Cường độ như vậy, Lăng Phong sao có thể chống nổi?
Không đợi Lăng Phong đưa ra đáp án, liền thấy bảy luồn hỏa diễm vô cùng lớn hướng ra bốn phương bắn phá như du xà!
Bảy thanh kiếm ảnh đột nhiên sáng ngời, trong cơ thể chúng đồng thời hiện ra một quang điểm, quang điểm này vừa xuất hiện, liền có năng lượng cực kỳ ôn nhuận tưới mát thân thể Lăng Phong, làm cho tinh thần của hắn như được ngâm ở trong ôn tuyền, thư thích nói không nên lời.
Quang điểm cùng với bảy loại hỏa diễm dâng lên một loại hô ứng cực kỳ vi diệu, dường như sắt với nam châm hút lấy nhau.
Trường long hấp thủy!
Từng đợt âm thanh ào ào như nước chảy truyền ra, chỉ thấy hỏa long đột nhiên bạo trướng, lấy thế như lôi điện tiến nhập vào bên trong kiếm ảnh.
- Tốt!
Dư Đào bỗng dưng hô to một tiếng:
- Mau, thứ thoát ra đều là bổn nguyên của bảy loại hỏa diễm, ngươi đem chúng giam cầm lại, có thể giúp được ta rất nhiều!
Trong giọng nói của hắn lúc này trần ngập vui mừng, đâu còn có ý trách móc như lúc trước Lăng Phong chưa được sự đồng ý của hắn liền hấp thu hỏa hệ năng lượng?
Lăng Phong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa giận đến mức mở mồm chửi bới, hắn lập tức cảm nhận được loại cảm giác bành trướng trong cơ thể vừa lui đi chưa được bao lâu đã kéo tới một lần nữa. Nếu như nói sự bành trướng lúc trước tựa như uống vào nước của một con sông mà nói, như vậy lúc này đã hoàn toàn là nước của ba sông năm hồ!
Kịch liệt đến mức muốn gào thét, lực lượng bành trướng trong người làm cho Lăng Phong kêu lên một tiếng trầm muộn, biết lúc này nếu như buông tha mà nói, như vậy chính là đốn củi ba năm đốt một giờ. Một khi dị biến khiến cho ngoại giới chú ý. Cho dù mình có thể mượn quái hạp chống đỡ nhất thời, nhưng đến lúc đó tám gã trưởng lão long tộc Long tộc nhất định cũng sẽ quản chế càng thêm nghiêm mật, muốn thoát đi sẽ càng thêm khó khăn.
Vì vậy, Lăng Phong hung hăng cắn răng một cái, khống chế được toàn bộ năng lượng trong cơ thể đè nén xuống. Kiếm linh bắt đầu truyền ra một cỗ niệm thức ổn định, đem năng lượng sôi trào tạm thời bình ổn lại.
Lăng Phong lần thứ hai thi triển Sát Lục Chi Nhận, tiến nhập vào trạng thái lãnh tĩnh tuyệt đối, tuy là như vậy, cái cảm giác cảm giác đau đớn hầu như siêu việt tất cả cực hạn vẫn làm cho ý thức của hắn tán loạn, từ trong trạng thái này thoát ra.
Lại thi triển, bị cảm giác đau đớn cắt đứt, lại lần nữa thi triển...
Lăng Phong không ngừng mà lặp lại quá trình này, hắn không chú ý tới Dư Đào một bên trong ánh mắt toát ra một tia kinh sợ. Dư Đào minh bạch, Lăng Phong tuy rằng chịu đựng áp lực cực lớn, thế nhưng đại bộ phận lực lượng của bảy loại hỏa diễm đều bị bản thân áp chế, điều này cũng không đến mức khiến cho Lăng Phong bị đè nén đến suy sụp.
Năng lượng còn lại tiến nhập vào trong kiếm ảnh toàn bộ đều là năng lượng bổn nguyên!
Càng quý giá hơn chính là, chúng tuy đều là năng lượng bổn nguyên, nhưng cũng không tính là đặc biệt cường đại, từ đó mới có thể hấp thu được. Phải biết rằng, bảy loại hỏa diễm này vô luận là Phệ Linh Thiên Hỏa hay Hỗn Độn Thánh Viêm, mỗi một loại hỏa diễm có loại nào không tiếng tăm lừng lẫy?
Đừng xem hôm nay chúng liên hợp lại đã có thể tương đương với một tam phẩm thần cấp, nhìn như cường đại không gì sánh được, nhưng trên thực tế, chúng vẫn còn xa xa chưa tiến hóa đến cực hạn! Từ đó suy ra, nếu như Lăng Phong có thể đem bổn nguyên của chúng thu phục, phối hợp với thân phận hỏa hệ thiên hành giả không ngừng đem chúng cường hóa, như vậy tương lai cuối cùng có được sức chiến đấu cường đại tới mức nào, kinh người tới mức nào?
Bảy loại hỏa diễm, tùy tiện chọn lấy một loại có thể thu nạp vào trong cơ thể đều là may mắn lớn lao, thế nhưng Lăng Phong trước mặt này lại thu được toàn bộ!
Sự tình không thể tưởng tượng nổi như vậy lại xảy ra ở trước mắt mình. Mang theo một tia sợ hãi, một tia ước ao, Dư Đào điều khiển toàn bộ tâm thần khống chế hỏa diễm dưới thân, làm cho chúng không tạo ra được rung động quá lớn.
Thời gian trong lúc khống chế và hấp thu lặng lẽ trôi qua nhìn như bình yên không gợn sóng, nhưng Lăng Phong lại không biết, ngoại giới bởi vì sự mất tích của hắn lại dẫn tới một hồi phong ba.
Trong Ly Hỏa thành.
Chớp mắt, khoảng cách từ khi Lăng Phong rời đi đã hơn một tháng.
Hoa Vi Hà vừa xử lý xong một loạt việc vặt, nghĩ đến xa cách lâu ngày còn chưa kịp tâm tình, Lăng Phong liền đã rời đi. Nàng trong lòng nhịn không được dâng lên một trận buồn phiền, mấy ngày trở lại đây vẫn luôn lấy công việc bận rộn làm cho bản thân quên đi, nhưng vừa rồi làm xong việc thì nỗi nhớ trong lòng lại dâng lên.
Mặc kệ sự vụ bận rộn cỡ nào, một khi rảnh rỗi trở lại, liền có một loại khủng hoảng tràn ngập trong lòng.
Loại cảm giác này tới có chút đột ngột, rất khó xua tan đi, tinh tế tìm hiểu ngọn nguồn, Hoa Vi Hà mới phát hiện bản thân vẫn luôn lo lắng cho Lăng Phong không thôi!
Chiến lực thực tế của Tiểu Phong đã là nhị dung cảnh giới, lại thêm Yêu tộc hai đại tôn sứ hợp lực, phóng nhãn khắp Vô Tận Hoang Nguyên, chỉ cần một số lão quái vật bế quan trong nội thế giới hoặc tiểu thế giới không ra tay, còn ai có thể làm gì được hắn?
Tuy rằng vẫn luôn tự trấn an mình, thế nhưng Hoa Vi Hà vẫn cảm nhận được một loại hoảng hốt. Loại hoảng hốt này từ sau khi nhìn thấy Long tộc Giáo Chu biến mất quỷ dị thì càng trở nên dày đặc.
Nhất là Long tộc bọn chúng vẫn luôn nhận định trên người Tiểu Phong có chí độc Long Tộc Ngọc Bích!
Nghĩ đến đó, nàng liền cảm thấy phi thường lo lắng.
- A a a, buồn chết mất!
Đúng lúc này, trong sương phòng ở bên hông phủ truyền ra một tiếng hét phát tiết của Kiều Kiều. Sau đó nàng bắt đầu xông tới gào thét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoa Vi Hà:
- Ác nữ nhân, ngươi giết ta đi!
Hoa Vi Hà thầm nhếch miệng, thế nhưng tiếu ý chợt lóe lên rồi biến mất, gương mặt khôi phục lại bình tĩnh. Nàng đặt công văn trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói:
- Ta vì sao phải giết ngươi? Tiểu Phong trước khi đi đã dặn đi dặn lại ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, sau khi hắn trở về phát hiện ngươi có một chút thương tổn nào, ta lúc đó cũng không tiện ăn nói.
Kiều Kiều nghiến răng ken két, tàn bạo nói:
- Ngươi đem ta nhốt tại trong này, mỗi ngày không cho ta ra ngoài, còn không bằng giết ta đi! Hừ, ác nữ nhân, ta biết, chính là ngươi cố ý!
Bởi vì Lăng Phong trước khi đi đã đặc biệt dặn dò, nên Hoa Vi Hà quyết định đem Kiều Kiều đưa vào trong phủ của mình, việc đó đám người Thích Thiên Ách cũng không hề phản đối. Mấy ngày trở lại đây, Hoa Vi Hà quả là bị Kiều Kiều làm náo loạn đến đau đầu. Tiểu nha đầu này tuy rằng thân đã là linh giả, thế nhưng tính tình hoạt bát hiếu động một chút cũng không đổi.
Từ khi bị "giam giữ" bên trong phủ, mỗi ngày đều gào thét, cả trú địa Phượng tộc đã bị nàng làm cho gà bay chó sủa. Thế nhưng lại vì Hoa Vi Hà dung túng, trên dưới Phượng tộc đối với nàng đều nhức đầu không gì sánh được.
- Ngươi còn muốn thế nào nữa? Hôm trước ta mới đưa ngươi ra ngoài chơi rồi mà?
Bất giác, bản thân Hoa Vi Hà cũng không phát hiện ra, trong giọng nói khi nàng nói chuyện với Kiều Kiều đã có thêm một loại cưng chiều như tỷ tỷ với muội muội.
Từ khi bị mang về Phượng tộc, Hoa Vi Hà liền được coi như chưởng môn nhân đời tiếp theo để bồi dưỡng, cho nên tính tình khó tránh khỏi có chút khí chất trầm ổn tồn tại. Ngược lại bị Kiều Kiều náo loạn một thời gian, tính tình của nàng cũng đã cởi mở hơn không ít.