Tinh Ngự

Chương 189: Q.3 - Chương 189: Địch ý ám dũng




- Khụ khụ...

Lô Sâm nghe được, liền bị nghẹn cả miếng thịt lớn, ho đến mức đỏ cả mặt nhìn về phía Lăng Phong. Kiều Kiều cười hì hì nói:

- Đại Mộc Đầu, không ngờ còn có người sùng bái ngươi nha, có muốn ta tới nói cho nàng biết "đệ nhất nhân" mà nàng sùng bái đang ở ngay trước mặt nàng?

Lăng Phong cười khổ:

- Các ngươi đừng có mà làm loạn thêm nữa.

Nghe thấy cách đó không xa có hai thiếu nữ đang líu ríu nói chuyện, hắn cũng là hồi lâu không nói được gì. Có vẻ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Phong, hai thiếu nữ nọ khinh thường trừng mắt với hắn, rồi chợt xoay người rời khỏi.

Trong lòng một vài quí tộc ở đây, truyền thuyết về Lăng Phong khiến hắn tựa như một chú mèo Ba Tư có bộ lông xinh xắn, hay như một viên bảo thạch mê huyễn trong mắt các nàng.

Có lẽ ngay cả khi hắn tỷ thí cùng người khác cũng có thể mang theo vài phần lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt, nhưng họ lại không hề hay biết, dáng dấp khi một đấng nam nhi lập thế hoàn toàn không phải như vậy.

Lúc này, trong phòng truyền ra một tiếng cười sang sảng:

- Lăng tiên sinh đã tới sớm rồi sao? Bản vương không thể xuất môn đón tiếp, thật có lỗi.

Theo tiếng cười lớn, Tần Chính từ sau bình phong trong phòng đi ra, theo sau là một thanh niên vóc dáng cao lớn, người này chính là Phí Ân đã từng giao thủ cùng Lăng Phong.

Lăng Phong? Kẻ trong truyền thuyết kia đã tới rồi sao?

Các loại ánh mắt hiếu kỳ đồng thời hướng về một phía.

Trong lòng Lăng Phong rùng mình, tên Tần Chính này tính tình hẹp hòi, có tâm tư muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng nhìn hắn lúc này không hề biểu hiện chút nào ra ngoài, ngược lại còn có một bộ dáng vô cùng thân thiết, nếu là người không biết chuyện, thật sự có thể cho rằng hai người là ban bè cửu biệt thùy phùng a.

Nhất là hắn vì đoàn người của mình mà đặc biết thiết yến, vô hình trung tạo cho mình không biết bao nhiêu địch nhân đố kỵ, dụng tâm thật ác độc!

Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, trên mặt Lăng Phong vẫn là mỉm cười, chắp tay nói:

- Thái Tử điện hạ khách khí rồi, Tinh Lam bất quá chỉ là một công quốc nhỏ, sao dám làm phiền đại giá của điện hạ?

Đây chính là Lăng Phong sao?

Nhất thời, tâm tư chờ đợi của không biết bao nhiêu thiếu nữ tại đây bị tan nát.

Đối với những kẻ hoàn khố đệ tử như bọn họ từ lâu không hề quan tâm đến tu vi cao thấp, chân chính khiến bọn họ chú ý chính là phóng thái cùng cách ăn mặc của cường giả.

Giống như bọn họ đánh giá Đồ Long vậy, trừ phi Lăng Phong đã là Thánh Vực, những thiếu niên vô tri này mới không dám trào phúng, bằng không trong miệng bọn họ hắn chỉ có thể là "mãng phu giỏi chém giết" mà thôi. Lăng Phong một thân huyền sắc trường bào đứng cùng một chỗ với Tần Chính mặc ý phục hoa mũ. Càng khiến hắn có vẻ thô lậu bất kham, vô số tiếng thở dài thất vọng vang lên.

Rõ ràng nhận thấy được bầu không khí có biến hóa, Tần Chính mừng thầm, tùy ý phất tay áo trong lúc đó có vẻ càng thêm phong thần tuấn lãng, hắn hướng Đồ Long cười nói:

- Nguyên lai Lăng tiên sinh cùng đường với Thiên Phong vương quốc đến đây. Lăng tiên sinh tu vi tuyệt đỉnh, có rất nhiều chỗ đáng để chúng ta học hỏi.

Đồ Long nghe vậy nhất thời tỏ vẻ thành khẩn, tươi cười, nói không thành lời:

- Đúng vậy, sau khi tỷ thí với Lăng lão đại, ta mới phát hiện mình thực sự là ếch ngồi đáy giếng, đồng thời hoàn toàn chịu phục hắn! Tần thái tử, cảm ơn người đã chiếu cố, không có sự an bài xảo diệu của ngươi, ta nào có cơ hội vinh hạnh kết bạn cùng với Lăng lão đại đây?

Nói xong, hắn cũng không đợi Tần Chính cự tuyệt, sau đó hai tay nhanh chóng cầm lấy tay Tần Chính liều mạng lắc lắc. Cặp mắt trâu của hắn ngấn lệ, tỏ ra vô cùng chân thành cảm kích.

- Ha hả, khách khí, khách khí.

Tần Chính cố nén nhịn để không một chưởng đánh chết tên mãng phu xung động giãy tay hắn này, biểu tình như chán ghét một con ruồi. Hắn sao không rõ, lúc này mới qua nửa ngày, Vương Quốc Thiên Phong cùng với công quốc Tinh Lam không có đánh nhau, trái lại hình như quan hệ còn mật thiết? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Một cỗ cảm giác đố kỵ, ghen ghét không rõ hừng hực trong lòng hắn.

Tần Chính gượng cười nói:

- Đến đây! Lăng tiên sinh, ta giới thiệu cho ngươi một vào thiếu niên tài tuấn của các quốc gia.

Hắn thoáng sửa sang lại hình dáng có vẻ chật vật của mình, khôi phục vẻ mặt thẳng thắn.

Lăng Phong không còn cách nào đành theo sau hắn tới các nơi trong bữa tiệc chào hỏi mọi người, ở đây có rất nhiều kẻ là cậu ấm, cô chiêu được trưởng bối trong nhà che chở, rất cuồng vọng theo kiểu "trời là lão đại, đất là lão nhị, ta là lão tam", thậm chí có người chỉ thẳng vào mặt Lăng Phong hỏi nếu cùng mình đối chiểu, có thể chống được trăm chiêu hay không.

Lăng Phong thản nhiên cười, ngay cả hứng thú lấy lệ cũng chả còn, có lẽ bọn họ muốn lập uy, nên lựa chọn nhân vật như Lăng Phong cũng là có thể hiểu được. Nhất là một màn vừa rồi Đồ Long tỏ vẻ cảm kích đối với hắn đã không ít người nhìn thấy, vì vậy khi hắn đi tới, đám quý tộc đệ tử phong độ tốt này tuy bề ngoài không dám nói gì, nhưng cử động vẫn tỏ ra trong lòng bọn họ thật sự suy nghĩ giữ khoảng cách ba thước với Tần Chính.

Trước đó Tần Chính cố ý chuẩn bị thời gian rất lâu thời gian rất lâu, hạ quyết tâm muốn gây áp lực với Lăng Phong trong bữa tiệc tối, nhưng không ngờ phát sinh chuyện của Đồ Long, thẳng làm hắn âm thầm cắn răng nhẫn nhịn! Nếu không phải thân là người tổ chức không thể tùy ý rời khỏi tràng, hắn quả thực nhịn không được muốn rời khỏi.

- Vị này chính là Tây Ân tiên sinh được đích thân hộ quốc thánh giả U Sương Sương công quốc truyền thụ.

Lại đến trước mặt một thanh niên, Tần Chính giới thiệu nói:

- Vị ở đằng sau ta chính là...

Ánh mắt của Lô Sâm dừng thật lâu dừng ở trên người hắn, tựa như muốn xuyên thấu qua vậy.

Tây Ân mừng thầm: nổi giận bỏ đi. Ngươi càng mất mặt càng tốt.

Lô Sâm nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, tỉ mỉ quan sát kỹ, sau đó đột nhiên quay đầu đi, thản nhiên bỏ lại một câu:

- Ngươi cho rằng ai cũng ngu như ngươi hả?

Ngươi cho rằng ai cũng ngu như ngươi hả?

Nếu như ta tiến bộ hơn một chút, chẳng phải sẽ còn ngu hơn ngươi sao?

Mặc dù không có nói rõ. Thế nhưng ngụ ý của Lô Sâm, ai nấy đều minh bạch. Không cần bất kỳ lời lẽ sắc nhọn, thần sắc nghiêm nghị nào, chỉ là một câu nói nhàn nhật, hiệu quả phảng phất như hung hăng ném một cái đĩa vào mặt Tây Ân, đánh nát vẻ đắc ý của hắn.

Biểu tình của Tây Ân nhất thời cứng đờ, mặc cho hắn tính toán thế nào, cũng tuyệt không ngờ tới một kẻ trời sinh nóng nảy như Lô Sâm dĩ nhiên lại kìm nén được.

Đồng thời hắn còn phản kích nhanh tới như vậy. ngữ khí khinh miệt, phảng phất như một thằng hề nhảy nhót không đáng nhắc tới.

- Ngươi...ngươi...

Tây Ân tức giận đến tức giận đến run cả người, phẫn nộ chỉ vào Lô Sâm.

Lăng Phong đứng bên cạnh cũng nhẹ nhàng chau mày lại, cũng không bình tĩnh để tiếp tục dây dưa với hắn nữa, quát lạnh một tiếng:

- Cút!

Sát ý ngưng tụ nặng nề oanh lên người Tây Ân, trong hư không nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng, khiến tim phổi người ta như muốn bị xé rách.

Tức khắc toàn bộ âm thanh khiêu khích đều tiêu thất, Tây Ân như rơi xuống vực, sát ý dày đặc bao vây xung quanh người hắn, khiến hắn hít thở không được!

Tình cảm đêm đó Lăng Phong như một ma thần tung ra sát chiêu "Băng Tự Luân" lại hiện lên trong đầu hắn, nếu không phải thầm nghĩ trên bữa dạ tiệc của Thái Tử, Lăng Phong không có khả năng xuất thủ đối phó với mình, có cho Tây Ân mười lá gan thì hắn cũng không dám tùy tiện khiêu khích như vậy. Vậy mà hiện tại Lăng Phong mặc kệ đây là dạ tiệc của ai, phóng ra sát khí của bản thân, cảm giác sợ hãi vốn ẩn náu trong đáy lòng hắn lại dâng lên khiến cho hắn thấy lạnh lẽo, nhịn không được toàn thân trở nên run rẩy.

Sát ý băng lãnh càng ngày càng đậm, hầu như đóng băng không gian nơi đây.

Tây Ân không dám có bất cứ cử động gì, chỉ sợ mình hề cử động liền bị sấm sét đánh chết! Hắn cũng không thể khống chế sự sợ hãi trong lòng, nhịn không được hét lớn:

- Thái Tử điện hạ, cứu ta!

Một tiếng hét chói tai này vừa rời khỏi miệng, sát ý gắt gao bao vây xung quanh hắn đột nhiên tiêu thất. Tây Ân như người vừa tỉnh mộng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lăng Phong:

- Chuyện gì vừa xảy ra, lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác sao?

Lăng Phong tựa như chưa từng làm gì, chỉ hơi liếc nhìn Tây Ân, phẩy tay áo một cái, mỉm cười nói:

- Nhị sư huynh thật đúng là không có nói sai.

Chỉ một câu nói nhàn nhật lại mạnh mẽ đánh tan điểm phòng ngự cuối cùng của Tây Ân, hắn bỗng nhiên minh bạch vừa rồi vì sao Lô Sâm lại thản nhiên trước sự khiêu khích của mình, nguyên lai trong cảm nhận của bọn họ, mình chỉ như một con rối đang nhảy nhót, căn bản không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với họ!

Phát hiện này khiến máu nóng trong người hắn dâng lên, khuôn mặt vặn vẹo, đỏ bừng, nhất là thấy ánh mắt trào phúng của nhừng người xung quanh hướng về phía mình, hắn càng cảm thấy từng đợt thiên toàn địa chuyển/ Một sự khuất nhục chưa từng có như thủy triều cắn nuốt hắn, hết lần này tới lần khác, hắn không thể nổi lên chút dũng khí nào để khiêu khích Lăng Phong! Mới vừa rồi chi là khí thế giao phong, mình đã không thể nào chịu nổi, hiện tại muốn đối chiến chính diện?

Tần Chính âm thầm lắc đầu xấu hổ. Lấy tình bào của hắn tự nhiên biết Tây Ân cùng với đoàn người Lô Sâm có ân oán, mang Lăng Phong tới đây cũng vì muốn khơi mào tranh chấp để hắn ngồi mưu lợi bất chính, lại không ngờ Lăng Phong chỉ cần một cái nhấc tay liền hóa giải được.

Tần Chính nhịn không được nghĩ tới sát khí do Lăng Phong phát ra vừa rồi, ngay cả nội tâm của hắn cũng nảy sinh một tia sợ hãi, lẽ nào nói trong một năm ngắn ngủi qua, tu vi của hắn đã vượt qua mình? Làm sao có thế?

Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười duyên:

- Uy phong thật lớn, vị này chính là Lăng Phong tiên sinh danh chấn đại lục sao? Thái Tử điện hạ, ngươi đúng là không có để Đông Hoa vông quốc chúng ta ở trong lòng, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy cũng không thèm giới thiệu với chúng ta một phen?

Trong tiếng nói chuyện, một nữ tử trẻ tuổi đi tới, nàng mặc một thân lễ phục dạ hội thoáng đáng màu hồng, để lộ ra bờ vai nõn nà như bạch ngọc, mái tóc vàng óng xõa tới vai, giọng nói dí dỏm mị hoặc. Búi tóc tròn nhỏ, đôi môi nở nang nhàn nhạt châu quang, cả người tản mát ra vẻ gợi cảm mê hoặc chúng sinh.

Tần Chính sửng sốt, chợt cười ha hả nói:

- So sánh với Nam Hoài Ỷ công chúa, đám nam nhân thế tục ô trọc bất kham chúng ta, rất sợ đường đột nhân gia a.

Hắn lại nhìn nhìn Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia tính toán nói:

- Cũng chỉ có Lăng tiên sinh thiếu niên tuấn ngạn mới xứng nói mấy câu trước mặt nàng a.

Một nam tử đi đằng sau hồng y nữ tử nọ hừ lạnh một tiếng. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, có vẻ không phù hợp với không khí của yến hội tối nay, khuôn mặt hẹp dài nhìn về phía Lăng Phong đầy vẻ bất thiện.

Đồ Long thấp giọng nói:

- Nữ nhân này chính là công chúa Nam Hoài Ỷ của Đông Hoa vương quốc. Nam tử đi theo phía sau ả tên là Tác Luân, đệ tử của Hắc Đàm U Tôn, kẻ này tâm tính phi thường âm lãnh hung ác!

Xem ra bọn họ chính là thủ lĩnh của hai đoàn đến từ hai đại vương quốc Đông Hoa và Hắc Đàm. Trong lòng Lăng Phong thầm đánh giá, hai người trước mắt có khả năng khống chế năng lượng bao quanh thấn thể, tựa hồ như bị vây trong trạng thái cực điểm, tu vi phỏng chừng là cửu tinh. Hơn nữa từ sư phụ bọn họ có thể thấy tu luyện hẳn là nguyên tố Chân Võ Quyết. Trong thực chiến có thể bộc phát ra công kích càng mạnh hơn!

- Thái Tử điện hạ nói như kiểu ta là một nữ tử chưa từng trải qua sóng gió nhân gian, ta không thể được như Mộc đại tiểu thư của Vũ Thần Phong các ngươi!

Nam Hoài Ỷ nhẹ nhàng che miệng lại cười duyên nói, động tác mềm mại xinh xắn, không chỗ nào không câu nhân tới cực điểm, trong tiếng cười nàng chuyển hướng nói với Lăng Phong:

- Không biết Lăng tiên sinh có nguyện ý làm quen với vài lời với tiểu nữ tử không?

Đôi mỵ nhãn của nàng ướt át như tích nước, không ngừng đảo quanh người Lăng Phong tựa như muốn nuốt hắn vào.

Vẻ mặt của Tác Luân lại càng bất thiện, đầu ngón tay hắn tuồn ra một tia hắc sắc vụ khí, rồi chợt ngưng tụ thành một viên thủy châu vô cùng quỉ dị huyền phù giữa không trung. Không khí bị thiêu đốt tạo ra hắc vụ nhàn nhạt, hắc vụ lại hóa thành rất nhiều thủy châu.

Lăng Phong phát hiện Nam Hoài Ỷ có vẻ rất hưởng thụ tràng cảnh nam nhân tranh giành nàng, có thể nhìn ra Tác Luân rõ ràng là đang theo đuổi nàng, chỉ hơi hạ thấp người nói:

- Hạnh ngộ!

Đúng lúc này, hắn thấy trong yến hội có một thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, vì vậy nói:

- Thái Tử điện hạ, hình như ta vừa thấy người quen, xin lỗi không tiếp chuyện ngài được nữa.

- Ha hả, không có gì.

Mắt thấy sắp thành công sắp đặt mầm mống ghen tuông giữa Lăng Phong cùng với Tác Luân, Tần Chính cảm thấy mỹ mãn cảm thấy mỹ mãn cười nói.

Thấy Lăng Phong không thèm để ý tới mình như thế, trong mắt Nam Hoài hiện lên một tia buồn bực, sau đó trong ánh mắt nhìn về phía hắn toát ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Bữa tiệc tối này có rất nhiều người tham gia, đạo thân ảnh kia thấy nhóm người Lăng Phong đuổi theo, chỉ xoay người rồi lẩn mất như trạch. Lăng Phong lại không thể thi triển Thác Bộ vì sẽ gây ra động tĩnh ầm ĩ quá lớn, nền đành trợn mắt nhìn người kia rời khỏi.

- Là A Sắt?

Lô Sâm theo sát đằng sau Lăng Phong dừng lại, hắn nhíu mày nói:

- Là A Sắt của Ai Nặc lãnh địa?

- Ân, hẳn là đệ không có nhìn lầm.

- Hừ! Đám người này lá gan càng lúc càng lớn!

Lô Sâm căm hận nói, lãnh địa Ai Nặc thân là một phần tử của công quốc Tinh Lam, tự nhiên không có đạo lý đơn độc tham gia Thương Khung Hội Chiến, mà lúc này A Sắt lại xuất hiện ở đây. Chẳng phải chứng tỏ rằng bọn họ chuận bị đòi độc lập? Lô Sâm theo Mạch Kha ở tại công quốc Tinh Lam nhiều năm, nên sớm đã coi mình là người Tinh Lam, tự nhiên không đồng ý với loại hành vi phản loạn như vậy.

Trong mắt Tang Phi hiện lên vài đạo lãnh quang, từ lần Lăng Phong tao ngộ tập kích dẫn tới rung động Tinh Lam, Tang gia bọn họ suýt nữa bởi vậy bị tiêu diệt. Nếu không nhờ Lăng Phong không truy cứu, ca ca của hắn thậm có rất có thể vì thế rơi đầu! Khi đó người tham gia ám sat đã dùng hai người Mông Đại, Mông Nhị, hai người này tự nhiên là nhận mệnh lệnh của A Sắt, do đó Tang Phi đối với hành vi gián tiếp gây hại tới người của Tang gia này cực kỳ thống hận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.