Cừu Đức vừa nghe thấy vậy đổi luôn sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, ném mạnh thanh củi xuống. Thanh củi rơi xuống đống lửa khiến tàn lửa bắn lên, suýt chút nữa làm bỏng Kiều Kiều.
Lăng Phong đứng bật dậy, hai mắt quắc lên. Bình thường hắn luôn mang lại cho người ta ấn tượng ôn hòa, rất ít khi thấy hắn nổi giận. Trên thực tế, tính tình của hắn giống y như một con rồng huyết mạch thuần chính trong truyền thuyết. Bình thường thì có vẻ lười biếng nhưng một khi đã nổi giận thì cửu thiên lôi đình cũng phải nổ vang!
Rồng có vảy ngược, vảy ngược của Lăng Phong chính là những người bên cạnh hắn. Trước đây tu vi của hắn chưa qua ngũ tinh mà hắn đã dám ngạnh kháng với Tất Phong vì Tất Phong bắt nạt Đa Bảo Các. Bây giờ tu vi của hắn đại tiến, sao có thể để người khác làm tổn thương những người bên cạnh hắn dễ dàng được?
Chiếc vòng vàng trên tai Cừu Đức khẽ rung rung. Đôi mắt như hai cái chuông đồng gắn chặt lấy Lăng Phong. Cơ bắp trên người lập tức căng cứng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí cường liệt từ xưa đến nay chưa từng có đang bao phủ quanh người hắn, khiến hắn nhất thời không dám nhúc nhích. Dự cảm cường liệt nói với hắn, chỉ cần hắn động đậy, lập tức sẽ có đả kích lôi đình!
Khải Ân cũng lạnh lùng đứng dậy, nhanh chẹn tiến đến sau Cừu Đức với tốc độ không hề tương xứng với cơ thể cường tráng, khóa chặt hắn bằng ánh mắt tràn đấy sát ý. Đứng cạnh Lăng Phong, Khải Ân có vẻ thua kém hơn, nhưng trên thực tế luyện hóa một khối nguyên tố ma hạch mà cự linh của hắn đã phát sinh dị biến. Thiên phú như vậy quả thực đáng sợ! Chỉ có điều quang mang của Lăng Phong quá chói mắt nên phong mang của Khải Ân mới bị che khuất.
Động tĩnh khác thường bên này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lệnh Hồ Thần thấy vậy giật mình, vội vàng đứng chắn trước mặt Lăng Phong, quát lớn:
- Cừu Đức, ngươi lại định gây chuyện đấy à? Lăng tiên sinh là cố chủ của ta, không được vô lễ!
Mã Lạc nhìn Lệnh Hồ Thần khó hiểu. Hắn biết huynh đệ Lệnh Hồ từ xưa đến nay độc lai độc vãng nhưng những thứ mà chúng kiếm được vẫn phải mang đi tiêu thụ. Thương đội của Cừu Đức chính là người hợp tác với chúng. Quan hệ giữa hai bên vô cùng thân thiết, còn Lăng Phong chỉ là một cố chủ. Bởi vậy hắn mới thấy có chút kì lạ. Vì cố chủ mà đắc tội với người hợp tác lâu năm, như vậy có đáng không?
Hắn không hề hay biết lúc này lưng áo của Lệnh Hồ Thần đã ướt đẫm mồ hôi!
Lệnh Hồ Thần nhìn chằm chằm vào Cừu Đức, trên thực tế, hắn đang cố bảo vệ Cừu Đức. Không ai hiểu sức chiến đấu của Lăng Phong rõ hơn Lệnh Hồ Thần. Lăng Phong chỉ cần một kiếm đã có thể phá vỡ Hồ Vũ Phệ, sức mạnh đáng sợ như dù là một bát tinh đỉnh phong như Cừu Đức cũng có thể chống đỡ nổi!
Lệnh Hồ Thần có thể giấu được tâm tư của mình với mọi người nhưng sao có thể giấu nổi Lăng Phong. Lăng Phong quay sang nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Đại mộc đầu, thôi mà, bảo họ đi đi.
Liền thu hồi tinh thiết kiếm, phẩy tay nói:
- Được rồi, để hắn xin lỗi rồi đi đi.
Lệnh Hồ Thần thở hắt một hơi, vội vàng nói với Cừu Đức:
- Sao còn không xin lỗi?
- Hừ, Lệnh Hồ Thần, nể tình hợp tác bao nhiêu năm nay ta không tính toán lời nói với ngươi. Nhưng sau này ngươi đừng mong hợp tác với chúng ta nữa!
Cừu Đức hét lên. Những lời này suýt nữa thì khiến cho mũi của Lệnh Hồ Thần lệch đi vì giận, hắn rủa thầm: Biết vậy lão tử không đứng ra làm người tốt nữa để ngươi bị tên biến thái đó chém chết cho xong!
- Nhưng hôm nay ta cũng có chỗ không đúng." Cừu Đức chuyển hướng, nhìn sang phía Kiều Kiều, thành khẩn:
- Tiểu cô nương, lúc nãy là ta thô lỗ, xin lỗi!
Nói đoạn chắp tay, xoay người bỏ đi.
Liếc sang nhìn Lệnh Hồ Thần, Lăng Phong cười nói:
- Làm khó ngươi rồi.
Lệnh Hồ Thần nhìn thấy nụ cười cổ quái của Lăng Phong lập tức hiểu ra những suy nghĩ vừa rồi của mình đã bị Lăng Phong nhìn thấu, bối rối cười nói:
- Cừu Đức mặc dù hành sự thô lỗ nhưng không phải người xấu.
- Ta không so đo với hắn.
Lăng Phong khoát tay, ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ có điều hắn vừa nghe thấy lai lịch của ta liền đùng đùng nổi giận, chuyện này lại có chút kì quái. Lai lịch của hắn thế nào?
Lệnh Hồ Thần suy nghĩ một chút, trả lời:
- Cừu Đức là người phụ trách của Địa Lợi thương đội, vậy chắc hắn là người của Địa Lợi công quốc. Còn tại sao hắn vừa nghe thấy lai lịch của ngài liền nổi giận thì ta không rõ.
Lăng Phong gật đầu, không cần Lệnh Hồ Thần giải thích hắn cũng đã hiểu ra nguyên nhân khiến Cừu Đức nổi giận. Địa Lợi công quốc nằm sát bên cạnh Tinh Lam công quốc. Hai bên có mối quan hệ cạnh tranh trên rất nhiều phương diện, xung đột lớn nhỏ không ngừng. Bình thường quan hệ giữa nhân dân hai nước đã không tốt. Nhất là lần này Đại La Thịnh Hội lại được triển khai ở Tinh Lam thành, cướp đi một phần lợi ích không nhỏ vốn thuộc về Địa Lợi công quốc nên bảo sao Cừu Đức vừa nghe thấy thân phận của mình liền tỏ thái độ.
Sau khi hiểu được nguyên nhân bên trong, Lăng Phong không còn để ý nữa.
Sự việc vừa rồi dường như đã kéo sát Lăng Phong và Lệnh Hồ Thần lại gần nhau hơn. Lệnh Hồ Thần chủ động giải thích cho Lăng Phong tình hình sơ lược của các đội ngũ.
- Trừ đội ngũ của tam đại thế lực phía trước ra thì chỉ có Địa Lợi thương đội là có qui mô tương đối lớn. Thủ lĩnh của chúng Cừu Đức thực lực không quá bát tinh đỉnh phong, ngài có lẽ không bận tâm điều này.
Lệnh Hồ Thần nhìn Lăng Phong dò xét. Hắn vẫn rất tò mò về thực lực cụ thể của Lăng Phong.
Lăng Phong đương nhiên không nói cho hắn biết. Lệnh Hồ Thần tuyệt vọng thở dài:
- Nhóm bên kia thuộc về Phú Khắc công quốc, thủ lĩnh của chúng chính là tên mập kia, tên gọi Mặc Quỹ. Ở Mạt Vân Túc, tên mập đó có nhân duyên rất tốt, duy trì quan hệ tốt đẹp với các phương thế lực.
Mặc Quỹ thân mặc một chiếc áo cộc màu vàng kim. Áo cộc rộng thùng thình mà thân hình béo tròn của hắn chui vào cũng trở nên căng đét. Cả cơ thể lúc này nhìn chẳng khác gì một cái thùng tròn kim sắc. Phối hợp thêm đôi mắt chỉ lớn bằng hai hạt đỗ xanh khiến hắn càng có vẻ buồn cười.
Có được nhân duyên không tệ ở một nơi như Mạt Vân Túc đúng là không phải chuyện dễ dàng gì. Lăng Phong thích thú quan sát hắn thêm một chút. Quả đúng là một con người không đơn giản!
Phú Khắc công quốc trừ Mặc Quỹ ra những người còn lại mặt ai cũng lạnh lùng, chẳng khác gì băng đá quanh năm không thay đổi. Trường bào màu đen trên người khiến bọn chúng dung nhập hoàn toàn vào bóng đêm, lạnh lùng mà túc sát.
- Còn nhóm bên kia nữa, gần đây họ mới xuất hiện ở Mạt Vân Túc, lai lịch vô cùng thần bí, không ai biết thân phận cụ thể của họ, chỉ biết người cầm đầu hình như có tên Vệ Địch.
Lệnh Hồ Thần thì thầm:
- Nghe nói có kẻ không biết nông sâu đã tìm đến họ gây chuyện, kết quả cả thương đội đều biến mất không chút dấu vết.
Ở Mạt Vân Túc, nguy hiểm nhất chính là những thế lực mà lai lịch và thành viên đều thần bí. Người đã từng sống ở Mạt Vân Túc lâu năm sẽ không bao giờ để nảy sinh xung đột với những loại người như vậy. Thương đội đến trêu chọc họ hiển nhiên cũng là người mới.
Lăng Phong để ý đến người có tên Vệ Địch. Hắn đang ngồi bên đống lửa, cẩn thận lau chùi trường đao huyết hồng sắc trong tay. Dưới hơi nóng ngọn lửa, những vệt sẹo lâu năm chẳng chịt như những con rết trên mặt hắn nổi lên đầy dữ dằn. Lúc nãy bên Lăng Phong ồn ào như vậy chỉ có một mình hắn không nhìn sang đây.
Vệ Địch hình như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên. Lăng Phong bỗng cảm thấy mắt mình hơi nhoi nhói như vừa có một đường điện quang lóe lên giữa hư không, hoảng hốt quay đầu sang hướng khác. Đây là một cao thủ, hơn nữa còn là tuyệt đỉnh cao thủ! Trực giác cường liệt mách bảo với Lăng Phong nếu như phải chính thức đối chiến thì hắn căn bản không phải đối thủ của người này!
Sau khi đến Vân Mộng Hoang Trạch, hắn đã liên tiếp gặp được hai siêu cấp cao thủ, một là Lôi Trạch Ân và một là Vệ Địch. Cả hai đều mang lại cho Lăng Phong áp lực cường đại. Sự thật này nhắc nhở hắn, Thần Vẫn đại lục vẫn còn rất nhiều cao thủ!
Sau khi liếc qua Lăng Phong, Vệ Địch lại cúi đầu, tiếp tục chăm chú lau chùi trường đao trong tay như chưa từng nhìn thấy Lăng Phong. Phạm vi vài trượng xung quanh hắn hầu như không ai dám đến gần!
- Còn lại nhóm thú liệp giả của Lý Tư và mạo hiểm giả do Mã Lạc suất lĩnh, ngoài ra còn có một vài nhóm người lẻ tẻ đến góp vui.
Lăng Phong thầm tính toán, tam đại thế lực Mạt Vân Túc, Phú Khắc thương đội, Địa Lợi thương đội, Vệ Địch thần bí, nhóm mạo hiểm giả của Mã Lạc và thú liệt giả của Lý Tư. Nếu như tính thêm cả nhóm của mình và Lôi Trạch Ân thì ở đây có đúng tròn mười thế lực!
Thật đúng là cục diện phức tạp khiến người ta đau đầu.
Tinh quang mờ dần, rơi xuống siếp khí nồng đậm tạo nên một tầng ngân huy bạc bạc. Cảnh sắc mộng huyễn khiến tâm linh người ta nhất thời trở nên thanh tĩnh yên bình, cảm giác như chỉ cần giơ tay đã có thể chạm được đến một giấc mơ ngọt ngào.
Trong doanh trướng, Lăng Phong chậm rãi mở mắt, từ từ đứng dậy. Bên cạnh, Khải Ân cũng linh mẫn mà thức dậy theo. Lăng Phong thấy vậy đưa vỗ nhè nhè, Khải Ân gật gật đầu lại thiếp đi luôn. Sau khi bước ra khỏi doanh trướng, Lăng Phong để ý thấy bên ngoài doanh trướng của Vô Cốt môn có một bóng người đang ngồi yên lặng lẽ, chăm chú dõi mắt về bên này. Người đó chính là Cố Quỳnh.
Vừa thấy Lăng Phong bước ra, Cố Quỳnh thoáng ngây người, lộ ra vài phần xấu hổ như người đang rình trộm bị bắt quả tang, lạnh lùng đứng dậy, bước trở vào doanh trướng của mình.
Lăng Phong cười thầm. Vị Vô Cốt Môn môn chủ này vẫn chưa yên lòng về muội muội của mình. Đừng thấy hắn không bước tới nói chuyện mà tưởng hắn vô tâm. Trên thực tế, lúc nào hắn cũng để ý tới Cố Dao. Đúng lúc này, lều trại bên cạnh thoáng lắc lư, Hoàng Phủ Vân bước ra, nhẹ giọng nói:
- Sư thúc, ở đây liệu có nguyên liệu mà chúng ta muốn tìm không?
- Ừm, ta thấy địa hình nơi đây ẩm ướt, là môi trường rất tốt cho "anh thụ" phát triển, chưa biết chừng chúng ta lại thu hoạch được gì đó ở đây thì sao.
Nghĩ một lúc Lăng Phong lại nói:
- Lát nữa mà phát hiện ra anh thụ thì trực tiếp hái "anh quả" bỏ vào dung dịch mã tư lâm, quay về rồi từ từ xử lý.
Trước đây bọn họ quyết định đến Mạt Vân Túc một phần cũng vì anh thụ. Đáng tiếc, loại nguyên liệu này quá hiếm, những thuật luyện sư biết hiệu quả đích thực của nó lại không nhiều nên Mạt Vân Túc căn bản không có ai bán. Lăng Phong chỉ muốn thử vận may của mình xem thế nào. Hoàng Phủ Vân đã sớm nghe Lăng Phong nói về tập tính sinh trưởng cũng như hình trạng cụ thể của anh thụ nên cũng gật đầu đi theo hắn.
Tu vi của Hoàng Phủ Vân không bằng Lăng Phong nên khi hành động cũng gây ra chút động tĩnh. Những người tham gia mạo hiểm đều là những kẻ vô cùng cảnh giác nên ngay sau đó đã có vô số ánh mắt hướng về phía bọn họ, sau khi phát hiện không có gì đáng chú ý lại lần lượt quay đi. Chỉ có một thân ảnh khẽ động, sau khi cười thầm một tiếng, thân ảnh lướt vào không trung nhẹ nhàng như đại ưng rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
- Ở đây không có.
Hai người Lăng Phong cứ thế đi xa khỏi khu doanh trướng lúc nào không hề hay biết. Mặc dù đã nỗ lực tìm kiếm nhưng hai người vẫn chưa thu hoạch được gì. Lăng Phong cố gắng nhớ lại những nội dung có liên quan đến anh thụ. Anh thụ thuộc thực vật sinh trưởng thành bụi thấp bé, quả màu đỏ sẫm, lớn bằng nắm tay trẻ con, sinh trưởng ở những nơi ẩm ướt, xung quanh thường có hồng thạch để cung cấp dinh dưỡng.
Mặc dù khắp nơi sương mù dày đặc nhưng nếu như Lăng Phong toàn lực vận chuyển chân lực vẫn có thể nhìn xa trăm mét. Từ những nơi mặt đất lộ ra, có thể phát hiện từng khối thạch đầu màu đỏ. Tất cả đám thạch đầu này đều được bọc một tầng lân phấn. Ở những nơi lân phấn nhiều thỉnh thoảng lại có hỏa quang lam sắc lóe lên. (lân phấn: bột phốt pho)
Lam quang u u, bập bùng như lửa.
Đây đúng là loại hồng thạch cần có ở những nơi anh thụ sinh trưởng. Nếu như không phải phát hiện ra chỗ này có mạch khoáng hồng thạch, hơn nữa mặt đất lại ẩm ướt, rất phù hợp với nhu cầu sinh trưởng của anh thụ thì Lăng Phong đã không nảy ra ý định đi tìm.
- Sư thúc, chi bằng chúng ta chia nhau ra tìm, như vậy cơ hội phát hiện sẽ lớn hơn.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong đồng ý, nói:
- Được, không được đi quá xa, nếu như có chuyện gì xảy ra thì ngươi hô to một tiếng, ta sẽ lập tức đến ngay.
Hoàng Phủ Vân thân là người thừa kế của công quốc, thực lực luyện chương cao siêu hơn những người ở cùng độ tuổi, hơn nữa tạo nghệ trên chân võ đạo cũng thâm hậu, bây giờ đã là lục tinh cường giả. Cộng thêm hắn được truyền thừa công pháp đặc thù của hoàng thất, dù có gặp phải cửu tinh cường giả cũng không sợ thảm bại, đủ thời gian cầm cự chờ Lăng Phong đến cứu.
Chính vì nghĩ như vậy nên Lăng Phong mới đồng ý chia nhau ra tìm kiếm.
Hoàng Phủ Vân chậm rãi thả bộ, điều động toàn bộ lực chú ý, nổ lực tìm kiếm trên mỗi tấc đất, kiêm quyết không từ bỏ bất cứ tia hi vọng nào.
"Nhất định phải tìm ra, nhất định phải tìm ra."Hoàng Phủ Vân không ngừng động viên bản thân. Hắn chỉ muốn được Lăng Phong thể hiện thái độ tán dương đối với mình. Có lẽ đó cũng chính là mong mỏi lớn nhất của hắn?
Toàn bộ tâm thần đều tập trung vào việc tìm kiếm nên Hoàng Phủ Vân không phát hiện ra hắc ảnh cách mình không xa đang dần dần lộ thân hình. Đột nhiên, hắc ảnh phát ra một tràng cười âm hiểm, nụ cười có chút gì đó kì quái rất khó diễn tả, như vừa chui từ trong một lớp bùn nhão, khiến người ta cảm thấy toàn thân nổi da gà.
- Ai?
Hoàng Phủ Vân giật mình, hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy những cái bóng phi điểu rậm rạp bất ngờ bay ập đến trước mặt. Đến khi nhìn rõ hình trạng của phi điểu, Hoàng Phủ Vân lập tức cảm thấy buồn nôn, sợ đến không thốt lên nời, chân khí vừa vận chuyển ra được hoàn toàn tiêu tán. Đám phi điểu đó hóa ra là những con dơi thân thể to như cái đấu, mắt màu đỏ còn thân màu xanh lục!
Hơn trăm con dơi hình dạng khủng khiếp cùng nhau ập đến. Mặc dù tu vi không kém nhưng đối diện với một cảnh tượng đáng sợ như thế này, Hoàng Phủ Vân cũng thấy tay chân bủn rủn không sao động đậy nổi.
Trong những tiếng vỗ cánh "phạch phạch", Hoàng Phỉ Vân hoàn toàn bị bao vây bởi đàn dơi. Tiếp sau đó, đàn dơi tan biến thành những đoàn hắc khí. Hắc khí quỷ dị ngưng tụ thành một thân ảnh.
Hắc ảnh bịt chặt miệng Hoàng Phủ Vân, cười âm hiểm, nói:
- Bảo bối của ta, ngươi làm ta mê muội rồi.
Tinh quang chiếc xuống, mơ hồ soi rõ tướng mạo, sắc mặt tái nhợt lẫn hình dáng gầy gò của người này, là Từ Kỳ Phong! Hình tượng lúc đó của hắn vô cùng quỷ dị, chiếc áo choàng màu đen khoác trên lưng như được tọa thành từ những luồn hắc khí. Hắc quang trên bề mặt áo choàng không ngừng rung động như lưu thủy, còn lớp da thịt lộ bên ngoài thì phủ một lớp lông màu xanh lục mỏng, trán hắn rõ ràng còn nổi lên hai cái sừng màu lục.