Văn Hiên bạo phát vực năng đến mức cao nhất, như tử thần không ngừng càn quét khắp dòng suối. Nhưng vẫn không sao phát hiện ra được tung tích của Lăng Phong. Nhíu mày suy nghĩ một lúc, Văn Hiên đột nhiên bổ mạnh xuống lòng suối. Một sự việc kì quái đã xảy ra, chỉ thấy lòng suối tách ra, để lộ một lối vào đen ngòm.
- Chết tiệt, cửu khúc thập bát động, ở đây sao lại có loại địa hình này?
Văn Hiên giận dữ nói.
Cửu khúc thập bát động là loại địa hình đặc thù của Bách Phong Uyên, nó chỉ những động huyệt có phần đáy gấp khúc như mê cung. Những động huyệt này thông với nhau và không biết thông đi đâu, người ta rất dễ lạc trong đó. Trừ phi quay lại lối vào, nếu không sẽ bị nhốt trong đó đến chết!
Nếu muốn vào cửu khúc thập bát động trừ dấu hiệu đặc thù nơi cửa động ra, còn lại toàn là đụng chạm vô tình.
- Đừng nói cửu khúc thập bát động, dù có là cửu u địa huyệt lão phu cũng thề giết chết ngươi!
Văn Hiên hung hăng tuyên thệ. Hắn tìm một cái cây lớn khoanh chân ngồi xuống, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm vào lòng suối. Chỉ cần Lăng Phong không bị nhốt trong ấy, sẽ có một ngày hắn phải chui ra, đến lúc đó chỉ có kết cục tất sát!
Trấn thủ luyện linh tuyệt vực chín mươi chín năm, Văn Hiên có thể kiên nhẫn đến thần kì.
Lăng Phong lúc này đang trong một tình hình vô cùng cổ quái. Sau khi rơi khỏi lưng ác nhện, hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê để mặc cho thân thể rơi xuống mặt đất từ độ cao hơn mười trượng! Nếu đổi thành người thường thì e rằng đã tan xương nát thịt rồi. Nhưng Lăng Phong tu luyện vô cốt nhu nhân và cương khí lưỡng đại tuyệt học, thân thể hắn cứng như kim cương nên không hề hấn gì.
Dưới trùng kích kịch liệt, Lăng Phong hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng tỉnh lại. Từng trận hỗn loạn trong thức hải khiến đầu hắn đau như muốn vỡ toang căn bản không quan tâm xem mình đang trong hoàn cảnh nào.
Lăng Phong biết nếu để mặc cho cục diện này phát triển thì chỉ có duy nhất một kết cục là linh hồn bạo liệt nên hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, ra sức vận chuyển kiếm điển công pháp.
Kiếm linh vừa giống như một ổ khóa rỉ sét không chịu động đậy lại vừa giống như một con ngựa hoang mới được tháo cương chỉ cần buông lỏng là sẽ bay hơn ngàn dặm. Lăng Phong điều động toàn bộ tâm lực mới trấn áp được nó.
Từng vòng niệm thức theo kiếm linh tản khai ra ngoài, chạm vào bề mặt kiếm nguyên bật lại một cách vô cùng khinh xảo. Cứ như vậy, niệm thức vừa tràn đầy lại bị tiêu hao đi một nửa. Nếu như nói năng lượng niệm thức dư thừa trong thức hải là một trăm thì mỗi lần hấp thu nửa phần Lăng Phong lại phải tiêu hao tinh lực thiên đại.
Đáng sợ hơn, tinh huyết nguyên khí được luyện hóa vẫn không ngừng phóng thích năng lượng niệm thức khiến việc luyện hóa càng thêm khó khăn. May mà bọn chúng cũng không ngừng cung cấp tinh huyết nguyên khí nên Lăng Phong dù không ăn uống vẫn có thể đảm bảo tu luyện trôi chảy
Thời gian cứ thế trôi qua, ngoại giới vẫn đều đều mặt trời mọc rồi lại lắn, chớp mắt đã hơn một tuần, Lăng Phong mải đắm chìm trong tu luyện không hề hay biết.
Đột nhiên giữa bóng tối xuất hiện hai đốm sáng rực rỡ như thần tinh!
Lăng Phong thở dài, nhìn thẳng về phía trước, nhấn mạnh từng chữ:
- Luyện! Kiếm! Ảnh!
Kiếm linh ông nhiên đạn xuất, kiếm linh chỉ dài cỡ một ngón tay nhưng lại đứng yên trong không trung, xung quanh nó kiếm nguyên nhất hồng nhất bạch, tán phát ra quang mang kì huyễn. Niệm thức từ linh hồn bên trong kiếm linh tràn ra như suối, trực tiếp kích trúng hỏa hệ kiếm nguyên.
Hỏa hệ kiếm nguyên chấn động, từng tia hồng sắc quang lưu quấn lấy niệm thức vừa bắn ra hình thành nên một quả cầu hồng nhạt. Sau khi từ từ tách ra, giữa kiếm linh và hỏa hệ kiếm nguyên, niệm thức năng lượng và hỏa hệ kiếm mang không ngừng tuần hoàn. Mỗi một lần tuần hoàn và phân li hồng sắc viên cầu lại ngưng thực thêm vài phần.
Mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một kiên cố, cuối cùng thì một tiếng sét đinh tai vang lên.
Cả động huyệt rung động, chỉ thấy viên cầu hồng sắc vỡ ra, năng lượng tán loạn hội tụ thành một thanh tiểu kiếm!
Tiểu kiếm nhìn giống hỏa hệ nguyên kiếm nhưng dài hơn một chút và màu sắc có phần nhạt hơn!
Kiếm ảnh!
Biến hóa vẫn chưa dừng, thanh kiếm ảnh huyền phù xung quanh hỏa hệ kiếm nguyên tạm thời không nhúc nhích. Đồng thời lại một luồng niệm thức nữa từ trong kiếm linh bắn ra. Hỏa hệ kiêm nguyên lập tức phản ứng, lặp lại quá trình vừa rồi, lần này thời gian tiêu hao không chênh lệch với lần trước là mấy, lại thêm một thanh kiếm ảnh nữa hình thành!
Lăng Phong vẫn ngồi im bất động, không hề có vẻ mệt mỏi điều khiển thức hải, niệm thức hình thành nên hết thanh kiếm này đến thanh kiếm khác. Thanh kiếm thứ ba, thanh kiếm thứ tư, thứ năm, thứ sáu, đến khi thanh kiếm ảnh thứ bảy hình thành hoàn toàn hắn mới chậm rãi dừng lại.
- Cuối cùng cũng hoàn thành!
Lăng Phong hét lớn một tiếng, hít một hơi thật sâu, kiếm linh, kiếm nguyên, kiếm ảnh đang phiêu phù trong không trung nhất loạt quay về thức hải. Nhắm chặt hai mắt, Lăng Phong cảm nhận chân lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng chuyển hóa thành cương khí. Chân lực khí tuyền ở bộ vị đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khối cương khí viên cầu thực chất lớn bằng ngón tay cái tỏa ra ngân quang chói mắt.
Lại nhìn vào trong thức hải, chân nguyên lực chi nguyên đã đầy đến trạng thái đỉnh phong, niệm thức hắn đã phát sinh biến hóa về "chất", căn bản không cần linh hồn công kích đặc thù. Lăng Phong cảm thấy mình có thể nắm bắt thiên địa này như hòa vào cùng một thể.
Vực!
Là vực năng!
Giờ khắc này Lăng Phong rốt cục đã triệt để đứng vững trên thánh vực chi cảnh!
Liền sau đó, hắn kiêm tra lại những gì mình thu hoạch được trong Càn Thiên Giới. Những truy sát hắn gặp phải trên đường căn bản không cho hắn có thời gian để suy nghĩ kĩ. Ba miếng tinh kĩ tinh chương này đương nhiên không cần phải nói nhiều, mỗi một miếng đều thuộc về hỏa hệ, đương nhiên rất hợp với hắn. Lăng Phong có một dự cảm mạnh mẽ là nếu như mình sử dụng tinh kĩ tinh chương này thì sẽ bỏ qua điều gì đó nên do dự mãi lại thôi.
Cuối cùng là tiết văn tá trợ lấy được từ Song Dực Oa Hoàng. Phần lớn những thứ trong đó Lăng Phong không biết, một chiếc đĩa kim loại nho nhỏ, bên trên chi chít bí văn nhìn vô cùng hoa mắt.
Hơn trăm viên đá bạch sắc không biết dùng vào việc gì nhưng sờ lên lại có một cảm giác ôn nhuận kì quái. Lăng Phong có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng bàng bạc trong đó, nhưng luồng năng lượng trong đó lại hoàn toàn vô dụng với hắn, căn bản không dẫn ra được điều gì.
Còn một miếng minh thúy, đây là thứ khiến Lăng Phong cảm thấy thích nhất. Bên trong ghi lại nguyên trận mà Thần Điện thủ vệ sử dụng. Lúc đó Lăng Phong còn cảm thấy hối tiếc nếu Cảnh Vân nhìn thấy nguyên trận đó thì tốt biết bao bây giờ có được thật là quá vui mừng.
Lặng lẽ sắp xếp lại một lượt, Lăng Phong phát hiện thu hoạch lần này thứ giúp mình nhiều nhất chính là mệnh bài kì lạ. Nếu như không có nó e rằng cả quãng đường đến đây sớm đã bị giết chết vô số lần rồi. Vốn còn tưởng đây là một thứ phế vật. Đúng là thế sự khó lường.
Niệm thức lưu động như trường giang đại hà chớp mắt đã tràn ngập bách trượng lấp đầy động huyệt. Lăng Phong có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh mình. Đầu hắn thì đang dính một lớp bùn sền sệt còn người thì có lẽ đang ở sâu mười mấy trượng. Không khí vẫn khô ráo một cách kì lạ, xung quanh có vô số lối vào, những lối vào ngoằn ngoèo gấp khúc với niệm thức hiện tại của Lăng Phong cũng không dò ra đáy.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lăng Phong biết mình phải nghĩ cách ra khỏi đây. Phương pháp duy nhất là ngự sử phong khí phá vỡ lớp bùn nhão bên trên! Nhưng làm như vậy Văn Hiên sẽ đáp ứng chứ?
Khóe miệng Lăng Phong lóe lên một nụ cười tự tin: muốn giết thì giết đi!
Dòng suối hiền hòa vì tích súc nhiều ngày đã có thêm một tầng nước róc rách.
Hôm nay lòng suối đột nhiên hoảng động như từ một dòng nước chết biến thành một dải lụa. Biên độ ba động của dải lụa mỗi lúc một lớn, dần dần ở giữa nổi lên một quả bóng lớn. Dòng suối dài hơn ngàn trượng như bị đun sôi!
Văn Hiên đang huyền tọa trên đỉnh đại thụ mở trừng mắt, mắt lóe lên một tia nghi hoặc, khí tức lớn như vậy có phải là tên tiểu tử kia không?
Đột nhiên, dòng suối lại khôi phục lại vẻ bình lặng một cách quỷ dị, nhưng vẻ bình lặng ấy chỉ duy trì được trong vài ba giây ngắn ngủi. Bùm! Trong bóng tối mịt mờ, ngân quang trùng thiên. Thân thể Lăng Phong kẹp trong đó như một thanh lợi kiếm, hàn quang nhiếp nhân.
- Tiểu tử, chịu chết đi.
Văn Hiên bỏ hết mọi do dự, quang mang trong mắt bạo phát, khí thế như đại giang bôn dũng ầm ầm lao về phía Lăng Phong đồng thời huyền binh trong tay cũng vung lên.
Liệt nhật như kim bàn, treo giữa không trung!
Lăng Phong phá không bay thẳng lên, thân ảnh như thần chi thượng cổ trong truyền thuyết, một quyền vung lên tựa như cả ngàn cân đè xuống. Văn Hiên trong mắt hắn trở thành một cái gai nhất định phải bị gạt bỏ! Chiến ý nồng liệt như muốn đốt cháy sinh mệnh tràn ngập trong lòng,
Lăng Phong bạo rống:
- Để ta xem ngươi có đủ tư cách bắt ta phải chết không!
Tinh Thiết Kiếm xuất động mang theo vô số bạo khí càn quét khắp nơi!
Ầm, giới bài và Tinh Thiết Kiếm chạm vào nhau, hỏa mang xuất hiện khắp nơi, không khí vì cú va chạm đó mà trở nên nóng rực, những con hỏa xà thi nhau nhảy lên, cảnh tượng huyền mỹ vô cùng.
Dưới nhất kích đó thân thể Lăng Phong bị ép xuống, vừa đứng vững trên mặt đất, năng lượng cường đại bạo khai nhất thời biến một trăm trượng vuông thành bình địa.
Thân thể Văn Hiên đột nhiên chấn động, hắn cảm thấy khí huyết của mình dao động mãnh liệt dưới một kích này. Bàng hoàng nhìn Lăng Phong, hắn ngưng trọng nói:
- Ngươi, đã đột phá thánh vực?
Từ cách Lăng Phong xuất thủ có thể thấy thực lực đã cao hơn trước một bậc, rõ tàng là đã tiến vào thánh vực chi cảnh!
Lăng Phong chỉ lặng lẽ đứng chắp tay, mái tóc đen nhánh bay ngược hất về phía sau khiến khuôn mặt hắn càng thêm mạnh mẽ.
- Được, quả nhiên kiêu ngạo!
Văn Hiên không giận mà lại nhếch mép cười, nhãn thần thì không có nổi một tia tiếu ý mà chỉ là sát khí vô tận
- Lão phu sẽ cho ngươi thấy thế nào là vực năng thật sự!
Vừa dứt lời, thân thể hắn lao xuống như thiên thạch, đằng sau là một dải quang diễm.
Bên trong giới bi xà linh cường đại trùng xuất. Cái đuôi không ngừng giảo động ngưng súc thành một vòng xoáy vô bỉ. Vòng xoáy dạng phễu nhắm thẳng o đầu Lăng Phong! Sức mạnh trói buộc vô biên như hàng vạn chiếc khóa, khóa chặt lấy linh hồn.
- Chết đi cho lão phu!
Tu vi của thánh vực cường giả sâu hơn, vực năng cũng mạnh yếu khác biệt. Thánh vực hậu kì cường giả có thể hạ gục thánh vực sơ kỳ! Bởi vậy, Văn Hiên tự tin mình có thể nghiền nát Lăng Phong.
Đối mặt với nhất kích bạo liệt đến cực điểm, thái độ Lăng Phong không hề có chút thay đổi như hoàn toàn không có ý phản kháng lại, như không hề quan tâm đến đòn công kích của hắn. Nếu như có người phân tích cẩn thận sẽ phát hiện bản thân tư hắn dường như trở thành cự thạch ngàn năm. Từng luồng ngân sắc dịch thể cổ quái bắt đầu lưu động theo cơ thể Lăng Phong, nhẹ nhàng nổi lên một tầng như áo giáp. Ngân sắc dịch thể nhanh chóng bao phủ toàn thân Lăng Phong
Chính là xích luyện cương giáp!
Cương khí đại thành, uy lực của xích luyện cương giáp cũng tăng lên gấp bội.
Đến khi công kích lại gần, Lăng Phong mới chịu nhúc nhích.
Rõ ràng chậm rãi nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác như thương long tỉnh giấc. Tràn đầy sức mạnh!
Hai mắt đang nhắm bỗng nhiên mở trừng, biến thành hai khối hỏa cầu thiêu đốt tâm thần. Âm thanh cuồng bạo vang lên, Tinh Thiết Kiếm xuất động bám chặt bào lòng bàn tay, ngân sắc quang mang lưu chuyển, hai tầng sức mạnh chồng lên nhau. Lăng Phong cảm thấy mình như biến thành cự nhân đỉnh thiên lập địa, có thể tay không phá vỡ kim thạch, tràn đầy sức mạnh cường đại.
Kiếm linh, kiếm nguyên cuồng chuyển như chư thiên chi luân. Năng lượng niệm thức mạnh mẽ bắn vào không trung như một mũi lợi tiễn. Chỉ nghe thấy xoạt một tiếng như tiếng vải bị xé rách, Văn Hiên đột nhiên chấn động, cảm thấy vực năng không nghe theo sự điều khiển của mình!
Sao có thể như vậy được? Chỉ mới sơ nhập thánh vực, sao có thể ngăn được vực năng của cường giả thánh vực đỉnh phong?
Nhưng đằng sau vẫn còn việc khiến hắn cảm thấy kinh hãi hơn nữa.
Kiếm xuất như lưu quang, Lăng Phong không tránh né mà trực tiếp hướng tới giới bi linh kĩ. Ầm một tiếng, như kinh lôi đại tác, vô số khí lưu bị áp lực giao thủ làm cho chấn bạo!
- Sát!
Nhất kiếm huy xuất, Lăng Phong không hề dừng lại, thức hải hiện lên cảnh tượng Huyết Sát Vệ vì mình mà liều mạng, sát khí trong mắt ngưng thành thực chất. Kiếm phong như lợi tiễn lao đến, chớp mắt đã có hàng trăm kiếm ảnh đang nhắm vào những vị trí yếu hại trên người Văn Hiên.
Cản! Không ngừng ngăn cản!
Văn Hiên phát hiện ra một việc khiến hắn không khỏi hổ thẹn. Phản kích của Lăng Phong khiến hắn từ một người chủ động công kích triệt để biến thành phòng ngự!
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Không để cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, Lăng Phong một kiếm nối tiếp một kiếm nặng nề chém xuống giới bi của Văn Hiên. Linh tính bên trong Tinh Thiết Kiếm dường như cũng vị kích phát triệt để phát ra những âm thanh vù vù cường liệt. Mỗi một kiếm chém xuống lại vang lên âm thanh như tiếng trống đồng khiến người ta choáng váng vô cùng.
- Cự linh, nhị biến!
Không chịu đựng được, Văn Hiên giận dữ gầm lên, mượn lực ép từ giới bi nhảy bật lên cao, xà linh lại bắn ra từ trán. Lưu quang lưu chuyển trên bề mặt, bụng xà linh nhô cao, từ bên trong nhô ra bốn móng vuốt đen xì lớn chừng một trượng.
Đồng thời, cổ của nó cũng bắt đầu biến ngắn và thô, dưới ngực xuất hiện từng tầng vẩy dày, lấp lánh ô quang khiến người ta chói mắt. Cặp sừng bạch ngọc xinh xắn trở nên dài và thô hơn như cánh tay người lớn. Từng đường thanh quang quấn lấy bốn vó điên cuồng huy động. Vòng xoáy lớn chừng một trượng vuông phủ kín bốn phía, mỗi một tia lực phát ra từ nó đủ để giảo toái nhất phương. Bộ móng sắc dài gần một thước chẳng khác gì những thanh kiếm nhỏ sắc bén.
Từ lúc Văn Hiên thi triển "nhị biến linh kĩ" Lăng Phong đã dừng công kích mà đứng im một chỗ đợi dị biến hoàn thành. Sau khi thấy biến huyễn hình thể của xà linh, Lăng Phong khẽ nhíu mày:
- Tấn điện?
- Hắc, không ngờ ngươi cũng biết nhìn đấy. Đây đúng là tấn điện tinh chương truyền thừa từ viễn cổ! Những ma thú có thể dùng tinh chương này đến nay đã bị tuyệt diệt hết.
Văn Hiên hít một hơi thật sâu, nói với ngữ khí có thể nắm bắt tất cả:
- Ngươi thực sự không nên để ta hoàn thành biến hóa. Ngươi còn trẻ mà đã có tu vi như thế này, ngươi đáng được kiêu ngạo, nhưng tiếc là ngươi quá cuồng vọng nên con đường của ngươi đành phải kết thúc ở đây!
- Tấn điện, sát!
Xà linh bốn vó huy xuất, làm cho đại địa phải chấn động mãi không thôi. Thân thể bàng đại mang theo một luồng liệt phong lao thẳng về phía Lăng Phong. Từng đường thanh sắc quang điểm mở rộng ra vài trượng. Không hổ danh tấn điện, nhất kích này dù nhãn lực Lăng Phong có trải qua la hâm trấp dịch cường hóa thì cũng không thể nắm bắt được một huyễn ảnh. Sau đó thân thể hoàn toàn bị nuốt chửng.
Thân thể xà linh vừa quấn lấy Lăng Phong lập tức tọa trấn. Từng đường phong quang nguyên lực ra sức giảo sát, như muốn mài thân thể Lăng Phong thành bột.
Thấy đại cục đã định, Văn Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng cảnh tượng kinh biến đã khiến biểu hiện nhẹ nhõm đó đông cứng trên mặt hắn.
Xà linh bàng đại gào rít giãy dụa không ngừng nhưng thân thể vẫn bị nâng lên chầm chậm như bên dưới nó đang có một bàn tay vô hình
Ngay sau đó, phía dưới truyền ra giọng nói của Lăng Phong:
- Ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Thật khiến ta thất vọng quá.
- Đây là…
Văn Hiên tròn mắt.
Một trăm linh tám đường kiếm mang luân chuyển, hoàn mỹ vây quanh người Lăng Phong. Kiếm quang bạo trướng hoàn toàn nâng xà linh lên cao, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Văn Hiên, khí tức sát lục nồng liệt trong mắt hắn khiến Văn Hiên rùng mình. Một dự cảm không tốt trào lên trong lòng hắn. Hai tay Văn Hiên điên cuồng kết ấn:
- Cự linh, hồi chuyển!
- Muộn rồi!
Xà linh sau khi bị nâng lên giữa không trung, Lăng Phong giơ tay điểm trán, một tiếng quát huyền diệu truyền ra:
- Huyễn kiếm nguyên, luyện kiếm ảnh, kiếm nguyên kiếm ảnh, thiên nguyên cấm!
Kiếm điển tầng thứ tư, khai khải!
Thất đại kiếm ảnh bay khỏi cơ thể, kết thành kiếm trận huyền diệu. Kiếm ảnh không ngừng biến huyễn. Từng dòng bí văn lưu chuyển, bạo hãn, cổ viễn, thần diệu, các loại khí tức như cùng tẫn vũ lôi sinh diệt chí lý truyền xuất, nhốt xà linh vào trong!