Tinh Ngự

Chương 117: Q.3 - Chương 117: Băng Tự Luân.






- Cẩn thận, Bạn Sinh Độc Thiềm xắp xuất hiện!

Hồng Y cảnh báo, lúc này cũng không cần ngụy trang nên ả đã khôi phục lại giọng nữ.

- Hồng Y, ngươi cũng cẩn thận!

Chu Nho dừng lại, trong cơ thể truyền ra tiếng lộp bộp sau đó bắt đầu thu nhỏ, biến thành bộ dạng lần đầu gặp Lăng Phong, Hồng Y đưa tay vuốt lên mặt, gỡ xuống một đồ vật nhìn tựa như một lớp da mỏng cất vào trong tiết văn!

Oa!

Đột nhiên một con cóc to như con trâu xuất hiện, nó vừa nhảy ra mùi hôi thối trong không khí càng thêm dày đặc. Con mắt của nó như máu, to như nắm tay nhìn rất đáng sợ, xung quanh mắt có nhiều đường vân màu vàng dày đặc. Trên lưng có mầu nâu lốm đốm, bốn chân cực khỏe bám trên mặt dất, nhất thời mặt đất phát ra những tiếng "xèo xèo" rồi bốc lên khói trắng, bị ăn mòn thành những cái hố nông.

Hóa ra là thứ này, trong mắt Lăng Phong hiện ra hưng phấn, độc thiềm trước mắt có tên Bạn Sinh Độc Thiềm, ma thú lục tinh, bởi vì toàn thân nó là kịch độc, cho nên dù là cường giả trong nhân loại thất tinh cũng không tùy tiện đi trêu chọc nó.

Thuật Luyện Sư sau khi thu thập ma hạch của nó có thể dùng luyện chế tinh chương có phụ gia công kích độc tính, uy lực phi thường mạnh mẽ. Bất quá đây cũng không phải là ý nghĩa chân chính của nó, nếu như đoán không sai…

Dưới ánh mắt hồi hộp chờ đợi của Lăng Phong một gốc cây màu ngọc trắng từ trong động lộ ra, phía dưới gốc cây to bằng nắm tay, trên đầu là một đóa hoa, nụ hoa nở ra một ít, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ra quả! Từ lúc cây này xuất hiện mùi hôi thối ở đây được tinh lọc không ít.

Đây mới chính ý nghĩa của nơi độc thiềm xuất hiện.

Bạn Sinh Độc Thiềm bình thường tuy rằng khó có được, nhưng cũng chưa đủ làm người ta thèm muốn, chỉ riêng loại độc thiềm có kim văn ở quanh mắt mới có tư cách khiến người ta động tâm, Lăng Phong rốt cục cũng hiểu vì sao hai người Hồng Y chờ đợi trong thành, đồng thời hi vọng vật kia giúp họ chuộc lại tội lỗi khiến cứ điểm bị hủy, nguyên nhân chính là vì thứ trước mắt --- Ngọc Lan Hoa

Ngọc Lan Hoa sống cùng một chỗ với độc thiềm, đừng xem mầu trắng ngọc của nó mà bị lừa, thực chất độc tính của nó mãnh liệt hơn độc thiềm không biết bao nhiêu lần, người thường dù chạm vào một chút cũng sẽ bị độc tính cường liệt ăn mòn, chỉ còn bộ xương khô! Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến nơi này chỉ còn một mảnh cháy đen!

Nếu như tại thời điểm quả của Ngọc Lan Hoa vừa chín, Bạn Sinh Độc Thiềm sẽ tìm cơ hội nuốt vào, độc của nó trở nên nồng đậm mà nội niễm, không còn hôi thối, thậm chí ngay cả bộ da của nó cũng đổi thành màu ngọc trắng.

Lúc đó Bạn sinh độc thiềm trở lên cực kỳ khủng bố, không chỉ công kích tăng mạnh, ngay cả binh khí, quyền chưởng chạm vào độc khí cũng sẽ bị độc khí ăn mòn, lúc đó sợ là Thánh Vực cường giả cũng không dễ dàng đối phó. Khi đó Bạn Sinh Độc Thiềm sẽ có một cái tên mới là Vũ Cức Oa, thực lực của nó đủ để hoành hành một phương.

Tất nhiên hai người Hồng Y này không phải vì dân trừ hại, mục đích của chúng chính là Ngọc Lan Quả kia! Ngọc Lan Hoa này có thể xem như một loại ma thú thực vật, Ngọc Lan Quả mà nó kết xuất ra hoàn toàn có thể coi là ma hạch, tinh chương dùng nó để luyện chế ra sẽ có thêm một loại hiệu quả "phụ trứ" (bám dính) kỳ lạ!

Một khi sử dụng Cự Linh Hóa Khải, bên ngoài khải giáp sẽ tự động có thêm một tầng phòng ngự độc tố, căn bản thân thể cùng với binh khí của địch nhân sẽ không dám tùy tiện tiếp cận, bằng không sẽ bị độc tố kịch liệt tập kích.

Loại "tinh chương Ngọc Lan" này tuy rằng chỉ là tinh chương trung cấp, nhưng nói về hiệu quả thì so với đại đa số tinh chương cao cấp còn tốt hơn.

Bạn Sinh Độc Thiềm cảm thấy địch ý của hai người, bụng đột nhiên phồng to lên, kêu “ ti ti” một tiếng, một khối nọc độc từ trong miệng nó phun ra, nhanh như lợi tiễn!

- Tránh mau!

Hai người tách ra hai phía, đang bay giữa không trung Hồng Y hét lớn:

- Dụ con Bạn Sinh Độc Thiềm tránh xa khỏi Ngọc Lan Hoa, quả sắp chín rồi, đừng cho nó cơ hội nuốt vào.

Chu Nho nghe vậy hai tay rung lên, vô số đạo kim quang sắc bén bắn về phía Bạn Sinh Độc Thiềm!.

Vút vút vút…!

Bạn Sinh Độc Thiềm tránh né nhảy sang một bên, công kích về phía Chu Nho, nguyên chỗ nó vừa đứng bám rất nhiều lỗ sâu. Chân trước của độc thiềm đầy độc nặng nề huy về phía Chu Nho. Hắn quát lên:

- Muốn chết!

Hai tay hắn vung lên, hai đạo kim quang hình trăng khuyết bay ra chắn phía trước người

Choang.

Độc thiềm bị trúng chiêu thân hơi nghiêng một chút, binh khí của Chu Nho không thể thương đến nó, ngược lại phản lực truyền ngược về tay cầm binh khí của Chu Nho.

Oanh!

Chu Nho cả thân thể mãnh lui về phía sau, mắt thấy độc thiềm sắp tới, Hồng Y quát:

- Súc sinh, ngươi dám!

Cự linh của ả đột nhiên hiện ra, mười tám hủ quả bắn về phía Bạn Sinh Độc Thiềm.

Bộp bộp bộp, một loạt tiếng va chạm giòn dã, chất lỏng hôi thối tuôn ra văng khắp nơi, Hồng Y quên mất một chuyện quan trọng, đó là bản lĩnh chơi đùa độc tố của ả còn thua xa mới là đối thủ của độc thiềm, chất lỏng bắn trúng người mà nó vẫn không hề hấn chút nào. Nhưng không thể nghi ngờ một kích vừa rồi đã làm nó nổi giận, nó quay đầu về phía Hồng Y bắn ra nọc độc.

Chung quy nó không phải con người, thông minh có hạn nên thủ đoạn công kích rất đơn lẻ, Chu Nho đột nhiên xuất hiện phía sau nó, cự linh của hắn là một cự nhân thân cao ba trượng, so với Khải Ân còn lớn hơn, cự nhân đánh ra một chưởng vào người độc thiềm, cự linh không phải con người nên không sợ hãi độc dịch của độc thiềm, sau đó Chu Nho nắm trong tay binh khí loan nguyệt đánh thẳng về phía độc thiềm.

Xoạt!

Độc thiềm bị cắt thành hai nửa.

Thời gian giao thủ rất ngắn nhưng cực kỳ nguy hiểm, bất kỳ một sơ suất nhỏ nào đều có thể mất mạng. Tuy hai người có thể thuận lợi tiêu diệt độc tiềm nhưng lòng lòng đầu sợ hãi không thôi. Đúng lúc này Chu Nho sợ hãi la lên:

- Hồng Y, cẩn thận!

Con mắt hắn trợn lên, thân thể như đạn lao về phía Hồng Y.

Hồng Y sửng sốt, độc nhiên phập một tiếng, một thanh giáo bạc đâm xuyên qua ngực ả.

Hồng Y kinh ngạc nhìn ngực mình, chuôi giáo lại phốc một tiếng rồi rút ra khỏi cơ thể Hồng Y, một làn máu tươi bắn ra! Hồng Y chậm rãi vươn lên về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Nho, trong ánh mắt tràn nhập thâm tình và không muốn.

- Không!

Chu Nho ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh sắc bén trong màn đêm yên tĩnh tựa như tiếng khóc thảm, thê lương nói không nên lời. Hắn chạy tới vừa tay ôm lấy thân thể Hồng Y, khóc lên thảm thiết. Từ chỗ cái bóng, một đạo thủy tiễn hình xoắn ốc không ngừng xoay tròn bắn về phía hắn.

Trong lòng Chu Nho đang tràn ngập đau đớn nên căn bản không kịp phản kháng. Lại một tiếng phập vang lên, ngực hắn đã bị xuyên thủng.

Dị biến phát sinh quá nhanh, Lăng Phong không kịp phản ứng, khi giật mình thanh tỉnh thì không thể làm gì.

Thân thể Chu Nho hình như không giống thân thể người thường, dù ngực bị đâm thủng nhưng hắn vẫn chưa chết, ánh mắt phun lửa nhìn bóng ma, khàn khàn gầm gừ:

- Là ngươi!

- Đương nhiên là ta!

Cái bóng chậm rãi hiện thân từ trong bóng tối, hiện tại hắn đã hoàn toàn bỏ đi lớp ngụy trang ngoài thân thể. Lăng Phong sau khi thấy rõ bộ dạnh hắn, trong lòng thầm nói: "Là hắn!"

Cái bóng kia chính là Tây Ân, đồ đệ của Thôi Tư Đặc, tử địch của Mạch Kha --- Tây Ân!

Tây Ân cười âm hiểm, cầm trong tay cây trường mâu màu bạc dài tâm hơn nửa người, máu tươi từ mũi mâu chảy ròng ròng, hắn nhìn Chu Nho mỉa mai:

- Ta không thể không nói các ngươi ngu xuẩn cực kỳ, lẽ nào ta sẽ đem Ngọc Lan Quả sắp chín kia chắp tay dâng tặng cho các ngươi sao? Ha ha, các ngươi còn muốn có được nó, ta thực sự bội phục các ngươi "tài cao mật lớn" đó!

- Ngươi, ngươi không giữ lời hứa…!

Mặt Chu Nho tím lại, gân xanh nổi lên, hiển nhiên là cực kỳ giận dữ.

- Cái gì? ta không giữ lời hứa?

Tây An kinh ngạc chỉ vào mũi mình:

- Kì quái, lúc đầu ta hướng công hội các ngươi ước định lấy tin tức nơi sỉnh trưởng của Ngọc Lan Quả coi như thù lao, mà để báo đáp lại, các ngươi phải giúp ta giết chết tên khốn kia! Ta cũng không nói là mình sẽ không động tới Ngọc Lan Quả này..

- Mặt khác…!

Ngữ khí Tây An lạnh lùng:

- Công hội các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, theo lý ta có thể thu hồi vật phẩm, bắt các người đền gấp đôi, các ngươi có tư các gì chỉ trích ta?

Trong lòng Lăng Phong khẽ động, lẽ nào nhiệm vụ đó là…!

Tây Ân nói tiếp:

- Hắc hắc, không nghĩ Sát Thủ Công Hội cũng có lúc chật vật như vậy, ha ha không nghĩ ta vừa tuyên bố nhiệm vụ công hội các ngươi bị hủy diệt cứ điểm, ha ha, thật có chút cảm giác thành tựu đó.

Quả nhiên là hắn!

Con mắt Lăng Phong tràn đầy lửa giận, sau khi từ miệng Lô Sâm biết được ân oán giữa Thôi Tư Đặc cùng với Mạch Kha, trong đầu Lăng Phong luôn có ý muốn lấy lại công đạo cho sư tôn. Không ngờ chưa ra tay đã bị Tây Ân xuất thủ trước, thù cũ nợ mới càng sâu thêm.

- Cứ điểm công hội các ngươi đã bị hủy, ta đành tiễn các ngươi đi theo vậy!

Dứt lời, Tây An đâm thẳng trường mâu về phía Chu Nho.

Bỗng nhiên Chu Nho rống lớn, dĩ nhiên lại không thèm phòng ngự, mặc cho mũi mâu đâm xuyênqua ngực mình. Xương ngực của hắn cùng với thân mâu cọ sát phát ra âm thanh "kẹt kẹt" chói tai. Hắn đột nhiên điên cuồng lao vọt tới trước Tây Ân, há mồm cắn vào mặt hắn!

Tây Ân kinh hãi, hắn không ngờ Chu Nho dũng mãnh như vậy, thiếu chút nữa cái mũi bị Chu Nho cắn đứt, bị một tên sắp chết suýt gây trọng thương, hắn đùng đùng nổi giận, quát lên:

- Muốn chết!

Ầm ầm, trường mâu di động rất nhanh, thân thể Chu Nho bị đẩy ra, đồng thời một đạo ngân quang hung hắng đập xuống đầu Chu Nho.

Đúng lúc này Tây An cả người lạnh ngắt, một cỗ sát khí kinh người bao phủ toàn thân mình, rùng mình một cái sau đó quay nhanh lại quát lớn:

- Băng Tự Luân!

Sau lưng hắn xuất hiện một con tam nhãn linh hồ, trong mắt linh hồ bắn ra ba đạo u lam lạnh lẽo, lãnh quang vừa xuất hiện đã lập tức biến ảo thành ba vòng băng luân màu lam xếp chồng lên nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.