Tinh Thiết kiếm "ong ong" run rẩy, kiếm như thiểm điện, bỗng nhiên vẽ lên xé rách hư không!
Xoẹt!
Một đạo kiếm mang sắc bén phá không mà ra, dài hơn ba trượng, cuối cùng rơi lên một tảng đá. Ầm một tiếng, cự thạch bị đánh vỡ nát!
- Không đúng, vẫn không đúng!
Hai hàng lông mày Lăng Phong nhíu chặt lại, trong đầu hắn không ngừng nghĩ lại một màn Kiều Sâm Đặc dùng cành khô đối lại Tinh Thiết kiếm, "ý chi sở chí, kiếm chi sở hướng", đến tột cùng đây là cảnh giới kiếm thuật gì?
- Ngươi xuất kiếm như vậy không đúng.
Không biết từ bao giờ, Diệp Lạc ôm trường kiếm trong tay đứng ở đằng sau Lăng Phong.
Lăng Phong lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn mở miệng.
Diệp Lạc cười nhàn nhạt, trường kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ, vô thanh vô tức! Trường kiếm trong tay hắn không ngắn hơn sáu xích, thân kiếm cực rộng, trọng lượng hẳn là vô cùng kinh người, hơn nữa khi hắn xuất kiếm Lăng Phong thấy rõ được cơ nhục trên tay hắn gồ lên, từng luồng gân mạch như chuột chũi du động, một kiếm này ẩn chứa chân lực tuyệt đối không nhỏ, nhưng trường kiếm đâm ra lại không hề có tiếng động!
Trong không trung một mảnh lá khô từ từ rơi xuống, trường kiếm thẳng tắp đâm về phía lá rụng!
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân kiếm quay trở về. Trường kiếm Diệp Lạc khẽ rung, lá rụng phiêu hốt bay về phía Lăng Phong:
- Ngươi xem đi!
Chiếc lá vào tay, Lăng Phong thất kinh: Vừa rồi một kiếm nhìn như uy lực kinh người dĩ nhiên lại không hề xuyên thấy qua chiếc lá này, thậm chí không hề lưu lại chút dấu vết nào! Sao có thể như vậy? Lăng Phong tự nghĩ dù cho mình không dùng đến chân lực đan điền, tùy ý đâm ra một kiếm cũng đủ để xuyên thủng chiếc lá này, mà một kiếm vừa rồi của Diệp Lạc ẩn chứa cường độ chân lực tuyệt đối không hề thua kém thất tinh!
- Kiếm thuật có thể chia làm ba tầng, sơ cấp kiếm thuật dùng lực ngự kiếm, chân lực càng manh, uy lực của kiếm cũng càng mạnh!
Lăng Phong gật đầu, hiện nay hắn chính đang ở tại cảnh giới này, lợi dụng Thốn Kích Quyết, đối với cảnh giới kiếm thuật này hầu như đã nắm trong lòng bàn tay.
- Thế nhưng đây còn rất xa mới đạt được cảnh giới cao nhất của kiếm thuật, kiếm thuật tầng cao hơn chính là dùng ý ngự kiếm! Tốc độ do tâm, nặng nhẹ như ý, chỉ một ý niệm, kiếm khí ngang dọc!
- Dùng ý ngự kiếm?
Lăng Phong lẩm bẩm nói, lời truyền thụ Diệp Lạc cùng với Kiều Sâm Đặc tuy khác nhau nhưng cùng công hiệu, hắn cung kính hỏi:
- Thế nào mới có thể làm được dùng ý ngự kiếm?
- Ngươi hãy nhìn kỹ một kiếm này!
Trường kiếm Diệp Lạc lần thứ hai xuất thủ, chân lực cũng bộc phát ra như trước, thế nhưng kiếm xuất ra lại lặng yên không một tiếng động:
- kiếm thuật tầng này nói ra thì huyền diệu, căn bản cũng không có đường tắt để đạt được, thuần túy đều dựa vào cảm ngộ của ngươi. Nếu như đến một ngày ngươi có thể làm được "chân lực như sấm rền, kiếm xuất không tiếng đông" là có thể coi như đã nhập môn.
Chân lực như sấm rền, đó là chỉ một kiếm đâm ra phải tích súc chân lực toàn thân trong đó, như lôi đình phích lịch phóng ra toàn bộ năng lượng! Nhưng cùng với nó còn phải làm được xuất giản, Lăng Phong lại biết muốn làm được như vậy khó khăn đến mức nào!
- Ta chú ý thấy ngươi có thói quen thu kiếm vào trong Tiết Văn.
Diệp Lạc chỉ vào Tinh Thiết kiếm, nói:
- Như vậy không tốt, người sử kiếm phải coi kiếm là sinh mệnh thứ hai của mình, bất cứ lúc nào kiếm cũng không được rời thân. Chỉ có tỉ mỉ cảm nhận từng chút rung động nhỏ nhất từ trường kiếmtorng tay, chân chính đem tính mệnh mình dung nhập vào trong đó mới có thể lĩnh hội được chân tủy của kiếm thuật!
Trầm mặc một lúc lâu, Lăng Phong cung kính gật đầu nói:
- Thụ giáo!
Lời của Diệp Lạc đã vén ra được một ít sương mù dày đặc bao phủ trong lòng hắn, giờ khắc này Tinh Thiết kiếm dường như cũng nhận biết được tâm ý của hắn, sinh ra tiếng kêu vang vui sướng.
- Diệp võ sư, ngươi nói kiếm thuật có tam đại cảnh giới, vậy cảnh giới thứ ba đến tột cùng là có dạng gì?
Lăng Phong hiếu kỳ hỏi, cho dù là Kiều Sâm Đặc cũng chỉ chỉ điểm cho hắn kiếm thuật tầng "dùng ý ngự kiếm", thế nhưng Diệp Lạc lại nói còn có một tầng cảnh giới cao hơn nữa!
Nhãn thần Diệp Lạc trở nên xa xôi, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu trời cao, dùng một loại ngữ khí hư vô mờ mịt nói:
- Trong truyền thuyết, kiếm thuật có người tu luyện đến cảnh giới chí cao, một kiếm đâm ra có thể làm cho trường giang khô cạn, cao sơn đổ nát!
Hắn lộ ra một tia cười khổ:
- Loại kiếm thuật này ta cũng chỉ nhìn qua được một chút từ trong điển tịch mà thôi, người có thể đạt tới loại cảnh giới này chỉ sợ chính là Kiếm Thần thời thượng cổ.
Bỗng nhiên, hắn nói:
- Loại kiếm thuật này cũng chính là cảnh giới cao nhất của đạo sử kiếm --- dùng thần ngự kiếm!
Dùng thần ngự kiếm?
Nghĩ tới cường giả thượng cổ của Thần Vẫn đại lục một kiếm trong tay, phong thái khiến cho thiên địa biến sắc, nhiệt huyết Lăng Phong lại sôi trào! Sợ rằng chỉ có cường giả như vậy mới có tư cách tự xưng là nắm giữ vận mệnh của mình?
- Đây vốn là kiếm phổ sư môn ta truyền lại.
Diệp Lạc từ trên người lấy ra một quyển bí kíp mặt ngoài màu vàng đen.
- Đây...
Lăng Phong có chút do dự, không biết là nên nhận hay không. Diệp Lạc biểu tình phức tạp nhìn cuốn bí kíp trong tay, nói:
- Bản Chân Cương kiếm phổ này ở trong tay ta cũng đã hơn ba mươi năm, nhưng ta đến nay vẫn không hoàn toàn hiểu thấu đáo được huyền bí trong đó, hi vọng ngươi có thể thay ta hoàn thành tâm nguyện!
Lăng Phong cũng không từ chối nữa, thản nhiên nhận lấy. Sau khi thoáng lật xem vài tờ của kiếm phổ, tâm thần Lăng Phong đã hoàn toàn bị hấp dẫn trong đó, tam đại cảnh giới kiếm thuật theo lời Diệp Lạc được ghi tại trang đầu của kiếm phổ, bất quá giống như lời Diệp Lạc, trong đó bất quá chỉ là miêu tả lại một phen về kiếm thuật, cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể. Phía sau kiếm phổ còn ghi chép lại chiêu số của "Lang Nguyệt Kiếm Quyết"!
Thấy thần tình Lăng Phong chìm đắm như vậy, Diệp Lạc lộ ra biểu tình vui mừng: Sư phụ, xin tha cho đệ tử đã truyền điển tịch tông phái ra ngoài, ngài trên trời có linh thiêng hẳn là cũng hy vọng được thấy Chân Cương kiếm phổ được người ta hiểu thấu chứ?
Thẳng cho đến khi Tô Lam xuất hiện mới cắt đứt luồng suy ngẫm của Lăng Phong. Vừa thấy nàng, Lăng Phong mới nhớ tới sự tình mà hắn hứa với Mạch Kha ngày hôm qua, phản ứng chậm chạp của hắn khiến cho mọi người đứng xem không biết nói thế nào nữa... Có thể quên mất chuyện bái Mạch Kha làm thầy phỏng chừng chỉ có một mình Lăng Phong mà thôi.
...
Bên ngoài Nguyên Lực Tháp, Mạch Kha đại sư không che giấu được vẻ lo lắng, liên tục đi đi lại lại.
Ở phía sau hắn, Cảnh Vân cười mờ ám nói:
- Tứ sư huynh, xem ra vị tân sư đệ này được lão sư phi thường coi trọng đó, lúc này ngươi lại thất sủng rồi!
Nhìn hắn có vẻ rất hả hê. Tang Phi đứng cạnh hắn nhịn không được nhíu mày, tin tức về Lăng Phong hôm qua hắn đã được nghe từ Tang Khắc Tư, vừa nghĩ tới phế vật có độ tương thích nguyên lực bằng không dĩ nhiên chỉ trong nháy mắt lại được chú trọng như vậy, trong lòng hắn có một cảm giác nói không nên lời.
- Đến rồi!
Nhãn thần Mạch Kha đại sư bỗng dưng ngưng trọng.
Hồng quang chậm rãi tiêu tán, Tô Lam mang theo Lăng Phong xuất hiện, nàng thấy dáng dấp lo lắng thấp thỏm của Mạch Kha không khỏi âm thầm cười trộm, không nghĩ tới còn có người khiến cho sư tôn tỏ ra biểu tình như vậy! Nàng liếc mắt nhìn Lăng Phong:
- Tiểu sư đệ, ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Lăng Phong do dự nhìn Mạch Kha một cái, đối với lão nhân này hắn không có quá nhiều hảo cảm, nếu không phải bởi vì Gia Liệt Áo khuyên bảo, thực sự hắn không muốn bái ông ta làm thầy! Bất quá nếu đã đáp ứng, hắn vẫn thoáng cúi người nói:
- Sư tôn!
- Ừm!
Mạch Kha miễn cưỡng làm ra dáng dấp nghiêm túc, nhưng thần sắc vui mừng không che giấu được hiện ra trên mặt đã bán đứng hắn.
- Oa, như vậy không tính, lần trước chúng ta bái sư còn phải dập đầu kính trà, tiểu sư đệ, ngươi không thể cứ như vậy được!
Tuổi tác Cảnh Vân cũng không quá hai mươi, trời sinh tính tình ranh mãnh, thừa dịp Mạch Kha hài lòng bèn lên tiếng trêu đùa.
- Không cần phiền phức như vậy, lão ngũ, về sau ngươi làm sư huynh, phải dẫn dắt sư đệ một chút!
Bị Mạch Kha giáo huấn, Cảnh Vân rút cổ, đi tới trước mặt Lăng Phong vươn tay ra:
- Tiểu sư đệ, về sau nếu như sư tôn trách phạt, cần phải nhờ ngươi biện hộ cho rồi!
Lần trước tại Nguyên Lực Tháp cũng là Cảnh Vân làm náo loạn mới khiến cho Mạch Kha quan tâm đến bản thân mình, tuy rằng về sau bởi vì thiên phú không đủ nên hắn lập tức rời đi, thế nhưng Lăng Phong biết thế giới này thực lực vi tôn, bản thân không có thực lực tương ứng thì dựa vào cái gì mà muốn người ta kính trọng?
- Tứ sư huynh nói đùa rồi, sau này vẫn còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn!
- Tô Lam, con giảng giải một chút về Nguyên Lực Tháp cho Tiểu Phong đi!
Mạch Kha nhàn nhạt phân phó, lập tức dẫn đầu đi vào trong Nguyên Lực Tháp.