng của hắn, Lăng Phong buồn cười nhẹ nhàng vỗ đầu hắn nói:
- Không cần nói nữa! Đi, giúp ta tìm đến quyết cương tử, trùng hoa, lam băng tiết...
Một hơi đọc ra mười hai loại tài liệu.
- Ôi!
Tiểu Ngả Luân lúc này mới nhớ tới trách nhiệm của chính mình, khi nghe tới trong đám tài liệu Lăng Phong yêu cầu có một loại nguyên liêu đặc thù cần phải tinh luyện, hắn linh quang chợt lóe, kinh hỉ nói:
- Lăng đại ca, huynh cũng biết phối phương tố linh mặc để cố định ma hạch Hải Đảm Tặc sao?
Thấy hắn thực tình vui mừng vì Đa Bảo Các, Lăng Phong cười nói:
- Ừm, yên tâm đi, phối phương của ta tuyệt không sẽ không kém hơn của Thụy Tinh thương hội đâu!
Có lời hứa của Lăng Phong, Ngả Luân khấp khởi vui mừng đi làm việc. Sau khi tìm toàn bộ tài liệu đem tới, hắn do dự nói:
- Lăng đại ca, đệ có một ít nghi hoặc trên phương diện luyện chương, có thể thỉnh giáo huynh được không?
Lăng Phong buông nguyên liệu xuống, hắn bỗng nhiên nghĩ, cũng đúng, bản thân không biết dạy dỗ tri thức thuật luyện cho hắn thế nào, thế nhưng có thể cho hắn nêu câu hỏi, bản thân chỉ cần giải đáp nhưng nghi ngờ của hắn là được.
- Nếu như không thể mà nói, đệ...
Thấy Lăng Phong không nói lời nào, Ngả Luân cũng hiểu lầm.
- Tiểu quỷ ngươi.
Lăng Phong cười nói:
- Ta nói không khi nào, để ngươi tới đây chính là chuẩn bị dạy cho ngươi một vài thứ, ngươi có gì nghi hoặc thì cứ hỏi là được.
- Thực sao?
Ngả Luân mừng rõ nhảy nhót, cũng may hắn biết lúc này việc gì quan trọng nhất, không tiếp tục quấy rầy Lăng Phong. Khi thấy Lăng Phong lưu loát như mây bay nước chảy phối chế xong tố linh mặc, sau đó tiến hành một loạt quá trình cố định, ngưng chương, hắn kinh ngạc đến ngây người, chưa từng được nhìn thấy, thậm chí là nghĩ tới dĩ nhiên lại có những động tác luyện chương ưu mỹ đến như vậy!
Đây chỉ là ý nghĩ của hắn, Lăng Phong đối với độ thành thạo của mình vẫn không hài lòng chút nào, trong đầu hắn hiện ra tràng cảnh đêm đó Sang Sư luyện chế "Hỏa Phù Du", trong lòng cảm thán: đây mới thực sự là luyện chương!
Rất nhanh, một khối tinh chương mới được luyện chế thành công.
Thoáng cảm tri một phen, Lăng Phong liền cảm thấy khôi tinh chương này tuy rằng cũng luyện chế từ ma hạch Hải Đảm Tặc như Thụy Tinh, thế nhưng trên các phương diện tính năng thì không thể nghi ngờ hơn nó không ít!
- Lăng đại ca, khối tinh chương này tên gọi là gì?
Vuốt ve những đường cong của khối tinh chương yêu thích không muốn buôn tay, Ngả Luân cất tiếng hỏi.
Ngẫm lại, Lăng Phong nói:
- Khối tinh chương này có hiệu quả hình thành tấm chắn giống như phòng hộ, ừm, vậy gọi nó là Nặc Thuẫn đi!
- Nặc Thuẫn, Nặc Thuẫn...
Thì thào nhẩm lại vài lần, Ngả Luân mừng rỡ nói:
- Thực sự là tên rất hay, đệ sẽ mang tới cho Phỉ Bối đại sư.
...
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Lăng Phong quả thật rất nhàn nhã, sau khi có được biến dị Phá Không Toa cùng với Nặc Thuẫn, Ny Khả cũng không vội vã làm ra những hành động cụ thể đối với thế tiến công hùng hổ của Thụy Tinh thương hội, mà lại kiên trì chuẩn bị thứ gì đó. Với việc này, Lăng Phong cũng không có mấy hứng thú, cho nên cũng không đặc biệt quan tâm.
Khi nhàn rỗi, hắn sẽ giải đáp giúp Ngả Luân một số nghi vấn, những nghi vấn này phần lớn đều là tinh luyện nguyên liệu, đây vừa vặn lại chính là điểm mạnh của Lăng Phong, cho nên hắn cũng không hề e ngại. Dần dần, sự kinh nể của Ngả Luân đối với hắn càng ngày càng sâu--- tựa hồ không còn một loại nguyên liêu đặc thù cần tinh luyện nào có thể làm khó một thần nhân như Lăng đại ca!
Bản thân Tiểu Ngả Luân cũng trở thành miếng bánh thơm cho các Thuật Luyện Sư, Phỉ Bối hạ nghiêm lệnh không cho phép bất luận kẻ nào đi quấy rầy Lăng Phong. Thế nhưng đặt một pho tượng bồ tát sờ sờ trước mắt mà không cho thờ cúng, điều này khiến không ít Thuật Luyện Sư trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bọn họ không thể làm gì khác hơn là van xin Ngả Luân, nhờ hắn hỗ trợ thỉnh giáo Lăng đại sư. Dần dần, không còn ai dám gọi hắn là "tiểu quỷ" nữa, mà luôn mồm gọi "Ngả Luân" hoặc "Ngả Luân thuật giả" vô cùng thân thiết.
Về phần bản thân Lăng Phong, đại bộ phận tinh lực đều dành để tích lũy chân nguyên lực cùng với chân lực. Tô Lam đã nhắc nhở qua Kiều Kiều, không được tự mình truyền thụ "nguyên lực ấn" cho Lăng Phong, tựa hồ còn có an bài khác cho hắn.
Đối với việc này Lăng Phong cũng không mấy để ý, hắn chỉ một mực hấp thu nguyên lực, không ngừng luyện hỏa hệ kiếm nguyên! Cho dù không có nguyên lực ấn, hắn tự mình cũng có thể luyện chế một số nguyên tố tinh chương, uy lực hẳn là cũng không kém.
...
Kiều Kiều rất tức giận!
Vốn cho là có thêm một người tới cùng mình tu luyện sẽ rất vui, không nghĩ tới kẻ này thực sự là một tên đầu gỗ, sau khi đến chỉ đơn giản là ngưng tụ chân nguyên lực, sau khi hấp thu nguyên lực xong liền lập tức vỗ mông rời đi.
Cũng không phải hắn trời sinh lạnh lùng, nếu như mình chủ động tiến lên quấn lấy hắn nói chuyện, hắn cũng có thể trả lời vài câu. Thế nhưng sau khi nói xong, vẫn như cũ lại đâu vào đấy, không thay đổi chút nào. Điều này làm cho Kiều Kiều vẫn luôn được mọi người cưng chiều như hòn ngọc quý oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thực sự là đầu gỗ, đại đầu gỗ, đại đầu gỗ vạn năm không mục!
Người khiến Kiều Kiều tức giận như vậy tự nhiên không phải ai khác chính là Lăng Phong, càng làm cho nàng hầu như muốn phát điên chính là theo thời gian tu luyện càng lâu, thì tốc độ hấp thu nguyên lực của hàng càng ngày càng biến thái, hiện tại chỉ cần hắn bắt đầu tu luyện, toàn bộ hỏa hệ nguyên lực trong phương viên mười trượng giống như là uống thuốc kích thích đua nhau kéo về phía hắn. Mặc cho Kiều Kiều sử dụng hết khả năng của mình cũng không cướp đoạt được một hai phần hỏa hệ nguyên lực trong đó. Càng tức giận hơn là mỗi lần Lăng Phong tu luyện xong, thấy Kiều Kiều đang hờn dỗi ở một bên, còn chủ động mở miệng hỏi --- vì sao không tu luyện? có nguyên trận tốt như vậy mà không tu luyện thì thực lãng phí.
Là ta không muốn tu luyện sao? Ở bên cạnh ngươi căn bản là không thể tu luyện.
Bất đắc dĩ rời khỏi trạng thái tu luyện, Kiều Kiều thấy Lăng Phong còn đang chuyên chú nhắm mắt ngưng luyện chân nguyên lực, xung quanh một phiến hồng quang bốc lên, lấy Lăng Phong làm trung tâm không ngừng xoay tròn, ngay sau đó tiến nhập vào trong hỏa hệ kiếm nguyên.
Đảo đảo đôi mắt, Kiều Kiều cười hì hì, tiện tay tạo một nguyên lực ấn, ngăn cách hỏa hệ nguyên lực ở phụ cận.
Lăng Phong đang chìm đắm trong tu luyện đột nhiên cảm thấy nguyên lực bên ngoài bỗng nhiên ngừng lại, hắn biết là Kiều Kiều giở trò quỷ, tuy rằng bây giờ có thể thoải mái phá giải một chiêu này, bất quá hắn vẫn mở mắt, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu nha đầu, cô lại muốn làm gì hả?
Tuổi tác hai người chỉ hơn kém nhau một tuổi, nhưng Lăng Phong đã nếm trải đủ mọi gian khổ trên thế gian cũng không nhịn được mà coi Kiều Kiều là một tiểu muội muội nghịch ngợm phá phách.
- Này, đầu gỗ, huynh cả ngày tu luyện không thấy khô khan sao?
Thấy lời này không chút nào đả động được Lăng Phong, đại đầu gỗ này chẳng qua chỉ lắc đầu rồi một lần nữa chuẩn bị tiếp tục tu luyện, Kiều Kiều cắn môi nói:
- Ta dẫn huynh đi xem một cuộc náo nhiệt lớn, thế nào? Nghe nói ngày hôm nay ở Áo La thương minh có hai thương hội tổ chức "đấu chương" phân cao thấp trước mọi người đó.
Đấu chương? Chẳng lẽ là tỷ thí tinh chương?
Vừa thấy biểu tình Lăng Phong có phần rung động, Kiều Kiều đại hỉ, vội vã kéo hắn:
- Đi đi mà, náo nhiệt như vậy ít khi được thấy lắm.
Mấy ngày nay Tô Lam một mực ở tại Nguyên Lực Tháp chờ Mạch Kha xuất quan, không có người đến quản thúc nàng, cho nên Kiều Kiều rảnh rỗi đã muốn lười biếng.
...
"Thương minh" là do một thương hội nào đó dẫn đầu, gồm nhiều thương hội cùng tham gia liên hợp. Trong đó thương hội dẫn đầu thường là có thực lực mạnh nhất, ít nhất cũng cần có quy mô gấp mười lần Đa Bảo Các. Số lượng thương minh lớn nhỏ thực lực bất đồng ở trong cảnh nội Áo La cũng không ít, bất quá Áo La thương minh tuyệt đối là số một trong đó! Trú điểm của nó trải rộng khắp Áo La, thậm chí còn có cả nhân viên ở trong phạm vi các thế lực khác của Thần Vẫn đại lục.
Các thương minh khác là do nhiều thương hội cùng liên hợp, thương hội tham dự trong đó sẽ có được quyền lực nhất định ở trong thương mình, Thế nhưng Áo La thương minh lại chỉ có một nhà được nắm đại quyền, đó chính là Áo La thương hội.
Lịch sử của Thần Vẫn đã đạt được hơn ba vạn năm, lịch sử Áo La thương hội tồn tại ít nhất cũng hơn một vạn năm! So với Áo La đế quốc thì niên đại lâu đời hơn nhiều, không ai biết rõ được tiềm lực của nó rốt cuộc lớn đến thế nào.
Thương minh chủ yếu phụ trách thương nghị quyết định giá cả các loại hàng hóa, duy trì sự ổn định trật tự của thương nghiệp, có thể nói ở một trình độ nhất định thì nó quyết định hướng đi của kinh tế, trên một số phương diện thì cho dù là quốc gia cũng phải nể trọng nó. Nếu như hội viên tham dự thương minh phát sinh tranh cãi, liền do "thương minh chấp sự" phụ trách làm trọng tài phân giải, bình thường thương minh chấp sự đều là do mọi người tuyển ra, quyền lực cực lớn.
- Nhanh lên, đến đây!
Kiều Kiều kéo tay Lăng Phong, trên thái dương lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đã nổi lên vẻ đỏ ửng.
Cứ điểm của Áo La thương minh tại Tinh Lam hiện ra trước mắt, rất rõ ràng kiến trúc của nó xuất xứ từ tay danh sư, tuy giản lược nhưng không hề mất đi khí thế to lớn. So sánh cùng nó, tổng bộ Đa Bảo Các quả thực có phần tầm thường.
Lăng Phong sửng sốt, hắn nhìn thấy vài người quen, vì vậy hô lên:
- Gia Liệt Áo đại ca!
- Lăng huynh đệ!
Gia Liệt Áo quay đầu lại, thấy là Lăng Phong, hắn đại hỉ nói:
- Lần trước nha đầu Đế Nhã kể cho ta biết đã gặp ngươi ở Nguyên Lực học viện, ta vẫn luôn chờ mong ngươi tới phủ chơi đó.
Theo sau hắn còn có Đế Nhã và vài gã đệ tử quý tộc.
Nghe được lời oán trách của hắn, Lăng Phong có chút hổ thẹn, mấy ngày nay đều chì đắm trong tu luyện mà quên mất chuyện này.
- Nhanh lên một chút, đại đầu gỗ.
Kiều Kiều vừa nói, Gia Liệt Áo mới chú ý tới nàng, không khỏi thất kinh. Đế Nhã phía sau hắn cũng hạ thấp người nói:
- Kiều học tỷ!
- Ừm!
Kiều Kiều tùy ý ứng tiếng trả lời, lại tiếp tục kéo Lăng Phong:
- Đi thôi, mau đi thôi, tới muộn sẽ không được thấy náo nhiệt đâu.
Lăng Phong cười khổ quay đầu lại nói:
- Gia Liệt Áo đại ca, khi rảnh rỗi, nhất định ta sẽ đăng môn bái phỏng.
- Không sao. Vi huynh tùy thời chờ đợi!
Gia Liệt Áo thấy Lăng Phong bị Kiều Kiều vô cùng thân thiết lôi kéo, nửa ngày mới nói nên lời.
- Đó là Kiều Kiều tiểu thư!
Một công tử quý tộc đằng sau Gia Liệt Áo mặt không còn chút máu vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu nói;