Tinh Ngự

Chương 537: Q.4 - Chương 537: Dị biến cấm địa.






Chuyện ngoài ý muốn phát sinh khiến mọi người ở đây sửng sốt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Lẽ nào, ngay cả lực lượng tiếp cận Thần cấp nhị phẩm cũng không thể tiến hành phá hủy đối với kiếp vân này sao?

Bất quá hơi trầm tư một chút, rất nhanh liền cảm thấy mọi chuyện hợp tình hợp lý, gần vạn năm trở lại đây chưa từng xuất hiện qua chuyện người phương nào đó trong lúc tấn chức đại viên mãn gặp qua chuyện phá rối như hiện tại.

Bình thường mà nói, người tự biết mình rất có khả năng tấn chức đại viên mãn sẽ cẩn thận che giấu, nhất là lúc tấn chức bên ngoài sẽ bố trí bảo hộ tầng tầng lớp lớp.

Cho dù là Âu Mẫu Long, mặc dù hành sự lặng lẽ, lúc đầu có dự cảm đột phá cũng tự tìm kiếm một chỗ yên lặng, bắt đầu nỗ lực bế quan.

Sợ rằng từ trước tới nay, vẫn chưa từng xuất hiện qua có người công kích, mà công kích vào kiếp vân sản sinh do cường giả tấn cấp đại viên mãn.

Kiếp vân hình như có linh tính, như nhận biết được ngoại giới có kẻ đang công kích, mạnh mẽ co rút lại thành từng khối nhỏ, cuối cùng giống như từng đạo lưu quang, trực tiếp lao về hướng cấm địa!

- Chết tiệt! Nhanh chóng lui lại!

Trấn áp cấm địa nhiều năm, lão giả râu hồng có thể nói vô cùng rõ ràng đối với từng tất đất nơi đây, vì vậy, vừa thấy năng lượng kiếp vân tiến vào trung tâm cấm địa liền biết không ổn, mang theo bảy người vội vã thối lui thật xa.

Âu Mẫu Long cùng với bốn đại tộc trưởng phản ứng vô cùng nhanh chóng, bọn họ trông thấy phương hướng kiếp vân tiến tới, nhất thời nghĩ tới bí văn lưu truyền trong tộc.

Nếu như bảy loại hỏa diễm bởi vì thiên kiếp mà bùng nổ, như vậy sẽ sản sinh lực phá hoại to lớn cỡ nào?

- Chết tiệt, hỗn trướng!

Âu Mẫu Long cũng không nhịn được chửi thành tiếng, phát ra tiếng quát điên cuồng nói:

- Người Long tộc nghe lệnh, lập tức rời khỏi trung tâm hòn đảo! Lập tức! Lập tức!

Vô số người trong tộc biết được bên ngoài hòn đảo dường như có đại sự phát sinh, lại thấy nhóm người Âu Mẫu Long nói tiếp bay qua, trong lòng càng thêm kinh hoàng.

Hiện tại nghe được tin tức chính xác từ Âu Mẫu Long, biết chuyện quan trọng, không kịp la lên, trong tiếng thét to kêu cha gọi mẹ loạn xạ, lật đật bay ra ngoài.

Không chờ bọn họ rời xa, cấm địa đã náo loạn.

Xuy xuy xuy…

Tiếng nổ lớn phun khí kinh gấp, chỉ thấy đại địa lấy cấm địa làm trung tâm bắt đầu điên cuồng bạo liệt, từng vết nứt nẻ sâu tới trăm trượng điên cuồng xé mở, vô số đạo sóng khí xông thẳng trời cao, khiến đại địa chiếu rọi một mảnh sáng lạn bảy màu.

Đồng thời, dưới nền đất truyền tới thanh âm giống như hồng thủy bị trấn áp, tình cảnh vô số cấm chế đột nhiên đồng thời bị phá hủy, nổ tung, thanh âm chấn động khiến không gian cũng phải run rẩy, ong ong ù ù, toàn bộ không gian đều mơ hồ không rõ.

Rốt cục, ba, giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, một mảnh bùn đất đường kính hơn thước bay cao lên không trung, nó như đã đánh mất trọng lượng, dĩ nhiên lấy loại trạng thái kỳ dị không gì sánh được trôi nổi giữa không trung.

Vù vù, một khối lại một khối bay lên trời, chúng mang theo một cỗ uy áp nghìn cân, cho dù không sát gần, thế nhưng đã bị tầng tầng áp bách mà đến, khiến người khác dù hô hấp cũng vô cùng gian nan trắc trở.

- Kiều Kiều, chúng ta cũng rút lui!

Hoa Vi Hà vội nói, nàng xem mặc kệ trong cấm địa phát sinh vấn đề gì, đối với phía chính mình mà nói vẫn là chuyện tốt, mà với trạng thái của hai người hiện tại, mạnh mẽ lưu lại cũng chỉ uổng công.

Kiều Kiều hơi do dự, đành nghe theo lời nàng nói, khống chế Cự linh sải rộng hai cánh, thân hình bay ngược lại phía sau hơn nghìn trượng.

Biến đổi lớn còn chưa dừng lại, nương theo bùn đất bay lên, mặt đất trở nên gồ ghề, đồng thời một tầng ngoài cùng cấm địa đã bị tróc ra, lộ không gian bảy màu bên trong.

Điều này vẫn chưa hết, ngay sau đó là kịch chấn nặng nề, từ dưới mặt đất bay lên vô số lưu diễm, mỗi một hỏa lưu diễm giống như lưu tinh vẫn thạch xẹt qua không khí vang lên tiếng xẹt xẹt, vô số quang vụ lưu chuyển, trong chớp mắt tiêu tán không trung.

Một ít Long tộc bỏ chạy hơi chậm một chút, một khi bị lưu diễm đuổi theo, liền lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể bị đánh tan. Nếu có may mắn trốn thoát cũng chỉ là linh hồn miễn cưỡng toàn vẹn.

Theo tiếng hét thảm vang lên liên tiếp, Âu Mẫu Long cùng với bốn đại tộc trưởng, tám gã trưởng lão đều co giật khóe mắt, sát khí dữ dằn từ hai tròng mắt của bọn họ điên cuồng lưu chuyển. Tất cả đám người Long tộc đang chạy trốn điên cuồng kia đều là huyết mạch tinh nhuệ nhất. Bởi vì đây là hạch tâm Long đảo, rất ít xuất hiện chủng tộc phụ thuộc, mỗi người hầu như đều là dòng chính Long tộc.

Trên người bọn họ đều đang lưu chuyển huyết mạch Long tộc chính tông nhất, bọn họ cũng là đối tượng có khả năng sản sinh cường giả Linh cấp lớn nhất, có thể nói, đây chính là sinh lực của Long tộc!

Hiện tại, bọn họ liên tiếp mất đi, đối với Long tộc mà nói quả thực là một lần đả kích vô cùng to lớn.

- Ta muốn giết tiểu tử kia!

Từ trong hàm răng lạnh lẽo phun ra mấy tiếng, thân thể Âu Mẫu Long không ngừng run run, song quyền nắm chặt, gân xanh nổi lên, máu tươi từ lòng bàn tay tràn ngập.

- Thiên kiếp thật lớn mạnh!

Yêu Tôn Diễm La rất không hợp thời tán thán, hai tròng mắt toát lên vẻ tán thưởng không chút che giấu:

- Thiên kiếp càng mạnh, thực lực càng mạnh, thực sự chờ mong người này sẽ thể hiện chiến lực cường đại tới mức nào?

- Hừ!

Âu Mẫu Long mạnh mẽ quay đầu lại, hai tròng mắt giống như kinh lôi nhìn chằm chằm vào Yêu Tôn, trong miệng phun ra từng tiếng:

- Cường đại cỡ nào, Yêu Tôn đại nhân có thể không có cơ hội biết được!

Hơi chựng lại, hắn nói:

- Nhưng thực ra người này bị Long tộc chúng ta chém giết như thế nào! Yêu Tôn đại nhân có thể đứng một bên thưởng thức!

Đau lòng vì tộc nhân lần lượt chết đi, ngữ khí Âu Mẫu Long lạnh lẽo hơn vài phần, lửa giận đã triệt để thiêu đốt ý nghĩ của hắn, khiến hắn đối với Yêu Tôn coi thường trên diện rộng.

Yêu Tôn cũng như hiểu rõ điểm này, biểu tình cổ quái của hắn trái lại có vài phần ý vị, có chút dây dưa nhún vai:

- Long tộc các ngươi giết người phương nào bản tôn mặc kệ, chỉ cần cam đoan Thuật luyện sư Sáng tông không chết là được!

- Hừ! Nếu như Mộc đầu có chuyện gì, ngươi cũng đừng mơ tưởng Thuật luyện sư Sáng tông giúp đồ nhi ngươi trị liệu thương thế!

Một bên, Kiều Kiều lớn tiếng quát.

Yêu Tôn Diễm La nhịn không được sửng sốt, hắn vô thức cho rằng Kiều Kiều ý nói tông chủ Sáng tông chết đi, Thuật luyện sư Sáng tông tuyệt đối không thể giúp hắn luyện chế Tinh chương. Hắn không khỏi cười rộ lên, khuôn mặt băng lãnh nở nụ cười rạng rỡ vô cùng hiếm có:

- Tiểu nha đầu, trên thế giới này tịnh không có cái gọi là trung thành tuyệt đối! Nhất là đối với Thuật luyện sư mà nói, đám người kia lại càng không có cái gì gọi là tử thủ trung thafnhh!

Kiều Kiều bĩu môi, vô thức muốn phản bác, không biết nghĩ đến điều gì, lại mạnh mẽ kìm xuống, chẳng qua vẻ không đồng ý trên mặt cực kỳ rõ ràng.

Đối với điều này, Yêu Tôn Diễm La chỉ cười cười, không nói thêm điều gì.

Chỉ có Hoa Vi Hà và Kiều Kiều có sự tương liên linh hồn, đối với ý tứ của Kiều Kiều khẳng định cảm thụ rất rõ ràng. Liên hệ với tình cảnh Hải Tư Lam lúc đầu nhìn thấy, trong lòng hơi chút khẽ động, dường như đoán được cái gì.

Chẳng qua suy đoán này quá mức kinh người, nàng cũng không dám quá mức tin tưởng, càng không dám nói ra. Bằng không Long tộc sợ rằng càng không chịu đơn giản buông tay đối với Lăng Phong.

Trong lúc bọn họ đối thoại chớp nhoáng, cấm địa một lần nữa bộc phát sóng khí cường đại, dị biến chậm rãi yên tĩnh trở lại.

Trong một đoàn quang mang bảy màu, một nam tử vóc người cân đối, vẻ hiên ngang không chịu ước thúc từng bước hư không hiện lên, hai tròng mắt của hắn tựa mở tựa khép, tản mát ý vị nhàn tản.

Nhưng là, cỗ ý vị lười nhác này lại không thể che giấu được kiếm ý cường đại như có thể đông cứng chư thiên ẩn giấu trong thân thể hắn.

Kiếm chưa xuất, kiếm ý đã xé trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.