- Tình cảm giữa những đệ tử của Mạch Kha đại sư thật khiến người ta đố kỵ.
Hoàng Phủ Lập thấy thế lắc đầu, bật cười nói. Sau khi thấy Lăng Phong vô sự, tâm tư của hắn cũng buông lỏng, ngay cả cái khe sâu vừa mới xuất hiện trên đấu vũ tràng nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ cần vị bảo bối của công quốc này vô sự, cho dù là cả vương cung có bị hủy hoại thì có đáng là gì?
- Cả đời lão phu đã gặp qua không ít thiên tài tuấn ngạn, thế nhưng thiên tài giống như Lăng tiểu hữu đây, ở trong chiến đấu có thể đạt được đột phá lớn như vậy... đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Bản Hách cảm thán nói.
- Đúng a, vừa rồi tiểu tử kia thi triển hẳn là Nguyên Mạch Thuật đi? Hừ hừ, phóng nhãn khắp Thần Vẫn đại lục, có thể kiêm tu thành công cả chân lực cùng với chân nguyên lực, thật sự là khó có được, càng không nói tới có thể đem chúng dung hợp? Nhưng hắn thật sự rất giỏi, dĩ nhiên từ sát chiêu của Tần Chính mà tìm hiểu được Nguyên Mạch Thuật! Hắc hắc, nếu để cho tên Thái Tử đế quốc tâm cao khí ngạo đó biết thì chỉ sợ hắn sẽ tức giận tới thổ huyết a?
Nghĩ tới tràng cảnh khi nãy Tần Chính lộ ra sát khí với Lăng Phong, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng thống khoái.
Trong lòng đám tiểu bối như ba người Hạ Á lúc này đều hừng hực hỏa diễm. Lần đầu tiên khi họ nghe được thanh danh của Lăng Phong, cùng chuyện hắn bị ám sát, vốn cho rằng Lăng Phong bất quá chỉ ỷ vào danh tiếng của Mạch Kha mà thôi, thẳng đến hắn xuất hiện và gặp mặt bọn họ ở Sư Tâm Học Viện, bọn họ mới biết tên Lăng Phong này thật sự cũng có chỗ bất phàm.
Mà lần này trong yến hội hoàng thất, khi tận mắt thấy được thực lực của Lăng Phong khiến trong lòng bọn họ càng thêm kích động, quan trọng hơn là thái độ của Lăng Phong trước thất bại - không tiêu cực, không trầm luân, mà là vĩnh viễn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Loại tinh thần bất khuất này mới khiến bọn họ thật sự tâm phục, liên tưởng tới Kiều Sâm Đặc ngày trước hứa hẹn với cả ba, trong lòng bọn họ bỗng nhiên dâng lên một nỗi mong chờ sâu sắc, người này có thật sự giải quyết được vấn đề Dị Linh của ba người không?
- Lão vô lại, Thương Khung Hội Chiến lần này ta muốn để Lăng tiểu tử dẫn đội, ngươi thấy...
- Không được!
Không đợi Kiều Sâm Đặc nói xong, Mạch Kha đã kiên quyết cự tuyệt, không hề có một chút khoan nhượng nào trên nét mặt. Tựa hồ cũng cảm thấy mình cự tuyệt quá mức cường ngạnh, ngữ khí của hắn thoáng hòa hoãn xuống, nói:
- Lẽ nào các ngươi quên mất Thang Thần rồi sao?
- Thang Thần?
Cái tên này tựa hồ là cấm kỵ lớn nhất, nên khi Mạch Kha đề cập tới, Kiều Sâm Đặc cùng với Bản Hách nhất tề biến sắc!
- Kiều Kiều, Hạ Á, các ngươi lui ra trước đi!
Biểu tình Kiều Sâm Đặc nghiêm túc nói. Kiều Kiều chưa từng thấy gia gia nói chuyện nghiêm túc như vậy, nên nàng liền theo ba người Hạ Á rời khỏi, để lại không gian cho bốn người Hoàng Phủ Lập, Kiều Sâm Đặc cùng với Bản Hách, Mạch Kha!
- Lão vô lại, lẽ nào ngươi cho rằng không tham gia Thương Khung Hội Chiến, Lăng tiểu tử liền có thể tránh khỏi bị Thang Thần tìm tới sao?
Kiều Sâm Đặc cười khổ nói:
- Lấy thiên phú mà ngày hôm nay, Lăng tiểu tử biểu hiện ra, ta gần như chắc chắn rằng Thang Thần sau này tất nhiên sẽ tìm tới hắn! Đến lúc đó, không lẽ ngươi còn có thể tiếp tục che chở cho hắn giống như lúc này sao?
Nói đến Thang Thần, biểu tình bốn người đều là nặng nề! Suy tư một lát, Mạch Kha cắn răng nói:
- Cùng lắm là sau khi ta đem một thân sở học truyền thụ cho Phong nhi, liền lập tức mang hắn đến Vô Tận Hoang Nguyên, thậm chí là Thú Thần bình nguyên, Pháp Thần đế quốc! Ta không tin Thang Thần có gan dám thâm nhập vào phạm vi của ba thế lực này để tìm người?
Nghe lời nói có chút cố chấp, không nói lý lẽ của Mạch Kha, ba người Kiều Sâm Đặc đều cười khổ, bọn họ rất hiểu tâm tư của Mạch Kha, chỉ cần là người trải qua trường hạo kiếp đó, thì không có ai là không kiêng kỵ Thang Thần!
Mạch Kha giảng thuật cố sự Bàng Phiên Vân với đám người Lăng Phong kỳ thực cũng không trọn vẹn, thật ra thì cố sự này vốn phải là, sau trận chiến đó Bàng Phiên Vân tiêu thất vô tung. Mà trong biên cảnh Áo La đế quốc có không ít cường giả đạt tới Thánh Vực, hoặc cường giả thanh danh vang dội đột nhiên được một người tới tận cửa bái phỏng. Đó là một Kim giáp nam tử xuất hiện tại Vũ Thần Phong, hắn tự xưng là Thang Thần!
Khi tìm tới cửa, hắn cũng không nói nhiều phế thoại, đơn giản chỉ là lập tức xuất thủ. Hơn nữa không biết tiêu chuẩn phán xét của hắn là ra sao, nhưng hễ là người sau khi giao thủ bị hắn nhìn trúng, liền lập tức được nghe một câu - Gia sư thỉnh ngươi đến Võ Thần Phong nói chuyện!
Do đã kiến thức qua vũ lực trác tuyệt của hắn, nên hầu như không ai dám có lòng kháng cự, ai lại có tự tin thắng được Bàng Phiên Vân? Ngay cả Bàng Phiên Vân cũng dễ dàng chịu thua, thì bọn họ sao có thể đối kháng được? Đôi lúc cũng có người dám ra tay chống trả và lập tức có kết cục thân vong! Chỉ trong ba năm ngắn ngủ, Thánh Vực cường giả trong biên cảnh Áo La đế quốc liền bị tiêu thất tám, chín phần, từ đó về sau cũng không có ai gặp lại họ nữa. Đám cường giả còn lại đều vô cùng sợ hãi, mỗi khi nhắc tới Thang Thần đều là biến sắc, không ít Thánh Vực cường giả thậm chí đã thoái ẩn, không còn xuất hiện như trước nữa!
Hai người Mạch Kha cùng với Kiều Sâm Đặc lúc đó tuy rằng chưa đạt đến Thánh Vực, nhưng cũng được coi là cao thủ hiếm có, không biết Thang Thần từ đâu mà có được tin tức về hai người, dĩ nhiên hắn lập tức tới bái phỏng! May mắn chỉ đơn giản là thử chiêu, sau đó hắn lập tức phiêu nhiên rời đi, cho đến hôm nay, hai người vẫn còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của hăn lưu lại:
- Căn nguyên của chân nguyên lực bị tổn thương, nếu không có thiên đại cơ duyên, thì cả đời vô pháp tiến bộ thêm!
- Trong vòng năm năm tất đạt tới Thánh Vực, nhưng mà thiên tư có hạn, suốt đời dừng lại không thể tiến thêm!
Hai câu nói này của Thang Thân phân biệt nhằm vào hai người Mạch Kha cùng với Kiều Sâm Đặc.
Hai câu đánh giá này phảng phất như sấm ngôn, quả nhiên tu vi của hai người Mạch Kha sau nhiều năm như vậy vẫn không nằm ngoài sở liệu của hắn! Thâm chí ngay cả Bản Hách năm đó cự tuyệt lời mời của đế quốc, sau đó cũng được Thang Thần tiện đường tới cửa bái phỏng. Nhưng hắn vẫn chưa xuất thủ với Bản Hách, mà chỉ là muốn xem mấy khối tinh chương mà Bản Hách luyện chế được, tỉ mỉ quan sát một hồi hắn lập tức phiêu nhiên rời đi.
Đã nhiều năm rồi, nhưng mỗi khi đám người Mạch Kha hồi tưởng lại chuyện năm đó Thang Thần làm ra, áp lực kinh khủng vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, Võ Thần Phong vì phòng ngừa xuất hiện những cường giả không biết trời cao đất dày như Bàng Phiên Vân, dĩ nhiên hạ quyết tâm, phải đạt được đột phá cực lớn mới có thể tiến lên Võ Thần Phong! Chỉ là không biết những cường giả ngày đó tiêu thất, hiện tại đang ở đâu, có phải đã gặp phải độc thủ rồi không?
Mạch Kha sở dĩ ngăn cản các đệ tử không cho Lăng Phong tới yến hội, chính là sợ hãi thiên phú vô cùng cao của Lăng Phong khiến cho Vũ Thần Phong chú ý, lại không ngờ mọi chuyện không như ý muốn, Lăng Phong không chỉ cùng Thái Tử đế quốc chính diện gaio tiếp, thâm chí còn đường đường chính chính đánh một hồi! Năm nay Lăng Phong mới mười bảy tuổi, so với Tần Chính kém mười tuổi, mà Tần Chính còn được Áo La Võ Thần chỉ điểm, nhưng dù là thế hắn cũng chỉ mạnh hơn Lăng Phong một chút mà thôi, từ đó có thể thấy thiên phú chiến đấu của Lăng Phong đáng sợ tới cỡ nào!
Đây chính là nguyên nhân khiến Thang Thần tới cửa gặp mặt Lăng Phong theo như lời Kiều Sâm Đặc.
- Ngươi cho ta không lo lắng vì Lăng tiểu tử sao?
Kiều Sâm Đặc bất đắc dĩ nói:
- Ta để Lăng tiểu tử đi tham gia Thương Khung Hội Chiến, cũng là vì sau này hắn đối mặt với Thang Thần mà thêm một phần đảm bảo!
- Lão sư tử, ý ngươi là...
Mạch Kha bỗng nhiên tạm ngừng, nghi ngờ nói:
- Nhiều năm như vậy, mỗi lần ta hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì ở Thương Khung Hội Chiến, ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, hiện tại hẳn là nên nói ngọn nguồn chuyện đó cho ta rồi chứ?
Khuôn mặt Kiều Sâm Đặc hiện lên vẻ khổ sáp, nói:
- Không phải ta không muốn nói rõ với ngươi, chỉ là ta cũng không rõ ràng lắm, phải nói như thế nào để diễn ta nhưng gì ta đã nhìn thấy. Theo như lời cổ nhân nói chính là ếch ngồi đáy giếng, thì ta là ếch, tuy rằng đã nhảy ra khỏi miệng giếng, thấy bầu trời sáng lạn, nhưng chung quy vẫn không thể hình dung được ngày vượt ra khỏi được bầu trời kia sẽ mỹ lệ kỳ ảo đến thế nào!
Đám người Mạch Kha hoảng sợ nhìn nhau, lấy tu vi kiến thức của Kiều Sâm Đặc hiện tại, dĩ nhiễn lại có đánh giá như vậy, có thể thấy được trong Thương Khung Hội Chiến ẩn dấu nhưng thứ kinh người đến mức nào!
- Bất quá ta có thể cam đoan với ngươi, trong Thương Khung Hội Chiến ẩn chứa thiên đại kỳ ngộ, nếu như Lăng tiểu tử may mắn tham dự, có thể đủ để hắn chống lại được Thang Thần, thậm chí - là lực lượng của Vũ Thần Phong cũng chưa biết chừng!
Kiều Sâm Đặc tận tình khuyên bảo:
- Chẳng lẽ ngươi muốn Lăng tiểu tử suốt đời cứ trốn chạy như rùa đen ở một thôn sơn nào đó, bình đạm mà sống qua ngày sao? Cả đời tu luyện giả truy cầu chính là ngạo thị, nếu như phải sống uất ức cả đời như thế, cho dù vấn đỉnh Thánh Vực, thì có ý nghĩa gì?
Biểu tình Mạch Kha do dự bất định, ánh mắt ba người Kiều Sâm Đặc đều hướng về phía hắn, cuối cùng, hắn thở dài một tiếng:
- Đem vấn đề mấu chốt này nói cho Lăng Phong, để nó tự quyết định có đồng ý tham gia hay không?