Trong loài người, một số thiên hành giả vì thiên phú hoặc tu luyện công pháp khác nhau, từ đó có thể đánh thức dị biến nguyên lực. Tự nhiên cũng vậy, hoa lửa bảy sắc trước mắt cũng có thể coi như biến dị hỏa hệ nguyên lực, tính chất của chúng không còn là bạo liệt thuần túy nữa mà mỗi loại lại có một đặc thù riêng.
Hoặc là âm lạnh, hoặc là giam hãm, hoặc là chèn ép, hoặc là băng lạnh.
Các loại đặc tính quái dị khác nhau, không ai có thể hiểu hết được. Nhưng chỉ cần rơi vào đó, trừ phi có tu vi tuyệt cao, đạt đến tam phẩm thần cấp thực lực, xét trên một phương diện ý nghĩa thuần túy nào đó thì mới có thể miễn cưỡng qua được, nếu không không có bất cứ phương pháp nào có thể bảo toán tính mạng!
Hơn nữa, đây cũng chỉ là bảo toàn tính mạng, căn bản không có khả năng đối kháng.
Lần tiến nhập gần đây nhất đã là một trăm năm trước, lần tiến nhập này, lão giả râu đỏ không khỏi có những cảm khái mới. Hắn biết mọi việc của nhà mình, biết thiên phú của mình không cao, có thể trở thành nhị dung linh tôn đã là cực hạn rồi. Hơn nữa sinh mệnh cũng đã sắp kết thúc, trừ phi có thiên đại cơ duyên nếu không tuyệt đối không thể thay đổi.
Bao nhiêu năm trấn thủ ở đây, hắn đương nhiên cũng có chút tình cảm với cấm địa. Hơn nữa, rất có khả năng đây là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy nó, nên nhất thời không khỏi có chút cảm khái.
- Năng lượng bốc lên từ tầng cuối cùng đã mạnh hơn rất nhiều, không biết có phải kẻ bị trấn áp đã yếu đi không?
Có người đặt ra câu hỏi.
Nhưng người còn lại cùng nhìn về phía hắn chỉ. Chỉ thấy nơi đó giống như một chiếc gương nửa trong suốt, phía sau tấm gương phản chiếu từng đường hỏa ảnh hư huyễn. Thấp thoáng có thể nhìn thấy các loại thực tượng do hỏa ảnh biến huyễn mà thành.
- Hắc, ta nghĩ chắc vậy!
Lập tức có người phụ họa:
- Dù người đó có là thần cấp tam phẩm cường giả nhưng bị trấn áp trong hạch tâm lâu như vậy, hắn không bị yếu đi mới lạ.
Có lẽ ở trong này, người ta không khỏi có tâm trạng sợ hãi nên người đang nói giọng nói cũng tự nhiên cao lên, có lẽ là để cho bản thân đỡ run.
Họ đều hiểu rất rõ càng xuống thấp, năng lượng mỗi tầng lại tăng lên, cho nên tầng cuối cùng là nơi có nhiều hỏa diễm nhất!
Cũng chính bởi vậy, càng lên cao, uy lực hỏa diễm càng giảm và tầng cuối cùng chính là tầng trấn áp vị cao thủ mà tên phản đồ phụ tộc dám phản bội cả Long Tộc chỉ để lẻn vào đây cứu được hắn!
- Được rồi, để quái hộp thần khí lại đây, năng lượng khí tức nơi này đúng là quỷ dị, dù có là thiên cực long đạo trận e rằng cũng khong thể chặn được nó.
Tất cả mọi người đều tán đồng ý kiến của lão giả râu đỏ, đồng loạt gật đầu.
Thoáng nín thở, lão giả râu đỏ nhanh chóng vẽ ra vô số nguyên lực ấn trong trông khí, xé thiên hương ngưng, lôi quái hộp ra.
Nguyên lực ấn vừa được tung ra, một chiếc lồng trong suốt xinh xắn được tạo bởi thủy tinh xuất hiện, quái gộp đang bị nhốt trong đó. Đúng lúc này.
Quái hộp đột nhiên nảy lên, giọng Lăng Phong truyền ra từ đó:
- Chúng ta ra!
Ầm ầm ầm, quái hộp như được kéo bởi một sợi dây thép một vạn mã lực, phát ra một âm thanh lôi đình!
Xung quanh quái hộp phát ra ngân mang cường liệt, trực tiếp đâm thẳng lên đỉnh!
- Hắc! Sớm đã đoán ra chiêu này của ngươi rồi, tưởng lão phu ngốc lắm sao?
Lão giả râu đỏ cười khẩy một tiếng, cất giọng hộ:
- Chư vị động thủ theo ta, vô cực long đạo trận, trấn!
Giữa tám vị trưởng lão đột nhiên xuất hiện một mặt phẳng chuyển động, mặc dù tốc độ chuyển động cực nhanh nhưng khí thế thì nặng nề như đang kéo một tảng đá, mỗi một tấc di chuyển đều sản sinh ra một lực vặn cự đại.
Tròn tròn vô hạn, kéo dài bất tẫn, vô cực thiên đạo trận chi uy hiển lộ một góc!
Lăng Phong chỉ cảm thấy một luồng khí tức cuồn cuộn ập đến, giống như thiên địa lúc mới được sinh ra. Luồng năng lượng này hợp thành một thểm, triền miên bất tận và vô cùng chắc chắn, căn bản không thất thoát một chút nào ra ngoài.
Nhưng, một luồng sức mạnh xoắn ốc đã quấn chặt lấy quái hộp, bên trong hỗn loạn vô cùng, không ai có thể đứng vững.
- Cẩn thận chút!
Lăng Phong quát lớn, mười đầu ngón tay liên tục điểm động trong không trung, đột nhiên một sợi dây leo màu kim sắc mọc ra từ đáy quái hộp, quấn chặt lấy Bàng Phiên Vân và Hải Tư Lam. Đồng thời, Lăng Phong cũng vội vàng mượn dùng sức mạnh bên trong quái hộp giữ vững thân hình!
Hắn ngước nhìn lên không trung, thông qua quái hộp hắn có thể nhìn thấy vòng hào quang xung quanh tám vị trưởng lão đang dần biến hóa, từng vòng khí tức huyền ảo lộ ra, rực rỡ đến mức không thể nhìn rõ thân hình của họ.
Sau những trấn định được dị động của quái hộp, lão giả râu đỏ thở phào nhẹ nhõm, nhãn thần dừng lại chỗ quái hộp, xung quanh quái hộp đang có ba trăm sáu mươi cơn lốc đang lượn xung quanh. Nhưng cơn lốc này tổ hợp thành một đám đông, như muốn quấn lấy cả bốn phương trời đất khiến quái hộp không thể tìm được đường lui.
Trầm ngâm một lúc, lão giả râu đỏ nói:
- Để ta xem có thể tập hợp tất cả sức mạnh, công kích quái hộp một lần không? Nếu như có thể thuận lợi mở được nó, đỡ được bao nhiêu rắc rối.
Những người còn lại không lên tiếng đồng ý ngay, họ cũng dừng lại suy nghĩ một lát rồi mới vội vàng lên tiếng:
- Được!
- Tán thành.
- Đồng ý.
Nhận được sự tán đồng của tất cả mọi người, lão giả râu đỏ đứng lên phía trên cùng, bảy người còn lại xếp thành hai hàng để hắn đứng giữa.
Cự linh của tám người đột nhiên nhảy ra từ đỉnh đầu, có hồng long, thanh long, kim long, hắc long, còn có cả bích long, mặc long và những biến hóa long linh tu luyện biến dị nguyên lực khác.
Long linh ngẩng đầu gầm vang, phun ra từng khối vân khí các màu, bảy vị lão giả nắm chặt nguyên lực ấn trong tay, tất cả vân khí hội thành một đường sóng trùng kích, trực tiếp bay thẳng vào quái hộp!
Nếu như có niệm thức linh mẫn, thị tuyến tinh tường có thể nhìn ra đường trùng kích này cũng ẩn tàng một cơn lốc đã được ép chặt, mỗi một cơn lốc đều giống như những cái miệng ác ma mở lớn, xé nát những thứ dám vào bên trong.
Sóng trùng kích đã tới!
Lăng Phong giật mình, dù cách một tầng quái hộp nhưng hắn cũng cảm nhận được luồng áp lực cường đại như đang muốn nghiền xương cốt mình thành bột. Nghiến chặt răng, Lăng Phong lại lấy ra hai miếng thần thạch.
Hào quang bao phủ, so với dương chỉ bạch ngọc cực phẩm nhất, thần thạch còn sáng hơn gấp trăm lần!
Nhìn rõ động tác này của Lăng Phong, Bàng Phiên Vân nãy giờ vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng cũng phải mở trừng mắt, với kiến thức của mình hắn biết lai lịch của những viên thần thạch mà Lăng Phong vừa lấy ra. Điều khiến hắn cảm thấy chấn động nhất đó là mấy năm gần đây, trừ loại thần thạch sản sinh ra sau khi cường giả lĩnh ngộ tiểu thế giới ngã xuống, đại lục hầu như không còn thần thạch tự nhiên nữa.
Đây cũng chính là lý do mà số lượng "thần cấp cường giả" có thể dựa vào thần thạch thi triển sức mạnh thực sự càng lúc càng ít, thậm chí, không ít cường giả vì sợ sau khi tấn thăng thần cấp không đủ thần lực bổ sung, chấp nhận dừng lại.
Sau khi đợi cho đến khi sinh mệnh lực trôi đi gần hết, không thể chịu thêm được nữa họ mới lựa chọn phong cấm trong tiểu thế giới, từ đó trở đi không ra ngoài nữa!
Đây cũng chính là lý do khiến Bức Tông, Ngọc Lan Tông, Sát Tình Tông, những tông phái lâu đời tồn tại được đến bây giờ. Không một môn phái nào không có một cường giả như vậy tồn tại. Nếu như môn phái phải đối diện với nguy cơ diệt vong, luồng sức mạnh khủng khiếp đó sẽ bất chấp tất cả phóng thích ra ngoài. Lúc đó, đại viên mãn cấp cường giả cũng phải rút lui.
Thậm chí.
Nếu như để cho họ biết người thanh niên trước mắt có thể lấy ra hai miếng thần thạch còn giá trị hơn tuyệt thế trân bảo hàng trăm lần một cách thản nhiên đến vậy, chắc họ sẽ không dám tin vào mắt mình.
Bàng Phiên Vân cũng phải lộ ra một tia khổ tiếu, dẫn đến truy sát cũng không biết chừng! Hắn không khỏi lắc đầu, với tính khí của hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của Lăng Phong ra ngoài. Theo hắn thấy, nếu như đối phương đã bạo lộ bí mật ngay trước mặt mình chắc chắn phải tin tưởng mình lắm.
Lăng Phong không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong đầu Bàng Phiên Vân xuất hiện bao nhiêu suy nghĩ, hắn chỉ nghiến chặt răng, dù tiếc đến mấy thì hắn vẫn phải bóp vỡ viên thần thạch. Ngay lập tức, đám mây được ngưng tụ bởi thần lực tán phát ra bốn phía, hội tụ thành vô số quang lưu trực tiếp bay ra bốn phía quái hộp, vừa tiếp xúc với bốn bức tường lập tức ngưng hợp vào trong.
Một cảm giác kì diệu trào lên trong lòng, lần đầu tiên thần thạch dung nhập vào quái hộp, tu vi của Lăng Phong không cường đại hơn, cảm xúc cũng không sâu. Nhưng lần này chủ động sử dụng, lúc năng lượng trong thần thạch ngoại tiết, hắn lại có một loại cảm giác cường liệt, dường như hắn vừa chạm vào một thứ gì đó.
Trong khoảnh khắc then chốt ấy, Lăng Phong cũng không truy cứu xem luồng linh quang ấy phát ra từ đâu, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Sau khi dung nạp thần thạch, khí tức của quái hộp càng trở nên ngưng thực, nếu như nói trước đây quái hộp một ngọn núi được đắp nên bởi sa thạch thì bây giờ nó đã trở nên vững chắc hơn.
Kiên cố, vững chãi, khó có thể tiêu diệt.
Điều này khiến Lăng Phong cảm thấy có chút ảo não, nếu như sớm biết quái hộp có diệu dụng này thì hắn đã dùng thần thạch để nuôi dưỡng nó rồi. May mà quái hộp bây giờ đã hoàn toàn hồi phục lại diện mạo, hắn không cần phải lo lắng nhiều nữa. Dù có bị Long Tộc nhốt bên trong, chỉ cần điều khiển quái hộp va đụng, thì còn sợ đầu đợ đuôi gì nữa?
Đụng!
Trong một khoảng thời gian như điện xẹt, đòn trùng kích của lão giả râu đỏ đã gần tới.
Một tiếng động trầm đục mà vang vọng phát ra, nhất kích này chẳng thua kém gì nhất kích mà Âu Mẫu Long thi triển hôm đó, đầu tiên rầm rầm rộ rộ sau đó lại chuyển sang yên lặng như tờ.
Chỉ thấy quang mang lấp lánh xung quanh quái hộp tán phát, làn sóng trùng kích phát ra từ cơn lốc chạm vào quái hộp vào hoàn toàn biến mất!
Kì dị.
Một tâm trạng kì dị trào lên trong lòng mỗi người, khiến họ phải quay sang nhìn nhau, không biết nên nói điều gì.
Đột nhiên, quái hộp phát ra một âm thanh vang dội, giống như tiếng nấc thỏa mãn của một tên phàm phu tục tử sau khi ăn no. Nếu như nghe kĩ còn có thể phát hiện ra tiếng nấc đó còn có dư âm u u, mãi không thấy dứt.
Lần này, sắc mặt của tám vị trưởng lão còn trở nên cổ quái hơn: rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi để họ hiểu ra chuyện, ầm ầm ù ù, giống như đang có hàng trăm hàng ngàn chiếc trống đồng cùng nhau tấu vang, một luồng năng lượng dữ dội cao bằng một ngọn sóng trăm trượng ầm ầm ập xuống, nuốt chửng tất cả mọi người.
- Không được, mau chạy!
Một vị trưởng lão hoảng hốt hét lớn, hắn cảm nhận được luồng năng lượng dữ dội này, trước mặt nó, sức mặt linh tôn căn bản không hề tồn tại.
- Không được chạy! Kết trận!
Trong lúc ngàn cân treo ngọn tóc, vẫn là lão giả râu đỏ trấn định nhất, lên tiếng trấn an lòng người, con hồng long kiêu hãnh ngẩng cao đầu, miệng phun ra một đám mây hình cây nấm, trực tiếp chặn đứng.
Vị lão giả vừa lên tiếng đỏ mặt, có chút khó chịu, hắn biết biểu hiện có mình hơi kém cỏi, mặc dù trên người có kĩ năng vô cực long đạo trận cường hãn nhưng bởi vì lâu lắm rồi chưa từng động thủ với ai nên khả năng ứng biến cũng kém đi đôi chút, không thể tỏ ra can đảm khi phải đối diện với nguy cơ nữa.
Đối diện với luồng năng lượng này đương nhiên không thể tránh né, nếu không cấm địa sẽ phải chịu thay đòn trùng kích này.
Nghe xong mệnh lệnh của lão giả râu đỏ, tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, nhanh chóng triệu hoán long linh chi lực. Từng đám từng đám mây hình cây nấm cùng đám mây hình cây nấm của lão giả râu đó hợp lại làm một, chặn đứng luồng năng lượng vừa bắn ra từ quái hộp.
Phì phì, viu viu!
Hai bên va thẳng vào nhau, những âm thanh như tiếng tằm ăn lá phát ra không ngớt, những tiếng sột soạt ấy khiến da đầu người ta không khỏi cảm thấy tê tê.
- Sao có thể như thế được?
Lão giả râu đỏ hô lên kinh hãi. Lúc này sắc mặt của bảy người còn lại cũng trở nên vô cùng khó coi. Họ rõ ràng nhìn thấy bên trong năng lượng dội về có vô số lốc xoáy, xung quanh mỗi lốc xoáy đều có những viền răng cưa, mỗi một lần xoay vòng là lại có một đám mây hình nấm lớn bị nó nuốt chửng.
Đây rõ ràng là công kích mà mấy người liên thủ thi triển! Vậy có nghĩa là gì?
Rõ ràng liên thủ nhất kích của tám người đã bị dội lại hoàn toàn!
Vì Âu Mẫu Long cũng không ngờ tám vị trưởng lão lại đột nhiên muốn dùng vô cực long đạo trận để mở quái hộp nên căn bản không nói rõ chi tiết việc công kích quái hộp để bây giờ tám người không khỏi giật mình.
Nhưng dù biết Âu Mẫu Long đã từng xuất thủ thì tám vị trưởng lão cũng vẫn giật mình. Sức mạnh sau khi thi triển nguyên trận của họ gần như tương đương với một nhị phẩm thần cấp. So với đại viên mãn cấp vượt trội hơn rất nhiều, luồng năng lượng cuồng mãnh ấy còn bị dội lại, không cần nghĩ cũng biết tiềm năng của quái hộp đáng sợ đến thế nào?
- Không được hoảng sợ, đừng để quái hộp tranh thủ cơ hội chạy thoát!
Thấy sóng trùng kích bị dội lại, quái hộp lại bắt đầu rít lên u u, như có thể phá không bỏ chạy bất cứ lúc nào. Lão giả râu đỏ vội vàng cảnh cáo.
Bảy người còn lại lập tức tỉnh ngộ, mặc dù việc năng lượng bị dội về khiến họ giật mình nhưng cũng không thể làm khó được họ, dù sao họ cũng vẫn chưa phát huy hết uy năng thực sự của vô cực long đạo trận!
Những đám mây hình nấm lại bay ra, điên cuồng hợp làm một, sau khi co lại lập tức khóa chặt lấy sóng trùng kích vừa mới dội về.
- Trấn, ngưng!
Lão giả râu đỏ nặng nề quát lên hai chữ liên tiếp. Chỉ thấy không trung lập tức xuất hiện vô số những nhà lao kết bằng thủy tinh, khóa chặt lấy quái hộp.
Một loạt biến hóa khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhìn theo không kịp.
Thấy mọi thứ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, quang mang lấp lánh, không biết là ai đột nhiên phát ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này thu hút vô số ánh mắt, bị mọi người nhìn, vị trưởng lão đó cũng có thấy có chút bối rối, cố che giấu tâm trạng ảo não trong lòng:
- Hừ! Mẹ nó, chúng ta cùng liên thủ, thi triển nguyên trận công kích chi lực mạnh nhất, ta không tin quái hộp còn có thể phản kích!
Không đợi cho người đó tiếp tục cuồng ngôn, lão giả râu đỏ trực tiếp phản bác, chẳng thèm quan tâm đến vẻ khó coi đang mỗi lúc một lan dần trên mặt đối phương. Tám người bọn họ mặc dù cùng nhau trấn áp Long Tộc cấm địa nhưng mối quan hệ giữa các bên cũng không phải đặc biệt hòa hợp.
Từ họ có thể nhìn ra phản ứng giữa tứ đại long tộc lúc phải đối diện với nguy cơ đến từ bên ngoài, nhưng chỉ cần không bị ngoại lực uy hiếp, họ sẽ lập tức quay sang nghi ngờ lẫn nhau.
Lúc này, tám bị trưởng lão mặc dù đều coi lão giả râu đỏ là thủ lĩnh nhưng cũng không phải hoàn toàn phục tùng theo mệnh lệnh của hắn.
- Ngươi.
Lão giả râu đỏ phẩy phẩy tay, kệ cho người kia trợn mắt giận dữ, nhẹ nhàng giải thích:
- Đừng nóng vội, không phải là ta không muốn gánh vác cùng ngươi, ngươi cứ thử nhìn quái hộp thì biết.
- Quái hộp làm sao?
Vị trưởng lão hừ một tiếng, nói:
- Hắn chỉ có thể phản kích lại một phần công kích của chúng ta cũng là vì chúng ta không phát huy hết toàn bộ uy lực của vô cực long đạo trận, ta không tin đợi lúc nguyên trận chi lực bạo phát, nó vẫn có thể chặn được.