Tinh Ngự

Chương 255: Q.3 - Chương 255: Giảo quyệt (1 + 2)






Chỉ một lời khiến khuôn mặt tất cả mọi người đều khẽ biến. Tần Chính nhịn không được cả giận nói:

- Ta còn tưởng ngươi có biện pháp tốt nào nguyên lai là muốn đến Tham Tàng Thần Điện. Hừ, đó là nơi mà dưới Thành Vực có khả năng đến sao? Tin tức của những người đã từng đến đó đều nói rõ tuyệt đối không được tiếp cận Tàng Thần Điện.

Bị Tần Chính phản bác không hề khách khí nhưng Tân Ba không mảy may nổi giạn, trái lại còn gật đầu đáp:

- Không sai, nghe đồn trong Tàng Thần Điện có rất nhiều thủ vệ, hầu như dưới Thánh Vực đến đó chỉ có con đường chết. Nhưng chẳng lẽ các ngươi là những người bình thường sao?

Trong mắt hắn hiện lên nét cổ quái:

- Có thể tiến nhập tầng thứ hai bất kể là dựa vào pháp ấn hay là còn có con bài chưa lật thì các ngươi đều đã tiếp cận gần Thánh Vực! Lẽ nào hơn hai mươi danh cường giả Thánh Vực liên thủ lại không thể tiến nhập nơi đó được sao?

Trừ Lăng Phong không rõ Tàng Thần Điện là nơi nào còn lại sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.

- Hừ, nếu phí sức cố gắng tiến nhập vào nơi đó nhưng không kiếm đủ chỗ tốt chẳng phải là phí công sao?

Nhìn về Tát Luân vừa mở miệng Tân Ba lạnh lùng cười:

- Có lợi hay không thì phải vào mới biết được, lẽ nào chư vị ở bên ngoài để chờ chỗ tốt được sao?

Lời này khiến không khí trở nên trầm mặc, rốt cục thì Tần Chính vỗ tay nói:

- Tốt! Ta đồng ý. Tuy nhiên tiến nhập vào trong đó nếu gặp được lợi ích thì phân phối thế nào?

- Tự nhiên là dựa vào thủ đoạn của mỗi người.

- Sảng khoái.

Mặc dù sâu trong nội tâm, vô luận là Tác Luân, Nam Hoài hay là Vân Tường, Đồ Long đều không tín phục vị Tần thái tử Áo La nhưng khi đối ngoại thì vẫn nhất trí để hắn mở lời. Khi Tần Chính và Tân Ba thương nghị xong bọn họ đều lựa chọn tán thành.

Nhất là tại thời điểm trước mắt này khi mà mọi người đều muốn thu được chỗ tốt trong Càn Thiên Giới nên đều nhất trí kết thành liên minh cùng tiến thoái.

Ở đây mọi người đều là hạng người có tu vị siêu quần, một khi đã quyết đoán không một ai tiếp tục lề mề. Sau khi thoáng nhận phương hướng liền do hai người Tân Ba dẫn đầu thâm nhập sâu vào bên trong. Liếc mắt nhìn Phỉ Tạ Ti bên cạnh, Lăng Phong hơi do dự sau đó lập tức vươn tay cầm lấy tay nàng, lòng bàn chân chợt lóe lên thanh quang, mang theo nàng tiến nhanh về phía trước.

Khi ở tầng thứ nhất, Lăng Phong cũng không ngờ được rằng Phỉ Tạ Ti lại lựa chọn tiến nhập tầng hai. Tuy nhiên nếu như nàng đã lựa chọn đi vào tự nhiên Lăng Phong cũng không ngăn cản. Cánh tay bị Lăng Phong nắm chặt khiến khuôn mặt Phỉ Tạ Ti đỏ lên tuy nhiên nàng cũng không hề phản kháng. Nàng biết rằng tốc độ của mình so với mọi người thì quá chậm, nếu như ở lại nơi có hoàn cảnh quỷ dị thế này sợ rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Thấy một màn như vậy, trong mắt Văn Lai Tư hiện lên đạo quang mang âm ác.

Mới vừa rồi ở bên ngoài thì xem ra sơn cốc cũng không phải quá lớn, thi thể vị thần tỏa ra khí tức năng lượng tràn đầy càng làm cho mọi người cảm thấy chật chội thế nhưng khi tiến sâu vào bên trong, trước mắt liền hiện ra quang cảnh rộng mở. Một mảnh núi non trải dài giống như rồng uốn khúc không nhìn thấy điểm cuối.

Cây cối rậm rạp che kín đường đi, hai bên trái phải chừng mười trượng cách hàng đây là một hàng rào điện màu xanh. Bên ngoài hàng rào điện có điện quang lưu chuyển nhè nhẹ khiến mọi người nhìn vào đều giật mình. Sợ rằng chỉ cần khẽ chạm vào cũng sẽ bị nổ nát bất.

Sau khi đến nơi này bỗng nhiên Tân Ba dừng lại, ở trước mắt hắn xuất hiện vài thông đạo, chỉ cần nhìn qua là đủ nhận thấy tình cảnh hiện tại quỷ dị đến mức nào. Nếu như chọn sai đường thì không biết cần tốn bao nhiêu thời gian.

- Theo như tin tức mà ta nhận được thì Tàng Thần Điện hẳn là nằm trên thông đạo nhỏ chính giữa. Tuy nhiên thời gian ở trong tầng thứ hai này có hạn nếu như chọn sai đường thì sẽ làm lỡ mất thời gian. Chư vị nếu như có thương nghị khác thì hiện tại có thể đưa ra.

Sau một hồi trầm mặc, Tần Chính mở miệng:

- Hẳn là không sai, tiếp tục đi.

- Tốt.

Khoảng chừng tiến lên tầm một tuần hương, mấy người dẫn đầu đều dừng lại. Lăng Phong không khỏi chấn động, nhìn qua những người khác đều thấy vẻ mặt không khác gì mình.

Trước đây, bọn họ cũng biết được một vài thông tin của Tàng Thần Điện nhưng khi tận mắt chứng kiến đều kinh ngạc đến ngây người. Huy hoàng, to lớn, uy nghiêm ... dù có dùng hết toàn bộ những từ ngữ hoa mỹ nhất cũng không đủ để hình dung Tàng Thần Điện. Cho dù là người quen nhìn cảnh xa hoa như Tần Chính!

Tàng Thần Điện giống như một con cự thú được bao phủ bởi màu xanh vàng rực rỡ, nhất là cửa vào lóe lên quang mang giống như thực chất.

- Kỳ quái, không phải nghe nói Tàng Thần Điện có thủ vệ cường đại phòng hộ sao? Thế nào đến một bóng người cũng không thấy?

Tân Ba cau mày hỏi.

- Không cần nghi ngờ vô căn cứ, cứ thử vào thì sẽ biết.

Tần Chính khi tiến vào tầng thứ hai đã lãng phí hai mai pháp ân nên bây giờ đặc biệt trở nên táo bạo, tay vung lên lập tức một đạo kình khí xuất hiện oanh kích về phía cửa vào.

Kim quang chớp động liên tục nhưng cửa vào không hề suy chuyển.

Sắc mặt Tần Chính vô cũng khó coi, bạo nộ, trong nháy mắt liền vận chuyển toàn bộ năng lượng trong cơ thể, ngân quang từ huyền binh trong lòng bàn tay tuôn ra. CHỉ thấy Thiên CHu biến ảo thành một tấm lưới lớn lần thứ hai oanh kích lên cửa vào.

Thế nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi!

Lần này thần tình tất cả mọi người đều biến đổi, một kích toàn lực của cao thủ cửu tinh đỉnh phong, thậm chí công kích đã sử dụng con bài chưa lật, xét về mặt công kích thì đã có thể sánh ngang với Thánh Vực thể nhưng cửa vào lại không hề bị suy chuyển mảy may.

Nếu là như thế sợ rằng cho dù có dùng pháp ân cũng không thay đổi kết quả được bao nhiêu. Lẽ nào việc tiến vào Tàng Thần Điện chỉ là mộng tưởng mà thôi ?

Đúng lúc tâm tình mọi người đang do dự không quyết thì một loạt âm thanh từ cửa vào truyền đến, tựa hồ bên trong đó đang truyền đến âm thanh chuyển động.

- Là thủ vệ Tàng Thần Điện.

Một tiếng rống sợ hãi vang lên phảng phất như tiếng báo hiệu tai nạn. một đội thủ vệ, thân hình cao lớn mặc áo giáp phân biệt thành bốn màu vàng, trắng, đỏ, xanh từ trong Tàng Thần Điện tiến ra. Giờ khắc này dường như kim quang cở cửa vào đã biến thành hư ảo, căn bản không hề có sự ngăn trở nào mặc cho bọn họ đi ra.

Hơn một nghìn huyền binh thủ vệ xuất hiện trước mặt mọi người. Ngay khi bọn họ xuất hiên, các hệ nguyên tố trong không khí đột nhiên điên cuồng xao động, giống như mất đi quy tắc trở nên hỗn loạn tạo thành một "đám mây" bao trùm phương viên mười dặm.

- Thủy nguyệt sư Vương phá, giết!

Tân Ba rít gào, quyền xuất, sư hình khí mang tuôn trào.

Đối mặt với một kích cường hãn này là bốn gã thủ vệ từ trong đám người đi ra. Bọn họ vũ động huyền binh trong tay, từng đạo quang mang xuất hiện giữ không trung, rõ ràng đây chính là lionh kỹ! Lực lượng linh kỹ dưới tác dụng của cổ bí văn điên cuồng xoắn lại, chợt hình thành một "dòng suối năng lượng" nội hãm.

"Dòng suối" nhẹ nhàng nuốt trọng sư hình khí mang, nhìn qua thì bốn gã thủ vệ tựa hồ không rụng một sợi lông nào.

Một màn này khiến mọi người dại ra, nhất là Tân Ba. Hắn là người rõ ràng nhất lực lượng của một chiêu vừa rồi, ngoại trừ không ẩn chứa Vực còn lại uy lực tuyệt đối không thấp hơn Thánh Vực. Khi tiến nhập vào tầng thứ hai, tranh đấu hỗn loạn, ngoại trừ chưa dùng đến pháp ấn thì hắn đã dùng hết toàn lực. Thế nhưng một chiêu kia lại không làm thủ vệ tổn thương dù chỉ một chút. Vậy thì còn đánh thế nào đây? Từ khi tu luyện đến bây giờ đây là lần tâm tình hắn trở nên uể oải nhất.

Đúng lúc này, thiên tài Thi Phân tộc Cư Lý đột nhiên lên tiếng:

- Không đúng, bọn chúng đang đổi người.

Lúc này mọi người mới phát hiện bốn gã vừa ngăn trở một kích của Tân Ba đang thối lui từng bước và thay vào đó là những người khác. Phát hiện điều này làm mọi người trở nên phấn chấn, rõ ràng những tên thủ vệ này không phải là không thể chiến thắng, vừa rồi chịu một đòn nghiêm trọng như vậy bọn chúng cũng thụ thương không nhẹ.

- Cùng nhau động thủ.

Tần Chính quát vang một tiếng, thân hóa lưu quang trực tiếp lao về phía bọn thủ vệ. Tại thời khắc mấu chốt không một ai lưu thủ đều đồng loạt thi triển công kích cường đại nhất.

Lúc này đám thủ vệ rít gào một tiếng cổ quái, lần thứ hai cứ bốn người một tổ kết khởi thành một nguyên trạn huyền diệu tạo thành dòng suối tiến lên, hấp lực vô cùng vô tận truyền ra dường như muốn thôn phệ toàn bộ công kích của đoàn người Tần Chính.

Lăng Phong bỗng chấn động: Cự Linh cộng hưởng, nguyên trận Tinh Chương ?

Lúc trước nhìn thấy huynh đệ Lệnh Hồ thi triển Cự Linh cộng hưởng Lăng Phong đã từng nghĩ đến việc chế tạo một nguyên trận tinh chương phối hợp với nguyên trận của Cảnh Vân để giúp Huyết Sát Vệ đề thăng lực lượng. Tuy nhiên vì cường độ linh hồn không đủ mạnh hơn nữa hắn còn quá nhiều việc nên chỉ có thể âm thầm nhờ Mạch Kha chiếu cố đến huynh đệ Lệnh Hồ, chờ sau này rảnh sẽ lại bàn tiếp về việc này.

Mà giờ khắc này nhìn thấy công kích của bốn tên thủ vệ chắc hẳn phải sử dụng nguyên trận tinh chương dung hợp bốn loại linh kỹ của bốn loại nguyên tố khác nhau.

Lăng Phong cảm nhận thực lực của bốn tên thủ vệ này cũng không quá mạnh thế nhưng dựa vào nguyên trận tinh chương lại có thể ngăn trở được công kích cấp bậc Thánh Vực đủ để thấy được chỗ kỳ diệu của nó. Hơn nữa bọn độ phức tạp của việc bọn họ sử dụng tứ đại nguyên tố dung hợp còn hơn cả việc thi triển Huyền Hỏa Phong Ảnh trận.

Trong lòng Lăng Phong có chút tiếc nuối, nếu là Cảnh Vân ở đây hẳn là sẽ được lợi không nhỏ.

- Tấn công liên tục đừng để cho bọn chúng có cơ hội đổi người.

Tân Ba rống lên một tiếng, năng lượng âm ba oanh xuất mạnh mẽ tách đám thủ vệ ra, sau đó lập tức năm ngón tay trương lên, từ đầu ngón tay mọc ra lợi trảo. Ngũ chỉ vừa xuất lập tức xuyên thủng sọ não một tên thủ vệ.

Nhìn thấy hình dạng tên thủ vệ, mọi người đều thất kinh, đây không phải là bắc viên sao? Nhìn qua thì hình dạng của nó cũng có bảy tám phần giống hắc viên, nếu như không có đặc thù thú hóa chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đây là một con ma thú.

Vừa thoáng ngây người, thiếu chút nữa Tân Ba bị trường mâu của tên thủ vệ khác đâm trúng. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng mạnh mẽ nắm lấy một đầu mâu, chân lực cường đại truyền sang chấn nát ngực tên thủ vệ kia.

Công kích của nguyên trận do đám thủ vệ tạo thành cường đại vô cùng tuy nhiên thời gian phối hợp của bọn chúng tựa hồ khuyết thiếu một điểm gì đó có vẻ không được hoàn thiện. Đối mặt với đông đảo cao thủ giáp công rốt cục thì đám thủ vệ cũng bị tách ra. Tuy rằng phòng ngự cưỡng hãn vẫn có thể ngăn trở công kích ở bên ngoài nhưng cũng không phải là không thể nào phá vỡ.

Tuy là như thế nhưng những người tham chiến cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Nhiều cao thủ dưới sự vây công của đám thủ vệ bị tiêu hoa chân lực mà bỏ mình.

Ngư Đầu tộc Nạp Đa vẫn lạc.

A Ny Tháp trọng thương.

Cư Lý nếu không có Lãnh Tinh Dực liều mạng bảo hộ sợ rằng cũng khó tránh khỏi thân vẫn.

- Hừ!

Lăng Phong huy động Tinh Thiết Kiếm phá nát ngực một tên thủ vệ. Mắt thấy tên thủ vệ kia trở nên suy yết lại nhìn về phía cửa, trong lòng Lăng Phong khẽ động : có thể hành động hay không ?

Thừa dịp chiến cuộc hỗn loạn Lăng Phong lặng lẽ phóng xuất Song Dực Oa Hoàng, hắn cũng với ma thú tâm ý tương thông, niệm thức từ trán phóng xuất, chỉ thấy tên thủ vệ kia chậm rãi đứng lên. Dưới sự liên hệ của tâm thần Lăng Phong nhanh chóng phóng xuất một quả Tiết Vân lên tay tên thủ vệ rồi lập tức để Song Dực Oa Hoàng truyền đạt mệnh lệnh.

Mệnh lệnh vừa truyền ra tên thủ vệ kia liền nhanh chóng quay lại cửa vào. Lúc này chiến đấu vô cùng kịch liệt, dĩ nhiên không ai phát hiện ra dị trạng.

Đúng lúc này từ đằng sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi:

- Ngươi dám.

Lăng Phong đột nhiên quay đầu lại chỉ thấy Văn Lai Tư tung một chưởng mãnh liệt về phía hậu tâm Phỉ Tạ Ti, một đạo chân lực phong tỏa toàn bộ khí huyệt làm nàng không cách nào nhúc nhích. Lập tức thân hình Văn Lai Tư nhoáng lên mang theo Phỉ Tạ Tư bỏ chạy.

- Buông ra.

Lăng Phong nổi giận gầm lên, đột nhiên phía trước hắn lại xuất hiện vài tên thủ vệ. Mắt thấy Văn Lai Tư bỏ chạy, Lăng Phong không kiềm được giận giữ, thiên địa lao từ lòng bàn tay cuồng hiện mạnh mẽ phá tan trở ngại.

Văn Lai Tư quay đầu lại cười hắc hắc khiêu khích Lăng Phong, rồi đột nhiên phía trước người hắn chợt hiện một cái khe màu đen, thân thể hắn nhoáng lên rồi biến mất trong đó. Lăng Phong đang truy đuổi đằng sau vừa nhìn thấy Văn Lai Tư biến mất, trong lòng không khỏi tự trách. Từ biểu hiện của Văn Lai Tư thì có thể thấy hắn tiến nhập Càn Thiên Giới là vì Phỉ Tạ Ti, đây là do bản thân mình sơ sảy.

Cố gắng khống chế bản thân giữ bình tĩnh Lăng Phong thi triển Cổ Tinh Ánh Nguyệt, niệm thức tựa hồ như hàng ngàn sợi tơ tràn ra khắp xung quanh. Đột nhiên Lăng Phong chấn động, trên mặt hiện lên sự mừng rỡ, cả người lập tức lao về phía phương hướng mới vừa nhận định.

Ngay trong lúc chiến đấu kịch liệt, nhìn thấy cảnh đó nhóm người Tân Ba nhịn không được quát một tiếng đầy giận giữ. Đối mặt với hiểm cảnh, ba người Lăng Phong rút đi đương nhiên gia tăng áp lực lên mấy người bọn họ. Nhưng bọn họ chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu với đán thủ vệ bằng không mọi nỗ lực từ trước đến giờ chỉ có thể đổ xuống sông xuống biển.

Đuổi theo chừng trăm trượng, thân hình Lăng Phong đột nhiên dừng lại, tỉ mỉ cảm nhận khí tức trong không khí còn sót lại. Nếu như không trải qua quá trình linh hồn năng lượng quán thể hắn cũng không thể nào làm được như bây giờ.

Vừa nghĩ đến Văn Lai Tư có ý niệm xấu với Phỉ Tạ TI, Lăng Phong nhịn không được lại nổi giận.

Một cánh rừng sâu thẳm um tùm lại đột nhiên xuất hiện một mảnh đất hoang. Ở giữa bãi đất hiang lại có một cỗ thi thể, rõ ràng đây cũng là thi thể của một vị thần, thi cốt này cao ba thước, trên trán có một rãnh sâu tỏa ra quang mang thanh sắc không ngừng truyền ra năng lượng ba động cường liệt.

Khi đến chỗ này Văn Lai Tư hạ thân hình xuống, quay lại nhìn Phỉ Tạ Ti hắn liền mỉm cười:

- Kinh ngạc sao ? Nhìn cho rõ đi, đây chính là thủy tổ Thanh Lân tộc của các ngươi.

Trong mắt Phỉ Tạ Ti liền xuất hiện thần sắc kinh hãi.

Thấy thế, Văn Lai Tư tự đắc cười nói:

- Thanh Lân tộc các ngươi xuống dốc đã lâu, có thể đã đánh mất điển tịch ghi chép lại những việc liên quan đến tổ tiên sao?

Văn Lai Tư ung dung nói:

- Theo truyền thuyết thì thời xa xưa khi phiến Thần Vẫn đại lục này còn hoang sơ, đại đa số sinh linh vẫn còn mông muội chỉ hành động dựa vào bản năng. Lúc này xuất hiện một đoàn cường giả thần bí phá vỡ không gian bình chướng xuất hiện. Hai bên bọn họ chém giết không ngừng, lực lượng cường đại không thể nào tưởng tưởng nổi, có thể bạt núi ngăn sông, thậm chí là cải biến cả một mảnh đại lục.

- Nếu như cứ để bọn họ chém giết như vậy khó tránh khỏi việc phiến đại lục này bị phá vỡ. Nhưng đúng lúc này có một vài cường giả muốn tránh khỏi cảnh chém giết thì lại phát hiện ra cho dù họ có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào phá vỡ không gian bình chướng, đường trở về của họ đã bị đóng lại. Đồng thời theo thời gian trôi qua bọn họ ngày càng suy yếu.

- Lúc này rất nhiều người bắt đầu hoảng lên, cho dù bọn họ có cường đại đến đâu thì cũng không thể nào khác với người bình thường là lo lắng tùm kiếm người truyền thừa.

Khóe miệng Văn Lai Tư hiện lên nụ cười châm chọc:

- Ngươi có biết thú nhân tộc chúng ta là từ đâu mà sinh ra không?

Không đợi Phỉ Tạ Ti trả lời hắn lại tiếp tục nói:

- Tổ tiên của chúng ta chính là một trong những cường giả đó, đồng thời năm đó dẫn đầu Xà tộc chính là Thanh Lân tộc các ngươi.

- Cái gì ?

Phỉ Tạ Ti hoảng sợ nói. Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều điểm nghi vấn, kinh ngạc, bí ẩn khiến nàng nhất thời quên mất tình cảnh nguy hiểm của mình.

- Kinh ngạc sao?

Văn Lai Tư lộ ra nụ cười cay nghiệt:

- Hai tộc chúng ta tên là Thanh Lân và Tư Nội Khắc chính là kế thừa danh hào hai vị cường giả. Thời gian duy trì rất dài, chừng vạn sau đại động loạn, Tư Nội Khắc Tộc vẫn là nước phụ thuộc Thanh Lân tộc. Mà sau khi kế thừa vạn năm lại một lần nữa đại động loạn, hai vị tổ tiên hai tộc chúng ta tiến nhập Càn Thiên Giới. Lần đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì thì không ai biết được thế nhưng người trở về chỉ có tổ tiên Tư Nội Khắc Tộc. Mà lúc đó tổ tiên bị trọng thương, đã để lại di ngôn lệnh cho toàn tộc lập tức tiến công Thanh Lân tộc.

- Trận chiến ấy đã thay đổi triệt để địa vị hai tộc. Nếu không phải tổ tiên có lệnh không được diệt huyết mạch Thanh Lân tộc thì sợ rằng Thanh Lân tộc đã bị tuyệt chủng.

Trông thấy gương mặt khiếp sợ và căm hận của Phỉ Tạ Ti Văn Lai Tư thỏa mãn cười to:

- Có phải ngươi không hiểu tại sao tổ tiên bọn ta lại lưu lại mầm tai họa như vậy sao? Nguyên nhân rất đơn giản, ta cần phải có ngươi để mở lớp phòng ngự của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.