Trong ngự thư phòng vương cung, Hoàng Phủ Lập lẳng lặng ngồi, đứng trước mặt chính là Tang Tây Nặc. Thần tình Tang Tây Nặc âm tình bất định, sáng sớm ngày hôm nay vị đại thần này đã bị vương thượng truyền chỉ gọi hắn tới vương cung, thế nhưng từ lúc khi hắn thỉnh an tới giờ, Hoàng Phủ Lập chưa nói một câu, chỉ là trầm mặc nhìn văn kiện trong tay.
Nội tâm Tang Tây Nặc thấp thỏm, tại lúc chính mình và người đứng đầu gia tộc Nạp Đa, Lai Ân đại thần đấu tranh nghiêm trọng nhất, vương thượng cũng bất quá chỉ gọi hai người tới trước mặt hung hăng chỉ trích một phen, cũng không trừng phạt gì đáng kể. So sánh mà nói, Tang Tây Nặc tình nguyện để Hoàng Phủ Lập giận dữ chửi chính mình, như vậy tốt hơn nhiều so với im lặng không nói như hiện tại.
Chính vào lúc này, bên ngoài ngự thư phòng truyền tới tiếng báo:
- Bẩm vương thượng, tin tức mới nhất truyền về!
- Vào!
Hoàng Phủ Lập để văn kiện trong tay sang một bên, phảng phất như mang theo một cỗ túc sát chi khí khó nói nên lờ! Chờ khi thị vệ với vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy tiến vào thư phòng, Hoàng Phủ Lập mới một lần nữa lãnh đạm nói:
- Báo!
- Dạ!
Thị vệ khom người mở một tập giấy trong tay.
- Tại hừng đông ngày hôm nay, ngự lâm quân đồng thời tra rõ một vạn sáu nghìn tám trăm sáu mươi năm hộ thương gia, dân thường ba mươi sáu vạn hai trăm bảy mươi hai hộ, tra ra một trăm sáu mươi năm chỗ là cọc ngầm thế lực khắp nơi bố trí, cũng bắt người mang quỷ ý, theo thống kê ban đầu tổng cộng có một nghìn ba trăm bảy mươi người! Trong đó có năm mươi sáu người bởi vì chống cự đã đánh chết tại chỗ!
Liên tiếp những con số được báo ra khiến cho thân thể Tang Tư Lặc chấn động, tối hôm qua tại Tinh Lam thành phát sinh động tĩnh cực lớn khiến cho các đại thần thấp thỏm bất an, không ít đại thần càng đồng thời ký tên thỉnh cầu Hoàng Phủ Lập hạ lệnh ngăn cản cử động điên cuồng này, thế nhưng Hoàng Phủ Lập nhận được tấu chương cũng để mặc một bên hoàn toàn bỏ mặc, điều này đối với Hoàng Phủ Lập vốn luôn biết lắng nghe là một chuyện không thể tưởng tượng.
- Bản vương muốn biết không phải là những kẻ này!
Hoàng Phủ Lập vẫn lạnh lùng, gần như rít gào nói:
- Bản vương muốn biết thế lực nào dám can đảm động thủ với Lăng Phong, đã điều tra rõ hay chưa?
Vương giả giận dữ, máu tươi chảy nghìn dặm!
Gã thị vệ run lên, lúc này hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất.
- Hiện nay còn đang trong kiểm tra, quân đoàn trưởng Phổ Lạp tự mình xuất thủ truy tìm hai người Mông Đại dám khiến thiên nhan tức giận, chỉ cần một khi tìm được chỗ bọn họ ẩn thân, tin tưởng quân đoàn trưởng Phổ Lạp nhất định sẽ có tin chiến thắng truyền đến!
- Bản vương cần không phải là “tin tưởng”, không phải là suy đoán của ngươi!
Hoàng Phủ Lập tức giận nói:
- Cái bản vương muốn chính là kết quả! Hai người Mông Đại, Mông Nhị nếu đã có liên quan tới thương hội Thụy Tinh, ngươi có phái người tới thương hội Thụy Tinh điều tra?
- Bẩm vương thượng, tối hôm qua ngự lâm quân đã đến điều tra thương hội Thụy Tinh, bên trong sớm trở thành người không nhà trống, chỉ để lại vài lão nhân trông coi!
Thị vệ không dám ngẩng đầu lên.
- Theo những người này khai báo, tức lúc Tất Phong bị thua đã sớm dẫn theo những nhân vật quan trọng rời khỏi thành Tinh Lam.
- Hừ, bọn chúng chùi đít thật sạch sẽ!
Hoàng Phủ Lập nói ra lời này tự nhiên không phải là những lão nhân lưu lại trông coi, mà là chỉ Tất Phong! Lạnh lùng cười, Hoàng Phủ Lập mệnh lệnh:
- Phân phó ngự lâm quân phong tỏa toàn thành, chỉ cho phép người vào mà không cho phép người ra, cho tới khi tìm được hai tên kia thiên đao vạn quả mới thôi!
- Rõ!
- Vương thượng!
Tang Tây Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi, tiến lên một bước khom người nói:
- Vương thượng bớt giận, làm như liệu có thích hợp hay không? Phong tỏa toàn thành là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi vậy khiến cho nhân tâm hoảng loạn, vi thần sợ rằng…
Nội tâm hắn lúc này chấn động mãnh liệt, cho đến lúc này mới biết được nguyên lai ngự lâm quân xuất động dĩ nhiên được vương thượng tự mình cho phép! Lăng Phong kia đến tột cùng là có địa vị gì, dĩ nhiên khiến vương thượng vì hắn tức giận như vậy?
- A!
Con ngươi lạnh lùng của Hoàng Phủ Lập gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngươi Tang Tư Nặc:
- Ý tứ của Tang khanh là bản vương xử trí quá mức rồi?
Nghe được trong giọng nói của hắn ẩn chứa xa lánh chưa từng có, trong lòng Tang Tây Nặc chấn động, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cứng cổ nói:
- Vi thần không dám, vương thượng xử trí như vậy tự nhiên có dụng ý của mình. Chỉ là vi thân thân là nội các đại thần, đồng thời quản lý yên ổn vương thành, chức trách không dám không lo nghĩ!
Cuối cùng hắn không nhịn được nói:
- Vương thượng, Lăng Phong kia cho dù là đồ đệ Mạch Kha đại sư, thế nhưng vì một mình hắn khiến cho nhân tâm hoảng sợ, có phải… có phải quá mức hay không?
Tang Tây Nặc nỗ lực ngẩng thẳng đầu nhìn Hoàng Phủ Lập, thân thể mặc dù có một chút run run, thế nhưng nội tâm ý thức được trách nhiệm vẫn khiến hắn nói ra lời này.
Gắt gao theo dõi ánh mắt hắn, thời gian từng chút từng chút trôi qua, thư phong rơi vào cảnh tịch mịch.
Rốt cuộc, Hoàng Phủ Lập thật dài thở hắt ra một hơi, sắc mặt buông lỏng vài phần:
- Tang ái khanh, trước đây vô luận khanh và Lai Ân ái khanh đấu nhau như thế nào, bản vương cũng không nghiêm trách, ngươi cũng biết vì sao?
Không đợi Tang Tây Nặc trả lời, hắn đã tự mình mở miệng nói:
- Bởi vì bản vương biết, nội tâm của ngươi đối với vương thất, đối với Tinh Lam trun thành cảnh cảnh! Vì vậy vô luận các ngươi náo loạn quá phận như thế nào, bản vương cũng không trách móc ngươi nặng nề!
Trong mắt Hoàng Phủ Lập đột nhiên bạo phát tinh quang, giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tang Tây Nặc.
- Nói cho bản vương, lần này Lăng Phong bị tập kích, có liên quan với ngươi?
Nội tâm Tang Tây Nặc chấn động mãnh liệt, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao từ lúc chính mình bị triệu hoán cho tới lúc này Hoàng Phủ Lập vẫn giữ bộ dạng sát khí đằng đằng. Tuy rằng sâu trong nội tâm đối với chuyện Lăng Phong bị tập kích dẫn tới Tinh Lam thành rơi vào điên cuồng có chút không cho là đúng, thế nhưng Tang Tây Nặc vẫn hiểu rõ lý lẽ, từ chuyện Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc, Bản Hách, Hoàng Phủ Lập chỉ vì Lăng Phong thụ thương mà tức giận tới mức gần như điên cuồng có thế thấy được địa vị của Lăng Phong trong cảm nhận của bọn họ! Vì vậy Tang Tây Nặc tuyệt đối không dám để chuyện Lăng Phong bị tập kích liên hệ tới chính mình dù chỉ một chút.
Tang Tây Nặc rầm một tiếng cuống quít quỳ rạp xuông dưới đất, sợ hãi nói:
- Vương thượng minh giám, sự kiện lần này tuyệt đối không có nửa điểm liên quan tới vi thần, vi thần lấy tính mệnh toàn gia đảm bảo.
- Chỉ sợ tính mệnh toàn gia ngươi không đủ tư cách để đảm bảo!
Hừ một tiếng, ngữ khí của Hoàng Phủ Lập vẫn băng lãnh như cũ nhưng thần tình rõ ràng buông lỏng vài phần, hắn cầm văn kiện trong tay ném xuống nói:
- Ngươi xem cái này đi!
Tang Tây Nặc biết được thái độ của Hoàng Phủ Lập chuyển biến là do văn kiện trên tay, vội vã tỉ mỉ xem xét, vẻ mặt của hắn dần dần thay đổi.
- Một người trong thành quản hội báo, tại lúc sát thủ tập kích Lăng Phong, hảo nhi tử của ngươi có ở hiện trường!
Thanh âm của Hoàng Phủ Lập phảng phất như mang theo tuyết lạnh, một tia băng hàn thấu xương khiến người lạnh run:
- Nếu không phải hắn tại hiện trường đàn áp như vậy tin tức này có thể nhanh chóng hội báo, và Lăng Phong căn bản không thể chịu trọng thương như vậy!
Nghĩ đến Lăng Phong vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, khóe mắt Hoàng Phủ Lập lại không thể ức chế được nhảy lên, sát khí bại phát!
- Nghiệt tử, nghiệt tử!
Sắc mặt Tang Nặc Tư biến xám ngoét, môi run run nói. Hắn đã sớm nhắc Tang Khắc Tư nên giao hảo với Lăng Phong tại thời điểm Mạch Kha thu Lăng Phong làm đồ đệ, không nghĩ tới nhị tử tốt của chính mình bằng mặt không bằng lòng, thậm chí tại thời điểm Lăng Phong bị đe dọa tính mệnh cũng dám che giấu. Hắn đột nhiên nghĩ tới sự kiện ám sát lần này gây ra bao nhiêu điên cuồng, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu chảy máu nói:
- Cầu xin vương thượng mở rộng tay, tha cho nghiệt tử một mạng, cầu vương thượng khai ân, khai ân…
Đầu đập xuống dưới đất vang lên tiếng bang bang, Tang Tây Nặc không dám có một chút dừng lại, cái trán đã loang lổ đầy máu, lúc này hắn không còn là một đại thần thao lược chính trị, mà chỉ là một vị phụ thân một lòng bảo hộ nhi tử độc nhất!
Thấy tình trạng của hắn, Hoàng Phủ Lập lộ ra br tình rầu rĩ, hắn thì thào thở dài nói:
- Cho dù bản vương nguyện ý tha hắn, Mạch Kha đại sư, Kiều nguyên soái, thậm chí Bản Hách đại sư làm sao nguyện ý bỏ qua?
- Vương thượng?
Nghe lời nói này của Hoàng Phủ Lập rõ ràng còn có đường cứu, Tang Tây Nặc vội vã quỳ sát tiến đến, khóc lóc nói:
- Nghiệt tử chỉ là nhất thời hồ đồ, bản thân Lăng Phong bất quá là trọng thương, vẫn chưa chết, cầu vương thượng nể khai ân, ta nguyện ý khuynh tẫn gia tộc để đổi lại cái mạng chó của nghiệt tử!
- Hừ! Ngươi còn nghĩ Lăng Phong thụ thương nhẹ hay sao?
Nặng nề hừ một tiếng, biểu tình Hoàng Phủ Lập trầm trọng:
- Nếu là bản vương thân hãm hiểm cảnh, Tang nghiệt tử nhà ngươi thấy chết mà không cứu, bản vương cũng có thể buông tha cho một mạng! Thế nhưng Lăng Phong…
Tang Tây Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đần ra, lần này hắn đã chân chính bị dọa hỏng rồi, lời nói của Hoàng Phủ Lập không phải là tầm quan trọng của Lăng Phong còn quan trọng hơn Tinh Lam chi quân hay sao? Này…
Thấy bộ dáng chật vật của Tang Tây Nặc, Hoàng Phủ Lập không thể nhẫn nhịn được nữa:
- Sự tình lần này, bản vương cũng không có biện pháp giúp ngươi, ngươi tự cầu phúc cho mình đi! Tính mệnh của Tang nghiệt tử nhà ngươi không cần phải lo lắng nữa, chỉ mong đám người Mạch Kha đại sư không trút lửa giận lên Tang gia các ngươi!