Tinh Ngự

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Huyễn Tiên Vụ (Sương mê hoặc)






- Đứng lại!

Mặc kệ Lăng Phong ngăn cản, tốc độ bốn người ngược lại nhanh hơn không ít, Lăng Phong muốn cố tình đuổi theo, nhưng lại cố kỵ Khải Ân sau lưng, vì vậy chỉ có thể oán hận không ngừng. Hắn lúc này mới hiểu rõ tính toán của bốn người này, bọn họ không ngờ là tận lực muốn đem mình lưu lại trong rừng rậm, để mặc hai người tự sinh tự diệt!

Không có la bàn chỉ hướng, hai người ở trong phiến rừng rộng lớn này hoàn toàn giống như ruồi bọ không đầu vậy. Càng muốn chết nữa là khu rừng này cực cao, trên không bao phủ một tầng cương khí, bằng vào tu vi hai người Lăng Phong căn bản không cách nào phi thân bay lên tìm kiếm địa hình được. Bốn người này ngược lại không có trực tiếp ra tay, nhưng không ngờ phương pháp của họ lại càng ác độc hơn, lựa chọn thủ đoạn mượn đao giết người!

Úc giáo quan vẫn đánh giá cao quá phẩm tính của tên ăn chơi trác táng kia rồi! Ở trong liệp sát đại điển lựa chọn thủ đoạn ti tiện như vậy đối phó với một đệ tử nội doanh, chẳng lẽ hắn liền hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm rét lạnh tâm của đệ tử doanh huấn luyện sao? Hoặc là, đệ tử doanh huấn luyện trong suy nghĩ của tộc nhân Băng gia chỉ có thân phận nô bộc bình thường, căn bản không cần quan tâm đến suy nghĩ của họ?

Ngẩng đầu nhìn hướng cảnh vật chung quanh, tĩnh lặng, rộng lớn, nặng nề, hết thảy mọi thứ giống như một tảng đá lớn đè nặng vào lòng Lăng Phong.

- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

- Trước đừng vội!

Lăng Phong nhìn sắc trời một chút:

- Chúng ta nghỉ ngơi đi, đợi buổi tối nói sau.

Đợi đến tối rồi mới tiếp tục hành động, đây là phân phó của Sang Sư. Theo lời lão bảo, mặc dù không có la bàn, nhưng chỉ cần trên trời xuất hiện ngôi sao, sau đó dựa theo một ít phương vị sắp xếp đặc thù của sao là có thể suy luận ra phương hướng chính xác.

Chỉ cần ở cùng một chỗ với Lăng Phong, Khải Ân liền chẳng muốn vận dụng đầu óc, đây là thói quen đã sớm hình thành của hắn, thấy Lăng Phong đã có tính toán, hắn lập tức ngồi xếp bằng dựa vào một gốc cây. Không lâu sau, liền phát ra tiếng ngáy.

- Không ổn, mau đánh thức tiểu tử ngốc này dậy!

Sang Sư đột nhiên xuất hiện bên trong thức hải, nét mặt của hắn có chút nghiêm túc.

- Sao vậy?

- Sương mù trong này có chút cổ quái.

Sang Sư nheo mũi lại ngửi ngửi, trên thực tế bằng vào tồn tại linh hồn thể của hắn căn bản không có khứu giác, làm như thế chỉ là theo thói quen thôi. Sau một phen công phu, hắn biến sắc:

- Thì ra là huyễn tiên vụ, ta bảo như thế nào lại kỳ quái như thế! Ngươi mau đem tiểu tử ngốc kia đánh thức, ngủ tiếp nữa có thể sẽ không tỉnh lại đâu!

Lăng Phong cả kinh, cuống quít lay động Khải Ân:

- Khải Ân, tỉnh dậy, tỉnh dậy mau!

Khải Ân không phản ứng chút nào cả, Lăng Phong nóng nảy, tát hắn hai cái, kết quả cũng không được.

- Đừng vội, tiểu tử ngốc này trúng độc rồi.

Sang Sư thản nhiên nói:

- Khó trách trong nội cốc này không một ai dám tiến vào một mình, thì ra nơi này có huyễn tiên vụ thủ hộ lấy.

- Hiện tại phải làm gì đây?

Lăng Phong nóng nảy, nếu như bảo trong doanh huấn luyện có người mà hắn thật sự quan tâm, thì chỉ có Khải Ân cùng Úc Vi hai người mà thôi.

- Đừng sợ, ở nơi tụ tập độc khí thiên địa, hẳn trong vòng ba bước tất sẽ có thuốc giải! Huyễn tiên vụ này diện tích bao phủ rộng lớn như thế, gần đây hẳn là có thuốc giải, để ta tìm xem.

Thân thể của lão giống như ảo ảnh nhanh chóng lướt vào trong rừng, mà Lăng Phong nhìn thấy lại là một trận kinh thán, trước giờ chưa từng nghe nói qua ai có thể dùng linh hồn thể tồn tại ở ngoại giới, hơn nữa còn hành động tự nhiên như thế.

Không lâu sau, Sang Sự nhẹ nhàng trở về, chỉ thị nói:

- Ngươi tới đây, bới gốc cây La Hâm này lên, lấy nước nhựa trong cây rót cho tiểu tử kia.

Cây La Hâm mà Sang Sư nói là một loại bụi cỏ màu nâu nhỏ, loại bụi cỏ này bề ngoài bao trùm những cành lá nồng đậm, thoạt nhìn giống như viên cầu vậy. Cắt gốc, nhựa cây màu sữa trắng ngược lại là tản ra một mùi hương thơm ngát, ngửi vào liền khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

- Sương mù trong này cùng với sương mù trong nội cốc lúc mới vào hoàn toàn không giống, sương mù kia nhiều lắm là phát ra tác dụng ảnh hưởng tầm mắt. Nhưng huyễn tiên vụ là muốn mạng người a, ở bên trong tuyệt đối không thể ngủ, nếu không sẽ có thể lâm vào tình trạng ngủ say không dậy.

Sang Sư giải thích nói.

Lăng Phong trong lòng phát lạnh, đệ tử Cung Phụng Các không có khả năng hiểu rõ được chỗ ác độc của huyễn tiên vụ, nhưng mà bọn chúng đem hai người dẫn tới nơi này. Chắc hẳn sớm đã có tâm tư bất lương rồi, rất có thể bốn tên kia hiện tại đã dựa vào la bàn bay trở ra khỏi khu rừng, chờ khoảng mười ngày sau đi ra nói dối che dấu chuyện hai người mất tích.

- Đại ca, đệ bị làm sao vậy?

Sau khi rót nhựa cây La Hâm, Khải Ân lập tức thanh tỉnh, hắn cũng linh mẫn phát giác được tình huống bản thân vừa rồi không ổn.

Lăng Phong đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, che giấu sự tồn tại của Sang Sư, chỉ nói là mình đọc được trong một quyển sách cổ có ghi lại sự liên quan giữa huyễn tiên vụ cùng cây La Hâm.

- Mấy tên khốn kia!

Khải Ân xiết chặt nắm tay, mặt không ngừng co động.

Kiên nhẫn chờ đợi, thẳng cho đến khi chứng kiến những chấm sao đầy trời thông qua tán cây dày đặc, Lăng Phong mới thở phào một hơi. Dưới sự chỉ điểm của Sang Sư, hắn rất nhanh liền hiểu được ý tứ đại biểu của những ngôi sao này. Đồng thời cũng nắm giữ được cách làm như thế nào để phân biệt rõ phương hướng từ những ngôi sao đó.

- Thật sự là quá thần kỳ rồi!

Lăng Phong nhịn không được sợ hãi than.

Khó có khi Lăng Phong trực tiếp tán thưởng như vậy, Sang Sư cũng nhịn không được có chút đắc chí lên, bất quá hắn vẫn thản nhiên nói:

- Đây chỉ là một loại phương pháp phân biệt đơn giản nhất, còn có một vài phương pháp sử dụng một số cành lá đặc thù trong rừng nhóm lửa lên, lợi dụng sự di động của khói để phán đoán phương vị; hoặc căn cứ vào mùi của nước suối dưới hạ du để phán đoán nữa; thậm chí còn có thể căn cứ vào phân bố địa huyệt để phán đoán......

Những kiến thức này đối với Lăng Phong mà nói đều có ý nghĩa mới mẻ chưa nghe, hắn giống như là một khối bọt biển đang liều mạng hấp thu những kiến thức này.

- Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào? Cứ dọc theo đường đi trở về sao?

Sau khi mơ hồ giảng giải vài phương pháp định vị phương vị xong, Sang Sư bất thình lình hỏi thăm.

Lăng Phong ngược lại tính toán suy nghĩ, thấy khẩu khí của Sang Sư có vẻ không đồng ý hắn làm như vậy, cho nên khiếm tốn hỏi thăm:

- Vậy ngài có đề nghị gì tốt không?

- Nếu ta đoán không sai mà nói, mấy đệ tử Cung Phụng Các kia cũng không có cách nào ở trong sương mù dày đặc quá lâu, bọn chúng cùng lắm là mang theo người của nội doanh nghỉ ngơi bên ngoài mười ngày thôi. Trên đường đi, ta đã tra xét rồi, bên ngoài đều là một vài ma thú cấp thấp, chỉ sợ có mỗi Khiếu Nguyệt Thiên Lang coi như là mạnh nhất, bọn chúng cố gắng mấy thì thu hoạch cũng sẽ không quá lớn.

- Ý của ngài là chúng ta có thể tìm kiếm trong khu rừng này?

- Không sai.

Thấy Lăng Phong thông minh thế, Sang Sư khen ngợi nói:

- Mặt khác, nhựa cây La Hâm không chỉ có thể tiêu trừ độc khí huyễn tiên vụ, nó còn có công hiệu lớn nhất khác --- Chính là có thể tăng cường cường độ thân thể của một người đến cực đại, mà cây La Hâm thần kỳ trong đây nhiều lắm, ngược lại là một nơi tuyệt hảo để tu luyện.

Lăng Phong mừng rỡ:

- Vậy ta có thể thu thập một ít nhựa trên rễ cây mang đi.

- Ngươi tốt nhất là từ bỏ tâm này đi, nhựa cây La Hâm trừ phi dùng hài cốt ma thú ngũ tinh tạo thành chai đựng thì mới có thể giữ được hiệu quả, bằng không, thuốc tốt sẽ biến thành độc dược!

Ma thú ngũ tinh?

Lăng Phong lắc đầu, hắn còn không có tự phụ đến nỗi cho rằng mình có thể có trình độ tùy ý trảm sát ma thú ngũ tinh. Phải biết rằng lực lượng của ma thú tiên thiên là vượt qua nhân loại, ma thú ngũ tinh cho dù là ngũ tinh Thiên Hành Giả ra tay cũng chưa chắc có thể thủ thắng, bản thân tùy tiện đi tìm phiền toái không thể nghi ngờ là muốn chết! Xem ra vẫn là chọn đề nghị của Sang Sư, ở trong này một đoạn thời gian ngắn, thuận đường mượn nhựa La Hâm tu luyện.

Đối với quyết định của Lăng Phong, Khải Ân không chút dị nghị, sau khi biết được chỗ tốt của nhựa cây La Hâm, hai người đơn giản đem những nhựa cây trên rễ này trở thành lương thực, dù sao chất lỏng đó ăn vào cũng chỉ thấy vị hơi ngọt, hơn nữa, Sang Sư bảo chất lỏng đó cho dù ăn nhiều chút thì dược tính cũng chỉ lắng đọng trong máu, không tạo thành thương tổn với cơ thể người.

Khải Ân lại lần nữa cảm thán sự uyên bác của Lăng Phong, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra Lăng Phong làm sao mà ngoại trừ mỗi ngày khổ luyện ra còn rút được thời gian đọc nhiều sách cổ như vậy, có được tri thức phong phú như thế. Cuối cùng hắn đem hết thảy nguyên nhân quy kết đơn giản lại là --- Bởi vì hắn là đại ca của Khải Ân ta a!

- Sớm biết như thế đã mang theo một ít khu canh thảo, buổi tối lúc nghỉ ngơi cũng có thể phòng vệ được.

Lăng Phong ý nghĩ vừa động, thì Sang Sư trong thức hải lập tức cảm giác được, nhàn nhạt trả lời:

- Khu canh thảo chỉ hữu dụng với một vài ma thú đê cấp, nếu có ma thú xuất hiện trong cánh rừng này mà nói, khu canh thảo căn bản không có chút tác dụng nào.

- Nếu vậy gặp phải một đàn ma thú chẳng phải là tan nát rồi sao?

- Yên tâm đi, ma thú vượt qua tam tinh phần lớn đều phi thường cao ngạo, bình thường không có khả năng xuất hiện thành đàn.

Sang Sư còn có một câu chưa nói là --- "Một khi xuất hiện ma thú đơn lẻ, tuyệt đối so với một đàn ma thú cấp thấp còn đau đầu hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.