Đứng trên mặt đất, người ngọc nhẹ nhàng rút lại bàn tay mềm mại như ngọc, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy buồn vô cớ. Cảm giác buồn phiền này chỉ thoáng qua rất nhanh. Lăng Phong phẩy tay áo, thanh sắc chưởng ảnh nhất thời biến mất, Hội Chiến Lệnh rơi xuống người Khắc Lỗ Ni.
Vừa được giải trừ hạn chế, Khắc Lỗ Ni lập tức xoay người đứng dậy, mặt đỏ bừng, giận dữ nhìn Lăng Phong! Rít từng chữ qua kẽ răng:
- Con người các ngươi đối đãi với sứ giả như vậy sao?
- Khinh người sẽ bị người khinh lại. Thân là sứ giả nhưng lại không có giác ngộ của sứ giả. Là ngươi tự rước họa vào thân.
- Được được được, ta nhớ ngươi rồi!
Hằm hè nhìn Lăng Phong thêm một lúc nữa, Khắc Lỗ Ni đột nhiên xoay người, quát về phía bên kia:
- Tần thái tử, bên ta quyết định một tháng sau, bên ngoài Thâm Thủy Thành, bắt đầu Thương Khung Hội Chiến, mời tiếp lệnh!
Tờ văn thư mỏng dính dưới chân lực quán thâu của Khắc Lỗ Ni biến thành một lưỡi dao sắc bén bắn về phía Tần Chính. Tần Chính không dám chậm trễ dùng hai ngón tay ngưng trọng kẹp văn thư lại. Thân thể hơi run, phần da trên ngón tay bị ba văn chấn đãng chi lực cắt thành bột.
Không phải thực lực của Tần Chính không bằng Khắc Lỗ Ni mà là hắn đang dùng chân lực bảo vệ văn thư không bị hư hại lại vừa phải ngăn chặn chân lực tập kích của đối phương không tiện đối chiến nên mới chịu chút thua thiệt.
Vừa nhận văn thư, đáy mắt Tần Chính lập tức lộ ra một tia sợ hãi sâu sắc. Không phải vì Khắc Lỗ Ni mà vì Lăng Phong! Đó chỉ là hàm ẩn một đạo mạch luân công kích văn thư mà đã có năng lượng như vậy, huống hồ lúc nãy toàn lực đối chiến? Vậy mà Lăng Phong có thể đánh rụng bọn chúng nhẹ nhàng như vậy sao?
" Tên đó có vẻ còn mạnh hơn trước! Hắn là loại quái vật gì vậy?"
Miễn cưỡng chế ngự tâm tình dậy sóng, Tần Chính ngưng trọng nói:
- Một tháng sau, Áo La đế quốc ta sẽ đến ứng chiến đúng hẹn!
- Tốt! Vậy ta không quấy rầy thêm nữa!
Khắc Lỗ Ni chắp tay, đôi cánh sau lưng rung lên, dẫn theo thủ hạ phá không bay đi. Bọn chúng thân là sứ giả dù có chỗ nào thất lễ cũng không thể kiếm cớ giữ chúng lại. Nếu như bọn chúng đã quyết định rời đi thì không ai có thể ngăn nổi chúng.
Nhưng chuyện mất mặt ở Thần Chiến Phong này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài. Đến lúc đó Khắc Lỗ Ni sẽ trở thành trò cười cho cả Thú Thần bình nguyên, còn thanh danh Lăng Phong sẽ truyền khắp mọi ngóc ngách Thần Vẫn đại lục.
Chiêm Mỗ Tư nãy giờ đứng bên cạnh quan sát cũng phải cười khổ:
- Vốn dĩ định mượn nguyên lực hóa hình tu vi để trở thành nhân vật chính của hội chiến lần này, bây giờ còn có thêm hai tên quái vật nữa.
Hắn quay đầu và lại nhìn thấy ngay biểu tình mộng du đặc biệt của tiểu mơ hồ, không khỏi chán nản gõ gõ vào trán muội muội:
- Lại nghĩ cái gì vậy?
- Á? Ồ..
Tiểu mơ hồ ngại ngùng cúi đầu, nói:
- Cự linh khải giáp của thú nhân lúc nãy đẹp quá, sao cự linh của muội lại xấu vậy?
Nghe vậy, khuôn mặt cười khổ của Chiêm Mỗ Tư lập tức biến tác thành một mảnh tan vỡ: nhưng cự linh của muội cường đại hơn rất nhiều có biết không!
Căn phòng bên trong trú địa.
- Tối qua sau khi trở về ta đã nghiên cứu kĩ càng cả đêm pháp môn luyện chế Tăng Nguyên tinh chương. Không ngờ thế gian này vẫn còn luyện pháp ngạc nhiên đến vậy. Càng không thể ngờ bên trong long cốt thảo lại có linh hồn vật tính!
Bên trong phòng Lăng Phong, Mộc Vũ Sương tán thán nói.
Sau sự xuất hiện bất ngờ của Thi Phân tộc nhân và thần uy mà Lăng Phong nhất thời bộc lộ, đám đông càng ôm tâm thái lạnh nhạt với những trận tỷ thí tiếp theo. Lăng Phong thì muốn xem con át chủ bài của Chiêm Mỗ Tư không ngờ tên nhóc đó xảo quyệt như quỷ, chỉ ra tay vừa đủ để giành thắng lợi. Đội ngũ của Lý Độ công quốc và họ có sự chênh lệch thực lực quá lớn, căn bản không đủ để họ phải tung con át chủ bài. Bởi vậy Lăng Phong chỉ có thể nhìn thấy một cuộc tỷ thí nhàm chán. May mà Mộc Vũ Sương cũng có vẻ không thích nên hai người đành quay lại trú địa.
Bọn Cảnh Vân cũng biết ý nên không ai đi theo làm phiền.
Thấy bộ dạng Mộc Vũ Sương lúc nâng niu cọng long cốt thảo trên tay, Lăng Phong mỉm cười nói:
- Vạn vật trên thế gian này đều có linh, chỉ là linh có đủ cường đại hay không thôi. Long cốt thảo thu nạp tất cả tinh khí của hài cốt long thú, tự nhiên có thể hình thành linh hồn vật tính của riêng mình.
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ đến xà linh gặp phải ở đáy núi lửa.
Kì thực bất luận là xà linh hay Hạt Trảo Hâm thì linh hồn ban đầu đều rất yếu và gần như không đáng kể. Nhưng ngưng tụ qua năm tháng, cuối cùng hình thành thực thể mới trở nên cường đại vô bỉ. Long cốt thảo nếu như có đủ thời gian tiến hóa nói không chừng có thể trở thành một loại ma hạch thực vật tính nào đó.
Bởi vì luyện chế Tăng Nguyên tinh chương cần cơ sở chính là linh hồn vật tính thuần tịnh không gì sánh được, lúc trước Lăng Phong đã tìm khắp trong kho tri thức của sáng sư mới biết ở Thần Vẫn đại lục có một loại thay thế cho ma hạch chính là long cốt thảo nên mới có chuyện Tinh Lam công quốc tuyên bố thông tin muốn mua.
Mộc Vũ Sương gật gật đầu, ngân quang lấp lánh trong mắt, lưu chuyển theo một lộ tuyến cổ quái như xuyên thấu ngăn trở không gian trực tiếp tiến nhập vào nơi sâu nhất trong long cốt cốt. Trầm ngâm một lúc, nàng nói:
- Ừm, trước đây cũng đã từng có Thuật Luyện Sư phát hiện ra năng lượng khí tức cường đại ẩn hàm trong long cốt cốt. Thậm chí có người còn quả quyết tin rằng để dùng long cốt cốt chí ít cũng phải là chí cấp tinh chương. Vô số Thuật Luyện Sư để đi tìm và sử dụng nó như một loại nguyên liệu đặc thù mà không ngờ là đã nghiên cứu nhầm hướng. Long cốt thảo căn bản chỉ được như dùng như một loại ma hạch!
Ngừng lại đôi chút, nàng quay sang Lăng Phong:
- Lăng tiên sinh thật lợi hại, nếu như không có luyện phương Tăng Nguyên tinh chương của huynh, không biết ta sẽ phí công đi không biết bao nhiêu đường rẽ nào nữa.
- Khụ khụ...
Lăng Phong đỏ mặt, mỗi khi có ai tán thưởng thực lực luyện chương của hắn, hắn đều cảm thấy có chút bất an, vội vàng thay đổi đề tài:
- Mộc tiểu thư, nếu như để cô xuất thủ luyện chế Tăng Nguyên tinh chương thì có phức tạp không?
- Linh hồn vật tính ba động trong long cốt thảo vô cùng mờ mịt. Nếu muốn cảm tri thuận lợi là rất khó khăn.
Suy nghĩ một lúc Mộc Vũ Sương nói:
- Có lẽ cần thời gian ba ngày ta mới luyện chế thành công một phần.
- Ba ngày?
Lăng Phong suy nghĩ một lát, có chút thất vọng nói:
- Vậy có lẽ không kịp Thương Khung Hội Chiến rồi.
Mộc Vũ Sương sững người rồi lập tức cười không ra tiếng:
- Lăng tiên sinh có phải đang lo về sự an toàn của thủ hạ nên muốn tìm chút đảm bảo không?
Thấy Lăng Phong gật đầu nàng mỉm cười giải thích:
- Ta thấy thực lực thủ hạ của Lăng tiên sinh đã đủ mạnh rồi, dù có là Võ Thần Quân do Tần thái tử soái lĩnh cũng không chỉ được thế thôi. Họ sẽ tự biết bảo vệ mình khi vào Thương Khung Hội Chiến, Lăng tiên sinh không cần phải lo lắng quá.
Lăng Phong nhìn Mộc Vũ Sương, có chút ngạc nhiên:
- Mộc tiểu thư hiểu rõ mọi chuyện của Thương Khung Hội Chiến sao? Những người đã từng tham gia hội chiến đều kín như bưng nên nếu Mộc tiểu thư tiện thì…
Không đợi Lăng Phong nói hết, Mộc Vũ Sương đã nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Chuyện về Thương Khung Hội Chiến ta cũng chỉ được nghe qua sư huynh mà thôi, còn về chuyện kín tiếng là vì trước đây Thú Thần Tôn Giả và Võ Thần cùng hạ nghiêm lệnh, không được tiết lộ bí mật bên trong ra ngoài, tránh gây nên tâm lý xáo động trong Thần Vẫn đại lục. Ngoài ra vẫn còn có một nguyên nhân nữa.
Mộc Vũ Sương dí dỏm cắn môi.
Lăng Phong mỉm cười, đành học theo vẻ hài hước của nàng, chắp tay nghiêm trang nói:
- Mong Mộc tiểu thư rộng lòng nói cho tiểu sinh biết, tiểu sinh vạn phần cảm kích!
- Hì hì!
Một nụ cười này như đóa hoa bách hợp, thanh nhã mê người. Lăng Phong nhìn mà có chút đờ đẫn. Không biết từ bao giờ hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm khi được ở gần Mộc Vũ Sương. Với những nữ tử khác hắn rất ít cười đùa và cũng ít khi chịu lên tiếng.
Có thể vì cả hai cùng có thiên phú khác người chăng?
- Kì thực những người đó cũng không biết nên hình dung Thương Khung Hội Chiến thế nào.
Mộc Vũ Sương khẽ nhíu mày, có vẻ nàng không biết nên giải thích thế nào cho Lăng Phong hiểu. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu nàng mới nói:
- Thương Khung Hội Chiến ẩn hàm nguyên nhân dẫn đến đại động loạn ban đầu. Bên trong thậm chí còn mai táng rất nhiều thi thể của những cường giả mà bây giờ chúng ta gọi là “thần”.
Thân thể Lăng Phong đột nhiên nhất chấn. Đại động loạn! Lại là đại động loạn! Đây là lần thứ ba hắn nghe thấy danh từ này. Những lời này của Mộc Vũ Sương thậm chí còn chứng thực về sự tổn hại của các cường giả. Lăng Phong không hề nghi ngờ những lời Mộc Vũ Sương nói. Đây là một sự tin tưởng chưa bao giờ có.
- Xin thứ lỗi là ta không thể nói nhiều.
Mộc Vũ Sương áy náy, dừng lại đôi chút nàng lại nói tiếp:
- Lăng tiên sinh nếu như đồng ý thì với thiên phú linh hồn song phân thể của ngài địa vị tuyệt đối không thấp hơn Vũ Sương. Muốn hiểu được những việc này cũng vô cùng dễ.
Lăng Phong cười, bỏ tâm trạng phân loạn trong lòng:
- Mộc tiểu thư đang mời thay cho Võ Thần Phong.
Nhận thấy ngữ khí Lăng Phong đột nhiên xa lạ, Mộc Vũ Sương khẽ thở dài:
- Vũ Sương hiểu.
Rồi nàng ngước nhìn thiên không, nói với vẻ thâm trường mà nói:
- Nếu như được lựa chọn, ta cũng muốn được như Lăng tiên sinh tự do tự tại chứ không phải sống đời sống khá giả nhưng tù túng này.
Thấy khuôn mặt thanh nhã của nàng lộ ra một tia buồn bã, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy xúc động, không kìm được nói:
- Bất luận là tù túng gì, chỉ cần cô muốn thoát ra ta đều có thể giúp cô!
Mộc Vũ Sương đột nhiên nhất chấn, kinh ngạc nhìn Lăng Phong rồi như cảm nhận được sự cháy bỏng kì lạ trong mắt đối phương, nàng lại chầm chậm cúi đầu.
Hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc, tương kiến không biết dương quang đoản, không hay không biết trời đã dần tối.
- Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về đây.
- Ồ?
Lăng Phong ngẩn người rồi lập tức đứng dậy, nói:
- Để ta tiễn cô.
Mộc Vũ Sương định nói gì nhưng lại không thốt nên lời, thầm than: Nếu như có cơ hội sao ta lại không thoát ly? Nhưng thực sự có thể làm được sao?