Tinh Ngự

Chương 477: Q.4 - Chương 477: Hai con đường.






Tên tiểu tử này điên rồi!

Cách đánh liều mạng này Minh Tâm Thiền chưa từng thấy qua trên một linh tôn chân chính. Nhưng những việc không thể tưởng tượng vẫn luôn xảy ra. Điều khiến hắn cảm thấy không thể chịu đựng được nhất chính là hắn phải chịu đựng sự điên khùng đó!

Lùi, không ngừng rút lui.

Minh Tâm Thiền tin có thể dùng tử khí đông lai giết chết nhục thân của Lăng Phong, chỉ là không dám tin mình vẫn có thể nguyên vẹn trước đòn công kích của Lăng Phong. Nên một kẻ luôn biết quý mạng sống của mình như hắn chỉ có một cách duy nhất là không ngừng rút lui!

Chiến trường xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kì lạ. Minh Tâm Thiền rút lui nhanh như lưu quang, Lăng Phong bám sát sau lưng, nhưng sau lưng Lăng Phong lại có một khối tử hỏa đang mải miết đuổi theo.

Trận quyết đấu này giống như một cuộc truy đuổi cổ quái, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười!

Kiếm cương trên Tinh Thiết kiếm trong lòng bàn tay Lăng Phong điên cuồng bắn thẳng vào ngực Minh Tâm Thiện, một luồng khí sắc nhọn đã xuyên thủng qua y phục hắn, ngay sau đó vết bầm đỏ thẫm bắt đầu hiện lên.

Nếu như có người sáng suốt ở đây khi nhìn thấy vết thương kia sẽ vô cùng sợ hãi, vì miệng vết thương gần như đã biến thành màu đen, dường như bị tụ huyết tại đó, máu tươi tùy thời có thể phun ra.

Đối với cường giả cấp bậc linh tôn mà nói, thân thể đều đã cường đại không gì sánh được, cho dù ngay cả cự lực vạn quân nện lên người chỉ sợ cũng sẽ không lưu lại được dấu vết gì!

Đấy là những linh tôn phổ thông, đổi lại Minh Tâm Thiện có được thiên tư tung hoành bậc này, đồng thời có được rất nhiều tài nguyên tu luyện của Phượng tộc, thì lại càng cường hãn không gì sánh được! Cho dù chưa từng tu luyện cương khí, so sánh với Lăng Phong hơi có chút thua kém, nhưng tuyệt đối sẽ không kém quá xa.

Vẻn vẹn chỉ dựa vào dư âm của một đạo kiếm cương liền có thể tạo thành lực sát thương cường đại như vậy, tu vi của Lăng Phong quả thực kinh ngạc đến đáng sợ!

- Tử Khí Đông Lai, chuyển!

Rõ ràng là chiếm được tiên cơ một chiêu, nhưng bởi vì cử động ngoài dự đoán mọi người của Lăng Phong mà lại trở thành người bị chèn ép, sự tức giận trong lòng Minh Tâm Thiện không nói được nên lời. Thừa dịp kẽ hở khi lui lại, hai tay của hắn mười ngón liền múa may một trận khiến người khác hoa cả mắt, trong nháy mắt kết thành một nguyên lực ấn phức tạp, ngay sau đó liền thấy tử sắc quang mang đến gần sau lưng Lăng Phong chưa tới một trượng bỗng dưng chuyển hướng.

Vèo!

Đoàn tử quang kia ngưng đọng như thực chất, tựa như một khối cự thạch trải qua rèn giũa tuyên cổ ngàn vạn năm liền chắn ngang trước mặt, vừa vặn che lấy mũi của Tinh Thiết kiếm.

Choang!

Cự lực vô biên vô hạn hướng về bốn phía lan ra, hư không tựa như biến thành mặt nước, dập dềnh từng trận sóng gợn rung động không ngừng lan ra, tiềng ầm vang vọng!

Thân kiếm của Tinh Thiết kiếm mãnh liệt cong lại dường như không chịu nổi cự lực mà muốn gãy ngang. Lăng Phong làm sao có thể ngồi yên để cho tình huống như vậy phát sinh?

Hắn hai mắt ngưng trọng, chợt quát lên:

- Sát!

Từng đạo cương khí cuồn cuộn như rồng, trong sát na đó trong cơ thể Lăng Phong truyền ra từng trận âm thanh như trường giang đại hải, như nộ long tỉnh giấc, một mảnh áo giáo mỏng manh nhưng cứng cỏi không gì sánh được tựa như kim chúc thượng đẳng xuất hiện bên ngoài thân thể.

Nhất thời, lực lượng từ lòng bàn tay Lăng Phong phóng mạnh về Tinh Thiết kiếm bạo tăng mấy lần, dường như một con mãng xà lột xác thành rồng. Hơi duỗi tay đẩy về phía trước, thân kiếm bỗng nhiên bắn mạnh ra, ầm một tiếng, lực lượng cuồng mãnh như nước lũ bạo phát trong nháy mắt tuôn ra.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Liên tục nổ vang, tử sắc quang mang bùng lên bắn về bốn phương tám hướng, từng đạo lưu quang cuốn theo phong khí vô biên, hoa quang tràn ngập khiến cho người khác muốn mở mắt ra cũng khó.

Không gian trước người, toàn bộ phong khí trong một nghìn vạn phần giây đã bị cuốn đi sạch sẽ, lực lượng khiến người khác hít thở không thông tích súc đến đỉnh điểm sau đó đột nhiên bạo phát, sóng xung kích lan ra bắn đến trước ngực Lăng Phong, khiến cho hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình Lăng Phong nhanh chóng lui lại, nhìn về hướng Minh Tâm Thiện, hắn cũng đồng dạng như vậy, trong khi vội vã lui về, hai tay liên tục kết ấn, từng luồng từng luồng tử hỏa tràn ra mới miễn cưỡng ổn định lại được thân hình.

Cách xa nhau mười trượng, hai người lẳng lặng đứng đó!

Ánh mắt giao nhau, dường như có điện quang vô hình bùng nổ giữa không trung, từng tầng từng tầng sát ý trào lên.

Âm u nhìn về phía Lăng Phong, khóe miệng Minh Tâm Thiện chậm rãi cong lên một nét tà dị, trong miệng cười hắc hắc:

- không thể không thừa nhận, ngươi là địch nhân bình sinh đáng sợ nhất ta gặp phải, nhưng ngươi cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi!

Lăng Phong vẫn như trước lộ ra dáng vẻ lười nhác cùng nụ cười khinh miệt, khẽ xùy một tiếng, nói:

- Lời nói thật là sắc bén, ta đến giờ mới biết, nguyên lai đây mới chính là sở trường của Tử Phượng các ngươi a!

Ngữ khí của Lăng Phong cũng không mấy kịch liệt, trái lại còn mang theo một vẻ thản nhiên, hết lần này tới lần khác lại chính ngữ khí thản nhiên đó mới khiến cho người ta phẫn nộ. Trên mặt Minh Tâm Thiện nhất thời hiện ra một mảnh sát ý, quát lớn:

- Bản thân ta muốn nhìn xem đến tốt cùng ai mới là kẻ chỉ biết nói miệng! Tới đây tiếp ta một chiêu! Tử Phượng Khiếu Âm Phá!

Một tiếng quát vang, ở giữa hai hàng lông mày của Minh Tâm Thiện ngân quang cuồng hiện, mỗi một giây đều có ngàn vạn ngân quang tiêu tán rồi lại sinh trưởng, tốc độ nhanh đến mức cho dù chỉ là liếc qua một chút cũng đều cảm thấy đầu hoa mắt váng.

Ngay sau đó, theo tiếng quát vang lên, chỉ thấy trên lưng hắn chợt xuất hiện một con tử sắc quang phượng toàn thân dài quá mười trượng! Bên ngoài thân thể quang phượng liệt diễm bùng lên từng trận, thiêu đốt khiến cho không khí phát ra từng tiếng đùng đùng, rồi lập tức quang phượng hướng về phía hắn lao mạnh tới!

Cự linh hợp thể!

Nhất thời, chỉ thấy phía sau Minh Tâm Thiện lộ ra quang dực dài đến mấy trượng, đầu hắn cũng dần dần biến đổi tựa như là một cái mỏ chim, dài hẹp sắc nhọn.

Mỗi một cọng lông trên hai chiếc quang dực dưới sự khống chế của Minh Tâm Thiện bắt đầu dao động cao độ, thanh âm phượng hót vang lên không dứt, đồng thời xu thế cũng càng ngày càng cao, phối hợp với những chiếc lông trên cánh là đám phong khí vờn động quanh thân lộ vẻ hỗn loạn không gì sánh được, tựa như năng lượng bị một lực lượng lớn đè nén, sinh ra những âm thanh "kẽo kẹt" nặng nề.

- Đi!

Hai cánh của Minh Tâm Thiện bỗng dưng trướng lớn, hét vang một tiếng!

Đây là...

Biểu tình của Lăng Phong nhịn không được toát lên một tia nghiêm trọng, trong niệm thức nội tâm của hắn, tuy rằng có thể phát hiện ra được một đạo năng lượng đang công kích đến, thế nhưng căn bản lại vô pháp né tránh!

Nguyên nhân bởi vì những đạo năng lượng sắc bén như đao này quá dày đặc, thế tới cũng quá nhanh, khoảng cách giữa các đạo với nhau cũng chỉ như sợi tóc, cho dù thi triển ra Vô Cốt Nhu Thân cũng không thể có biện pháp nào tránh khỏi bị thương.

Vô pháp tránh né, vậy chỉ có thể ngạnh kháng!

Trong con ngươi của Lăng Phong hiện lên một mảng chiến ý nồng đậm, hắn huýt lên một tiếng dài, âm thanh như long ngâm hổ khiếu cuồn cuộn phóng về hư không phía trước, dường như một con cự long lồng lên lao tới, dọc theo đường đi kéo theo phong khí vô tận, tựa như có thể nắm giữ được thiên tượng.

Khí thế bàng bạc mênh mông áp tới, bầu trời dường như cũng hưởng ứng, đột nhiên xuất hiện những mảng mây đen dầy đặc!

Không. Không đúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.