Tinh Ngự

Chương 335: Q.4 - Chương 335: Dị biến.






Đúng lúc đó, một tiếng cười vang lên:

- Chuyện náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu Long Tộc chúng ta được? Chiêm tiên tử, ngươi hẳn không cự tuyệt chúng ta tới xem náo nhiệt chứ?

Nương theo tiếng cười to đó, trong đại sảnh một lão giả thân hình cao lớn như thanh tùng, một thân mặc hắc sắc trường bào, khuôn mặt cổ quái đi vào.

- Thanh trưởng lão long tộc Ngao Thanh Phong!

Chiêm Như Âm chấn động mạnh một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, hôm này là ngày gì mà liên tiệp được thấy Linh Sĩ cường giả đến vậy?

So với sự hoảng sợ của nàng, trái tim Lăng Phong càng rung động mãnh liệt, cái này hắn vạn phần tin tưởng mục tiêu của Bức Tông là mình! Có thể làm cho Bức Tông cùng với Long Tộc trưởng lão tự mình tìm đến ngoại trừ ngọc bích Long Tộc còn có thể là cái gì?

Ngao Thanh Phong bước nhanh vào, theo sau hắn là hai thiếu niên thần tình cao ngạo, so với hai người mà Lăng Phong đã từng nhìn thấy - Long Khiếu, Long Duệ cũng khá giống, đều là một bộ dáng mắt cao hơn đầu. Ngao Thanh Phong vừa mới đứng ổn định, liền nhìn Ngưng nhi ở giữa không trung cười nói:

- Yêu nguyệt nương nương khỏe chứ? Cáo biệt lần trước, bản trưởng lão rất nhớ nàng đó.

- Gia sư cũng rất nhớ Ngao trưởng lão, vẫn hay thường nhắc tới người với vãn bối!

Ngưng nhi ngữ khí bất thiện nói, lần trước nếu không có Thanh Phong chặn ngang một cước, e là Bức Tông đã có thể đoạt được ba mai tinh kỹ Tinh Chương, phối hợp với lực lượng trong tông thì nhất cử liền có thể tạo ra thêm ba Linh Giả! Nhưng bởi liên quan đến Ngao Thanh Phong, tất đều tan biến như bong bóng xà phòng, khiến Ngưng nhi không thể không phẫn nộ.

Ngao Thanh Phong thản nhiên cười, lúc này hắn so với khi ở Kiền Thiên Giới có vẻ thong dong hơn rất nhiều, khí độ sung mãn, hắn quét mắt liếc nhìn hết thảy mọi người tại đây, nói:

- Xem ra lần này Bức Tông hành sự cũng không quá thuận lợi đi. Không bằng để Long Tộc chúng ta viện thủ một cái, thế nào?

- Không cần đâu!

Giữa không trung một tiếng hét vang lên, ngay sau đó khe không gian tối như mực chợt lóe, thân hình Âm Ly từ đó phóng ra! Bộ dáng của hắn so với lúc trước chật vật hơn nhiều, bào phục trên người bị hủy hoại không ít, nhiều chỗ có vết bị liệt hỏa thiêu đốt.

Không lâu sau, Mộ thị huynh đệ cũng xuất hiện. Bộ dáng của bọn họ so với Âm Ly cũng không khá hơn là bao, khóe miệng vẫn còn vết máu, hiển nhiên tại chiến đấu kịch liệt đã bị thương nặng.

- Hai vị thúc thúc.

Chiêm Như Âm lập tức bước lên phía trước:

- Các người bị thương có nặng lắm không?

Mộ thị lão đại phất tay nói:

- Thiếu tông chủ, chúng ta không sao.

Nói xong, bọn họ nhìn chằm chằm về phía Bức Tông cùng với Long Tộc, trong biểu tình tràn ngập ngưng trọng. Nếu là nhất phương đơn độc, bằng lực lượng của bọn họ còn có thể chu toàn một chút, nhưng nếu song phương liên thủ thì...

May là, sự thực tựa hồ không giống như họ nghĩ, đối mặt với Ngao, Âm Ly rõ ràng có chút không hài lòng:

- Chuyện của Bức Tông từ bao giờ đến lượt Long Tộc các ngươi nhúng tay vào? Hừ, thực sự cho rằng mình là một trong tam tộc liền có thể muốn làm gì thì làm?

Âm Ly quát lớn nhắm thẳng vào sự bá đạo của Long Tộc, điều này làm cho khiến cho mọi người trong đấu giá hội có chút không biết nên khóc hay cười: Quả nhiên ác nhân phải để ác nhân trị a, Bức Tông vừa rồi còn vênh váo hò hét, hiện tại bị người ta áp chế, thực sự là báo ứng!

- Ha hả, Long Tộc chúng ta vì sao tới đây, nguyên nhân trong đó lẽ nào Âm Ly huynh vẫn còn không rõ ràng lắm sao?

Ngao Thanh Phong mang trên mặt vài phần vẻ đùa cợt nói:

- Chúng ta còn phải cảm tạ Bức Tông mới phải, không có các ngươi nỗ lực, chúng ta vô pháp đạt được tin tức dễ dàng như thế.

- Hồ ngôn loạn ngữ, không ra thể thống gì cả!

Âm Ly hung hăng cười lạnh một tiếng, xoay người đi, nhưng nội tâm hắn âm thầm giật mình, đại trưởng lão vì muốn đoạt lấy ngọc của Long Tộc đã ngầm trù tính nhiều năm, tự hỏi hành sự cơ mật vô cùng, sao tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài?

- Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, trong lòng ta và ngươi hiểu rõ.

Sâu trong mắt Ngao Thanh Phong hiện lên vẻ cảnh cáo nói:

- Không phải đồ của mình, lại muốn mang đi, chính là rất dễ bị nghẹn đó!

Bọn họ đều rất rõ ràng con bài chưa lật của cả hai, thoáng giao phong sau đó cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, nhất thời bầu không khí có chút trầm mặc.

Long Tộc cùng với Bức Tông không nói lời nào, mọi người trong đấu giá hội tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời làm gì, nguyên bản có những người tâm tư khác thường, đều nhất tề an phận lại. Chỉ có kẻ ngu si mới có thể tại thế cục như vậy lựa chọn bỏ trốn, trong bọn họ không ít người thậm chí đều cởi mặt nạ, bất chấp che giấu tung tích.

Trong lòng Lăng Phong tựa như chảo nóng, không biết đến tột cùng nên làm cái gì lúc này?

Ánh mắt của hắn không ngừng đảo qua mỗi một khoảng cách, suy nghĩ coi nơi đó có thể chạy thoát được hay không? Chính là những phương án này cũng không tuyệt đối nắm chắc, thậm chí ngay cả một nửa nắm chắc cũng không có! Mà dưới thế cục như vậy, một khi không thể chạy trốn, vậy cuối cùng chỉ có thể bị bắt hoặc giả chết!

Ngao Thanh Phong nhìn Âm Ly thật sâu, lạnh giọng nói:

- Âm trưởng lão, phía dưới liền do Long Tộc ta hỗ trợ áp trận đi, nên làm thế nào để bắt người vẫn để quý tông tự mình xuất thủ, được chứ?

Trong lòng Âm Ly tràn ngập khổ sáp, tự nhiên Ngao Thanh Phong xuất hiện, trong lòng hắn đã biết không ổn, cho dù Bức Tông có thể đạt được Long Tộc ngọc bích, một khi Âu Mỗ Long một trong tam đại cường giả đứng đầu Vô Tẫn Hoang Nguyên của Long Tộc hiện nay đến đây đòi, thì họ tất nhiên khó giữ được bảo vật.

Nghĩ như thế, Âm Ly gần như muốn giũ áo ra đi, cũng không còn ý niệm tranh đoạt trong đầu.

Hình như hiểu thấu suy nghĩ trong lòng Âm Ly, Ngao Thanh Phong truyền âm qua:

- Âm trưởng lão, nếu quý tông chịu hỗ trợ bổn tộc đem vật này quay về. Ta có thể hứa để cho đệ tử của quý phái tiến nhập kỳ phương Bích Áo Diệu một năm!

- Ngươi nói có thật không?

Hai tròng mắt của Âm Ly sáng rực.

- Tự nhiên rồi.

- Được lắm, nhất ngôn vi định!

Âm Ly quát lên:

- Mọi người, lấy mặt nạ xuống, sau khí trải qua ấn ký luân bàn nghiệm chứng không có vấn đề gì thì được rời khỏi.

Hắn tỏ ra kiêu ngạo, không hề để Ngọc Lan Tông ở trong mắt!

Mộ thị lão đại nặng nề mà hừ một tiếng, đang định đứng ra nói chuyện, lại bị Chiêm Như Âm ngăn lại. Chỉ thấy nàng lắc đầu, hàm răng cắn chặt, bờ môi rỉ ra một tia máu:

- Mộ thúc thúc, thể diện của Ngọc Lan Tông là phụ, an nguy của các vị mới là trọng yếu!

- Thiếu tông chủ!

Chiêm Như Âm nhìn hai người Âm Ly cùng với Ngao Thanh Phong thật sâu:

- Món nợ ngày hôm nay, Ngọc Lan Tông nhất định sẽ đòi lại!

Bên kia, Âm Ly cũng không thèm nhìn mấy người Chiêm Như Âm, chỉ một ngón tay về phía người phía trước:

- Ngươi, cởi mặt nạ ra.

- Ai!

Kẻ bị chỉ nặng nề giậm chân một cái, rồi tháo mặt nạ xuống, khiến cho những người đằng sau nhất thời kinh hô:

- Đây không phải kẻ dẫn đường trong trấn sao? Hắn dĩ nhiên cũng có thể xuất hiện ở đây?

Trong tiếng hô tràn ngập kinh ngạc, nếu muốn tiến vào đấu giá hội này ít nhất cũng phải có kim sắc dịch tức tạp, hoặc giả một quả bát tinh ma hạc, bất kỳ loại điều kiện nào cũng không phải người có thân phận tầm thường! Xem ra trong Hắc Nguyệt Trấn thật đúng là tàng long ngọa hổ.

Người này rất nhanh trải qua ấn ký luân bàn nghiệm chứng, cũng không quay đầu lại lập tức rời khỏi phòng đầu giá!

- Người tiếp theo!

Âm Ly chọn người rất có kỹ xảo, chuyên môn lựa những kẻ có tu vi không cao lắm, những kẻ này địa vị thấp nên tương đối dễ bị trấn áp, sẽ không quá tốn công. Từ đó cũng dần dần hao mòn tâm tư phản kháng của những người còn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.