Trong khung cảnh hỗn loạn, một thanh âm lạnh lùng vang lên, ngay sau đó một thân ảnh Phương Thánh Nữ đáp xuống, thản nhiên nhìn về phía song phương đối chiến.
Lăng Phong cảm nhận được một cỗ năng lượng sôi sục như hỏa sơn vạn năm, mơ hồ muốn nổ tung, cái cảm giác uy hiếp cường đại này trực tiếp lay động linh hồn hắn, khiến hắn cũng không thể động đậy, chỉ cố gắng chống lại.
Khi trước rơi xuống miệng núi lửa, Lăng Phong liền hiểu rõ khi năng lượng cường đại tới trình độ nhất định thì có thể ràng buộc. Chẳng qua theo tự thân tu vi của hắn tiến triển rất nhanh, ngay cả Vực Năng đều nắm giữ, tự nhiên không để chuyện này trong lòng, không ngờ lúc này lại gặp phải.
Mắt nhìn về phía thánh nữ, hắn cười nói:
- Thánh nữ điện hạ, không phải Mộc mỗ không muốn dừng tay, cái này phải xem ý của quý trưởng lão!
Trong tiếng nói chuyện, hắn cũng khồng hề buông bỏ khống chế năng lượng, Lăng Phong không muốn bị năng lượng bạo khai vô ý làm tổn thương tới bổn nguyên.
Phượng thánh nữ khẽ nhíu hàng mi thanh tú, mạnh mẽ nhìn lão giả tóc trắng:
- Minh trưởng lão?
Lão giả tóc trắng bừng tỉnh, nhe răng nhìn Lăng Phong tràn đầy sát ý. Một đạo tơ máu nhịn không được chảy ra.
- Minh Nhược Hải.
Thấy lão giả tóc trắng không thèm để ý, Phượng thánh nữ thật sự tức giận, khuôn mặt âm trầm nói:
- Ngươi lẽ nào muốn cả nội tràng đều bị ngươi hủy đi sao? Tội này ngươi chịu được sao?
Liên tục hai câu quát mắng không chút khách khí, rốt cuộc khiến ánh mắt của lão giả tóc trắng Minh Nhược Hải có chút thanh tỉnh, hắn khàn khàn nói:
- Thánh nữ, lẽ nào tôn nghiêm của Phương Tộc ta muốn tùy theo tên ngoại nhân này sao?
- Lão đầu, là ngươi vô cớ ngăn cản chúng ta vào trong, sau đó lại xuất thủ khiêu khích, bây giờ đánh không lại còn đổ oan cho chúng ta làm mất tôn nghiêm của Phượng Tộc là sao?
Giữa không trung, Tào Kế Suất nghe vậy không chút khách khí mắng luôn.
Hai tròng mắt của Phượng thánh nữ dần ngưng trọng, từ trong lời nói hiểu rõ mấu chốt, biểu tình hơi lạnh lùng nói:
- Ta nói lại lần nữa, lập tức thu tay, bằng không đừng trách ta trị tội ngươi!
Cuối cùng, Minh Nhược Hải nặng nề mà giẫm chân một cái, mười ngón tay liên tục đan xen, bạo phát ngân quang rồi thu liễm trở về niệm thức. Mất đi hắn khống chế, những mảnh tinh sa kia bất quá cũng chỉ là một đống vật chết, dưới kiếm quang do kiếm nguyên phát ra nhất thời bị triệt tiêu thành năng lượng thuần túy, tiêu tán sạch sẽ.
Phen đối kháng này, mặc dù có Thánh Nữ can thiệp, nhưng trên thực tế Minh Nhược Hải đã thua.
Thân là trưởng lão Phượng Tộc địa vị cực cao, Minh Nhược Hải đã bao giờ chịu qua ức hiếp như vậy? Hắn hung ác nhìn thẳng về phía Lăng Phong, trên mặt hoàn toàn là một mảnh tàn lệ!
Minh Nhược Hải?
Lăng Phong hơi suy tư, liên tưởng đến Minh Tâm Thiện lần trước đột nhiên đến đây, sau đó lại bị mình đẩy lui, trong lòng có chút hiểu ra vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy.
- Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Phượng thánh nữ thật sự cảm thấy có chút đau đầu, thật vất vả mới giành được quyền chủ sự, kết quả lại xảy ra chuyện, suýt nữa tạo thành hỗn loạn cực lớn, khiến nội tràng đại hội giao dịch cũng không thể thuận lợi cử hành.
Càng khiến cho nàng rắc rối là trung tâm hỗn loạn lại là tộc nhân của mình, nếu xử lý không tốt, e là sẽ dẫn đến vô số tranh luận.
Đúng lúc có ý nghĩ này, một đạo thanh âm thình lình vang lên, xen vào cuộc đối thoại của mọi người:
- Ha hả, thực sự là rất náo nhiệt a! Còn có Minh trưởng lão ở đây, lẽ nào hạng mục đặc biệt của đại hội tông môn giao dịch năm nay sao? Phượng Tộc các ngươi thật đúng là thích nổi bật a!
Trong tiếng nói chuyện, một trung niên nam tử mặc kim sắc trường bào bước tới, hắn khí vũ hiên ngang, giọng nói ầm ầm cực lớn tựa như thiên lôi chấn hưởng.
Phía sau hắn là sáu gã thanh niên, đều mặc một thân hoàng bào. Vốn là có chút tục khí, nhưng rơi vào trên người bọn họ lại đặc biệt khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng hài hòa, dường như nhóm người này nên dùng màu sắc quí khí như vậy phụ trợ.
Long Tộc!
Nhãn thần của Lăng Phong ngưng trọng, từ tình hình xuất hiện trong chuyến đi này, hắn nhất thời nhớ đến mấy người Giáo Thanh Phong đã từng thấy qua trong Hắc Nguyệt Trấn. Tuy rằng trang phục có chút khác biệt, nhưng khí thế toát ra trên người cũng là độc nhất vô nhị, tự nhiên không thể nghi ngờ chính là Long Tộc!
Nhìn thấy nam tử xuất hiện, sắc mặt Phượng thánh nữ càng thêm khó coi, nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói:
- Bất quá chỉ là trưởng lão bổn tộc cùng với Mộc tông chủ luận bàn góp vui một chút thôi. Hiếm khi Giá Chu tộc trưởng tới sớm như vậy, thật khiến trên dưới bổn tộc cảm kích không thôi.
Phượng thánh nữ có thể trong thời gian cực ngắn tạo được danh tiếng như vậy, cũng không chỉ nhờ vào lực uy hiếp của Phượng Tộc, mà tự thân mưu lược quyết đoán của nàng cũng không phải chuyện đùa. Một lời này nói ra liền đem một phen xung đột rất lớn bỏ qua, không để ý tới khiêu khích của Giáo Chu, ngược lại đem sự chú ý của mọi người đẩy qua hắn.
Kể từ đó, hai người chủ trì của Phượng Tộc và Long tộc có vẻ đặc biệt phối hợp.
Sắc mặt của Giáo Chu nhất thời trở nên khó coi. Lần trước hắn đã chịu thua thiệt của Phượng thánh nữ, trong lời nói của nàng có ẩn chứa cạm bẫy, hôm nay giao phong lần thứ hai, vẫn không địch lại, không khỏi bực mình không ngớt. Hắn hắc hắc cười nhạt, nhìn về phía Lăng Phong:
- Nguyên lai vị này chính là Mộc tông chủ danh tiếng cực lớn đã sáng lập ra Sang Tông sao, ngưỡng mộ đã lâu!
- Giáo tộc trưởng quá khách khí rồi, thực không dám nhận.
Lăng Phong vẫn chắp tay cười nói, hắn nhìn ra Giáo Chu có ý muốn mời chào mình, không khỏi dở khóc dỡ cười: Không kể mình đã đoạt ngọc bích Long Tộc, một khi bị vạch trần liền lập tức tạo thành thâm cừu đại hận với họ. Chỉ riêng thù oán của Thích đại ca cũng đã định trước song phương không thể hợp tác!
Đừng nhìn lúc này Giáo Chu đối với mình khách khí, nếu để hắn biết hai bên tồn tại thù hận, chỉ sợ lập tức xảy ra quyết chiến.
- A, nếu đã đến, mời Mộc tông chủ theo ta nhập tràng thôi.
Phượng thánh nữ giơ tay mời, nhìn Lăng Phong cùng với Giáo Chu cười duyên, trong lòng nàng âm thầm gấp gáp nếu để Lăng Phong cùng với Giáo Chu giao hảo, e là cũng không thể mời vị sư tôn thần bí kia của hắn đến chữa thương cho tộc trưởng nữa.
Ôm ý niệm này trong đầu, Phượng thánh nữ tiến lên một bước, xen vào giữa hai người.
Long Tộc muốn mời chào Lăng Phong, mà Lăng Phong cùng với bọn họ có thâm cừu đại hận. Phượng Tộc đồng dạng cũng có dự định, chính là bất kể Lăng Phong có hung hăng làm nhục Minh Tâm Thiện, chỉ cần là vị sư tôn vân du tứ phương kia khiến cho hắn có thể giảng hòa, hai phẻ này đều không thể quá mức đắc tội, lại cũng không thể quá mức thân cận.
Nhất thời Lăng Phong cũng cảm thấy rất đau đầu, không hề thua kém cảm giác của Phượng thánh nữ.
Bây giờ, cho dù người chậm chạp cũng nhận ra bầu không khí vi diệu giữa sân, các tông phái tới tham gia nội tràng cũng ào ào dừng lại, đứng cách xa nhóm người Lăng Phong, sợ bị liên lụy. Tuy rằng có thể phát đạt rất nhanh, nhưng không cẩn thận rất dễ bị giẫm vào chân.
Những tông phái này tự nghĩ còn chưa có thực lực để gánh sự tình bực này, vì vậy lực chọn kế sách bo bo giữ mình!
- Thánh nữ điện hạ!
Thân thể Minh Nhược Hải hơi di chuyển, ngăn đám người Lăng Phong lại. Hắn cứng đầu nói:
- Vị tông chủ Sáng Tông này căn bản không trải qua đại tông phái đề cử, nếu bây giờ đi vào nội tràng, e là quá mức phá hoại quy củ đi?